Tưởng Tuệ Nghi - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Tưởng Tuệ Nghi


Chương 32


Hồ thị khựng lại, nhìn Y Như.

– Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?-Hồ thị nhìn vào hai tỷ muội nàng, hoảng sợ hỏi lại.

Y Như cười khúc khích, lách ra khỏi người Y Hiểu, tiến lên trước mặt Hồ thị, nhẹ nhàng nói:

– Di nương, bà không biết chúng ta là ai cũng không sao hết đó, nhưng chúng ta lại biết rõ bà nha. Năm bảy tuổi bà được đưa vào Ngô phủ, trải qua mấy tháng huấn luyện để trở thành nhất đẳng nha hoàn bên cạnh tam tiểu thư Ngô Phương Họa. Hai người tuy là chủ tớ nhưng như tỷ muội ruột thịt, đại tiểu thư Ngô Khuynh Họa và nhị tiểu thư Ngô Quỳnh Họa cũng đối với bà rất tốt. Đến lúc chủ tử của mình xuất giá, bà vẫn là một nha hoàn cận thân vô cùng đáng tin và đắc lực bên người nàng ấy. Nhưng mà chẳng ngờ nửa tháng sau khi chủ tử xuất giá, bà lại bò lên giường của nam nhân của nàng ấy, quyến rũ người ta, làm cho chủ tử mình tức chết. Ai u, sao mặt lại xám như vậy, di nương cười lên một cái đi.-Y Như vội nâng khuôn mặt của Hồ thị lên, bàn tay trắng muốt khẽ vỗ má bà ta, giễu cợt nói.

– Ngươi… tỷ muội các ngươi rốt cuộc là ai?-Hồ thị lúc này thật sự hoảng sợ. Từng lời Y Như nói ra đánh trúng vào điểm yếu trong tâm lý bà, chẳng phải chuyện đó đã trôi qua gần hai mươi năm rồi sao, sao bây giờ lại có một đứa oắt chui ra lại biết tất cả?

– Di nương đừng sợ nha, chúng ta không có làm hại bà đâu. Khi nãy đó, lão gia cũng nói sai rồi, chủ tử của ta và muội muội không thể là hạng đàn bà độc ác, lẳng lơ đi giật chồng của chủ tử mình được, vậy di nương có biết chủ tử chúng ta là ai không?-Y Như cười bông đùa, tựa như những lời nàng vừa nói ra chỉ là một câu nói rất bình thường, không nghĩ sẽ làm cho Hồ thị sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

– Là ai, rốt cuộc chủ tử của ngươi là ai?-Hồ thị hoàn toàn quên đi hình tượng của mình, tiếp tục rống lên. Có người muốn chỉnh bà, nguyên nhân lại là vì những chuyện năm xưa bà đã làm. Lúc đó bà đã nghĩ bản thân cùng lắm chỉ cần nói rằng mình là thay chủ tử hầu hạ nam nhân của người *, sau đó thì bình thường mà sống thôi, lại không ngờ rằng có những chuyện thế này. Tiểu Ngô thị kia trước nay ngoài nhịn cũng chỉ có nhịn thôi nên chưa từng làm gì quá quắt với bà, như vậy người đứng đằng sau rốt cuộc là ai?

* Ngày xưa, nha hoàn kề cận bên cạnh chủ tử có thể thay các nàng hầu hạ phu quân vào những lúc nguyệt sự hoặc mang thai.

– Tò mò lắm hả? Ha ha ha, thứ tiện phụ, ta hôm nay cho bà biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.-Y Như bật cười ra tiếng vô cùng sảng khoái, tiếp tục nói.-Có còn nhớ nhị tiểu thư Ngô Quỳnh Họa- nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do chính tay Hoàng thương sắc phong không hả, đó chính là chủ tử mà chúng ta phục tùng đó. Bà có tức không, có định làm gì chủ tử chúng ta không hả, tiện phụ kia?-Y Như nhìn bộ dạng sợ đến nỗi đứng hình của Hồ thị thì càng sảng khoái hơn, đưa mũi chân khẩy lên mặt Hồ thị.

– Là như thế này, chúng ta là con gái của một ma ma trong Ngô phủ, nhị tiểu thư năm xưa cứu mẫu thân ta một mạng, chúng ta liền thay người báo đáp ơn của tiểu thư. Kẻ buôn người gì đó, còn có cái tên Y Như của ta và Y Hiểu của muội muội, tất cả đều do nhị tiểu thư đặt cho chúng ta đó. Nhị tiểu thư đối với chúng ta ơn như trời bể, chút chuyện nhỏ như thay người báo thù cho muội muội này, ta và muội muội chẳng lẽ làm không được? Hồ di nương bà nói xem có đúng không?

Hồ thị ngây ngốc nằm bệt trên sân, hoàn toàn vô lực. Tại sao mọi chuyện lại như vậy, Ngô Quỳnh Họa, đối phương là Ngô Quỳnh Họa, địa vị so với Quách Nghị cao hơn mấy phần, lại có mẫu thân ruột là người của Hoàng thất- Yên Chi quận chúa- nghĩa nữ của Thái hậu nương nương. Người này dù cho bà mười cái mạng thì Hồ thị cũng không dây vào được, lấy gì mà đòi chém đòi giết chứ? Y Như nói như vậy chính là muốn nhục mạ bà.

Hồ thị mắt đỏ lên những tia tàn nhẫn, lúc Y Như một lần nữa cúi xuống định nói với bà liền bị thị chộp lấy, dúi đầu xuống đất. Bà cầm hòn đá nhỏ gần đó giơ lên, “bốp.”

– Á.

– Tỷ tỷ.- Y Hiểu hét lên, nhào lại chỗ của Y Như đẩy Hồ thị ra, vội coi vết thương trên đầu của tỷ tỷ mình.

Hồ thị bị đẩy ra ngồi cười ngây ngốc như một người điên, ha hả nhìn bộ dạng hoảng hốt của Y Hiểu và nét mặt dần tái nhợt của Y Như.

Y Như trừng mắt nhìn Hồ thị, máu từ trên trán nàng vằng vèo chảy xuống mỗi lúc một nhiều, thoảng chốc đã làm cả tay nàng ướt đi, mà váy áo của Y Hiểu cũng nhuộm một mảng đỏ ửng.

– Cứu mạng, mau cứu mạng.-Y Hiểu thấy tỷ tỷ mình dần mất đi ý thức thì vội hét lớn cầu cứu.

Tức thì Quách Nghị và một toán gia đinh từ ngoài chạy vào. Quách Nghị thấy Y Như chảy máu đang nằm ngất trong lòng Y Hiểu thì không còn quan tâm gì đến Hồ thị nữa, chạy lại bế Y Như từ trong lòng muội muội nàng lên. Lúc bước qua chỗ Hồ thị thì trầm mặt, ra lệnh:

– Đánh hai mươi trượng, nhốt vào phòng củi.

Bảy, tám đại phu được mời đến Quách phủ lúc này vô cùng lo lắng. Người kê đơn, người bốc thuốc, người sắc thuốc, người này cãi đơn thuốc người kia không tốt, người kia mắng người này thiếu hiểu biết, mỗi người một ý đem cả viện của Quách Nghị nháo lên thành một chỗ ồn ào.

Quách Nghị lúc này vẫn còn đang túc trực bên cạnh Y Như, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Lẽ ra hắn không nên để hai tỷ muội các nàng ở lại một mình với Hồ thị, ả đàn bà điên đó đúng là không nói lý lẽ gì đã đánh người. Nàng ta cho dù có thế nào cũng không nên nổi điên lên, chuyện nam nhân tam thê tứ thiếp còn lạ lùng sao? Nhớ lúc Ngô Phương Họa nghe hắn nói muốn lập nha hoàn cận thân của nàng làm di nương, Ngô Phương Họa chỉ khựng lại một lúc, hỏi hắn thật sự thích sao, nếu thích thì thuận theo hắn. Nhìn xem, như vậy mới đúng với nết na của thiên kim tiểu thư được nuôi dạy đàng hoàng, ai lại như loại tiện tì thấp kém là Hồ thị? (Ăn cho no rồi phủi mép vậy đó hả cha nội? Vậy lúc cha làm với người ta có nghĩ mình đang làm với tiện tì thấp kém không? -.-)

Lão đại phu đi vào, tay bưng chén thuốc đến cho Y Như, dè dặt nhìn Quách Nghị, nói:

– Tướng quân, vị cô nương đây e là không giữ được đứa bé.

– Cái gì?-Quách Nghị trừng mắt nhìn đại phu.-Ông mà lại không giữ được đứa bé, ta giữ ông lại làm gì nữa?

– Tướng quân minh xét, cô nương này vừa bị mất máu do va chạm, còn có bị thai nhi đang trong giai đoạn quan trọng lại phát sinh sự tình kia nên mới…-Lão đại phu làm việc ở Quách phủ mấy chục năm quỳ thụp xuống dưới chân Quách Nghị cầu xin, làm đánh đổ cả chén thuốc mới nấu.

Quách Nghị thở hắt ra, nhìn Y Như mặt mày tái nhợt đang hô hấp khó khăn trên giường. Hắn nhớ nàng khi nói bản thân đang mang thai vẻ mặt hạnh phúc biết bao, cảm xúc biết được bản thân sắp được làm mẹ vô cùng sung sướng như vậy, nếu bây giờ đứa bé mất đi nàng sẽ đau lòng cỡ nào? Nó cũng là máu thịt của Quách Nghị, hắn chưa từng trải qua chuyện mất con này, tất cả tội lỗi là tại Hồ thị cả!

– Bảo đảm tính mạng cho nàng.-Quách Nghị đứng dậy từ trên giường của Y Như, nói với đại phu.

Lão đại phu như được ân xá, vội ra lệnh chuẩn bị thuốc phá thá thai cho Y Như. Bản thân Quách Nghị sau khi đi ra khỏi viện của mình thì đi đến phòng củi. Hắn nhất định phải xử lý Hồ thị, mấy năm nay để bà ta hống hách ở Quách phủ này cũng lâu rồi, đến lúc có người khác giúp hắn quán xuyến nội trạch. Hắn lần này cảm thấy, nếu như Hồ thị biết điều mà an phận cút đi, hắn sẽ cho Ngô Phương Họa nắm quyền chưởng gia, dù sao thì kẻ được dạy dỗ đàng hoàng mới không gây ra loại chuyện ghen tuông nhảm nhí như ngày hôm nay.

Hồ thị bị đánh hai mươi trượng thì hoàn toàn vô lực, cả người như bị rút mất xương, nằm rã rời dưới nền đất đầy cát bụi trong phòng củi. Lúc gia đinh canh cửa mở cửa ra cho Quách Nghị tiến vào, trong mắt bà hiện lên vài tia tàn nhẫn, nói:

– Tiện nhân kia chết rồi sao? Chết là đáng lằm, dám tranh đồ của ta…

“Chát.” Quách Nghị vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt của Hồ thị.

Cả người thị té uỵch trên đất, khóe môi lập tức rỉ ra máu tươi. Hình như…

“Toẹt”. Hồ thị phun một cái, vật màu trắng hòa lẫn với máu rơi ra đất. Hắn, hắn vậy mà đánh thị đến gãy răng!

– Nữ nhân chết tiệt, đây là cái tát mà ngươi tát Như nhi.-Quách Nghị nhìn bộ dạng thảm hại của Hồ thị thì không mảy may thương xót, ngược lại thấy vô cùng hả dạ.

“Bốp.” Hắn dùng sức đá vào bụng nàng một cái nữa.

– Đây là lời mà ngươi nhục mạ nàng.

Hồ thị nhận hai đòn của Quách Nghị thì cả người hoàn toàn chết tâm, người đầu ấp tay gối mười mấy năm, thực sự nói vứt là vứt. Nàng hiện tại không quan tâm gì đến thân mình nữa, lại lo lắng cho phận vị của các nhi tử trong phủ. Ngày thường có một nương như bà suy tính chu toàn thì chúng mới có thể an ổn sống dưới mắt tiểu Ngô thị, còn có nói lời nịnh nọt Quách Nghị để nhận được chiếu cố, hiện tại chỉ vì Y Như mà mất hết không còn một mống.

– Nghị lang, chàng thật tuyệt tình.-Hồ thị nén đau, nói ra.-Năm đó ta bất chấp tình nghĩa chủ tớ với tiểu thư ở bên cạnh ngài, ngài còn hứa sẽ hảo hảo chiếu cố ta cùng các con cả đời. Hiện tại chỉ vì một nha đầu từ đâu chui ra mà lại đối xử với ta như vậy, ngài không sợ thiên hạ nhìn vào nói ngài là bạc tình bạc nghĩa sao? Còn có các con, chàng không sợ chúng hướng chàng bất mãn, không sợ thanh danh của chúng, thanh danh của cả Quách phủ tổn hại ư?

Nửa vế đầu của lời Hồ thị đã thành công chạm vào đúng lòng trắc ẩn còn xót lại của Quách Nghị, nhưng nửa vế sau lại khiến hắn tột cùng chán ghét. Đây là mắng hắn bạc tình bạc nghĩa, đem nhi tử ra đe dọa hắn sao? Quách Nghị từ năm mười bốn tuổi đã bắt đầu theo phụ thân ra trận giết giặc, tuy khí thế có không bằng Âu Dương lão tướng nhưng cũng xem như là dũng mãnh phi thường, thời điểm cùng Ngô Phương Họa thành thân còn có biết bao nhà quyền quý trong kinh muốn gả thứ nữ cho hắn làm thiếp để lôi kéo quan hệ, bây giờ lại bị một nữ nhân đe dọa?

– Người đâu, đem vị trí di nương của Hồ thị phế bỏ, đưa vào từ đường tụng kinh sám hối nửa năm cho ta.-Giọng nói sang sảng của Quách Nghị vang lên như tiếng chuông báo tử của Hồ thị. Đời này của nàng cứ như vậy là bị nam nhân này vùi dập, vì sao lúc trước bà lại đui mù vì hắn mà tin tưởng, vì hắn mà phản bội chủ tử như vậy? Hồ thị tự mắng mình ngu xuẩn, là loại ngu xuẩn!

Y Như lúc tỉnh lại cả người mơ màng, bên cạnh muội muội Y Hiểu của nàng vô cùng lo lắng chăm sóc. Cuối cùng khi nàng đã kịp ý thức chuyện đã xảy ra mới hướng Y Hiểu hỏi:

– Hồ thị kia thế nào?

Y Hiểu mặt cười như hoa nở, chút tâm tính trẻ con trong lòng vì ở bên cạnh Hồ thị phải che giấu nay lộ ra hết cả, tươi cười nói:

– Tỷ tỷ, lão gia phế bỏ vị trí của Hồ thị rồi, còn cho người đưa bà ta vào từ đường tụng kinh sám hối nửa năm. Nhưng theo muội thấy, với tình hình hiện tại thì không chắc là chỉ nửa năm đâu.

Y Như nhoẻn miệng cười, tỷ muội các nàng như vậy cuối cùng cũng báo được ơn cho chủ tử nhà mình, thậm chí còn giúp muội muội của chủ tử sống được ngày tháng yên bình trở lại, không bị tiểu thiếp tùy ý khi dễ nữa.

~~

Trình Tư Thành đi lại mấy vòng trước phòng của Tuệ Nghi, ánh mắt bội phần lo lắng. Nàng khi nãy đang cùng hắn tiễn Trình Tư Mỹ ra cửa thì đột nhiên mặt mày trắng mét rồi ngất xỉu, đem hắn cùng đám nha hoàn ở thư phòng dọa cho một phen hoảng sợ.

Đại phu từ trong phòng nàng mở cửa bước ra, ánh mắt xen lẫn vài tia kinh hỉ cùng lo lắng, hướng Trình Tư Thành báo cáo:

– Công tử, chúc mừng công tử, phu nhân đã hoài thai được hai tháng.

Trình Tư Thành nghe được tin này thì vô cùng vui mừng, hai mắt sáng lên như người đi sa mạc lâu ngày thấy nguồn nước, vội nói:

– Đại phu nói thật sao? Nàng như vậy mà hoài thai rồi?

Đại phu từ lâu cũng nghe nói đích nữ Hình Bộ Thượng thư phủ gả vào Trình gia hơn một năm vẫn chưa có tin vui, cứ nghĩ sớm muộn gì cũng bị Trình Tư Thành ghét bỏ. Chẳng ngờ hiện tại hắn vẫn còn nghe đám nha hoàn trong phủ âm thầm truyền nhau, chủ quân đêm nào cũng lưu lại phòng của phu nhân, hơn nữa sáng nào cũng vô cùng sảng khoái bước ra, tuyệt nhiên Quyên Vân hiên của An di nương gì đó lạnh lẽo không người. Mà còn nói, nếu không nhắc thì người trong Trình phủ cũng quên mất còn có một An di nương đang mang thai tám tháng ở Quyên Vân hiên, đếm ngày sinh cũng đã cận kề.

Đại phu sau khi thông báo tin mừng cho Trình Tư Thành xong, nhìn thấy hắn vui mừng tột độ thì không khỏi tự hỏi, rốt cuộc có nên nói hay không. Nghĩ một lúc, lại thấy Trình Tư Thành sắp sửa bước vào phòng thê tử mà bỏ qua mình, đại phu cũng phải lên tiếng:

– Công tử, thứ cho nô gia lắm lời một chút.

Trình Tư Thành nhìn dáng vẻ của hắn, toang định bước vào phòng của Tuệ Nghi cũng thoáng khựng lại nhìn hắn, hỏi:

– Còn việc gì sao?

Đại phu ổn định hơi thở của mình, suy nghĩ những lời cần nói, trái phải nhìn qua một lúc mới đáp:

– Mong công tử lượng thứ nếu gia nô có nói gì bất kính đến phu nhân.

– Chỉ cần không quá đáng thì ta sẽ không phạt.-Trình Tư Thành lập tức đáp lời.

– Phu nhân thân thể bẩm sinh vốn đã không khỏe mạnh như người thường, lại trải qua chuyện sảy thai nên cơ thể lại càng yếu ớt hơn. Hiện tại hoài thai là chuyện đáng mừng, nhưng cơ thể vì vậy lại phải nuôi thêm một người nữa, tựa như là vật ký sinh trên người nên sẽ khiến người càng suy kiệt. Hiện tại thai nhi còn nhỏ mà đã có biểu tình như vậy, đợi đến lúc lớn hơn sẽ càng nguy hiểm, còn có lúc sinh…

Trình Tư Thành nghe lời đại phu nói, sắc mặt hơi tái đi một chút nhưng vẫn nhìn ra trong đó là đau đớn vô cùng, hắn thực hận bản thân lại không bảo hộ tốt cho nàng, để nàng chịu qua nhiều đả kích.

– Như vậy phải làm sao?-Cuối cùng hắn vẫn phải hỏi một câu. Nàng không khỏe mạnh, không khỏe mạnh thì bồi dưỡng. Trần gian có bao nhiêu kỳ trân dị bảo, thuốc thang dược liệu quý gì hắn đều sai người mang về cho nàng tẩm bổ, hắn không tin nàng lại còn không khỏe.

– Vẫn là chú trọng điều dưỡng cơ thể cho tốt. Bệnh của phu nhân là bệnh bẩm sinh, từ lúc nằm trong bụng mẹ mà có nên không thể chữa dứt, chỉ có thể dựa vào thuốc thang.

Cứ như vậy, lúc Tuệ Nghi nhân được tin mình mang thai, bản thân còn đang vô cùng vui mừng mãn nguyện vì cuối cùng đã ném được hòn đá đè nặng trong lòng mình ra, thì ngay sau đó lập tức liền đối mặt với một màn ôn nhu chăm sóc của Trình Tư Thành.

Mỗi sáng hắn cùng nàng thức dậy, ăn sáng xong đi bộ vườn hoa một vòng, cuối cùng trở về uống thuốc dưỡng thai, nàng cảm thấy thuốc này thực vô cùng đắng, vừa đắng vừa hôi. Chính vì vậy mấy ngày đầu, nàng đã không ngần ngại “lỡ tay” làm đổ vài chén xuống đất, vài chén lên y phục của Trình Tư Thành khi hắn đưa thuốc đến cho mình. Trình Tư Thành thì như nhìn ra được suy nghĩ của thê tử mình, lần sau không đưa cho nàng tự uống nữa mà tự cầm muỗng đút, sáng một cữ, trưa một cữ, tối lại thêm một cữ.

Tuệ Nghi như vậy, cứ nghĩ mang thai rồi liền hết bị hắn khi dễ mỗi tối, chẳng ngờ hắn lại dựa vào chuyện uống thuốc dưỡng thai của nàng mà khi dễ nàng, thậm chí còn thường xuyên hơn, quang minh chính đại hơn.

Chuyện hôn sự của Quách Bách và Trình Tư Mỹ cũng khá dễ chịu hơn khiến cho Trình Tư Thành và Tuệ Nghi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người cứ tưởng rằng mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, vì Quách phủ đã truyền tin đến tạ lỗi chuyện của Hồ thị, còn đích thân cho người lan ngầm một tin trong dân chúng là Hồ thị hồ ngôn loạn ngữ ở Trình phủ, làm mất mặt hai nhà nên đã bị phạt vào từ đường tụng kinh sám hối, việc làm này của Quách Nghị đã giải quyết được tội thông dâm gì đó của Trình Tư Mỹ, còn đem Trình Tư Thành làm cho tâm tình tốt hơn. Nhưng mà ngay cái đêm trước ngày thành thân, khi Trình Tư Mỹ muốn cho người dọn dẹp lại phòng mình một chút liền nhờ Tố ma ma cùng mấy nha hoàn tay chân tháo vác, nhanh nhẹn giúp đỡ thì lại phát giác ra một bức thư, mà bức thư này lại liên quan đến Ngư Vũ tán.

_____________________________________________________________________________________________

18:38 27.06.2020

P/s: Chương này mạch truyện hơi nhanh một chút vì mình đang chạy nước rút, tầm giữa tháng bảy sẽ full.

Vậy là đã đi được nửa chặng đường rồi, mọi người thấy văn phong và cốt truyện có được không, nếu còn gì thiếu sót hay không được thì comment cho mình biết ý kiến để mình chỉnh sửa nha <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN