Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 3: Xuất chinh
Hắn là người cực kỳ thức thời, vẫn luôn chơi trò diễn kịch cổ trang, sắm vai Vương gia quần áo tới thì đưa tay cơm nước tới thì há mồm. Thế nhưng sống như thế không có gì làm thì hắn phát bệnh mất. Vì vậy, sau bữa điểm tâm hôm nay, hắn nhìn Cô tướng quân trầm mặc không nói gì phía đối diện, tự hỏi một lát mới chậm rãi dịch tới, cười gượng: “Này Cô bác… e hèm, Cô tướng quân, ta có thể thương lượng với ngươi chút chuyện được không?”
Tay cầm chén trà của Cô tướng quân dừng lại một chút, mấy ngày nay trừ khi y mở miệng trước, không thì vương gia cũng không thèm để ý tới, chủ động mở miệng nói chuyện như hôm nay thì thật là hiếm thấy.
Đối với việc này y rất thỏa mãn, gật đầu: “Cứ nói đừng ngại”.
“Chính là thế này, ngươi muốn chơi trò cổ trang với ta, ta không có ý kiến, ta chỉ muốn biết phạm vi trò chơi chỉ có gian phòng này hay tính cả bên ngoài? Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn chạy trốn, ha hả…” Long Thiên Tài cười lấy lòng, cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt y, thấy y không phản ứng gì liền tiếp tục nói: “Ngươi xem, ở đây không có TV, máy vi tính điện thoại di động các loại, như vậy qua ngày có chút khó khăn. Ngươi cũng biết ta là hacker, giỏi về máy vi tính, một thời gian ngắn không sờ tới thì cả người khó chịu, cho nên ta nghĩ nếu phạm vi trò chơi chỉ giới hạn trong nhà này, thì có thể cho ta nghịch notebook, không thì dù không thể lên mạng cũng cho ta chơi dò mìn, được không?”
“…” Cô tướng quân im lặng nhìn hắn.
Long Thiên Tài hai mắt vô hại nhìn y, vẻ mặt chờ mong.
Tay nắm chén trà của Cô tướng quân hơi run lên. Đầu tiên, y khẳng định vương gia đang nói tiếng người. Thứ hai, y khẳng định vương gia đang nói ngôn ngữ thông dụng ở đây. Cuối cùng, y có thể khẳng định, từng chữ vương gia nói y đều nghe rõ ràng. Nhưng mà, nếu sắp xếp cùng câu thì sao lại khó hiểu như vậy? Đây là vì sao? Chẳng lẽ y đọc sách chưa đủ nhiều?
Long Thiên Tài nhìn y trầm mặc liền cho rằng y đang tự hỏi, đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, cảm khái nói: “Ai, buổi tối thắp nến đã làm ta kinh ngạc rồi, ai ngờ càng xem càng lại càng kinh ngạc, ta thấy ngươi cũng chuyên nghiệp quá, đến một cái ổ điện mà cả gian nhà rộng như vầy cũng không có, tất cả đều làm từ gỗ nha, thật đẹp, thậm chí chỗ này còn có thể dùng để chụp ảnh cổ trang, ừ, khi nào mang notebook cho ta đừng quên nối ổ điện qua cửa sổ, nếu không notebook không có điện cũng không dùng được.” Hắn quay đầu sáp lại: “Được rồi, ngươi nghĩ thế nào?”
Ta phải nghĩ cái gì… cái gì sao? Sao ta lại không biết?
Buông chén trà trong tay xuống, duy trì mặt than, cho đến nay y cũng đã suy nghĩ vài lần, đối với cái chết y không lo lắng nhiều, nghĩ tới chết trận sa trường, cũng muốn tương lai cưới được hiền thê, con cháu đầy nhà. Vốn y luôn nghĩ rằng thảm nhất là khi thánh thượng vung tay ban hôn cho y với vương gia, nhưng cho đến tận hôm nay y mới biết mình sai rồi, sai đến mười phần! Y còn có thể thảm hơn được nữa!
Long Thiên Tài nhìn sắc mặt y: “Này cái gì… Ngươi nói gì đi chứ?”
Vương gia ngài muốn ta phải nói cái gì…
Cô tướng quân quay đầu nhìn hắn, im lặng không nói, nhưng bi phẫn ở đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng. Long Thiên Tài rất am hiểu sát ngôn quan sắc, thấy thế liền biết là không mượn được notebook rồi, bờ vai hắn trùng xuống, phiền muộn nói: “Vậy được rồi, ta biết rồi.”
Cô tướng quân phiền muộn, biết cái gì? Ngươi biết rồi cái gì? Vì sao nhìn ngươi lại thất vọng như vậy? Ta có nói gì sao? Ngươi như vậy.. có phải bởi vì ta không? Đúng không?!
Long Thiên Tài ai oán đi qua, lần thứ hai dịch sát lại: “Được rồi, quay lại vấn đề ban đầu, phạm vi trò chơi rốt cuộc là bao nhiêu? Nếu như không chỉ trong gian nhà, này… Ta có thể đi dạo ở bên ngoài không? Phơi nắng diệt khuẩn cũng tốt.”
Cô tướng quân hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt, tuy có vài vấn đề y không hiểu, nhưng ý của câu này y nghe hiểu, nghe hiểu rồi! Y đường đường một vị tướng quân ăn ngủ ở chiến trường, gặp qua sinh tử, giết chóc vô số lại vì phát hiện trọng đại này, kích động đến ngẩng cao đầu, lệ nóng doanh tròng.
Long Thiên Tài thấy hai mắt y đỏ bừng, lập tức ôm đầu lủi vào góc, bàn tay run run vươn ra vẫy vẫy: “Này, đừng tức giân đừng tức giận, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi,thật ra thì không đi ra ngoài cũng được.. Ha hả…”
Cô tướng quân bỗng nhiên đứng dậy, bước qua kéo hắn lên. Long Thiên Tài mặt trắng bệch: “Đừng, đừng, xúc động là ma quỷ á…” Cô tướng quân đưa tay kéo hắn ra cửa phòng, hết sức hiền lành vỗ vỗ vai hắn: “Đến rồi, chúng ta đi ra rồi, ngươi thích đi đâu thì đi, muốn đi chỗ nào cũng được.” Ý tứ này ta hiểu rồi, hiểu rồi!
Thân thể nhỏ nhắn của Long Thiên Tài bị y vỗ suýt chút nữa ngã ra, vội vàng nhảy sang một bên, cảm kích nói: “Cảm ơn, ngươi đúng là người tốt.”
Cô tướng quân ho khan một tiếng, cực lực khống chế tâm tình của mình, trực giác của y cho rằng đây là thời điểm tạo mối quan hệ tốt với vương gia.
Long Thiên Tài nhìn bốn phía, há miệng lại ngậm miệng: “Thực ra ngươi thích diễn cổ trang đến mức nào?”
“…” Lần thứ hai Cô tướng quân lại nghe không hiểu.
Long Thiên Tài liếc y một cái, chậm rãi quay đầu đi về phía trước: “Ngươi diễn kịch cũng nhập vai quá, trước đây rõ ràng có mặt than như vậy đâu, ngươi cũng nên suy nghĩ một chút có nên đi Hollywood hay không đi, đi đóng phim vẫn hơn là tự diễn một mình, ngươi nói đúng không?”
“…”
Long Thiên Tài nhìn y, yên lặng tiếp tục đi, Cô tướng quân đi sát phía sau. Long Thiên Tài đi trái đi phải, cuối cùng đi về mảnh đất trống phía trước, ngửa đầu lên trời nhìn về nơi xa, ngoại trừ một góc cổ lâu cách đó không xa thì không nhìn thấy cao ốc nào, hắn thầm nghĩ không lẽ đây là khu ngoại thành? Nhưng tòa cổ lâu kia thì là như thế nào? Nếu có thể đi ra xem thì tốt rồi.
Cô tướng quân thấy hắn đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm đại môn của phủ tướng quân, liền gọi quản gia tới, bảo ông mở cánh cửa ra. Nhất thời Long Thiên Tài hai mắt tỏa sáng nhìn ra cánh cửa, đã lâu lắm hắn không được nhìn thấy người bình thường, trực giác cho rằng bên ngoài sẽ có du khách đi qua đi lại, nhưng hắn sai rồi, phía sau đại môn được mở người người đều mặc loại trang phục này.
“…”
Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn Cô tướng quân, vẻ mặt không thể tin nổi: “Lôi Nham vì ta… xây hẳn một tòa thành cổ sao?”
“…” Cô tướng quân cũng bắt đầu để bụng cái tên Lôi Nham này rồi.
Long Thiên Tài hít hít cái mũi: “Rốt cuộc hắn muốn gì…” Hắn yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm đờ ra. Cô tướng quân do dự một chút, đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người im lặng không nói gì. Thật lâu sau, Long Thiên Tài mới yếu ớt thở dài, chỉ chỉ bầu trời: “Một cái máy bay cũng không có, đi tới chỗ này không dùng máy bay sao? Thêm một thời gian nữa là ta sẽ quên hết cách sống hiện đại mất, Lôi Nham muốn biến ta người rừng đúng không? Biến thái đến thế là cùng!”
“…”
Long Thiên Tài vỗ vỗ bờ vai y: “Thôi, ngươi cứ tiếp tục bày cái mặt than đó ra, ta phải về ngủ.”
Cô tướng quân yên lặng nhìn hắn rời đi, gọi gia đinh tới hạ hai mệnh lệnh, một là tìm người tên Lôi Nham, hai là tìm một loại chim hoặc côn trùng tên là máy bay, còn y thì xoay người đi đến thư phòng… đọc sách. Dành nhiều thời gian đọc sách, đọc càng nhiều càng tốt, sau đó là y có thể hiểu người kia nói gì rồi.
Sau khi được phép ra khỏi phòng, Long Thiên Tài rất ít khi ở trong phòng, phủ tướng quân to lớn đại khí, cây tử đằng trên hành lang cùng với hoa cỏ trong viện làm cho nơi này thêm hiền hòa, hắn rất thích. Nếu như không phải không đúng lúc, hắn thực sự muốn nghỉ dưỡng ở đây.
Hắn âm thầm quan sát gia đinh, phát hiện đến cả người giúp việc cũng thật chuyên nghiệp, hàng ngày đều làm tốt công việc của nhân vật mình sắm vai, không ai lười biếng nghịch di động. Hắn đi tới nhà bếp, vẫn không phát hiện bóng dáng của thiết bị điện nào, liền ai oán thở dài trong lòng, đúng là Lôi Nham muốn cho hắn về thời tiền sử.
Hắn chán muốn chết ngồi trên hành lang gấp khúc, nhìn tỳ nữ trong viện, điều duy nhất khiến hắn vui mừng chính là những nữ diễn viên này, các nàng không hề lớn mật phóng túng như nữ nhân hắn thường gặp, mà lộ ra khí chất nội liễm an tĩnh, mặc dù ngoại hình không quá mức xinh đẹp, nhưng giơ tay nhấc chân lại mang dáng vẻ cổ điển làm cho người ta tán thưởng, thật không biết Lôi Nham tìm những người này ở đâu ra.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cổ nhân dạy không sai.” Hắn ngáp một cái, lười biếng đứng dậy trở về phòng ngủ trưa.
Cô tướng quân từ hành lang gấp khúc đi ra, trầm mặc nhìn hắn đi mất. Lúc đầu y định tìm vương gia nói chuyện phiếm, ai biết vừa đến tiểu viện thì vương gia lại quay trở về, đành thôi, nhưng câu nói kia y nghe được rành mạch.
Vì vậy Long Thiên Tài vừa ngủ trưa dậy, liền thấy tiểu nha hoàn ôn nhã biến thành hán tử cao lớn thô kệch, người nọ đặt đĩa đựng trái cây lên bàn, cung kính nói: “Vương gia, ăn trái cây.” Long Thiên Tài nhìn đĩa trái cây, lại nhìn khuôn mặt tục tằng kia, khóe miệng co giật: “À, ngươi… Ngươi đi ra ngoài đi, không có việc gì thì đừng vào.”
“Vâng.”
Long Thiên Tài đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong viện nơi mắt nhìn tới được đều là hán tử, hắn xoa dạ dày sắc mặt nhăn nhó dứt khoát quay về, nghĩ thầm không lẽ Lôi Nham hết tiền trả lương rồi? Đùa cái trò gì đây?
Hắn than thở, thú vui ngắm người đẹp cũng bị đoạt mất, bây giờ hắn rất phiền muộn.
“Vương gia.”
Long Thiên Tài ngẩng đầu, người đến là tiểu thái giám hầu hạ bên mình, căn cứ vào kịch bản hắn nắm được, người này hầu hạ cho hắn từ nhỏ, rất trung thành và tận tâm. Sở dĩ nói là kịch bản, là bởi vì mấy ngày nay tiểu thái giám không ngừng nói với hắn mấy chuyện linh ***, như là hắn có một mẫu hậu, còn có một hoàng đế ca ca rất thương yêu hắn, đương nhiên là hắn cho rằng người này đang giới thiệu bối cảnh vở kịch, coi như là nội dung kịch bản.
Long Thiên Tài liếc hắn một cái: “Lại tới nói kịch bản cho ta?”
Tiểu thái giám Ngụy Tiểu An gật đầu: “Vâng”.
Theo như nó và Cô tướng quân quan sát nhiều ngày nay, vương gia có lẽ đã bị kinh hách quá độ hoặc đầu bị thương nên mất trí nhớ, còn vì sao không ai hiểu vương gia nói gì, bọn họ cũng suy nghĩ, cuối cùng đổ hết về nguyên nhân mất trí nhớ. Hơn nữa bọn y tin tưởng vững chắc, chỉ cần ký ức của hắn trở về là có thể khỏi hẳn, cho nên mỗi ngày nó đều tới kể chuyện trước kia cho vương gia, mà mỗi khi vương gia nói hai chữ ‘kịch bản’, nó liền đồng nhất kịch bản với ký ức.
Long Thiên Tài bất đắc dĩ: “Nói đi.” Vì vậy Ngụy Tiểu An êm giọng nói, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn, thấy vương gia không thay đổi sắc mặt, chờ đợi trong lòng lại một lần nữa tan biến.
Long Thiên Tài nghe đến phát mệt, phất phất tay: “Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, bản vương muốn đi dạo.” Dứt lời thì mặc kệ nó, đứng dậy đi ra tiểu viện, bắt đầu tìm kiếm mỹ nhân. Tất nhiên Ngụy Tiểu An không dám cãi lời, cũng biết hiện tại vương gia không thích có người đi theo, liền đi đến thư phòng tìm Cô tướng quân.
Cô tướng quân thấy hắn liền lập tức hỏi: “Sao rồi?”
“Vẫn như vậy.”
Cô tướng quân thở dài một tiếng, còn chưa mở miệng bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngụy Tiểu An cũng nhìn ra xem, chỉ thấy vị vương gia làm họ đau đầu kia không hiểu vì sao lại đi tới đây, nhìn nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng trốn vào một góc, bọn họ theo tầm mắt nhìn qua —– phía đầu hành lang có một tỳ nữ đang đứng.
Trong thư phòng không khí tĩnh mịch, trong góc vị vương gia kia cười đến cực kỳ thỏa mãn, con mắt sáng đảo loạn, giống như mèo đi ăn trộm cá, quả thực mất hết mặt mũi hoàng gia.
“…” Cô tướng quân nói: “Ngày mai ta phải mặc giáp ra trận rồi.”
“…” Ngụy Tiểu An nghẹn ngào: “Ngày mai nô tài phải hầu vương gia hồi cung rồi.”
Hai người trầm mặc thật lâu sau đó liếc nhau, Ngụy Tiểu An đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch, ầm một cái quỳ xuống, nức nở nói: “Đao kiếm không có mắt, xin tướng quân bảo hộ vương gia chu toàn!” Dứt lời liền dập đầu bang bang.
Cô tướng quân liền thở dài một tiếng.
Ngày thứ hai Cô tướng quân cầm ấn soái viễn chinh, toàn quân tướng sĩ xếp hàng đi tế lễ, thiên tử đương triều ở trên đài, sau khi lễ nhìn trái phải, hỏi: “Hạo Hạo đâu?”
Cô tướng quân đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, vương gia đã hồi cung rồi, nói là không muốn đến tiễn đưa.”
Thiên tử chỉ cười không nói, nghĩ thầm sợ là đệ đê nhà mình thương cảm vì phải ly biệt, nên mới không tới đúng không? Hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lần thứ hai không nghi ngờ gì hết.
Cô tướng quân liền lên ngựa lên đường, đại quân nhanh chóng ra khỏi hoàng thành, đi về phía trước, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đứng ở đường lớn, bên trong là một vị vương gia đang mê man vì trúng thuốc mê.
Cùng lúc đó thiên tử đương triều trở lại hoàng cung tìm đệ đệ bảo bối nhiều ngày không gặp, lại chỉ nhìn thấy tiểu thái giám đang hôn mê bất tỉnh, trái phải tìm hỏi mới biết thì ra vương gia vẫn chưa hồi cung, chỉ đưa đến một cỗ xe ngựa, bên trong chính là Ngụy Tiểu An. Hoàng thượng nghe xong kinh hãi, vội vàng sai người cứu Ngụy Tiểu An tỉnh lại.
Ngụy Tiểu An quỳ trên mặt đất khóc rống nước mắt lưng tròng: “Hoàng thượng tha mạng, vương gia không nên trà trộn vào đội ngũ quân viễn chinh, nô tài làm thế nào cũng không ngăn được, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!!”
Lúc này thái hậu cũng có mặt, vừa nghe thấy tiểu nhi tử mình nuông chiều từ bé đi ra chiến trường, hai mắt lập tức trợn ngược, khí huyết dâng lên suýt thì ngất xỉu.
Hoàng thượng vội vàng đi qua thuận khí giúp nàng, nghĩ rằng một tiểu thái giám cũng không trông được vương gia, nhất thời mặt rồng giận dữ. Nhưng hắn cũng biết tính đệ đệ nhà mình, dù có phái người đón về, phỏng chừng nửa đường hắn cũng tìm cách chạy đi, nhỡ mà dọc đường lại gặp nguy hiểm thì biết làm sao, cho nên không bằng để hắn ngoan ngoãn ở bên Cô tướng quân, đi chiến trường cọ sát một lần cũng tốt.
Nghĩ vậy thiên tử cầm lấy bút lông, dùng một thái độ nghiêm túc chưa bao giờ có viết một phong thư, bảo Cô tướng quân nhất định phải bảo vệ đệ đệ nhà mình chu toàn, chỉ cần đệ đệ không có chuyện gì, thì muốn ban thưởng cái gì cũng được. Vì vậy, hai vị khi quân phạm thượng lần thứ hai bỏ đi được cái mũ khi quân, hữu kinh vô hiểm vượt qua cửa này.
Mà hoàng thượng phái người đưa thư xong liền cùng thái hậu trở về tẩm cung, tắm rửa thay đồ, vóc dáng tiều tụy trông thấy, thắp hương bái Phật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!