Tướng Quân - Chương 12: Tâm Tư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tướng Quân


Chương 12: Tâm Tư


Bên ngoài trời mưa tí tách không ngừng nghỉ, thời gian đã gần giữa trưa nhưng bầu trời mây đen dày đặc chẳng thấy ánh mặt trời.

Một cỗ xe ngựa đơn bạc, rộng rãi, trên màn lụa có thêu một chữ “Dạ” đen tuyền chậm chạp đi đến cổng cung rồi dừng lại. Binh lính canh cổng nhìn thấy xe ngựa dừng lại liền vội bung ô chạy đến bên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa vươn ra một bàn tay vén màn xe lên, tiếp đó Phong Nguyệt Tử Hàm đi ra, theo sau là tỳ nữ thân cận của nàng bung ô che mưa.

Thị vệ, binh lính canh cổng thành nhìn thấy Tử Hàm liền quỳ xuống hành lễ

“Tham kiến trưởng công chúa!”

Tử Hàm khách sáo “Các vị đứng lên cả, không cần đa lễ!”

Màn xe lại lần nữa được vén lên, bên trong xe ngựa thắp một ngọn nến nhỏ, ẩn hiện hai bóng người một đen một trắng bên trong xe.

Tử Hàm cười, vẫy tay với người bên trong xe ngựa “Biểu tỷ bảo trọng! Tử Hàm trở về trước!”

Dạ Tuyết phất tay “Muội vào đi, ta nhìn muội vào rồi đi.”

Tử Hàm khẽ cười xoay người đi, thị tỳ thân cận đi bên cạnh che ô cho nàng.

Tử Hàm ngừng lại, ngẩn đầu nhìn tấm bảng vàng, chữ như rồng bay phượng múa treo trên tường thành cao cao.

“Tử Cấm thành”, trở về với cung cấm rồi!

Tử Hàm quay đầu nhìn cỗ xe ngựa, Dạ Tuyết vẫn còn vén màn nhìn theo nàng.

Tử Hàm nhìn một hồi, khóe mắt chua xót mà quay lưng đi thẳng vào thành.

Đợi bóng Tử Hàm khuất, Dạ Tuyết mới thả màn xe xuống, bảo phu xe đánh xe hồi phủ.

Mưa bắt đầu nặng hạt, trời càng ngày càng tối, mây đen cuồng cuộn.

Lam Khanh Khanh đứng dưới mái hiên, thất thần mà nhìn màn mưa mờ ảo.

“Vương phi, người khoát thêm áo choàng đi, kẻo mắc phải phong hàn.”

Khanh Khanh hồi thần, nàng nhìn thị tỳ Yết Nhi, nhận lấy áo choàng lông cừu từ tay thị tỳ.

“Mưa đã hai ngày rồi nhỉ. À, Dạ Tuyết về chưa?”

Yết Nhi thay Khanh Khanh buộc lại dây áo choàng, nghe nàng hỏi liền đáp “Tướng quân có lẽ đang trên đường hồi phủ. Vương phi an tâm.”

Lam Khanh Khanh không nói gì, nàng nhìn màn mưa lạnh lẽo khi cuối thu, khe khẽ nhíu mày.

“Vương phi đang có tâm sự sao?”

Khanh Khanh cúi đầu rồi nhẹ lắc đầu “Cảnh buồn lòng phiền muộn… Vô Thần đã trở về chưa?”

“Vương gia khi nảy đã trở về nhưng lo ngại y phục đã ướt, sợ sẽ lây hàn khí cho người nên đã đi thay y phục trước.”

Nói đoạn, góc cuối hành lan xuất hiện một bóng tử y hướng Khanh Khanh mà đi tới. Yết Nhi mỉn cười xin cáo lui nhường lại không gian cho đôi phu thê nọ.

Phong Nguyệt Vô Thần chỉnh áo choàng lại cho nàng, khẽ xoa đầu nàng hỏi “Sao lại ra đây đứng? Trời còn mưa lớn dễ bị nhiễm lạnh.”

Lam Khanh Khanh khoát tay “Không sao, ta cũng chưa già yếu đến mức sợ cơn cảm lạnh thông thường này.”

Phong Nguyệt Vô Thần cười khẽ, hắn ôm nàng vào lòng “Nhưng ta sẽ đau lòng!”

“Ngươi so ra còn lạnh hơn cả ta!”-Khanh Khanh mang theo chút ghét bỏ nói, tuy nhiên nàng cũng không vùng ra khỏi hắn. Nàng nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của hắn mà ủ ấm.

Phong Nguyệt Vô Thần mỉn cười “Thật may mắn vì lấy được nàng!”

Khanh Khanh lườm hắn “Tôn chủ đại nhân quá lời rồi!”

Phong Nguyệt Vô Thần cười vui vẻ, hắn hơi khom người bế ngang nàng vào phòng.

“Yết Nhi, pha trà cho vương phi xua hàn.”

Thị tỳ Yết Nhi từ bên ngoài vội đi vào, nàng ấy đun nước, lấy trà, pha trà, một loạt động tác nhanh nhẹn rồi ra ngoài.

Phong Nguyệt Vô Thần rót cho nàng một ly trà nóng, lại hỏi “Hôm nay lại có tâm sự?”

Khanh Khanh cầm ly trà bằng hai tay, hơi nóng ấm áp tỏa ra từ ly trà lan đến đôi bàn tay “Không có gì.”

Phong Nguyệt Vô Thần tự rót cho bản thân một ly trà, nghe nàng nói vậy thoáng nhướn mày “Phu nhân nhà ta có chuyện giấu ta?!”

Khanh Khanh lười để ý đến hắn, nàng nhìn ra màn mưa bên ngoài lại thoáng trầm mặc “Cuối thu rồi, đáng lẽ không nên có mưa lớn như vậy.”

“Nàng để ý đến lời Vương Quân?”

Khanh Khanh cúi đầu “Có chút để ý!”

Phong Nguyệt Vô Thần xoa đầu nàng “Đừng lo lắng quá, có lẽ hắn ta chỉ dọa nàng thôi. Nhưng nếu có chuyện gì sảy ra thì đã sao? Không có liên hệ gì với chúng ta.”

Khanh Khanh trầm mặc “Ta…”

Phong Nguyệt Vô Thần ôm lấy nàng “Khanh Nhi, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có cách giải quyết thôi!”

“…”

Hai mươi lăm năm trước…

Vương Quân-quốc sư Phong Quốc-từng nói qua, loạn chiến Thiên-Ma sắp bắt đầu rồi…. (*)

“Vương gia, Vương phi…”

Yết Nhi vừa bước vào liền vội rút chân lại, nghiêm chỉnh đứng ở cửa cúi đầu thật thấp.

Khanh Khanh đẩy Phong Nguyệt Vô Thần ra, hướng ra cửa hỏi “Có chuyện gì?”

“Tướng quân cùng Hòa Việt vương đã trở về rồi.”

Phong Nguyệt Vô Thần phất tay “Đã biết. Ngươi lui xuống đi!”

Yết Nhi hành lễ rồi lui ra, vừa lúc đụng phải Vân-một trong tứ đại thị vệ của tam vương gia.

“Ngươi đi đâu đấy?”

Vân chỉ chỉ vào phòng “Ta đến tìm vương gia có việc.”

Yết Nhi khoát tay “Vậy đừng vội vào!”

“Làm sao? Có chuyện gì ah?”

Yết Nhi cười cười “Không có gì, vương gia và vương phi đang ân ân ái ái, ngươi đi vào độc chết cẩu độc thân nhà ngươi!”

Vân trợn mắt chỉ tay vào Yết Nhi “Ngươi cũng khinh thường ta độc thân?!”

Yết nhi cười hì hì “Nào có nào có!”

Vân bĩu môi “Nói vậy làm như ngươi không có đơn độc!”

Yết Nhi lườm Vân một phát, ai oán “Ngươi có cần đem chuyện đau lòng này ra nói không?!”

“Là ngươi khơi mào trước còn nói ta?!”

“Ngươi…”

Khanh Khanh cùng Phong Nguyệt Vô Thần ở trong phòng nghe thấy Vân cùng Yết Nhi cãi nhau ầm ĩ bên ngoài chỉ biết lắc đầu.

“Nghe như ta ngược đãi thuộc hạ nhỉ?”

Khanh Khanh khẽ cười “Ngươi chính là ngược đãi thuộc hạ!”

Nhớ năm đó nàng còn là thuộc hạ “bất đắc dĩ” của hắn. Trước đây còn không ngờ đến sẽ cùng hắn đi đến hết cuộc đời.

“Tiểu Dạ lớn rồi, con gái lớn sắp không giữ được ở trong nhà rồi!”-Phong Nguyệt Vô Thần cảm thán. Mà nghĩ lại, Dạ Tuyết mấy năm nay còn có khi nào ở trong nhà?!

Phận làm cha là hắn cảm thấy có chút khổ sở!

“Ngươi cũng nhận ra đi?!”

Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười “Tiểu Dạ là nữ nhi của ta, người làm cha như ta làm sao không nhìn ra tâm tình của nó!”

Khanh Khanh quay đầu nhìn màn mưa khẽ lẩm bẩm “Chỉ cần nó không hối hận là được.”

“Khanh Nhi, nàng quá đa sầu rồi!”

Khanh Khanh lườm hắn “Ta đa sầu khi nào?!”

Phong Nguyệt Vô Thần cười “Vậy người vừa nảy một mặt tâm sự là ai ấy nhỉ…”

“Cút!”

“Phu nhân không cần nóng giận!”

“…”

Cơn mưa dai dẳng kéo dài suốt hai ngày hai đêm. Sau trận mưa lớn, kinh thành chuyển lạnh dần, những chậu hoa cẩm tú cầu ven phố Kim Vương-kinh thành dần trở nên rực rỡ.

Trời đã sang hẳn đông.

Mùa đông năm nay có lẽ đến sớm và dường như lạnh lẽo hơn năm trước.

Hàng phố ven đường dần thưa thớt đi, những cửa hàng bán vật dụng mùa nắng gió đã bắt đầu bán vập phẩm mùa đông.

Tuy trời lạnh giá nhưng những người dân trên phố vẫn đông đúc mhư thường lệ. Những người giàu có khoát áo choàng lông dày pha lẫn với những bách tính nghèo khó quanh năm chỉ có những bộ quần áo vải thô.

Dạ Tuyết như thường lệ ngồi trên lầu hai của một trà lâu nhìn xuống con phố náo nhiệt.

Dạ Tuyết vốn là tướng quân nơi biên cương xa xôi, nay về kinh là phục mệnh sau đó được hoàng thượng cho nghỉ phép dài hạn. Thế nên từ khi ở biên cương trở lại kinh, nàng hết ăn lại ngủ, rong chơi trong thành rồi lại ngoài thành, khiến cho những quan tướng khác đỏ mắt mà ghen tỵ!

Dạ Tuyết không cảm thấy bản thân là một danh tướng nhưng cả ngày ăn không ngồi rồi có gì đáng xấu hổ và đáng chê trách. Dù sao nàng cũng có một thân phận khác khá trâu bò nên chẳng ai bắt chẹp được nàng.

Biên cương nay không có loạn, một tướng quân như nàng chạy đến biên cương chẳng có gì làm cũng lại ăn không ngồi rồi thôi. Đã rảnh rỗi như vậy thì biên cương hay kinh thành có gì mà khác nhau?!

Tiểu nhị trà lâu mang ấm trà nóng lên nhìn thấy nàng thả hồn theo mây cũng đã thành quen. Hắn chậm rãi thay trà rồi đứng dậy toang rời đi.

“Khoan đã.”

Tiểu nhị quay lại niềm nở hỏi “Tướng quân có gì căn dặn ạ?”

Dạ Tuyết chỉ xuống phố lớn qua cửa sổ, chuẩn xác chỉ đến nam tử bạch y đứng cùng tùy tùng bên gian hàng cách đó không xa “Xuống mời vị công tử đó lên đây giúp ta.”

Tiểu nhị nhướng người nhìn xuống phố, thấy được nam tử mà nàng chỉ mới gật đầu “Vâng, tướng quân đợi một lát nô tài mời người lên.”

Tiểu nhị vội đi xuống lầu lại nghe Dạ Tuyết gọi lại.

“Mang thêm cho ta bộ trà nóng cùng vài món điểm tâm ngọt đi.”

Tiểu nhị niềm nở gật đầu “Lên ngay, lên ngay ạ!”

Dạ Tuyết thôi nhìn đến tiểu nhị vội vã xuống lầu, nàng quay đầu chống tay lên cửa sổ mà gác cằm nhìn xuống nam tử bạch y dưới phố vẫn còn chưa rời đi.

Tiểu nhị nhanh chóng chạy tới bên cạnh nam tử bạch y. Hắn nói gì đó với nam tử, nam tử liền ngẩn đầu nhìn về phía Dạ Tuyết.

Dạ Tuyết đón ánh mắt của y, làm một thủ thế mời.

Nam tử cũng không nói gì nhiều đi theo tiểu nhị vào trà lâu, tiểu nhị đưa y đến chỗ ngồi của Dạ Tuyết.

“Hiếm khi Phong công tử ra ngoài nhỉ?”

Phong Lãnh Nguyệt ngồi xuống đối diện nàng “Ta cần một vài thứ nên đành ra ngoài mua thôi.”

Tiểu nhị vừa xuống lầu không lâu lại nhanh nhẹn mang trà nóng cùng điểm tâm lên.

Dạ Tuyết rót cho y một tách trà nóng lại nói “Công tử cần gì cứ nói với người hầu trong vương phủ là được, làm sao lại khiến bản thân cực nhọc?!”

Phong Lãnh Nguyệt nhận ly trà từ tay nàng, mỉn cười đáp “Không có gì cực nhọc, chỉ là xuống phố một lát thôi.”

“Sức khỏe công tử không tốt, trời lại trở lạnh, ta chỉ lo công tử lại mắc phong hàn. Nếu đã xuống phố thì nên mặc nhiều y phục một chút.”

Phong Lãnh Nguyệt nhìn lại bản thân, y hôm nay vận bạch sam nhìn có hơi mỏng, y không thích áo choàng lông dày nên chỉ khoát tạm áo ngoài bằng lụa mỏng.

“Phiền tướng quân quan tâm rồi.”

Dạ Tuyết cởi áo choàng của bản thân phủ lên người y “Công tử chú ý đến sức khỏe bản thân một chút.”

Khóe miệng Phong Lãnh Nguyệt thoáng cong lên mà chính y cũng không ý thức được bản thân vì cái gì mà vui vẻ. Y giật mình vội điều chỉnh cảm xúc lại rồi mới lên tiếng “Đa tạ tướng quân quan tâm.”

Dạ Tuyết nhúng vai “Không cần quá khách sáo!”

Phong Lãnh Nguyệt nhìn một bàn điểm tâm cùng trà nóng thoáng hồ nghi. Trà nóng của y và Dạ Tuyết là hai loại hoàn toàn khác nhau, điểm tâm trên bàn cũng là hai loại khác nhau. Dường như điểm tâm và trà của y là do tiểu nhị mang lên sau, hoàn toàn là những loại y thích và thường dùng…

Phong Lãnh Nguyệt dè dặt ngẩn đầu nhìn Dạ Tuyết, mà lúc này đây nàng đang ngẩn người nhìn ngoài phố khônh biết đã thả hồn đi nơi nào.

Phong Lãnh Nguyệt rũ mắt che đậy tâm tư rối loạn của mình.

Có lẽ chỉ là trùng hợp…

Có lẽ chỉ là y tự mình đa tình…

Nàng là danh tướng Phong Nguyệt, làm sao có thể vì con tin nước địch là y mà hao phí tâm sức để ý đến sở thích của y.

Càng không thể… Xem trọng y!

___________________

(*) đoạn này xuất hiện ở «Tử Thần Vương Phi» quyển 2-chương 80.

P/s: kì nghỉ tết dài hạn của các nàng thế nào rồi? Tớ lại được nghỉ thêm tuần!!!

Thêm nữa tớ muốn đổi tên truyện. Các nàng góp ý cho tớ với!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN