Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 52: Hành cung
Hắn ngửa đầu nhìn phủ đệ đẹp đẽ quý phái, hít sâu một hơi, chỉnh trang lại quần áo rồi mang theo tâm tình kích động bước vào. Sau đó cả người cứng lại, rồi sau đó… Hắn cũng không rõ tâm tình bây giờ của mình là gì.
Trong hành cung sôi trào tiếng người, cực kỳ náo nhiệt, có một nhóm mỹ nhân đang đánh lộn với nhau, có nam có nữ, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra nam đánh nhau với nam, nữ đánh nhau với nữ, trong lúc đánh thì có nhóm nọ đánh nhầm sang nhóm kia, cho nên bây giờ lại thành nam nữ đánh nhau, đánh bên đông một cái đánh bên tây một cái, cần đấm thì đấm, cần cắn thì cắn. Tất cả đều là mỹ nhân nên họ đều biết cái gì là quan trọng nhất, trên mặt ai cũng có vết cào xước, máu chảy tung tóe, đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch cực kỳ thê thảm, dù nhìn thấy bọn họ tới gần cũng không dừng lại, không khác gì có huyết hải thâm cừu, ngươi sống ta chết.
Xung quanh là một nhóm mỹ nhân khác đang đứng xem, người nào người nấy xinh đẹp tuyệt luân, thảnh thơi ngồi trên ghế, trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy hoa quả điểm tâm *** xảo, vừa ăn vừa hăng hái nhìn, thậm chí trong góc phòng còn tổ chức cá cược.
Mỹ nhân uống một ngụm rượu, thảo luận vài câu: “Ngươi nhìn đi, ta đã bảo Tiểu Diệp không phải đối thủ của Tiểu Vệ rồi, đúng chưa?”
“Ừm, quả nhiên là như vậy. Thực ra ta thấy hai người này khá đẹp đôi, cần gì người nào khác, bọn họ ghép thành một cặp là được.”
Người nói trước cười to: “Thế thì chắc chắn Tiểu Diệp sẽ là người bị đè.”
“Chưa chắc đã như vậy.”
Có mấy mỹ nhân liếc mắt về bên này, vẫy tay chào: “Công chúa về rồi, tới đây ngồi đi,” nói rồi nhìn Vân Nhàn, Long Thiên Tài và thế thân, tiếp tục vẫy, “Bên cạnh là người mới tới sao? Tới, cũng ngồi ở đây đi, đừng khách khí, sau này tất cả đều là người một nhà.”
“…” Long Thiên Tài và Vân Nhàn lập tức run lên, thế thân định đi qua, nhưng nhìn bọn hắn như vậy thì không dám động đậy.
Cô tướng quân thấy người nào đó không nhúc nhích, chắc chắn là bị dọa sợ rồi. Y liền đau lòng, vội vàng đổi vị trí với hộ vệ, đi tới sau hắn rồi vỗ nhẹ vào vai, thấp giọng nói: “Hồi thần, hồi thần, ta đã nói nàng là yêu quái rồi cơ mà, bảo ngươi cách xa nàng một chút, ngươi xem ngươi không nghe, bây giờ chui đầu vào hang ổ của người ta rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên Tài trắng bệch, mắt đảo loạn, lùi về phía sau một bước rồi giữ chặt quần áo của Cô tướng quân mà run lên: “Ta ta ta nghĩ là là đã vào một nơi cực kỳ nguy hiểm.”
Cô tướng quân đau lòng vỗ vỗ hắn, gật đầu tán thưởng.
Vân Nhàn há miệng lại ngậm miệng, lại há miệng lại ngậm miệng, vô thức nhìn về phía Triển Lăng Yến. Người sau nhận thấy ánh mắt của cậu, ôm lấy eo nhỏ vào lòng: “Làm sao vậy, Tiểu Nhàn Nhi?”
Vân Nhàn trầm mặc giây lát, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Ta nghĩ có thể gặp được ngươi thật tốt, nếu không bị bắt về chỗ này, ở cùng đám người này chắc ta điên mất rồi, ta thấy người ở chỗ này cũng không được bình thường… Ta cam nguyện bị ngươi nhốt lại, chứ không muốn bị bọn họ nhốt lại…”
Triển Lăng Yến không khỏi trầm thấp mỉm cười, những rung động nhỏ truyền ra từ trong ngực, tâm tình rất tốt: “Không muốn thể hiện gì sao?”
Vân Nhàn ôm lấy cổ y rồi hôn, chủ động quấn lấy đầu lưỡi y, cực kỳ triền miên, làm xung quanh vang lên những tiếng trêu ghẹo.
Triển Lăng Yến cắn nhẹ một miếng lên môi y, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng trêu chọc ta, lát nữa không kiềm chế được.”
Vân Nhàn thở hổn hển: “Đêm nay ta… mặc cho ngươi tùy ý…”
Bàn tay đang ôm lấy eo Vân Nhàn của Triển Lăng Yến cứng lại, chỉ muốn cứ thế mà khiêng vợ mình đi thân thiết một phen. Nhưng y cũng biết đây không phải địa bàn của mình, đành phải nhịn xuống.
Long Thiên Tài nhìn quang cảnh gà bay chó sủa, lại nhìn những mỹ nhân còn nguyên vẹn không bị thương tổn gì đang cười dài, há miệng rồi ngậm miệng, cẩn thận nói: “Tâm tình của ta bây giờ cực kỳ phức tạp.”
Cô tướng quân ừ một tiếng biểu thị y có thể hiểu.
Long Thiên Tài tiếp tục lạnh run đứng nhìn từ xa: “Ta chợt nhớ tới một câu…”
Cô tướng quân trầm mặc đợi, Vân Nhàn thì quay đầu lại nhìn hắn: “Là câu gì?”
Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đứng bên cạnh, cũng nhìn sang.
Long Thiên Tài rụt lui vào lòng mặt than đang đứng cạnh mình, yếu ớt nói: “Khổng Tử viết: đ
Đánh nhau dùng gạch đập, thẳng mặt đập, không cần đập loạn; nếu đã đập, sao phải đập một mình, có bạn bè thì cùng nhau đập, dùng lực đập, hết sức mà đập; đập không trúng đập tiếp, đập cho đến chết, đập ngã lăn ra chết thì thôi…”
Mọi người: “…”
Hướng Hoằng Tiếc cầm khăn tay yểu điệu đi qua, oán trách nói: “Tất cả ngừng lại, có khách tới, đừng để cho người ta chế giễu. Sao các ngươi lại thế này hả, giận dỗi nhỏ?”
Trước mắt Long Thiên Tài và Vân Nhàn biến thành màu đen, trong lòng lập tức rít gào: Chó má, cái này mà bảo là giận dỗi nhỏ?! Cũng sắp đến mức chết người rồi biết chưa?! Biết chưa?!
Dù sao thì Hướng Hoằng Tiếc cũng là chủ nhân của hành cung, tuy không lớn giọng nói những lời này nhưng đám người kia đều ngừng lại, vội vàng kéo người mình thích sang một bên, thế nhưng lại phát hiện còn có những người khác cũng muốn kéo người nọ đến bên mình, mà trên người những người kia lại có những cánh tay khác, từng tầng từng tầng, ai cũng không chịu lùi bước. Mấy người nhìn nhau giây lát rồi xắn tay áo tiếp tục đánh.
“…” Long Thiên Tài kinh tủng nhìn khu vực chiến sự, lùi tới cạnh Hướng Hoằng Tiếc, run run rẩy rẩy chỉ tay, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy được nói, “Này, cho ta thuốc giải đi, uống xong là ta đi luôn, chứ cứ tiếp tục ở đây thì trái tim yếu ớt của ta không chịu nổi đâu, nếu như gặp chuyện không may thì ai chịu trách nhiệm hả?”
Hướng Hoằng Tiếc cười dài nhìn hăn: “Thuốc giải không ở trong tay bổn cung.”
Long Thiên Tài không nói thêm gì xoay người đi. Hướng Hoằng Tiếc biết hắn định trở về nhà khách, vội vàng dùng tay kéo lại, cười nói: “Đừng mà, không phải sẽ ở lại chỗ này nghỉ ngơi sao?”
“Ta đổi ý rồi…”
Hướng Hoằng Tiếc còn định khuyên tiếp, thì đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: “Náo nhiệt quá.”
Mấy người quay đầu, liền thấy một nhóm người đang đi từ xa lại, dẫn đầu chính là tam hoàng tử Trạch Nam, Hướng Hoằng Dương.
Hướng Hoằng Tiếc hơi híp mắt, lần thứ hai bảo đám người kia dừng tay lại, không quên thêm một câu không cho ai kéo ai mới khiến cho họ yên tĩnh hoàn toàn. Trên mặt mọi người đều dính máu, kéo kéo quần áo không còn lành lặn bao nhiêu, yên lặng đứng ở một bên.
Hướng Hoằng Tiếc cho bọn họ lui xuống bôi thuốc, cố ý dặn dò ngàn vạn lần đừng để lưu lại sẹo. Nàng thay đổi ánh mắt, nhìn tới người đang đi lại gần, mỉm cười: “Sao hôm nay tam ca lại rảnh rỗi như vậy?”
“Bản vương nghe nói hôm nay khách quý sẽ nghỉ lại đây, nên cố tình tới xem,” Hướng Hoằng Dương nhìn đoàn người Vân Nhàn còn chưa đi vào tiền thính, lại nhìn thư đồng bên người muội muội nhà mình, không khỏi nhếch mày, “Đây là?”
Long Thiên Tài ngoan ngoãn đáp: “Khởi bẩm vương gia, vương gia nhà tiểu nhân vừa nhìn thấy mấy người kia thì sai tiểu nhân tiến đến nói một tiếng, nếu hôm nay công chúa có chuyện quan trọng cần xử lý thì sẽ không tới quấy rầy.”
Hướng Hoằng Dương nhìn khung cảnh lộn xộn xung quanh, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, không nghi ngờ gì.
Mắt Long Thiên Tài đảo loạn, định mượn cơ hội này để chuồn đi, không ngờ Hướng Hoằng Tiếc lại cười nói: “Bổn cung không có đại sự gì, vừa rồi đã khiến hai vị vương gia chê cười. Bổn cung đã phân phó người hầu thu dọn xong khách phòng, nếu hai vị vương gia mệt mỏi có thể nghỉ ngơi trước.” Dứt lời phất phất tay với những người xung quanh, mỹ nhân kiều diễm cúi đầu, tất cung tất kính thi lễ: “Vương gia, thỉnh.”
Được rồi, không tránh được rồi, mấy người buộc phải yên lặng đi theo. Thế thân họ Thai tên Văn Khoan, nhắm mắt theo đuôi mỹ nhân, mắt dán dính lên người người nọ, cực kỳ vui vẻ, quả thực làm mất hết mặt mũi tiểu vương gia.
Long Thiên Tài âm thầm hít sâu, chỉ nghe Cô tướng quân đang đi phía sau nhàn nhạt nói: “Là người ngươi chọn.”
“…”
Rất nhanh, mấy người đã đến chỗ ở. Mỹ nhân nói: “Công chúa nói đây là nơi nghỉ ngơi của hoàng tộc, vẫn luôn không có người ở.”
Vân Nhàn bỗng có dự cảm không tốt, mở rộng cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng bày đầy các loại công cụ, tới gần còn thấy trên tường nơi kê giường lớn còn có một ô trống, trên ô trống để rất nhiều dụng cụ cố định chân tay, hiển nhiên là tùy theo sở thích của từng người mà định ra, muốn có gì là có nấy. Trên giá còn để một cuộn dây màu đỏ, nếu buộc lên thân thể trần truồng trắng nõn chắc chắn sẽ cực kỳ mê người.
“…” Hai mắt Vân Nhàn biến thành màu đen, quay đầu định chạy, nhìn nhìn thế thân Thai Văn Khoan: “Ta ta ta muốn đổi phòng ngủ với ngươi.”
Tất nhiên là Thai Văn Khoan không dám từ chối. Nhưng chưa chờ hắn gật đầu, đã thấy Triển Lăng Yến ôm cổ người kia: “Đổi cái gì mà đổi, ở đây rất tốt.”
“…”
“Tiểu Nhàn Nhi, lúc nãy ngươi nói… đêm nay mặc cho ta tùy ý, đúng không?”
“…”
“Đáng đời mà đáng đời mà.” Mỹ nhân đã đi mất, Long Thiên Tài không kiêng dè nhiều, không khách khí mà trào phúng thành tiếng. Hắn kéo mặt than về phòng, tuy rằng phòng này không lớn như phòng của Vân Nhàn, nhưng cũng khá sạch sẽ. Hắn móc bánh cao từ trong bao quần áo ra ăn, thuận tiện cho mặt than ngồi xuống cùng, rầm rì nói: “Chắc chắn đêm nay tên tam hoàng tử kia sẽ ở lại ăn cùng, không biết sẽ ở tới lúc nào, cũng không biết là có sự cố gì xảy ra không. Chúng ta cứ ăn trước, buổi tối đỡ bị đói.”
Cô tướng quân rót cho hắn chén trà: “Lát nữa ngươi bảo thế thân phân phó nhà bếp làm vài món ăn đưa tới đây, chúng ta ăn trước không được sao?”
Long Thiên Tài chớp mắt: “Đúng vậy,” hắn vỗ vỗ vai y, “Tốt lắm, hơi thông minh rồi đó, nhất định do ở cạnh ta lâu ngày.”
“…”
Long Thiên Tài đặt miếng bánh cao xuống, nhìn y: “Ta vừa hỏi nàng về giải dược, nàng nói ở đây không có.”
Cô tướng quân nhìn bộ dáng đáng thương của Long Thiên Tài, sờ sờ đầu hắn: “Tên yêu quái kia còn chờ chúng ta giúp đỡ, nên sẽ không đưa giải dược sớm đâu.”
“Ta biết, Hướng Hoằng Huy muốn mượn hơi chúng ta, chẳng lẽ người khác không muốn sao? Ngươi xem, tam hoàng tử tới nơi này làm gì, có khác gì đâu? Có lẽ mấy ngày nữa, tên trưởng tử kia cũng tới đây,” Long Thiên Tài thở dài, “Ta không muốn bị cuốn vào việc này.”
Cô tướng quân ôm lấy hắn đặt lên đùi: “Ta biết.”
Long Thiên Tài tiếp tục thở dài: “Những người đó căn bản không biết tiểu vương gia Thánh Hoa đang trúng độc, kết cục thảm nhất là bọn họ cho rằng ta đứng về phe Hướng Hoằng Huy, chỉ muốn trừ đi cho sớm, vậy thì phiền phức rồi…” Hắn suy nghĩ một chút, “Ngươi nghĩ ta có nên tìm một loại thuốc làm cho độc trong cơ thể phát tác sớm hơn, vậy là bọn họ phải cho ta giải dược, sau đó chúng ta có thể chạy thoát, đúng không?”
Tay của Cô tướng quân siết chặt: “Đừng hồ đồ, vạn nhất bọn họ nhân cơ hội lại hạ thuốc độc khác cho ngươi thì sao?”
Long Thiên Tài suy sụp, yên lặng rúc vào ***g ngực y: “Ngươi nói rất đúng.”
Cô tướng quân vuốt đầu hắn: “Yên tâm đi, ta sẽ che chở cho ngươi.”
“Ừm,” Long Thiên Tài tiếp tục rúc, đột nhiên dừng lại, “Cái gì mà cứng thế? Đâm vào người ta rồi.”
Cô tướng quân hơi ngạc nhiên, sờ sờ trong ngực, lấy ra một hộp thuốc mỡ.
“…” Long Thiên Tài chậm rãi trượt khỏi người y: “Ngoan, đêm nay ngươi ôm nó ngủ đi, các ngươi là người một nhà tương thân tương ái, ngươi là gió nó là cát, triền triền miên miên đến thiên nhai.”
“…”
Long Thiên Tài dừng lại một chút: “Không đúng, nó là gió ngươi là cát, ngốc!”
“…”
Bây giờ còn chưa tới chạng vạng, tam hoàng tử thấy hai vị vương gia đi nghỉ ngơi liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi có nói buổi tối sẽ tới dùng cơm. Hướng Hoằng Tiếc cười nói được, sau đó đi tìm mấy mỹ nhân của nàng. Long Thiên Tài và Vân Nhàn đều không muốn quanh quẩn trong phòng liền đi ra ngoài chơi, đúng lúc chạm mặt nàng. Mấy người cùng nhau đi tới tiểu đình, lát sau liền có người cung kính đưa các loại điểm tâm tới.
Long Thiên Tài nhìn trái nhìn phải. Có lẽ vì phải nuôi nhóm người kia nên hành cung của Hướng Hoằng Tiếc rất lớn, xây rất đẹp đẽ, cảnh sắc cực kỳ hợp lòng người, rất thích hợp để chậm rãi dạo chơi cùng với tình nhân. Trong hành cung còn có một hồ nhỏ, trên hồ xây hành lang gấp khúc, mặt hồ là lớp lớp hoa sen, đứng từ đây có thể nhìn thấy từng đôi đang đi ngắm cảnh, nam đi với nam, nữ đi với nữ.
Hắn giật giật khóe miệng, tâm tư ngắm cảnh lập tức biến mất.
Hướng Hoằng Tiếc cười dài: “Thấy hành cung của bổn cung thế nào?”
Bên trong đình chỉ có ba người bọn họ, Long Thiên Tài yếu ớt nói: “Ngươi cho ta giải dược thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hướng Hoằng Tiếc cũng yếu ớt nói: “Thôi được.”
Hai mắt Long Thiên Tài sáng lên, lại thấy nàng nói: “Vậy thì bổn cung không hỏi nữa.”
“…”
Hướng Hoằng Tiếc cười dài cầm khăn tay: “Chúng ta nói chuyện khác nhé.”
Đột nhiên Long Thiên Tài rất muốn bóp chết nàng, nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì thấy quản gia đã tới, đưa thiệp mời cho mấy người: “Công chúa xem.”
Hướng Hoằng Tiếc ừ một tiếng rồi cầm lấy, lấy ra hai tờ trong đó: “Hai tờ này chỉ mời một người, đi, gọi Tiểu Diệp tới.”
“Vâng.”
Lát sau, chỉ thấy một thiếu niên, rõ ràng hắn có tham gia vào trận ác chiến vừa rồi, đôi tay *** tế bị cào xước, chỗ vết xước vẫn còn chút máu. Mặt thì vẫn tốt, có điều trên cổ lại xuất hiện một vệt xước dài kéo đến tận cổ áo. Mặc dù hắn đã đổi quần áo khác, nhưng vẫn hơi xộc xệch, như là chỉ tùy ý choàng lên người là xong việc. Một mỹ thiếu niên lại mang theo chút khí tức chán chường!
“Công chúa, ngài tìm ta.”
“Ừ,” Hướng Hoằng Tiếc cười nói, “Công tử nhà thương gia buôn muối nổi danh Kiến Nghiệp muốn mời ngươi đi uống trà vào ngày mai, có đi không?”
“Công tử nào?”
“Nhị công tử.”
“À, là hắn à,” Tiểu Diệp lười biếng nói, “Không đi.”
Hướng Hoằng Tiếc liền ừ một tiếng, rồi cầm một tờ giấy khác: “Đây là công tử nhà Vương đại nhân, muốn mời ngươi đi ngâm thơ,” nàng dừng một chút, “Nghe nói gần đây Vương đại nhân có quan hệ thân thiết với thái tử.”
Tiểu Diệp mỉm cười: “Tốt lắm, ta đi.” Dứt lời liền đi mất. Hướng Hoằng Tiếc liền lấy thiếp mời đưa cho quản gia: “Đưa lại.” Rồi nhìn một tấm thiếp khác.
Long Thiên Tài chớp mắt: “Đây là?”
“Mỹ nhân của bổn cung quá tốt, bên ngoài cùng có nhiều người thích. Nhưng tính tình của họ thì lại kiêu ngạo, bọn họ không muốn gặp, bổn cung cũng đành chịu,” Hướng Hoằng Tiếc cười nói, “Kỳ thực nếu bọn họ có thể thành đôi bổn cung cũng vui vẻ, đáng tiếc, chủ yếu bọn họ chỉ thích người trong hành cung, rất ít người bên ngoài có thể cưới được bọn họ.”
Long Thiên Tài thử hỏi: “Nếu như lúc nãy Tiểu Diệp không đồng ý đi gặp mặt thì sao?”
“Tất nhiên là bổn cung nghe theo hắn thôi.”
Tuy rằng lời nàng nói là vậy, nhưng Long Thiên Tài và Vân Nhàn liếc nhau, vẫn là rùng mình. Nàng nuôi nhiều người như vậy không chỉ đơn giản là sở thích, còn là vì thu thập các loại tình báo. Đây thực ra chính là một đám đặc công!
Hướng Hoằng Tiếc cười dài: “Bổn cung biết các ngươi đang nghĩ gì, bổn cung luôn dung túng cho các mỹ nhân, nếu bọn họ không muốn thì bổn cung cũng không ép. Có điều may mắn là, mỹ nhân của bổn cung rất tâm lý, huống hồ bọn họ ra ngoài cũng chỉ để ăn cơm ngâm thơ, không phải chịu thiệt thòi gì.”
Hai người trầm mặc không nói, nhưng cũng âm thầm thêm một xưng hô “Biến thái” sau danh xưng “Yêu quái” cho nàng.
Hướng Hoằng Tiếc hoàn toàn không thèm để ý tới tầm mắt của bọn họ, tiếp tục vừa cười dài vừa xem thiếp, gió lạnh âm trầm nổi lên quanh mình, bầu không khí trở nên nghiêm trọng. Cùng lúc đó, bầu không khí này cũng lan tràn… ở một nơi khác.
Bạch Liên nói từng chữ: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, vì sao ta lại phải ngủ cùng một chỗ với hắn?” Theo hướng tay y chỉ, là Tiêu Sùng đang phe phẩy quạt thảnh thơi ngồi trước bàn trà.
Gia nhân cung kính đáp: “Khách phòng ở tây sương chỉ có vài gian, đến cả thư đồng của vương gia và thị vệ cũng phải ở chung, xin ngài lượng thứ cho.” Đoàn người của bọn họ cũng đông, mà lại không thể để họ ở phòng của gia nhân, chỉ đành phải như vậy.
“Ngoài tây sương thì sao? Chẳng lẽ không còn phòng khác?”
“Có thì có, nhưng những nơi này lại gần với chỗ ở của các thiếu gia tiểu thư,” người nọ nói, “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, tính tình của các thiếu gia tiểu thư ở hành cung không giống bên ngoài…”
“…” Bạch Liên trầm mặc, hiện tại cảm nhận của y về mỹ nhân khá mâu thuẫn, bởi vì y đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi trong tay hai vị vương gia kia rồi.
Người nọ thấy y trầm mặc liền biết là y chấp nhận, cung kính lui xuống. Bạch Liên yên lặng nhìn chằm chằm Tiêu Sùng. Tiêu Sùng thì phe phẩy quạt, cười nói: “Ngươi sợ ta như vậy sao?”
“Ai sợ ngươi?”
“Vậy sao ngươi lại cố tránh ta?”
Bạch Liên nghẹn lời.
“Ngươi không nói, chẳng lẽ ta không đoán được hay sao?” Tiêu Sùng đứng dậy đi tới phía y. Vì hắn tới gần, Bạch Liên không quá thoải mái, vô thức lùi về phía sau một bước, tựa vào cửa.
Tiêu Sùng cúi đầu nhìn y, chậm rãi nói: “Ngươi sợ vẫn còn tình cảm với ta, có đúng không?”
Bạch Liên như bị đâm trúng chỗ đau, không nghĩ ngợi mà đáp: “Không phải, ngươi đừng… mơ…” Hô hấp của y ngưng lại, nhìn khuôn mặt của người này phóng đại trước mắt, sau đó, trên môi truyền tới một cảm giác ấm áp, vừa chạm vào đã rời ra.
“Có đúng không?”
“…”
“Ngươi chậm rãi nghĩ đi.” Tiêu Sùng nói rồi quay về tiếp tục uống trà, vẻ mặt thích ý vô cùng.
“…” Bạch Liên vội chạy ra ngoài, chuẩn bị tìm người đổi phòng.
Tiêu Sùng nhìn cánh cửa còn chưa kịp đóng, cười lắc đầu, im lặng không nói gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!