Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Quyển 1 - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Tường Vi Đêm Đầu Tiên


Quyển 1 - Chương 14


“Chắc chắn có người để lộ thông tin!”

Cửa văn phòng vừa đóng, Sâm Minh Mỹ đã uất ức tái mặt, không để ý giữ gìn
thái độ thanh lịch vốn có mà hầm hầm phẫn nộ kêu lên: “Em không tin có
sự trùng hợp như vậy! Đúng lúc em quyết định đi tìm Phan Đình Đình, thì cô ta cũng có suy nghĩ tương tự?! Rốt cuộc cô ta là hạng người nào?!
Cái gì cũng muốn cướp! Không chỉ …”.

Nhìn thấy ánh mắt cười cười của Việt Xán, Sâm Minh Mỹ hơi dừng lại, lát sau
lại tiếp: “… Không chỉ tìm mọi thủ đoạn mê hoặc Tuyên, lại còn nhúng tay vào dự án thời trang cao cấp này! Tranh giành thời hạn khai trương,
tranh cướp khách hàng! Cướp ưu thế! Bây giờ ngay kế hoạch em đã nghiền ngẫm từ lâu, cũng định cướp nốt! Nhất định em phải tìm ra, kẻ nào đã
làm lộ kế hoạch này của em! Xán, anh biết rất rõ, em đã liên hệ với
Phan Đình Đình từ lâu, bây giờ tại sao cô ta lại làm thế?!”.

“Ờ!”

Lơ đãng giở tập văn bản cần xử lý trên bàn, Việt Xán vừa nghe vừa chậm rãi nói: “Giải Quả cầu vàng là một sự kiện được chú ý như thế, có những ý
tưởng giống nhau cũng là thường tình mà”.

“Anh nói gì?!”

Sâm Minh Mỹ cơ hồ không tin vào tai mình, môi trắng nhợt, sững sờ nhìn Việt Xán, tức giận run người, miệng lắp bắp:

“Anh đang bênh vực cô ta, phải không, Xán?… Vừa rồi trong cuộc họp, Tạ Phố
đứng ra nói đỡ cho cô ta, anh lại không hề nói giúp em một câu. Anh
giương mắt nhìn em bị người ta chèn ép, không những không an ủi, mà hình như lại cho em là người hẹp hòi, là em đã nghi oan cho cô ta?”.

Việt Xán nhìn cô, cau mày:

“Minh Mỹ…”

“Anh luôn như vậy!”, nỗi uất ức trào dâng, Sâm Minh Mỹ ngắt lời Việt Xán, nói chậm từng câu, giọng cay đắng:

“Lúc đầu, khi cô ta mới nhúng tay vào dự án này của em, anh hoàn toàn có thể giúp em, lập tức đuổi cổ cô ta! Nhưng, anh đã không làm như vậy! Anh
còn nói, cô ta không bao giờ là đối thủ của em, em có thể đánh bại cô ta bất cứ lúc nào, khiến em lơ là mất cảnh giác, khiến cô ta từng bước lấn tới, bây giờ tình hình trở nên như thế này đây!”

“…”

Mắt Việt Xán tối sầm.

“Bây giờ, có phải anh lại định nói, ‘không sao, chắc chắn cô ta không thể
cướp được Phan Đình Đình, chắc chắn cô ta sẽ thua em’! Sau đó em lại
thua cô ta lần nữa, cơ hội thể hiện thương hiệu trong giải Quả cầu vàng
lần này, một lần nữa em bị cô ta cướp trắng, phải vậy không?”

Giọng nói mỗi lúc một cao, ngực Sâm Minh Mỹ sôi sực một niềm uất hận và dấy
lên nỗi kinh hãi lạ thường! Cô đột nhiên nhận ra, cô đã sai, khi Diệp
Anh chỉ mới là một con kiến, lẽ ra cô nên giẫm chết cô ta, như vậy đâu
đến nỗi xảy ra kết cục này, ưu thế của “MK” giờ đây cơ hồ đã vượt qua
“Sâm”! Mà lần nào cũng là do cô ta tin lời Việt Xán, trở nên khinh
xuất, lơ là mất cảnh giác!

Đột nhiên…

Trong đầu lóe lên lời nói của Thái Na như bóng gió nhắc nhở, Sâm Minh Mỹ trợn tròn mắt nhìn Việt Xán, sống lưng toát mồ hôi lạnh, người bắt đầu run,
miệng lắp bắp:

“Anh cũng bị cô ta mê hoặc rồi, phải không …?”

Lần đó trong nhà hàng Italia.

Ánh mắt Việt Xán nhìn Diệp Anh …

Luôn dấy lên trong đầu cô như một cây gai nhức nhối, nó ám ảnh, day dứt, không thể nào lý giải.

“Thái Na đã nói với em, là anh đã ngăn chặn mọi thông tin, là anh đang bảo vệ Diệp Anh, là anh đã không cho giới truyền thông loan tin quá khứ tù tội của Diệp Anh! Em vẫn không tin, em cảm thấy, chắc chắn cô ta nhầm, sao anh có thể giúp Diệp Anh…”

Như bị
rơi xuống giếng lạnh, Sâm Minh Mỹ kinh hãi xâu chuỗi các sự kiện, nhìn
thần sắc Việt Xán lúc này, cô đã hiểu, lời Thái Na nói hoàn toàn là
thật, chính Việt Xán đã phá hoại kế hoạch của cô, không cho cô cơ hội
cản trở Diệp Anh!

“Anh thích cô ta,
anh yêu cô ta rồi đúng không… Tất cả, thực ra, anh đều đang giúp cô ta,
hoàn toàn không đứng về phía em …!”, mồ hôi lạnh toát ra từng lớp, Sâm
Minh Mỹ run lẩy bẩy, không thể kiềm chế mà hét lên với Việt Xán!

“Bình tĩnh lại nào!”

Đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến bên Sâm Minh Mỹ, Việt Xán không chạm vào
cô ngay, mà mấy phút sau, đợi cô dần bình tĩnh trở lại, người đã bớt
run, anh mới nói, ánh mắt thoáng giễu cợt:

“Minh Mỹ, em quá mất bình tĩnh rồi!”

Việt Xán một tay ôm vai Sâm Minh Mỹ, cô hất mạnh ra nhưng cánh tay anh cứng
như đá, đưa cô ngồi lên đi văng da màu đen được nhập khẩu từ Italia, bên cạnh, lại rót cho cô cốc trà, mặt tươi cười nói:

“Nghe đồn, em sai Thái Na đốt cửa hiệu MK?”

Sâm Minh Mỹ kinh ngạc, tay cầm cốc nước run rung làm sánh cả trà ra ngoài!

“Anh …!”

Mặt cô trắng bệch, tim đập thình thịch.

“Em quá khinh xuất!”, Việt Xán thở dài, “Em quan hệ với Thái Na gần gũi
như thế, người của Việt Tuyên sao có thể không phát hiện ra. Nhà họ Thái từng gây ra rất nhiều vụ phá phách như thế, Việt Tuyên đương nhiên đã
cảnh giác cho người giám sát MK rất chặt nên Thái Na không thể ra tay”.

Nước trà trong cốc bắn mạnh ra ngoài.

“Việt Tuyên đã biết ý đồ của em, cậu ta có thể báo cho Tạ Hoa Lăng và Tạ lão
thái gia biết”, nhấc chiếc cốc không ra khỏi tay cô, dùng mấy tờ giấy
ăn, Việt Xán lau những giọt nước trà bắn trên người cô, “Mặc dù lão Thái gia rất thích em, nhưng nếu biết chuyện em định đốt cửa hiệu và ý đồ
tiết lộ quá khứ đen tối của Diệp Anh, ông sẽ nghĩ về em thế nào? Diệp
Anh dù xấu xa đến mấy, rốt cuộc cũng là người Việt Tuyên đã gần gũi như
vậy, tin xấu ít nhiều cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của Tạ gia”.

“…”

Môi Sâm Minh Mỹ trắng nhợt không sắc máu.

“Minh Mỹ, trước nay em vẫn luôn là một tiểu thư danh giá nề nếp, em tài năng
lại đầy tự tin”, nhìn khuôn mặt lạnh cứng như hóa thạch của Sâm Minh Mỹ, ánh mắt Việt Xán u ám, đăm đắm hướng vào cô, “Hà tất vì Diệp Anh em
phải hạ mình như vậy, em bị ma bắt rồi sao!”.

“…”

Sâm Minh Mỹ nhắm mắt hồi lâu, lát sau mới lên tiếng, giọng hờn tủi chua chát:

“Dự án thiết kế thời trang cao cấp là tâm huyết của em, cũng được cha quan
tâm nhất, em không cho phép xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, càng không cho
phép ai hủy hoại nó. Xán, trước đây em đã đánh giá thấp Diệp Anh, cô ta
dã tâm quá lớn, còn về khả năng thiết kế, cô ta…”, ngập ngừng dừng lại,
“… Về khả năng thiết kế, cô ta không hề thua kém em. Từ lời lăng xê của
nữ hoàng Veka, mặc dù hiện nay cô ta tạm thời chưa khởi sắc, nhưng hình
như cô ta cũng không hề tỏ ra sốt ruột, vẫn ung dung ngẩng cao đầu, cô
ta thực sự khiến em bắt đầu thấy sợ”.

“Xán…”

Nắm chặt tay Việt Xán, Sâm Minh Mỹ cầu khẩn nhìn anh:

“Xin anh hãy giúp em, xin hãy giúp em, lần này em không thể lại thua cô ta,
em nhất định phải thắng, em nhất định phải để Phan Đình Đình chọn em chứ không phải cô ta.”

Tạ Việt Xán nhướng mày:

“Em muốn anh giúp thế nào?”

***

“Phan Đình Đình ư?”

Nghe George kể lại chuyện xảy ra trong cuộc họp hội đồng quản trị hôm qua,
Tracy sửng sốt tròn mắt, ngây ra một lát mới nói: “Sâm tiểu thư đã nghi
oan cho Diệp tiểu thư rồi, tuần trước Diệp tiểu thư đã bảo tôi tìm cách
liên hệ với Phan Đình Đình, chứ không phải hôm qua nghe Sâm tiểu thư
trình bày kế hoạch mới nảy sinh ý nghĩ!”.

“Tôi không thấy cô nhắc đến chuyện đó.”

George cúi đầu sửa móng tay bằng chiếc dũa nhỏ.

“Đó là bởi vì tôi vẫn chưa liên hệ được”, Tracy lúng túng, “Phan Đình Đình
rất kiêu, không dễ dàng gặp được người quản lý, mà Diệp tiểu thư còn
nhắc tôi, khi thương lượng nhất định không được hạ mình, ảnh hưởng đến
hình tượng của ‘MK’ …”.

Lúc trao đổi
qua điện thoại, người quản lý của Phan Đình Đình đã hỏi khéo, nếu Đình
Đình dùng trang phục của MK, MK có thể dành cho những tài trợ như thế
nào. Cô đã hỏi ý kiến Diệp tiểu thư, câu trả lời của Diệp tiểu thư là
không có tài trợ gì hết, nhưng sẽ giảm giá 90% bộ lễ phục được may.

Người quản lý của Phan Đình Đình tức giận cúp máy.

Nghĩ đến đây Tracy bắt đầu lo lắng.

Cô đã có một thời gian dài làm việc với Sâm tiểu thư, biết Sâm tiểu thư
rất giỏi trong mối quan hệ xã hội, chỉ ngại Sâm tiểu thư không những tài trợ toàn bộ trang phục cho Đình Đình mà còn hứa hẹn dành cho nhiều đãi
ngộ đặc biệt khác. Như thế, Phan Đình Đình cuối cùng sẽ chọn bộ lễ phục
nào để xuất hiện trên thảm đỏ Hollywood vẫn còn rất khó đoán.

“Tôi nghe nói”, George vừa giũa móng tay vừa thong thả góp chuyện, “Sâm tiểu thư đã hẹn được Phan Đình Đình chiều mai đến cửa hiệu ‘Sâm’ để họ lấy
số đo và thảo luận kiểu dáng”.

“Hả…”, Tracy sững người, miệng há hốc, nhưng không nghĩ ra được cách nào, vội rút điện thoại:

“Tôi phải báo tin này với Diệp tiểu thư!”

Buổi chiều hôm sau, Diệp Anh đến cửa hiệu MK trên quảng trường Ngân Tọa.
Trong hiệu có hai vị khách đang thử bộ trang phục mới hoàn thành.

Một vị là phu nhân của một viên chức cao cấp.

Bộ váy dài lễ phục màu tím sẫm giản dị, đoan trang, ôm khít người, dưới
hõm vai gắn một bông hoa lụa tinh xảo làm nổi bật làn da trắng nuột,
khiến bà như có khí chất khác thường. Mấy cô nhân viên giúp bà mặc trang phục và hai người bạn đi cùng đều ngây người, nhìn không chớp mắt.

Một vị là người đẹp hoạt động khá sôi nổi trong làng giải trí.

Chiếc váy dài, màu sắc tựa tranh sơn mài, lộ vai, theo phong cách Bohemian
màu sắc đậm nhạt, bay bổng như lá vàng rơi, lại đẹp sang trọng như vàng
ròng lóa mắt, phần eo gắn vụn đá quý tạo hình con bướm, vừa lãng mạn vừa nổi bật thân hình tuyệt vời gợi cảm của nữ chủ nhân.

George ngồi trên ghế cao, vừa chải mái tóc người đẹp thành những lọn nhỏ, vừa
gợi ý kiểu tóc, đồ trang sức, giày và ví đi kèm bộ trang phục. Người đẹp tỏ ra vô cùng tâm đắc, hai người nói cười rất hào hứng.

“Tống phu nhân, Triệu tiểu thư!”

Diệp Anh mỉm cười chào hai vị khách, nhìn những bộ trang phục họ vừa mặc trên người, cô rất hài lòng.

“Hình như là thật rồi!”

Tracy chạy ra đón, đi bên cạnh, nói nhỏ với Diệp Anh vẻ nôn nóng:

“Vừa rồi tôi đến cửa hiệu ‘Sâm’ thăm dò, thấy Sâm tiểu thư, Quỳnh An và Liêu Tu đều có mặt, cửa hiệu không có khách hàng nào khác, chắc là họ đang
đợi Phan Đình Đình.”

“Ừ.”

Phản ứng của Diệp Anh rất bình thản, chỉ cười cười ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Bốn giờ mười phút.

Rời mắt khỏi chiếc đồng hồ thủy tinh màu hồng kiểu cổ, Sâm Minh Mỹ lại thảo luận lần nữa với Liêu Tu và Quỳnh An về phong cách thời trang và thị
hiếu của Phan Đình Đình, nhưng cô vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng lại
nhìn ra ngoài cửa hiệu.

Một lúc lâu,
khi nắng hè đã bớt gay gắt, khách đến quảng trường mua sắm Ngân Tọa mỗi
lúc một đông. Các cô gái trẻ trong trang phục thời thượng các kiểu, tốp
năm tốp ba đi đến, có người toan rẽ vào cửa hiệu ‘Sâm’ nhưng đều bị ngăn lại ngoài cửa.

Đã quá mười phút.

Sâm Minh Mỹ cầm cốc nước, nhấp một ngụm, các ngôi sao chậm trễ vốn là
chuyện thường, dù họ đến muộn cả tiếng đồng hồ cũng không sao. Liếc nhìn đĩa bánh ngọt và ấm hồng trà Bá Tước bày sẵn chờ đón Phan Đình Đình,
chiếc ghế tựa thành cao, bọc nhung hồng kiểu cổ như một nàng công chúa
và mấy bản vẽ thiết kế mẫu trang phục đã chuẩn bị xong, Sâm Minh Mỹ dần
dần thấy yên lòng.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào.

Khách qua đường tới tấp ngoái nhìn.

“Là Phan Đình Đình!”

George đang chải tóc cho người đẹp, ngước nhìn, lập tức nói to với Diệp Anh và Tracy phía sau.

Cuối tuyến phố đi bộ, mấy trợ lý ân cần vây quanh một cô gái đẹp, vận váy
dài xếp nếp nhỏ, ánh tuyết màu hoa đào, lưng thắt đai màu vàng, cổ và
tay đeo trang sức lóng lánh, ngẩng cao chiếc đầu xinh đẹp kiêu hãnh đang hướng về phía quảng trường Ngân Tọa. Hào quang lấp lóa, quyến rũ và
đáng yêu, mặc dù cặp kính đen lớn choán gần hết nửa mặt, nhưng vẫn hiện
lên một khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, chiếc cằm nhọn xinh xắn, đôi môi
gợi cảm, làn da trắng ngần, mái tóc dài như mây xõa tới thắt lưng… khiến mọi người lập tức nhận ra đó là minh tinh Phan Đình Đình.

Ánh nắng chiều xiên ngang.

Dưới bao ánh mắt đổ dồn của khách qua đường.

Đôi giày cao gót màu hoa đào, phát ra những tiếng cộp cộp trên nền đá lát
trên vỉa hè, Phan Đình Đình bước đi, xinh đẹp, kiêu hãnh như xung quanh
không có ai.

“Ôi…”

Tracy thất vọng não nề, thâm tâm cô vẫn hy vọng thông tin của George không
chính xác, cô cúi mặt, không dám nhìn Diệp Anh bên cạnh, đương nhiên có
thể hình dung tâm trạng của Diệp tiểu thư lúc này.

“Mau mở cửa!”, Sâm Minh Mỹ đứng bật dậy, qua lớp kính, cô đã nhìn thấy Phan Đình Đình cùng nhóm trợ lý đang tiến lại gần, thấy Phan Đình Đình sắp
đi qua cửa hiệu MK, cô bất giác mỉm cười, không kìm được đắc ý trong
lòng.

Hai cô gái mở cửa.

Sâm Minh Mỹ ho nhẹ một tiếng, sửa lại trang phục trên người, cùng với Liêu Tu, Quỳnh An ra cửa đón.

Nhìn thấy Phan Đình Đình mỗi lúc càng tiến lại gần.

Mỗi lúc càng gần.

Trước mặt đã là cửa hiệu may đo cao cấp MK.

Bước chân Phan Đình Đình chợt dừng lại.

Lòng Sâm Minh Mỹ đột nhiên co thắt!

Gỡ chiếc kính đen trên mặt, Phan Đình Đình ngắm nghía tủ kính cửa hiệu MK
giây lát, cơ hồ như đang do dự. Trước bao ánh mắt tò mò của khách qua
đường, một trợ lý bên cạnh nói nhỏ điều gì vào tai Phan Đình Đình, cô
gật đầu, hất cằm quay gót, cao ngạo bước vào cửa hiệu MK.

“Sao có thể như vậy?!”

Đứng trước cửa hiệu “Sâm”, Quỳnh An xưa nay vốn điềm tĩnh, lúc này cũng lộ
vẻ hốt hoảng. Đã hẹn với Phan Đình Đình, bốn giờ chiều đến “Sâm”, thảo
luận thiết kế, sao bây giờ lại vào MK?

“Đi xem thế nào!”

Tay run run, Sâm Minh Mỹ cứng người nói với Quỳnh An.

Trợ lý của Phan Đình Đình chìa ra giấy mời, nhân viên bảo vệ lịch sự mở cửa cho cô. Hai anh chàng bảo vệ quá điển trai khiến Phan Đình Đình không
kìm lòng được, cũng phải liếc nhìn, rồi mới nhìn vào cửa hiệu. Thấy bên
trong cửa hiệu trang trí như cung điện nghệ thuật, Phan Đình Đình ánh
mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

“Tại sao cô ta cũng đến đây?”

Người đẹp họ Thiệu vừa rồi còn rất hào hứng ngắm mình trong gương, liếc mắt
thấy Phan Đình Đình đi vào, đột nhiên lạnh mặt, nói vẻ không vui. George nói đùa với người đẹp, theo tin đồn mới nhất anh ta nghe được, sau khi
Phan Đình Đình nổi tiếng thì thường xuyên xuất hiện trong các buổi tiệc
tùng của giới thượng lưu, một lần do hơi say nên đã ngồi lên đùi anh
trai người đẹp này.

“Tống phu nhân!”

Vừa di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Tống phu nhân – người mà trong các bữa
tiệc luôn được tôn sùng như thượng khách, nhưng cũng chỉ vừa lộ diện lại vội vàng bỏ đi, giờ cũng thấy xuất hiện ở cửa hiệu này, Phan Đình Đình
cảm thấy rất thú vị, mắt sáng lên, bỏ qua các trợ lý, tươi cười tiến lại gần bắt chuyện.

Tống phu nhân cũng rất khách khí.

Nói mấy câu xã giao rất lịch thiệp với Phan Đình Đình, sau khi bộ lễ phục
được cô nhân viên đóng gói xong, Tống phu nhân cùng hai người bạn rời
khỏi cửa hiệu.

Phan Đình Đình lại nói chuyện với người đẹp họ Thiệu.

Mặc dù người đẹp này tỏ ra không mấy mặn mà, nhưng Phan Đình Đình không
chấp nhặt, vẫn tươi cười như hoa tán gẫu với cô những chuyện bếp núc của làng giải trí, cuối cùng cũng khiến người đẹp bật cười. Phan Đình Đình
lại tán dương chiếc váy màu vàng như tranh sơn mài trên người cô, hỏi
định mặc trong dịp nào, lại nói thêm, bất luận xuất hiện ở đâu với bộ
trang phục này cô cũng sẽ làm lu mờ xung quanh. Người đẹp nghe vậy có vẻ rất hài lòng, trước lúc ra về còn đưa thiệp mời Phan Đình Đình đến dự
tiệc sinh nhật của mình.

Trao tấm thiệp cho trợ lý.

Phan Đình Đình hít một hơi, ngồi vào ghế sofa màu đen, nụ cười biến mất trên môi trở lại lạnh băng, kiêu sa. Mấy trợ lý đứng sau lưng, có người đang chải lại tóc cho cô, có người báo cáo lịch làm việc trong ngày, có
người liên tục gọi điện thoại, họ tíu tít quanh cô, tôn sùng như nữ
hoàng.

“Phan tiểu thư, xin mời uống nước.”

Một nhân viên cửa hiệu ân cần đưa đến cho Phan Đình Đình ly nước chanh pha mật ong.

“Phan tiểu thư, tôi là Tracy – trợ lý thiết kế”, Tracy mỉm cười bẽn lẽn, đi
đến, “Rất vui được phục vụ cô”. Thấy Phan Đình Đình rẽ vào MK, Tracy
phấn khởi, lập tức chạy ra đón, nhưng bị Diệp tiểu thư ngăn lại, đến giờ mới cho cô ra.

“Trợ lý thiết kế?”

Phan Đình Đình liếc Tracy qua khóe mắt, nôn nóng hỏi:

“Vậy thiết kế chính ở đây là ai? Là người có tên Diệp Anh phải không? Gọi
cô ta ra đây. Còn cành cao cành bổng nỗi gì, đâu phải là thương hiệu gì
ghê gớm, thủ đoạn làm cao của các người đừng có áp dụng đối với tôi. Mau! Gọi cô ta ra! Nếu không, tôi đi đây!”

George thong thả bước đến.

“Diệp tiểu thư đang bận”, Tracy lo lắng nhìn về phía phòng thiết kế, “… Có thể cô phải đợi hai mươi phút”.

“Sao? Tôi phải đợi ư!”

Phan Đình Đình đột nhiên tức giận, bật dậy khỏi sofa, đi ra phía cửa, vừa đi vừa nói: “Lại còn đỏng đảnh làm cao! Nếu không phải do nhà tài trợ lạy lục cầu xin, các vị tưởng tôi sẽ đến cửa hiệu này sao? Chính các vị
cầu xin, nhờ vả, muốn tôi mặc trang phục của các vị xuất hiện trên thảm
đỏ, lại còn bày trò làm cao!”.

“Phan tiểu thư, Phan tiểu thư xin dừng bước!”

Tracy hốt hoảng, thấy Phan Đình Đình sắp ra khỏi cửa hiệu, mắt luống cuống, cầu cứu George.

“Tống phu nhân và Thiệu tiểu thư cũng vậy, không phải chúng tôi cố ý làm mất
thời gian của cô”, George lên tiếng, “Khi Tống phu nhân lần đầu tiên đến đây, đúng lúc Diệp tiểu thư vừa bắt tay vào vẽ thiết kế, Tống phu nhân
cũng phải chờ gần một tiếng”.

Sắc mặt Phan Đình Đình liên tục thay đổi.

“Diệp tiểu thư thường nói, cảm xúc thiết kế là vô cùng quan trọng, chỉ có tôn trọng cảm xúc, hoàn toàn không để bị phân tâm bởi ngoại cảnh mới có thể sáng tạo nên những bộ thời trang thích hợp nhất với từng khách hàng.
Tất cả trang phục do MK thiết kế đều được khách hàng sử dụng trong những dịp quan trọng nhất, khách hàng không quan tâm có phải chờ đợi hay
không, chỉ quan tâm sản phẩm có đẹp nhất hay không.”

George mỉm cười giải thích.

Phan Đình Đình trợn mắt nhìn anh ta.

Do dự một hồi, lại quay về ngồi trên ghế sofa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Phan Đình Đình bỗng nhớ tới hình ảnh Tống phu nhân và người đẹp họ Thiệu cô vừa gặp ở đây.

Trong những buổi tiệc tùng của giới thượng lưu cô từng vài lần nhìn thấy Tống phu nhân, bà vốn là người tính cách nghiêm cẩn, dù trang phục luôn rất
đẹp và sang trọng, nhưng vẫn gây cảm giác hơi cứng khó gần. Còn bộ lễ
phục màu tím hôm nay khiến Tống phu nhân cơ hồ trở thành người khác hẳn, trông bà không chỉ đẹp đoan trang mà còn có nét dịu dàng thân thiện mơ
hồ nào đó, càng làm tôn vẻ sang trọng vốn có. Còn bộ đầm lễ phục màu
vàng rực như tranh sơn mài của người đẹp họ Thiệu cũng gây cho cô ấn
tượng bất ngờ không kém, cô kinh ngạc nhận ra, quả thực bộ trang phục đó đã tạo cho cô ta khí chất lãng mạn chưa từng có.

Kim đồng hồ nhích từng giây.

Cửa phòng thiết kế mở ra, Phan Đình Đình nghe tiếng động liền ngẩng lên
nhìn, thấy một cô gái trẻ vận một chiếc váy rộng màu trắng từ trong đi
ra, mái tóc dài đen mượt xõa xuống hai bên má, màu môi hơi nhạt, nước da rất trắng nổi bật đôi mắt đen thẳm như nước đầm sâu gợi sóng trong đêm, đẹp đến nỗi khiến Đình Đình bất giác ngây người.

“Phan tiểu thư!”, cô gái trẻ lơ đãng, gật đầu chào cô, không nói gì, chỉ
nhìn cô bằng đôi mắt đen bình thản. Đôi mắt đó thản nhiên ngắm cô từ đầu xuống chân, từ chiếc váy dài ánh tuyết với rất nhiều nếp gấp trước
ngực, chiếc nơ trên cổ, chiếc kẹp tóc gắn thủy tinh lóng lánh, cặp kính
đen đổi màu, sợi dây chuyền trân châu, chiếc vòng tay to bản màu vàng,
chiếc ví màu hoa đào, đến đôi giầy hồng cao gót dưới chân, tất cả đều bị ánh mắt cô gái trẻ quan sát một cách khắt khe, Đình Đình bỗng cảm giác
như ngồi trên bàn chông, bất giác ưỡn thẳng lưng.

“Xin mời đứng lên!”

Cô gái trẻ nói.

Phan Đình Đình do dự một lát miễn cưỡng đứng dậy. Cô ta đi đến trước mặt cô, nét mặt không biểu cảm, tự tay tháo chiếc kẹp có gắn những hạt thủy
tinh nhỏ trên đầu cô quẳng sang một bên, nhìn cô, hơi cau mày nói:

“Hãy tháo dây chuyền, vòng tay và thắt lưng ra!”

Khẩu khí lãnh đạm đó khiến Phan Đình Đình tức giận. Nhưng uy lực toát ra từ
người cô ta giống như một nữ hoàng quyền lực khiến Phan Đình Đình có
phần do dự.

Đợi Phan Đình Đình gỡ hết đồ xuống, cô lấy ra từ trong tủ đồ trang sức chiếc thắt lưng da dài và
mảnh màu trắng thắt cho Đình Đình, rồi lại lấy một đôi giày cao gót kiểu Ý, màu da chân đi vào cho cô.

“Trên
người có quá nhiều điểm nhấn, sẽ làm cho người ta rối mắt, không biết
nhìn vào đâu”, nhìn Phan Đình Đình sau khi thay đồ trang sức mới, cô gái trẻ bình thản nói.

Mặc dù trong lòng hơi ấm ức, nhưng ngắm mình trong tấm gương rộng, vẻ hào nhoáng lóa mắt
ban đầu được thay thế bằng một vẻ đẹp thanh tao, mới mẻ và quý phái,
Phan Đình Đìn bối rối ho nhẹ một tiếng, hất hàm hỏi cô gái:

“Cô là Diệp Anh?”

“Vâng, tôi là Diệp Anh.”

“Chính là cô, cô muốn thiết kế bộ lễ phục để tôi mặc trong lễ trao giải Quả cầu vàng?”, Phan Đình Đình kiêu ngạo liếc xéo cô.

“Vốn định thế”, Diệp Anh bình thản nói, “Nhưng bây giờ tôi cảm thấy cô phù hợp với hãng khác hơn”.

“Cô…”

Tai Phan Đình Đình đỏ nhừ, đương nhiên cô hiểu hàm ý câu nói của Diệp Anh.

Từ khi gia nhập làng giải trí, cô vẫn được coi như chiếc bình hoa xinh đẹp.

Mặc dù đã tham gia đóng không ít phim, nhưng cô vẫn chỉ làm nền cho những
vai nam chính. Hơn nữa, do dung mạo xinh đẹp, liên tục xuất hiện những
chuyện tai tiếng, nên trong mắt thiên hạ, tên tuổi của cô gắn liền với
những vụ xì căng đan. Nhờ ngoại hình nổi bật cô trở thành người đại diện của vô số sản phẩm, hợp đồng quảng cáo dày đặc, coi như cũng được liệt
vào hàng ngũ các sao. Thấy công chúng chỉ nhìn mình mãi là chiếc bình
hoa xinh đẹp, cô cũng thấy buồn. Mãi đến đầu năm nay, khi cô được một
đạo diễn người Mỹ mời tham gia bộ phim “The Sopranos” với vai cô gái
châu Á nghiện ma túy, tuyệt vọng bế tắc, xuất hiện không nhiều. Không
ngờ bộ phim lại có tiếng vang như thế, khiến cô bỗng được chú ý, thậm
chí còn được đề cử cho vai nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất giải Quả cầu
vàng.

Cô nhận được rất nhiều lời
khen, nhận thêm nhiều hợp đồng quảng cáo mới, được giới thương nhân săn
đón, đâu có chuyện bị lạnh nhạt như ở đây.

“Ý cô là, tôi không xứng đáng là khách hàng của MK?!”

Phan Đình Đình giận sôi người, mắt trừng trừng nhìn Diệp Anh.

“Đương nhiên không phải”, Diệp Anh lắc đầu nhẹ giọng nói, “Chỉ là tôi cảm thấy Phan tiểu thư là người có chủ kiến. Còn tôi thiết kế trang phục cho
khách trước giờ chỉ hoàn toàn dựa vào suy nghĩ riêng của mình không hề
thảo luận với khách hàng, e là Phan tiểu thư sẽ khó chấp nhận”.

Phan Đình Đình mấp máy môi.

“Hơn nữa mọi khách hàng của MK đều đặt cọc 30%”, Diệp Anh cười nhạt, “Cô có
thể tiếp tục suy nghĩ, nếu không chấp nhận chúng tôi cũng rất thông
cảm”.

Chiều mùa hạ.

Khi Phan Đình Đình rời MK đến cửa hiệu “Sâm” đã gần năm giờ. Cô bước nhanh
vào trong, không bận tâm đến thái độ niềm nở của các cô phục vụ trong
cửa hiệu “Sâm”, lặng lẽ uống nửa cốc hồng trà Bá Tước mới bình tĩnh trở
lại.

“Bị dồn tức chết phải không?”

Sâm Minh Mỹ mỉm cười.

Từ lần Việt Xán chính thức giới thiệu làm quen với Phan Đình Đình, về sau
cô còn hẹn gặp riêng Đình Đình mấy lần, lần nào cũng tặng váy áo, đồ
trang sức đắt tiền, lại phải lựa lời đưa đẩy, hai người có vẻ là đôi bạn thân.

“Để tôi đoán xem nhé, có phải
Diệp Anh bắt cô chờ đợi?”, Sâm Minh Mỹ cười khinh kích bác, “Mà thời
gian chờ cũng không ít, đúng không?”. Quỳnh An đứng ngoài cửa hiệu MK
nhìn thấy Đình Đình ngồi đợi mãi trên sofa.

“Sao cô biết?”

Phan Đình Đình ngạc nhiên.

“Đấy là trò cũ rích của cô ta!”, Sâm Minh Mỹ nhấp một ngụm trà nói với Đình Đình như kể chuyện cười, “Tôi từng nói đùa với mọi người, Diệp Anh kia
có lẽ đã tốt nghiệp khoa tâm lý học tiêu dùng, rất biết cách gợi trí tò
mò, bắt người ta đợi chờ. Chính cô ta có lần đã nói ở công ty, phụ nữ
bản chất trái khoáy, càng bắt họ chờ đợi, càng tỏ ra lạnh lùng, họ càng
thấy hấp dẫn. Chỉ cần đánh trúng tâm lý, trí tò mò bị kích thích đủ độ
là khách hàng sẽ ngoan ngoãn như những con thỏ. Sau đó cứ vẽ bừa một
kiểu dáng nào đó, làm cho họ một bộ thời trang nào đó, thế là họ sẽ đinh ninh đó là một tác phẩm nghệ thuật cao siêu!”.

Mặt Phan Đình Đình hết đỏ bừng lại tái nhợt.

Vừa rồi cô đã đưa tiền đặt cọc cho MK, người lấy số đo cho cô lại là cô trợ lý thiết kế Tracy đó, Diệp Anh vẫn chỉ thản nhiên liếc cô một cái rồi
đi vào phòng thiết kế, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa.

“Nhưng tại sao cô lại vào MK?”, Sâm Minh Mỹ giả bộ tò mò hỏi.

“… Có người đã nhờ tôi, bảo cứ vào thử một lần, đằng nào đến lúc tham dự
giải dùng trang phục của ai vẫn là quyền của tôi, ai ép được?”, nói
xong Phan Đình Đình liếc nhìn tập thiết kế bên tay trái Sâm Minh Mỹ, đều là những phác thảo mầu, người mẫu trong đó có mái tóc mây buông dài,
dáng thon mảnh dẻ, chẳng cô thì ai?

“Thiết kế lễ phục của tôi cô đã hoàn thành rồi ư?”

Lòng phấn khởi lật giở tập phác thảo, Phan Đình Đình phát hiện trong đó đều
là những màu sắc lễ phục ưa thích như đỏ, tím nhạt, hồng phấn, vàng mơ
rực rỡ mà cô thường mặc trong các buổi gặp gỡ quan trọng. Kiểu nào cũng
rất đẹp với những phụ trang độc đáo như: kim cương, thủy tinh, trân
châu, lông vũ, lộng lẫy như công chúa trong truyện cổ tích.

Quá tuyệt vời!

Phan Đình Đình càng xem càng thấy hấp dẫn, vui vẻ đặt chiếc cốc trong tay
xuống bàn, chỉ chiếc váy dài lễ phục màu hồng phấn nói: “Khoét cổ thấp
hơn chút nữa sẽ gợi cảm, hấp dẫn hơn”, Sâm Minh Mỹ mắt sáng lên, phấn
khởi, miệng mỉm cười: “Mấy phác thảo này chỉ để cho cô tham khảo, xem có phải là phong cách cô thích hay không”.

“Ờ thích, thích”, Phan Đình Đình cười như mùa xuân tỏa nắng nhìn cô nói,
“Minh Mỹ! Cô vẫn là người hiểu tôi nhất, cô biết tôi mặc thế nào là
đẹp”.

“Trong một dịp long trọng như
lễ trao giải Quả cầu vàng, chỉ đẹp thôi thì chưa đủ, các minh tinh
Hollywood ai cũng là những nhan sắc thực sự”, nụ cười biến mất trên môi, Sâm Minh Mỹ nghiêm giọng nói, “Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở
Hollywood, lại với danh phận được chú ý như vậy, nhất định phải khiến
mọi người nhớ đến cô, nhớ vẻ đẹp của cô, nhớ tên cô”, Phan Đình Đình
ngây người ngồi nghe.

“Hôm nay tôi sẽ đích thân lấy số đo cho cô”, Sâm Minh Mỹ mỉm cười xua tan bầu không khí căng thẳng, “Sau đó sẽ bàn với nhóm thiết kế, đưa ra phương án thiết kế chính thức, rồi sẽ trao đổi lại với cô, bộ lễ phục như thế nào sẽ là
đẹp nhất đối với cô”.

Mắt lấp lánh, Phan Đình Đình cười hỏi:

“Vậy tôi có cần đặt cọc không?”

“Sao còn nói chuyện đó!”, Sâm Minh Mỹ nheo mắt, “Để cô có thể nổi bật trên
thảm đỏ Hollywood khiến thiên hạ biết đến hãng thời trang ‘Sâm’ đã là
một vinh hạnh quá lớn đối với chúng tôi. Chúng tôi phải cảm ơn cô mới
phải chứ”.

“Vậy tất cả nhờ cô.”

Phan Đình Đình mỉm cười hài lòng, sau khi Sâm Minh Mỹ cẩn thận đo kích thước cho cô, lại tán chuyện một hồi rồi mới ra về. Nhìn bóng Phan Đình Đình
đi xa dần, Sâm Minh Mỹ quay người nói với Liêu Tu và Quỳnh An:

“Chúng ta họp thôi!”, mặc dù trong đầu đã có phương án thiết kế, nhưng trí
tuệ tập thể vẫn tốt, cô nhất định phải khiến Phan Đình Đình hài lòng về
lễ phục này.

***

Gác lại tất cả các công việc khác, nhóm thiết kế làm việc liền mấy ngày.
Sâm Minh Mỹ hầu như đêm nào cũng ở lại phòng thiết kế bàn bạc rất kỹ với hai đồng nghiệp, phương án thiết kế liên tục sửa đổi. Khi trời rạng
sáng, phía đường chân trời đã xuất hiện những tia sáng đầu tiên, nhóm
thiết kế vẫn còn tranh luận sôi nổi về chất liệu bộ lễ phục.

Buổi sáng.

Ánh nắng vàng tơ trong vắt, tràn ngập phòng thiết kế, Diệp Anh trầm ngâm
ngồi trước tờ giấy vẫn trắng nguyên, nhấc bút phác ra vài nét. Tracy ngó vào, nhìn thấy phác thảo ban đầu, lắc đầu lia lịa nói: “Có lẽ Phan Đình Đình không thích màu này”. Diệp Anh cười cười không nói, lại trầm ngâm
hồi lâu, cuối cùng cô dùng chẵn một ngày để hoàn thành bản phác thảo,
cho đến khi Việt Tuyên gọi điện hỏi có về nhà ăn tối không.

Buổi chiều mấy ngày sau.

Sâm Minh Mỹ mời Phan Đình Đình đến cửa hiệu “Sâm” duyệt lần cuối, bộ lễ
phục cũng đã hoàn thành được một nửa, Phan Đình Đình ngạc nhiên sung
sướng, miệng khen không ngớt. Sâm Minh Mỹ giúp cô ướm thử, điều chỉnh
kích thước khít với từng đường nét trên cơ thể Đình Đình, giảng giải cho cô hiệu quả sau khi hoàn thành.

Phan Đình Đình tay vuốt ngực áo, vui vẻ đứng trước gương ngắm nghía góp ý
một số chi tiết. Sâm Minh Mỹ mỉm cười ghi lại rồi thảo luân với cô
phương án chỉnh sửa tối ưu nhất.

Trên đường về đi qua cửa hiệu MK.

Đeo cặp kính đen, cô liếc mắt vào trong, trong đó ngoài một cô nhân viên
còn có một chàng trai trẻ, cánh mũi, môi, tai đều đeo khuyên và mấy quý
bà, người đẹp họ đang bận trao đổi ghi chép gì đó, không ai biết cô đi
qua. Ngẩng cao đầu, Phan Đình Đình lạnh lùng hừ một tiếng rồi cùng mấy
trợ lý đi xa dần.

Chiều muộn.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chan hòa khắp phòng, hình dạng bộ lễ phục đã hiện ra, Diệp Anh vẽ lên những vị trí thích hợp, sau đó bắt đầu gắn
những vụn thủy tinh lên đó. Diệp Anh phụ trách phần ngực, Tracy phụ
trách phần vạt. Ngẩng đầu thấy Tracy rụt đầu rụt cổ chăm chú theo dõi
động tác của Diệp Anh, sau đó lặng lẽ gắn từng hạt thủy tinh, Diệp Anh
mỉm cười tiếp tục công việc.

Buổi tối vài ngày sau.

Sau khi những thợ thêu cao cấp làm việc liền mấy ngày, phần thêu trên bộ lễ phục đã hoàn tất, tay vuốt ve những đường thêu tinh xảo, Sâm Minh Mỹ vô cùng hài lòng, khi nhìn thấy bộ lễ phục. Những hạt thủy tinh và trân
châu đã đính xong, cả bộ lễ phục sáng rực lung linh khiến bất kỳ ai chỉ
nhìn một lần cũng khó quên, Liêu Tu và Quỳnh An cũng nhìn nhau mỉm cười.

Sáng sớm.

Hai mắt Tracy đỏ mọng sau một đêm thức trắng, đính xong hạt thủy tinh cuối
cùng vào góc váy, lại cùng Diệp Anh thận trọng mặc cho ma nơ canh. Nhìn
bộ lễ phục đã hoàn tất, Tracy sửng sốt há miệng một hồi lâu mới như tỉnh giấc mơ, ngơ ngẩn nhìn Diệp Anh bên cạnh ánh mắt lạ lẫm như lần đầu
thấy cô. Ngắm bộ lễ phục loang loáng trong ánh nắng sớm, Diệp Anh lặng
lẽ mỉm cười.

Để Tracy về trước, cô
thu dọn qua loa phòng thiết kế. Thức trắng một đêm, lúc này tinh thần
lại hoàn toàn tỉnh táo, cô tắt đèn, khép cửa phòng đang định ra về, đột
nhiên như có linh cảm, quay phắt đầu lại…

Ánh hoàng hôn hắt qua cửa kính, trong phòng có một bóng người cao to, đứng ngược chiều ánh sáng.

“Ôi!”

Bóng người đó cơ hồ ấp đến như một trái núi, trùm lên bóng Diệp Anh, trong
giây lát, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, theo phản xạ, cô lùi lại
một bước, tựa lưng vào cánh cửa phòng thiết kế vừa đóng chặt.

“Hừ! Em đang sợ sao?”

Một giọng trầm khàn quyến rũ và gợi cảm, trong ánh sáng lờ mờ, thấp thoáng
nhìn thấy hai vệt râu quai nón xanh rì bên má, người đầy mùi thuốc lá và rượu, cơ hồ cả đêm không ngủ, cả người anh tỏa ra đầy mùi nguy hiểm
đáng sợ, ánh mắt vừa giễu cợt vừa băng lạnh.

“Là anh!”, lưng tựa vào cửa phòng, Diệp Anh nặng nề ngoảng mặt sang bên,
cố nới rộng khoảng cách với anh ta, tuy nhiên hơi thở của anh ta vẫn phả vào tai cô, nóng bỏng, từng hơi, từng hơi, nguy hiểm như sắp bùng cháy!

“Anh đến có việc gì?”, cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng. Bất chợt Diệp
Anh thấy hối hận vì cơn xúc động vừa rồi của mình, lại ngoảnh mặt về,
nhếch mép cười vẻ bất cần, mắt lóng lánh nhìn anh ta nói:

“Phải chăng Đại thiếu gia đến do thám xem bộ lễ phục của tôi có bằng kiệt tác của Sâm tiểu thư?”

Việt Xán nhìn cô, ánh mắt kỳ quái.

“Em thức trắng đêm để làm trang phục cho Phan Đình Đình?”

“Sao lại không?”, cô cười cười, “Chẳng lẽ tôi ở đây suốt đêm để đợi anh?”. Sau cái đêm mưa như trút nước đó, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau
trong một không gian chỉ có hai người. Cô vẫn nhớ rõ từng lời anh nói
đêm đó.

“Chuyện Phan Đình Đình là em
cố ý!”, từ trên cao nhìn xuống, ép cô như dán vào cửa phòng, giữa hai
vòng tay mình, Việt Xán chậm rãi nói: “Hoàn toàn không có chuyện trùng
lặp ý tưởng nào hết, mà là em biết Minh Mỹ định dùng Phan Đình Đình để
tạo ảnh hưởng cho thương hiệu của mình, cố tình tranh giành với cô ấy”.

“Ha! ha!”

Diệp Anh cười, liếc xéo anh.

“Vậy là tôi đã đoán đúng, Đại thiếu gia đến đây là vì chuyện của Phan Đình
Đình. Thế nào, Sâm tiểu thư sợ Phan Đình Đình chọn thiết kế của tôi, nên cử anh đến làm thuyết khách phải không? Không sai, lần đó ở trong nhà
hàng, bắt gặp anh và Phan Đình Đình đi với nhau tôi đã đoán được ý đồ
của Sâm tiểu thư, cho nên tôi cũng lập ra một phương án, không ngờ lại
phải cạnh tranh với Sâm tiểu thư.”

Mắt Việt Xán tối lại.

“Đau lòng rồi hả?”, mặt Diệp Anh tươi rói, “Thật đáng tiếc, cho dù anh đến
làm thuyết khách cũng không được, tôi sẽ không nhường Phan Đình Đình cho Sâm Minh Mỹ. Mục đích của tôi là cướp đi từng thứ trong tay cô ta! Tôi là một thứ rất cay, rất độc! Tôi thích làm tổn thương những người vô
tội! Cả con người tôi bây giờ đã trở nên méo mó! Thếnào?!”

Sáng sớm trong cửa hiệu.

Sắc mặt Việt Xán ám lạnh, nụ cười của cô lại rạng ngời như ánh nắng ban
mai. Nụ cười đầy thách thức, anh phẫn nộ nghiến răng, vừa muốn bóp chết
cô, lại vừa muốn cứ áp sát cô như thế, hàng mi rung rung, hít mùi hương
thơm ấm áp từ cơ thể cô.

“Em đã nhận
lời gì với Việt Tuyên?”, nhắm mắt nhẫn nại một lát, giọng Việt Xán thô
bạo: “Tối qua, nghe Tạ Phong báo cáo, suốt cả đêm anh không thể nào bình tĩnh, cuối cùng không kìm được, đến thẳng đây hỏi cho ra nhẽ”.

“Sao?”

Chủ đề chuyển quá nhanh Diệp Anh sững người.

“Hôm qua Việt Tuyên đã cho gọi mấy người phụ trách cửa hiệu trang sức đến”,
Việt Xán hít một hơi thật sâu, nhìn ép cô, “… Nói là muốn chọn nhẫn đính hôn…”

“À”, Diệp Anh chớp mắt, cười: “Thì ra anh đến để hỏi truyện này!”.

“Sao?”, anh phẫn nộ trợn mắt nhìn cô.

Cô thản nhiên nhìn trả, mắt cười cười, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng, tôi đã nhận lời cầu hôn của Việt Tuyên”.

Bàn tay nắm chặt, sắc mặt Việt Xán đột nhiên trắng bệch.

“Tất cả đều tại anh, có lẽ Việt Tuyên muốn tạo cho tôi một bất ngờ, bây giờ
lại bị anh phá hỏng”, ánh mắt vẫn cười cười, cô nói, “Nhưng tôi sẽ giả
bộ tỏ ra không biết, kẻo lại phụ lòng anh ấy”.

“Em nói thật chứ?”, ánh mắt thoáng hốt hoảng, Việt Xán muốn tỏ ra bất cần, nhưng sắc mặt anh vẫn hơi tái.

“Chẳng lẽ anh tưởng chuyện này là đùa?”, Diệp Anh thấy buồn cười, dường như
không bận tâm đến cánh tay anh đã xiết chặt vai cô đau điếng, các khớp
xương kêu răng rắc, “Chính anh đã nói, tất cả mọi việc tôi làm để báo
thù, anh đều không bận tâm cơ mà? Nếu vậy, Việt Tuyên thích tôi, tôi
nhận lời cầu hôn của anh ấy sao anh còn gặng hỏi?”.

“Diệp Anh!”, mắt Việt Xán như nảy lửa.

“Cảm ơn, cuối cùng anh đã gọi tên tôi”, cô nheo mắt, “Nhưng tôi không hiểu tại sao trông anh có vẻ tức giận như vậy?”.

“Cô…”, cố kiềm chế nỗi oán hận muốn bẻ gãy cổ cô, ngực phập phồng dữ dội, anh hít sâu, giọng khàn đặc hỏi:

“Em thích anh ta?”

“Ai?”

“Việt Tuyên!”

“À”, cô cười, “Thích”.

Mắt tối sầm Việt Xán kinh ngạc nhìn cô, nộ khí như núi lửa bùng phát toàn
thân, mặt tím ngắt, tay nhằm vào cô, vung lên! Bị Việt Xán ép vào cửa
phòng không còn chỗ tránh, cô hốt hoảng nhắm mắt, bên tai một tiếng gió
rít, đầu óc trống rỗng, nhưng mặt lại không thấy cảm giác nóng ran đau
đớn. Cô đã tưởng có thể thở phào, chợt từ trên đỉnh đầu lan ra cơn đau
kịch phát, mười ngón tay anh sục vào tóc cô, giật mạnh, đau rát, cảm
giác cả người như sắp nổ tung!

“Á…”, đầu đau như muốn nứt ra, Diệp Anh giãy dụa giữa cánh tay anh: “Đau! Bỏ tôi ra, đau”.

“Cô cũng biết đau sao?!”, nhìn sắc mặt trắng nhợt đau đớn của cô, ánh mắt
Việt Xán nóng đỏ như lửa, hai cánh tay càng điên cuồng xiết chặt cô hơn! Anh muốn làm cô đau, anh muốn làm cô đau! Dẫu cô đau đớn ngàn vạn lần
cũng không bằng một phần nỗi đau lúc này của anh! Những sợi tóc đen
mượt lành lạnh giữa ngón tay, Việt Xán nhìn cô chòng chọc. Cơn giận như
nung đốt toàn thân, đột nhiên anh thô bạo áp đến, môi anh chộp lấy môi
cô!

Đó là kiểu hôn như dã thú!

Anh cắn môi cô! Cắn cổ cô! Cắn vai cô! Dùng răng nghiến cô! Cắn cô chảy máu! Anh phải làm cho cô đau đớn, phải làm cho cô khóc, phải làm cho
cô không bao giờ dám làm thế nữa!

Mùi tanh của máu lan trong miệng giống như cơn thịnh nộ và đau đớn ứ đầy
lồng ngực đã có chỗ sả. Từ vai cô, môi anh cuồng bạo day mút thẳng lên,
lưỡi anh quấy đảo trong miệng cô, mút chặt chiếc lưỡi nóng bỏng của cô,
muốn hút cạn mọi nguồn nước trong cơ thể cô, nguy hiểm, cuồng bạo, khát
máu như mãnh thú!

Bị hôn như vậy.

Cô đau tê dại.

Bỏng giãy như nham thạch núi lửa. Mái đầu với bộ tóc đen của anh ngay trước
ngực cô. Vai, cổ và môi cô bị quần đảo, nhay chà đau rát. Anh như bị đốt cháy, đau đớn, cũng đốt cháy cả cô, đốt cháy cả bầu không khí xung
quanh! Bị ép chặt vào cửa, cơ thể anh dán vào cô nóng hừng hực, trong
hơi thở cũng có không khí nóng ran, nhịp thở của cô bắt đầu rối loạn,
giống như ngày xưa, giống như đêm tường vi hoa nở rộ, vòng tay cô dần
dần quấn lấy cổ anh. Hai cơ thể ép dính vào nhau, run dữ dội và nóng như lò lửa, anh vẫn ép mãi vào cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được những
biến đổi của mọi cơ quan trên cơ thể anh!

“Là em cố ý…”

Hơi thở dốc hổn hển, Việt Xán hơi nhích khỏi cô, lý trí dần dần khôi phục,
mắt nhìn đôi môi cô đỏ mọng sưng lên với cái nhìn kỳ quái, anh hạ giọng
nói:

“Em cố tình nói như vậy để khiêu khích anh, đúng không? Em tưởng anh sẽ bị mắc lừa, em tưởng…”

Ngón tay vuốt mạnh bờ môi sưng mọng của cô, trong mắt anh lửa hận lại bừng bừng.

“… Em tưởng, em nói vậy anh sẽ sợ? Sẽ thỏa hiệp? Sẽ khuất phục?! Em
tưởng anh vẫn thích em?! Em tưởng nói những lời dối trá như vậy, anh sẽ rối loạn tâm thần, rồi để mặc cho em sắp đặt?! Diệp Anh, e là em đã tự đánh giá mình quá cao rồi?”

Ánh nắng sớm chan hòa trong cửa hiệu.

Bên ngoài cửa hiệu, công nhân vệ sinh đã bắt đầu công việc của mình, tiếng
chổi soàn soạt lia trên nền đường vẫn còn đọng sương, chỗ đậm chỗ nhạt.

Đối mặt với Việt Xán.

Ngực vẫn phập phồng, hai môi vẫn sưng, hơi nóng vẫn lan tỏa, mắt Diệp Anh
đen thẳm như người bị mãnh thú hôn vừa rồi không phải là cô. Cô chăm chú nhìn anh, như thưởng thức biểu hiện của anh lúc này.

“Tôi đâu dám nghĩ như thế, tôi chưa đến nỗi đa tình như vậy!”

Diệp Anh cười nhạt.

“Đương nhiên tôi biết, Đại thiếu gia đã quên sạch quá khứ, chỉ do thấy tôi làm chướng mắt anh, nên mới một mực muốn đuổi tôi đi. Nhưng anh cũng không
cần phải bực mình đến vậy, cho dù Việt Tuyên đính hôn với tôi, cũng chưa chắc quay trở về Tạ gia, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mắt anh, để
khiến anh nhớ đến nữa…”

“Đủ rồi!”

Việt Xán thô bạo ngắt lời cô.

“Rốt cuộc em muốn thế nào?”, âm thanh như từ cổ vọt ra, chậm rãi nhưng đầy
uy hiếp, “Tại sao em lại cố chấp như thế, tại sao em cứ phải ép anh như
vậy, rốt cuộc em muốn gì?”.

“Tôi
muốn gì, anh còn không biết ư “, Diệp Anh giễu cợt, “Đại thiếu gia, anh
đã không giúp tôi, cũng không muốn để người khác giúp tôi, trên đời còn
đạo lý như vậy sao?”.

Việt Xán nhìn cô đăm đăm, sắc mặt vô cảm:

“Em chỉ muốn để cậu ta giúp em? Chứ không phải em thích cậu ta?”

Diệp Anh không trả lời.

“Được!”, suy nghĩ hồi lâu, với ánh mắt trầm lạnh Việt Xán nói:

“Đã vậy, chúng ta thử đánh cược một phen.”

“Đánh cược?”

Cô nhìn anh.

“Đánh cược về chuyện của Phan Đình Đình”, cúi đầu nhìn cô, Việt Xán chậm rãi
nói, “Khi xuất hiện trong lễ trao giải Quả cầu vàng, nếu Phan Đình Đình
không lựa chọn bộ lễ phục do em thiết kế, thì em phải rời khỏi đây, đi
thật xa, từ bỏ tất cả”.

“Anh nóng lòng muốn tôi ra đi như vậy sao…”, Diệp Anh giễu cợt nói.

“Nếu Đình Đình lựa chọn thiết kế của em…”, hít một hơi nặng nề, cặp môi nóng bỏng của anh dán vào tóc cô, “… thì anh thừa nhận đã thua”.

Sẽ không ngăn cản cô nữa.

Không tìm cách buộc cô rời bỏ tất cả.

“Anh nghĩ tôi ngốc đến đâu?”

Nhếch mép, Diệp Anh hỏi.

“Em có cược không?”

Tiếp tục ép cô vào cửa, Việt Xán nhìn cô trân trối, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm.

“Ừ.”

Bướng bỉnh nhìn trả, Diệp Anh gật đầu:

“Được, mặc dù không cần thiết phải như vậy, nhưng tôi sẽ đánh cược với anh.”

Diệp Anh chìa ngón tay có chiếc nhẫn đính hôn, vẻ khiêu khích nhìn anh, mắt
Việt Xán cũng nhìn chòng chọc vào cô, chầm chậm giơ ngón tay ngoắc vào
ngón tay cô chìa ra, vụ cá cược coi như có hiệu lực.

Việt Xán khàn giọng nói:

“Em thua chắc rồi.”

“Chưa hẳn”, đẩy ngực anh ta ra. Trong ánh sáng sớm vàng như mật, cô mỉm cười
với anh, tươi như ánh nắng xuân, “…Nhưng anh phải nhớ nếu thua, anh hãy
giữ lời”.

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN