Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Quyển 1 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tường Vi Đêm Đầu Tiên


Quyển 1 - Chương 5


“Vị này là Diệp tiểu thư, tốt nghiệp…”

Sâm Minh Mỹ cười nhạt hướng về mọi người giới thiệu, cúi đầu nhìn lướt bản lý lịch trong tay, nhíu mày ghi nhớ nói:

“…Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada.”

Căn phòng vụt yên lặng.

Các nhà thiết kế nhìn nhau vẻ kỳ lạ, Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada ư? Có học viện đó sao, quả là chưa từng nghe nói.

“Từ hôm nay, Diệp Anh tiểu thư sẽ là phó giám đốc bộ phận thiết kế, đây là
phác thảo thiết kế của cô ấy, mọi người có thể truyền nhau cùng xem.”
Sâm Minh Mỹ ném tập tài liệu trong tay cho người phụ nữ trung niên dáng
vẻ điềm đạm ngồi bên phải. Chị ta giở xem vài trang một cách chăm chú,
ánh mắt lạ lùng, đăm đăm nhìn Diệp Anh đang đứng cạnh Sâm Minh Mỹ, rồi
chuyển cho chàng trai hippie người đeo đầy khuyên.

Bản thiết kế vô cùng xuất sắc.

Kết cấu như một tiểu thuyết.

Nhưng…

Chàng trai hippie lật mấy trang, nhếch mép cười giễu cợt, ném cho nữ thiết kế trẻ đang ngây người nhìn bản thiết kế của mình. Người đó lơ đãng lật
lướt vài trang, thuận tay đưa cho mỹ nhân ngồi bên phải.

“Vị này
là Bối Quỳnh An, George và Tracy”, Sâm Minh Mỹ hướng về phía Diệp Anh
giới thiệu từng người trong phòng, nhà thiết kế trung tuổi Bối Quỳnh An
bắt tay Diệp Anh, chàng trai hippie George nhìn Diệp Anh từ đầu tới
chân, nữ thiết kế trẻ có dáng vụng về – Tracy căng thẳng gật đầu chào
Diệp Anh. “Helen, Michael, Jason, đều là những nhà thiết kế vô cùng xuất sắc của công ty. Còn nữa, đây là A Lâm – thợ chế bản, tiếp theo là
Jenny – thợ may cao cấp rất xuất sắc”.

Diệp Anh mỉm cười hướng về mỗi người hoặc đưa tay bắt hoặc tỏ ý chào.

Nhưng thái độ lịch thiệp của cô, hoàn toàn không được bất kỳ ai đón nhận.

“Diệp tiểu thư, cô có chắc đây thiết kế của cô?” Ánh mắt thâm trầm của Helen – nữ thiết kế, mỹ nhân có khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng, chăm chú nhìn Diệp Anh hỏi.

Diệp Anh cười nhạt, ngoái lại:

“Đúng, tôi khẳng định.”

“Phác thảo thiết kế rất đẹp, vừa phóng khoáng mạnh mẽ lại đầy sáng tạo”, khóe môi Helen nhếch cười châm biếm, “Nhưng, cô có biết sự khác nhau giữa
bản thiết kế thời trang và tác phẩm mỹ thuật không?”.

Trong phòng bật lên mấy tiếng cười nho nhỏ.

Lúc này mọi người đang truyền tay nhau xem tập phác thảo.

“Helen, đối với một nhà thiết kế đã tốt nghiệp Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada, câu hỏi của cô quá thâm sâu rồi.”

Dựa người vào chiếc bàn dài rộng, George khoanh tay nói.

Một trận cười rộ lên.

Sâm Minh Mỹ khẽ liếc Diệp Anh.

Nếu không có Diệp Anh đột ngột chen vào, một nhà thiết kế cao cấp họ Tu sẽ
được đề bạt làm phó giám đốc Bộ phận thiết kế, mà Helen yêu đơn phương
anh ta điên cuồng, chuyện này mọi người trong công ty đều biết. Mặc dù
Minh Mỹ đã hứa với Tuyên là sẽ giúp Diệp Anh hòa nhập, nhưng trong giới
thiết kế thời trang, chỉ dựa vào quan hệ gia đình thì không thể khiến họ nể phục được.

“Để cho ra đời một sản phẩm thời trang, cần trải
qua quá trình từ mặt phẳng đến hình khối. Khi đã có bản vẽ thiết kế, có
lẽ cô nghĩ vẽ ra được ắt là có thể biến nó thành sản phẩm, thực ra từ
bản thiết kế trên giấy đến sản phẩm cuối cùng, cần tuân thủ quy trình
cắt may khoa học hết sức nghiêm ngặt.”

Như đang lên lớp giảng bài, Bối Quỳnh An giải thích cho Diệp Anh:

“Cũng giống xây một ngôi nhà, ý tưởng của kiến trúc sư cho dù bay bổng đến
đâu, đều cần tuân thủ nghiêm ngặt nguyên lý về cấu trúc và cơ học, nếu
không ngôi nhà không thể xây dựng một cách an toàn. Cũng như kiến trúc,
thiết kế thời trang tuy có không gian tự do hơn nhiều, nhưng cũng cần có đủ khả năng để cắt ra được, để biến nó từ bản vẽ thành sản phẩm, nếu
không dù cô có vẽ đẹp thế nào cũng chỉ là tòa lâu đài trên không, chỉ là một trò cười mà thôi.”

“Bây giờ không hiếm những nhà thiết kế
tầm thường như vậy”, Helen cười khẩy, “Ra sức ba hoa tán dương thiết kế
của mình, lừa gạt được khách hàng, nhưng thực chất chỉ là mớ giấy lộn.
Ví như mấy phác thảo này, đẹp thì đẹp đấy…”.

Tiện tay giở một trang.

Đó là một bộ đầm lễ phục màu đỏ.

Kiểu dáng toát lên một vẻ đẹp mạnh mẽ, tất cả chỉ có một đường cắt, thân là
mảnh vải liền, đường khâu ở sau lưng, một đường cắt rất đơn giản, phần
vải thừa ra xếp chồng lên thành một đóa hoa e ấp đến mê hồn, cùng với
nét đẹp khỏe khoắn của tổng thể tạo nên sự tương phản quyến rũ diệu kỳ.

Cơ hồ như bước đi trong thế giới sắt thép của những con người lạnh lùng.

Nhưng nội tâm vẫn đẹp mềm mại.

“Jenny, em nghĩ kiểu này có thể may được không?”, Helen lại cười khẩy, đưa bản phác thảo cho thợ chế bản Jenny.

Jenny người hơi mập, đón lấy, xem kỹ một lúc, rồi lắc đầu chau mày:

“Cái này gần như là không thể.”

Có mấy người bật cười khúc khích. Jenny tiếp tục chau mày nghiên cứu, quay đầu sang A Lâm một thợ chế bản khác, trao đổi ý kiến.

“Thiết kế như vậy chỉ là một thứ rác rưởi”, trong mắt của Helen hiện rõ sự đen tối, mỹ nhân này dường như có tâm hồn của quỷ dữ, “Hừ, Diệp Anh tiểu
thư, tôi không cần biết có phải do cô hầu hạ một người thực vật mà được
chen chân vào công ty này hay không, nhưng muốn nhảy lên cây biến thành
phượng hoàng, cô chỉ dựa vào chút khả năng này, e vẫn còn xa lắm”.

Người thực vật!

Mấy tiếng ho khẽ vang lên.

Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhau phản ứng, ai nấy đều tỏ ra vô cùng bối rối

Thông tin Nhị thiếu gia bị bại liệt mặc dù không thấy xuất hiện trên các
phương tiện truyền thông, nhưng trong nội bộ tập đoàn luôn có một mạng
lưới thông tin ngầm. Cô Diệp tiểu thư này có thể được vào đây là do tự
bán mình cho Nhị thiếu gia cả đời nằm liệt giường, cũng là điều mọi
người đều biết. Nhưng chuyện này Helen lại nói toạc ra trước toàn bộ
người trong phòng như vậy, suy cho cùng rất không nên.

Ánh mắt Diệp Anh lạnh lùng.

Sâm Minh Mỹ từ đầu vẫn yên lặng đứng ngoài cuộc, cũng lập tức cứng người,
giọng nói vừa tức giận vừa như nghiêm khắc cảnh cáo: “Helen…”.

“Nói như vậy, có nghĩa là tất cả mọi người đều không hiểu bản thiết kế này
nên cắt may thế nào, phải không?” Ánh mặt trời tràn ngập trong phòng đến chói mắt, Diệp Anh cười nhạt, ánh mắt thăm dò lướt qua từng khuôn mặt,
sau đó nhìn vào mặt Helen, chậm rãi nói: “Mặc dù hôm nay là buổi gặp gỡ
đầu tiên của tôi, có thể hơi thất lễ, nhưng tôi rất vui lòng cho cô thấy phương pháp thi công bản vẽ đó”.

Giọng điệu ấy!

Khiến tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.

“Cái gì?”

Helen không tin vào tai mình, cô gái đến từ một trường đại học trái phép chưa từng nghe tên, lại chỉ dựa vào nịnh bợ Nhị thiếu gia bại liệt để chen
chân vào đây, mới vừa rồi đã cười nhạo cô và tất cả những nhà thiết kế
ngồi đây sao?

“Hừ, được, vậy hãy cho chúng tôi chiêm ngưỡng tác
phẩm nghệ thuật của cô theo mẫu thiết kế này đi!” Sau phút kinh ngạc,
Helen cũng bật cười, ánh mắt tối sầm, chằm chằm hướng vào Diệp Anh.

Hàng chục xấp vải chất đống ở mé cửa sổ bên phải phòng chế tác.

Trong đó có bảy, tám súc vải đỏ.

Mỗi loại chất liệu khác nhau.

Diệp Anh bước lại gần, như chạm vào làn da của người yêu, đầu ngón tay lướt nhẹ trên các súc vải, sau đó, rút một tấm.

Helen lạnh lùng nhếch mép.

Sâm Minh Mỹ đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn Diệp Anh ôm tấm vải đi đến bàn
làm việc. Đối với một tác phẩm thời trang, lựa chọn sai chất liệu, cũng
giống như đầu bếp chọn sai nguyên liệu, bất luận nấu thế nào cũng rất
khó tạo nên hương vị như ý.

Vì thế, cô đã hình thành thói quen thận trọng, tự tay lựa chọn chất liệu rất công phu.

Nhất định phải trải rộng tấm vải, nhìn dưới ánh sáng mặt trời, rồi lại nhìn
dưới ánh đèn, dùng ngón tay vê nhẹ, để cảm giác về độ dày, tính co giãn
và độ thẳng của chất liệu.

Vậy mà Diệp Anh chỉ cần một ngón tay chạm lên mỗi súc vải, thời gian dừng lại không quá hai giây.

Đi đến trước một chiếc bàn rộng.

Một tay Diệp Anh mở rộng tấm vải màu đỏ sẫm đưa ra trước ánh mặt trời rũ
mạnh, ánh sáng thấu qua lần vải, óng đỏ như rượu bồ đào lâu năm, ánh
sáng dập dờn như sóng, như tấm vải mềm óng mướt, có độ dày vừa phải.

Màu sắc hoàn toàn giống màu trong bản thiết kế.

Đó là một loại tơ chính gốc được làm bóng bằng công nghệ Đức.

Thợ chế bản Jenny và A Lâm nhìn nhau, rồi lại nhìn Diệp Anh đứng trước tấm
vải trải rộng, chăm chú trầm tư đến gần một phút, sau đó thấy cô cầm một miếng phấn bắt đầu vẽ.

Phía bên phải chiếc bàn làm việc, có một
cái kệ, trên đó để ngay ngắn rất nhiều bản vẽ, thước dây, thước thẳng, ê ke, cần dùng trong cắt vẽ.

Vẽ trên vải và vẽ thiết kế trên giấy
không giống nhau, mặt giấy phẳng và cứng, vải lại mềm và nhiều chất
liệu. Mỗi khi nhận bản thiết kế thời trang, giống như những nhà chế bản
cao cấp khác, Jenny và A Lâm đều tiến hành nghiên cứu thử nghiệm, trước
hết thử nhiều lần trên ma nơ canh, sau đó lựa chọn các loại thước thẳng, ê ke phù hợp, rồi mới cẩn thận tiến hành kẻ vẽ trên vải, nếu chỉ đơn
giản dùng tay để kẻ, sẽ dễ xảy ra lỗi, hơn nữa ngay đường kẻ nếu chênh
lệch một vài phân, hiệu quả khi cắt ra cũng có thể bị giảm đáng kể.

Vừa rồi, sở dĩ Jenny cho rằng bản thiết kế này không thể thực hiện được là
vì nó được thiết kế theo kiểu chỉ có một đường cắt, không cắt rời từng
mảnh lắp ráp theo kiểu thông thường, vì vậy cần có khả năng phán đoán vô cùng chuẩn xác đến mức gần như thiên tài mới có thể làm được. Mặc dù
bây giờ Jenny đã là thợ chế bản nổi tiếng trong nghề, nhưng vẫn cảm thấy rất khó thực hiện theo bản thiết kế đó.

Phấn vẽ màu trắng.

Lựa chọn mấy điểm, đánh dấu lên đó, Diệp Anh không dùng bất kỳ loại thước nào, cầm lên một chiếc kéo sắc.

“Xoẹt.”

Ánh kéo lóe lên, một đường kéo trơn tru, thành thục, lướt đi như nước chảy, tay đưa thoăn thoắt, dứt khoát không chút đắn đo, căn phòng lập tức trở nên im phăng phắc, chỉ có tiếng kéo lướt xoèn xoẹt.

Những ánh mắt nhìn nhau.

Tấm vải đã cắt xong một nửa.

Là những người chế bản chuyên nghiệp có thâm niên, Jenny và A Lâm kinh
ngạc đứng bật dậy, từ đường cắt ấy, họ đã có thể nhìn ra hình dạng chiếc váy!

Tựa mình trên ghế, cạnh chiếc bàn dài khác, George ung dung khoanh tay ngồi, nhưng khi Diệp Anh vừa cắt xong George ngay lập tức
nhìn với thần thái kinh ngạc.

Sắc mặt Helen biến đổi.

Mặc
dù đường cắt chưa hoàn thành, nhưng đã có thể nhận ra hình dạng cuối
cùng của chiếc váy, Jenny và A Lâm kinh ngạc đi tới đi lui sau lưng Diệp Anh, vẻ thất thần như không thể nào tin nổi.

“Xoẹt.”

Cắt
xong mấy phân vải cuối cùng, Diệp Anh đặt kéo xuống, tay khẽ giũ một
cái, mảnh vải óng đỏ như rượu bồ đào tung bay trên chiếc bàn rộng. Đó là đường cắt kết thúc, cũng là một đường cắt hoàn mỹ, đường cắt gọn ghẽ
trơn tru tinh tế, không có bất kỳ sợi vải tua rua.

Cầm đến bên một ma nơ canh.

Diệp Anh thoăn thoắt quấn miếng vải vừa cắt lên đó. Mảnh tơ óng đỏ, bắt đầu
từ vai, đến ngực, đến eo, chuyển sang phía sau, quấn qua lưng, đến phần
hông thì để buông rủ, đôi tay thoăn thoắt, cô dùng những chiếc ghim khéo léo ghim lại.

“Ôi, Chúa ơi!”

Jenny gần như không thể
không chạm tay vào, đó đích thực là một tác phẩm nghệ thuật, từng ly
từng ly đều được cắt chuẩn xác hoàn mỹ, giống như lớp da thứ hai và hơn
thế đó lại là một đường cắt liền.

Diệp Anh cài những chiếc ghim cuối cùng cố định tại eo và hông ma nơ canh.

Đường eo thon.

Phần thừa ra rủ xuống, chỉ cần xếp chồng lên nhau tạo thành một đóa hoa lụa tinh mỹ.

Không khí im ắng.

Diệp Anh quay người, mỉm cười, ánh mắt một lần nữa lướt qua tất cả mọi người trong phòng, hỏi: “Công đoạn khâu may còn lại, có cần tôi tiếp tục làm
nữa không?”.

Sắc mặt mọi người đều lộ vẻ bối rối.

“Ồ”, Sâm Minh Mỹ lên tiếng phá vỡ bầu không khí, “A Anh à, tôi đưa cô đến phòng
làm việc của cô, từ ngày mai, cô có thể chính thức làm việc rồi”.

Chạng vạng tối.

Trên đường trở về Tạ gia.

Chiếc Bentley màu đen lướt êm ru.

Lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, mặt Diệp Anh không có bất kỳ cảm xúc
nào, đôi mắt đen thẳm tựa hồ sâu, loang loáng hình ảnh tấp nập hai bên
đường.

Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng, chiếc Bentley dừng lại, một cơn
gió thoảng qua, trong không khí thoảng mùi thơm tuyệt vời của bánh
nướng.

Mắt cô mở to.

Ở góc tây nam con đường, đi tiếp về
trước khoảng năm mét có một cửa hiệu bánh Tây, ngoài cửa treo lá cờ hai
màu đỏ trắng, trên có thêu một bông tường vi, trong tủ kính sáng loáng
đựng đầy các loại bánh ngọt vô cùng hấp dẫn.

“Phiền anh, dừng lại một lát.”

Diệp Anh nói với tài xế.

Chiếc xe từ từ áp sát vỉa hè.

Đẩy cửa kính hiệu bánh, tiếng chuông gió lanh lảnh ngân nga, mùi các loại
bánh trang trí rất tinh tế, kiểu dáng vô cùng đẹp mắt, ngào ngạt bốc
lên.

Đột nhiên ngẩng đầu.

Trong chiếc tủ nằm có nắp kính
phía trước, giữa những chiếc giá nhiều tầng, xếp đầy bánh ngọt màu sắc
vô cùng hấp dẫn, có một chiếc bàn tròn nhỏ nhô hẳn lên, trên mặt bàn xếp đầy những chiếc bánh vừa lấy ra khỏi lò nướng.

Cô kẹp một chiếc đặt vào khay.

Nghĩ một lát.

Lại lấy thêm cái nữa.

“Chị à, bánh đậu đỏ chị vừa chọn chính là loại bánh đặc biệt của nhà hàng
chúng tôi, chúng tôi đã làm hơn hai mươi năm nay đấy ạ”, một cô gái trẻ
đeo tạp dề, tuổi chừng mười bảy, mười tám miệng cười tươi tắn giới thiệu với cô, “Đó cũng là loại bánh được rất nhiều khách quen ưa chuộng, hy
vọng chị sẽ thích”.

Nụ cười ấy như tắm ánh nắng xuân.

Chân chất, trong veo.

Diệp Anh không nén nổi, cũng mỉm cười với cô.

Trong lúc đợi trả tiền, bức rèm cửa phòng bên chợt vén lên, một phụ nữ trung
niên to béo, có vẻ là thợ làm bánh vừa bước ra vừa nói: “Tiểu Nguyên à,
sắp hết bơ rồi, nhớ đi mua nhé”.

“Con biết rồi.”

Cô gái
trẻ Tiểu Nguyên khéo léo bỏ hai chiếc bánh đậu đỏ vào túi giấy, đưa cho
Diệp Anh, vẫn nụ cười tươi tắn nói: “Cảm ơn, rất mong lần sau chị lại
đến”.

Tiếng chuông gió lại ngân nga.

Nhìn theo bóng Diệp
Anh đi xa ngoài cửa, Tiểu Nguyên cười cười nói với mẹ: “Chị ấy đẹp quá,
nếu con đẹp bằng nửa chị ấy, không, chỉ cần bằng một phần ba thôi, thì
con đã sung sướng lắm rồi”. Nói xong, ngoái lại, thấy mẹ cũng đứng ngẩn
nhìn ra ngoài cửa như thôi miên, “Mẹ, sao mẹ nhìn ngây ra thế!”.

Người phụ nữ ngơ ngẩn một lát, rồi lắc lắc đầu, nói:

“Có thể mẹ nhìn nhầm.”

*

* *

Khi trở về Tạ gia, trời đã chạng vạng.

Xuống xe, Diệp Anh vội băng qua hoa viên, qua lầu hóng mát phủ đầy hoa tường
vi trắng, đến thẳng phòng Việt Tuyên ở góc cuối cùng phía Đông. Đến gần, thấy hai y tá đặc biệt và tất cả người giúp việc đều đứng ngoài cửa, cô cau mày.

“May quá, Diệp tiểu thư đã về.”

Như trông thấy vị cứu tinh, hai y tá đặc biệt và mấy người giúp việc mừng rơn.

“Mọi người đều ở đây, vậy ai chăm sóc Nhị thiếu gia?” Diệp Anh kiềm chế, cố nói giọng ôn hòa.

“Diệp tiểu thư…”

Hai y tá và những người giúp việc tỏ ra lúng túng, sau đó là June – y tá
đặc biệt giải thích, Nhị thiếu gia không cho bất cứ ai vào phòng, anh
nói nếu sức khoẻ có gì bất thường hoặc cơn đau phát tác, sẽ ấn chuông
gọi. Bọn họ cũng cảm thấy không ổn, nhưng Tạ Bình tiên sinh cũng không
thuyết phục được Nhị thiếu gia, ngoài việc đem bữa trưa vào phòng, bọn
họ chỉ có thể tuân lệnh đứng ngoài cửa, không dám rời nửa bước, lắng
nghe động tĩnh bên trong.

“Sịch.”

Diệp Anh đẩy cánh cửa phòng.

Bên trong yên ắng, ánh hoàng hôn ùa qua cửa sổ mở toang đỏ rực tràn lan
khắp phòng, bước trên tấm thảm mềm, cô tiến lại gần không một tiếng
động. Việt Tuyên quay lại, thấy cô đi tới, không nói gì, lại ngoảnh nhìn tường vi ngoài cửa sổ.

Cẩn thận nâng giường cao lên một chút.

Diệp Anh thận trọng xốc anh nằm tựa lên chồng gối cao, sau đó, cúi xuống,
nhẹ nhàng nắm bàn tay mát lạnh của anh, ánh mắt ân cần:

“Sao anh không để bọn họ chăm sóc?”

Việt Tuyên vẫn im lặng.

“Em muốn anh chỉ là của riêng em, em cũng không muốn người khác đến gần
anh”, cọ đôi má mềm ấm vào bàn tay anh, “Nhưng, anh ở một mình, em không yên tâm. Xoa bóp phần chân vẫn là em, không để họ chạm vào anh. Nhưng
khi em không ở đây, hãy cho một y tá ở lại trong phòng giúp anh, được
không?”.

Nói xong, cô âu yếm khẽ hôn tay anh, ngồi bên mép giường bắt đầu xoa bóp chân cho anh. Từ sáng, vẫn nằm tới bây giờ, cơ chân anh đã bắt đầu co cứng, cô phải dùng sức khá mạnh, mới dần dần khiến chúng
mềm trở lại.

Vừa xoa bóp chân cho anh, cô vừa kể lại chuyện xảy
ra ở công ty. Khi nghe kể mẹ mình đồng ý để cô làm phó giám đốc bộ phận
thiết kế, Việt Tuyên khẽ chau mày, nghe nói thái độ hoài nghi của mọi
người ở phòng thiết kế, anh lại không có bất kỳ phản ứng nào.

“Cô ấy tên là Helen, một nhà thiết kế…”, Diệp Anh day mắt cá chân cho anh,
dừng lại một chút, hàng mi rậm che giấu vẻ lạnh lùng, cô không nhắc đến
chuyện “người thực vật”, “… không tin thiết kế ấy có thể thực hiện được, vì thế em làm luôn cho cô ta xem”.

Mô tả một cách sinh động, xong xuôi.

Cô đắc ý nhìn anh, tươi cười: “Thế nào, có phải em quá phô trương? Họ
không cần phải thích một phó giám đốc không bằng cấp, lại thiếu khiêm
tốn. Nhưng em không cần họ thích em, chỉ cần anh thích em, thế là đủ”.
Cô xoa tay cho nóng lên, rồi nắm chặt bàn chân anh, liên tục như vậy cho đến khi những ngón chân lạnh toát như ngọc đá, dần nóng lên rồi chuyển
thành màu hồng nhạt.

Hoàn thành công việc massage, người cô toát mồ hôi. Rửa sạch tay, cô lại quay về ngồi cạnh mép giường, mỉm cười nói:

“Bây giờ, em muốn cho anh xem một trò ảo thuật!”

Mười ngón tay thon thả huơ trước mặt anh, có mùi thơm của cơ thể lẫn mùi mồ
hôi còn sót lại, đột nhiên mắt cô sáng lên, chăm chú nhìn anh nói:

“Xem này, trên ngực anh giấu một món quà bí ẩn!”

Việt Tuyên cúi nhìn, trên ngực anh có vật gì nhô lên dưới lớp mền, anh không thể không mỉm cười, ngước mắt nhìn nét mặt cô hớn hở đắc ý như đứa trẻ
đánh lừa được người lớn, môi anh hơi mấp máy. Cố gắng lật lớp chăn, nhìn thấy chiếc hộp giấy của hiệu bánh Tây.

“Bánh đậu đỏ thơm ngon tinh khiết đây!”

Mở hộp giấy, Diệp Anh lấy ra một chiếc bánh. Bánh vàng ươm, mịn màng, bóng màu bơ, thơm phức, vô cùng hấp dẫn. Cô bẻ đôi chiếc bánh, để lộ lớp
nhân đậu đỏ bên trong, đưa đến sát miệng anh, trang trọng như hiến dâng
một vật quý giá, mắt long lanh:

“Anh nếm thử đi.”

Bánh vẫn còn nóng, bên trong là lớp nhân đậu đỏ, đưa lên miệng, cắn một miếng,
mềm như sáp, không quá ngọt thơm phưng phức, tinh khiết giản dị, tự
nhiên, như đến từ một nơi ấm áp nhất, Việt Tuyên tiếp tục ăn.

“Cái này phần anh, em ăn cái khác.”

Để chiếc bánh vào tay anh, cô lấy trong hộp một chiếc nữa, chạm vào chiếc bánh trong tay anh như là cụng ly, miệng mỉm cười:

“Cheers1!”

Ngoài cửa sổ tường vi nở rộ màu hồng phấn rực sáng.

Ráng trời lúc chiều tà vẫn sán lạn.

Trong phòng thoang thoảng mùi thơm đậu đỏ, nhìn anh chậm rãi ăn từng miếng, cô cười rồi cũng cắn từng miếng nhỏ.

Khi Việt Xán gõ cửa, cửa mở ra thì thấy cảnh hai người cùng ăn bánh. Anh
ngạc nhiên nhướn mày, đường hoàng bước tới, dõng dạc nói:

“Hai kẻ háu ăn này, món gì ngon thế?”

Ngón tay Diệp Anh chợt cứng lại, vô thức vội thu lại chỗ bánh đang ăn dở.
Ánh mắt Việt Xán dừng lại trên chiếc hộp giấy có tên hiệu bánh. Trên nền bìa cứng hai màu đỏ trắng, ở giữa là bông hoa tường vi màu hồng phấn.

Đồng tử trong mắt Việt Xán lập tức co lại.

Anh lập tức nhìn về phía Diệp Anh!

Diệp Anh cúi đầu, mái tóc đen như dải sa tanh, sống mũi thẳng gọn như ngọc
tạc, hàng mi dài đen mướt, tay cô nắm chiếc bánh, bên trong có những hạt đậu đỏ trông như những giọt máu đông.

“Đó là bánh đậu đỏ”, Việt Tuyên nhìn Việt Xán đứng sững bên cạnh giường như pho tượng, “Anh có muốn ăn một chút không?”.

“Không.”

Việt Xán từ từ di chuyển ánh mắt, sâu trong mắt vẫn mang vẻ u ám không thể
che giấu, anh nói với Việt Tuyên: “Tuần sau ông nội về nước tổ chức mừng thọ, ông muốn biết với tình trạng hiện nay, liệu em có thể tham dự tiệc mừng thọ được không”.

“Em sẽ cố gắng”, Việt Tuyên trả lời.

“Tùy, sức khỏe của em vẫn là trên hết.” Việt Xán gật đầu rồi nói tiếp: “Không quấy rầy hai người nữa, buổi tối anh còn có chút việc”. Nói xong, sải
chân bước nhanh ra ngoài.

Bữa tối theo kiểu Pháp, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ ngồi ăn, tâm trạng dường như đều bất an.

Cánh hoa hồng đông cứng trong lớp đá long lanh, Sâm Minh Mỹ dùng dĩa nhẹ
nhàng chọc vào lớp băng cứng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Việt Tuyên là
lúc cô bốn tuổi, cha đưa cô đến biệt thự nhà họ Tạ. Khi ấy Tạ lão thái
gia rất thích cô, thường bế cô vào lòng, cho rất nhiều đồ chơi và bánh
kẹo ngon. Qua cửa sổ mở rộng, cô cũng đã nhìn thấy một cậu bé trong
vườn.

Đang là mùa đông, khu vườn phủ một lớp tuyết mỏng.

Cậu bé ngồi một mình trước giá, chăm chú vẽ, trông cậu ấy có vẻ vô cùng
lạnh lùng xa cách nhưng khuôn mặt đẹp như một hoàng tử trong chuyện cổ
tích.

Cô chạy ra.

Chạy đến bên cậu bé. Cô muốn biết rốt
cuộc cậu đang vẽ gì, sao lại chăm chú thế. Cô chạy đến bên cạnh mà cậu
bé vẫn không hay biết. Cô định ghé lại xem, cậu bé đã quay đầu, dửng
dưng liếc nhìn cô.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ ánh mắt đó.

Không nghiêm khắc.

Chỉ là rất dửng dưng, rất dửng dưng, dửng dưng đến mức như ngọn núi có một
dòng sông ngăn cách, dửng dưng đến mức cơ hồ sự có mặt của cô ở đó là
phi lý.

Thấm thoắt đã bằng ấy năm trôi qua.

Giữa cô và
Việt Tuyên trước sau vẫn là khoảng cách sông núi như vậy, dẫu đứng cạnh
anh với tư cách là vị hôn thê, cô cũng không thể thực sự gần gũi anh. Cô những tưởng cuộc đời mình sẽ trôi qua như vậy, cho đến khi Việt Xán
xuất hiện.

Nếu Việt Tuyên là con suối lạnh giữa rừng sâu.

Thì Việt Xán là ngọn lửa ngùn ngụt, có thể thiêu trụi tất cả. Cô biết sự
nguy hiểm của anh. Tất cả người thân đều cảnh báo cô như vậy. Nhưng đó
là một ngọn lửa hừng hực, cô bị thiêu cháy không thể thoát ra, mỗi tế
bào trong cơ thể đều cam tâm tình nguyện rơi vào sự nguy hiểm mà người
đàn ông đó có thể đem đến.

Tuy nhiên, khi Việt Tuyên bị tai nạn
xe chưa phục hồi, việc hủy hôn với anh khiến lòng cô trước sau vẫn không yên. Việt Tuyên nhờ cô đưa Diệp Anh vào tập đoàn và cô đã hết lòng giúp đỡ mặc dù cô không thích cô gái này. Phải, cô không thích cô gái tên
Diệp Anh này.

Đôi mắt đen thẳm như đầm sâu.

Hun hút không nhìn thấy đáy.

Một đôi mắt đẹp như vậy.

“Cạch.”

Khi chiếc dĩa vạch ra một vết rạn trên lớp đá cứng trong suốt thì những việc xảy ra trong ngày lại hiện lên trong đầu cô.

Quá kỳ lạ.

Từ nhỏ cô đã theo cha, biết rất nhiều người trong giới thiết kế thời trang và từ khi vào nghề đến nay, cũng từng gặp không ít những nhà thiết kế
thiên tài có khả năng trời phú đáng kinh ngạc, nhưng chưa từng thấy ai
như Diệp Anh. Thiết kế cần tài năng và trí tưởng tượng, nhưng cắt trang
phục theo mẫu thiết kế lại cần thời gian và kinh nghiệm tích lũy dần
từng năm.

Trên chiếc bàn cắt rộng.

Chất liệu tơ tằm trơn tuột như màu rượu nho phản chiếu ánh mặt trời.

Chiếc kéo đưa thoăn thoắt trơn tru, thậm chí không cần sử dụng bất kỳ công cụ và mô hình, chỉ cần ước lượng bằng mắt là có thể cắt ra những đường
cong mềm mại trên vải, là chuyện không thể.

Hoàn toàn không thể.

Sâm Minh Mỹ chau mày ngẫm nghĩ, những cục đá trước mặt tan dần, cánh hoa
hồng đóng băng trong đó dần lộ ra, đột nhiên, khẽ chớp mi, cô đã nghĩ
ra.

– ————————

Diệp Anh chủ định đến đây.

Đoán biết có thể sẽ bị nghi ngờ, nên Diệp Anh đã lén tập luyện từ lâu, đến
mức mỗi đường cắt đều in trong vỏ não, cho nên mới có thể cắt chuẩn xác, khiến người khác kinh ngạc như vậy!

Chủ định đến đây…

Thầm lặp lại câu đó trong đầu.

Sâm Minh Mỹ mỉm cười, rồi cắt một lát cá hồi cho vào miệng thong thả nhai,
cô không sợ những người có dã tâm. Chỉ có trong môi trường tiềm ẩn nhiều nguy cơ, đầu óc cô mới có thể luôn duy trì ở trạng thái tốt nhất.

Ngẩng đầu.

Nhìn Viêt Xán.

Người đàn ông đang ngồi thụt vào chiếc ghế bành màu xanh đen có thành cao,
tay cầm ly rượu trong suốt chỉ còn một ít. Xung quanh rất nhiều ánh mắt
người đẹp vô tình, hữu ý liếc về phía anh, nhưng anh hoàn toàn không để
tâm, tay khẽ lắc rượu vodka trong đáy ly, ngửa cổ uống cạn.

“Xán, anh đang nghĩ gì vậy?”

Dừng chiếc dĩa trong tay, Sâm Minh Mỹ tò mò hỏi.

“Anh đang nghĩ…”, khóe miệng Việt Xán hơi nhếch, mắt nhìn sâu vào đáy mắt
cô, nói: “Điều gì khiến công chúa của anh tối nay trầm tư thế, ngay món
quà anh đã kỳ công chuẩn bị dành tặng, công chúa cũng không nhận ra”.

“Món quà?”

Sâm Minh Mỹ không hiểu, nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện trên bàn có một
hộp nữ trang bằng nhung màu xanh thẫm, tinh xảo. Cô nín thở mở ra, ánh
sáng bên trong lóe ra chói mắt, đó là chiếc nhẫn kim cương phớt hồng,
trong veo tuyệt đẹp.

“Đây là…”

Sung sướng, tim cô bỗng đập rộn ràng.

“Đó chỉ là món quà.”

Đeo nhẫn cho cô, Việt Xán nắm tay rồi nhẹ nhàng hôn những ngón tay, đôi môi nóng bỏng như ẩn chứa nguy hiểm, anh thầm thì:

“Đợi đến khi anh có cả vương quốc, anh sẽ cầu xin em trở thành hoàng hậu của anh.”

“Sẽ như vậy”, Sâm Minh Mỹ cũng nhẹ nhàng nắm tay anh, “Tuần sau ông về nước rồi, Tạ phu nhân chắc sẽ không thể phản đối quyền lực của anh”.

Các nghệ sỹ dương cầm chơi những giai điệu tuyệt vời.

Ánh nến dịu dàng lung linh huyền ảo.

Hoa hồng trắng đọng sương, Sâm Minh Mỹ mặc chiếc váy dài màu trắng sữa, ánh nến hồng ấm áp phản chiếu càng thêm lung linh dịu dàng như nước. Cô vừa thưởng thức kem hoa hồng vừa thấy buồn cười chuyện xảy ra ở công ty,
nhất là chuyện Diệp Anh tốt nghiệp cái gọi là Học viện Thiết kế Thời
trang Wadge, Canada.

“Cô ta là một người có dã tâm rất lớn, thậm
chí không cần che giấu. Xán, anh nói xem chúng ta có nên nhắc nhở Tuyên
không?”, Minh Mỹ cau mày hỏi.

Việt Xán cười, dùng dao cắt bít tết, nói:

“Em tưởng Việt Tuyên không biết ư?”

Sâm Minh Mỹ ngây người, lắc đầu:

“Em không biết Việt Tuyên đang nghĩ gì, tại sao anh ấy cho phép một người
như vậy đến gần. Lẽ nào…”, Sâm Minh Mỹ suy nghĩ, lẽ nào bởi cô và Xán
yêu nhau nên Tuyên mới chọn bừa một người khác…

Cô không dám nghĩ tiếp, vội chuyển chủ đề rồi lại cắt một lát nhỏ cá hồi, để vào đĩa của Việt Xán:

“Anh nếm món này đi, ngon lắm.”

Nhìn biểu hiện trên mặt cô, Việt Xán ngồi im, xiên miếng cá cô để trong đĩa, đưa vào miệng. Cá hồi vẫn nóng, thơm ngon tuyệt vời, đầu bếp họ Vương
từng giới thiệu, đây là loại cá vừa bắt lên từ biển Island liền được chở thẳng bằng đường hàng không đến đây.

Mùi vị bừng nở trên đầu lưỡi.

Anh lại sực nhớ tới mùi đậu đỏ.

Đó là một đêm chớm hạ bảy năm về trước.

Một trận mưa rào bất chợt trút xuống buộc anh phải trú vào một hiệu bánh
Tây bên đường. Trong cửa hiệu ngào ngạt mùi bánh nướng thơm phức quyến
rũ, đứng trước những ngăn bánh nướng cùng các loại bánh châu Âu, khi ấy
anh chợt phát hiện mình quên mang ví tiền.

Chuông gió ở cửa ngân vang lanh lảnh. Một cô gái bước vào.

Cô che chiếc ô lớn màu đen, nước vẫn nhỏ ròng ròng dọc theo viền ô.

Như một đóa tường vi đen trong đêm mưa.

Mái tóc cùng đôi mắt đều mang một màu đen láy, màn đen u trầm tựa cái hố
sâu thăm thẳm hút người ta vào đó. Nhưng làn da lại trắng một cách bất
thường, bàn tay nắm cán ô gần như trong suốt.

Cơ hồ có thể nhìn thấy khớp xương ngón tay.

Nhưng, cô rất đẹp.

Một vẻ đẹp huyền bí nhưng vô cùng dữ dội.

Giống như lớn lên ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, một vẻ đẹp lạnh lẽo.
Thu chiếc ô lại, cô gái đi đến đứng bên phải anh, cách cánh tay anh chỉ
mấy centimet. Khí lạnh của nước mưa ẩm ướt tỏa ra quanh cô, anh có thể
nhìn thấy màu môi nhợt nhạt, hàng mi đen dày đặc biệt như dệt bằng tơ
đen của cô.

Mở nắp chiếc khay nhựa trước mặt anh.

Cô gái
cặp hai chiếc bánh hình bầu dục như không nhìn thấy anh, rồi lạnh lùng
đi đến chỗ trả tiền. Một phụ nữ trung niên béo đậm bỏ chiếc bánh vào hộp giấy đưa cho cô, nhiệt tình nói chuyện, còn cô chỉ ậm ừ vài tiếng.

Chiếc bánh đó được cô gái bẻ đôi, một âm thanh rất nhỏ vang lên và sau đó,
trong không khí bỗng tỏa ra mùi đậu đỏ ngọt lịm, giống như mùi đậu đỏ
ngày trước mẹ hầm. Cô gái thong thả, chăm chú ăn từng miếng, cảm giác
như trên đời không còn chuyện gì quan trọng hơn việc ăn chiếc bánh đó.

Sau đêm ấy, anh nhớ tên nhà hàng.

Bên ngoài hiệu bánh Tây đó treo một lá cờ, trên dưới có hai ô vuông hai màu trắng đỏ, giữa thêu một bông hoa tường vi màu hồng phấn, gọi là “Hiệu
bánh Tường Vi”. Loại bánh nổi tiếng nhất của cửa hiệu này chính là bánh
đậu đỏ.

Về sau, có nhiều lần anh đưa cô đến hiệu bánh đó.

Lần nào cô cũng mua hai chiếc.

Một chiếc mang về, một chiếc cô ăn.

Cô không hề nói với anh, chiếc bánh mang về cho ai và anh cũng không hỏi,
thực ra lần đầu tiên anh gặp cô trong hiệu bánh này, chứ không phải nơi
khóm tường vi dại màu hồng phấn.

Bảy năm trôi qua.

Cô vẫn giữ thói quen mua hai chiếc bánh đậu đỏ, một chiếc mình ăn, một chiếc mang về cho em trai anh…

Việt Tuyên.

“Không ngon sao?”

Sâm Minh Mỹ ngạc nhiên nhìn biểu hiện trên mặt anh.

“Cá hơi nguội.”

Dùng khăn ăn lau miệng, Việt Xán lại tự rót một ly whisky cho mình rồi thong thả uống, tiếp tục cười đùa, đến khi Sâm Minh Mỹ đột nhiên nhìn thấy
một người.

“Thái Na!”

Sâm Minh Mỹ kêu khẽ.

Việt Xán ngoái đầu.

Trong phòng ăn trang nhã, quả nhiên xuất hiện một người cơ hồ đang cô đơn lạc lõng, toàn thân bó chặt trong áo da màu đen, cơ thể to cao tráng kiện,
tóc cứng, cắt ngắn, trên mặt mang một vẻ dữ dằn, nếu không có bộ ngực
cao đầy thì rất khó nhận ra đó là một phụ nữ.

Thái Na.


con gái độc nhất của Thái Thiết – trùm bang xã hội đen lớn nhất thành
phố, cơ nghiệp tai tiếng nhà họ Thái cuối cùng cũng dần ra đi. Nhưng cô
với tư cách là người thừa kế duy nhất, vẫn giữ bộ dạng rất anh hùng. Năm mười sáu tuổi, Thái Na do tụ tập ẩu đả gây chết người và bị bắt, nhưng
chỉ bị xử nhẹ, cải tạo năm năm trong trại quản giáo thiếu niên. Sau khi
ra khỏi trại, Thái Na tiếp quản cơ nghiệp không mấy minh bạch của gia
tộc.

Thực khách trong nhà hàng có không ít người biết lai lịch Thái Na, nên họ lần lượt tránh ánh mắt của cô ta.

Tay Thái Na dắt theo một cô gái nhỏ nhắn, đi vào góc tối của phòng ăn. Rồi
từ chỗ đó vẳng ra những tiếng rên rỉ, nhân viên phục vụ tỏ vẻ bối rối,
nhưng biết thân phận của vị khách đặc biệt nên không dám vào can ngăn.

Nhìn về hướng ấy, ánh mắt Sâm Minh Mỹ hơi lóe lên. Cô bỏ chiếc dĩa trong tay xuống bàn, đứng dậy nói với Việt Xán: “Xin lỗi, em đến chào cô ấy một
tiếng”.

Nói xong, đi về phía Thái Na.

Còn chưa đến nơi,
chợt một người đàn ông vận áo đen bước ra từ trong bóng tối, mặt lạnh
như thép ngăn cô lại. Ở đó Thái Na đang hành hạ cô bé, ngẩng đầu nhìn
ra.

Ám lạnh tàn khốc như mắt dã thú.

Ánh mắt Thái Na như
mắt đàn ông, dạn dĩ quét một lượt trên cơ thể Sâm Minh Mỹ từ mặt xuống
ngực, rồi thắt lưng, sau đó mới chậm rãi vẫy tay ra lệnh, người đàn ông
áo đen lập tức lui vào trong.

“Sâm tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Buông cô gái xinh xắn trong tay ra, Thái Na dang hai tay ngồi dựa vào thành
đi văng, liếc xéo Sâm Minh Mỹ xinh đẹp cao quý như nữ thần, nói: “Nếu
tôi nhớ không nhầm, cô luôn tránh tôi như tránh rắn độc, sao hôm nay lại hạ cố đến nói chuyện với tôi?”.

“Tôi có chút việc muốn nhờ cô giúp.”

Sâm Minh Mỹ mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô ta.

“Ồ.” Trong ánh đèn lờ mờ, Thái Na cơ hồ đang rất hào hứng, cô ta khoan thai
giơ tay, bàn tay như vô tình chạm vào vai Sâm Minh Mỹ, “Rất vui lòng,
xưa nay tôi vẫn thích Sâm tiểu thư, việc cô nhờ nhất định tôi sẽ giúp”.

Các nhân viên phòng thiết kế tập đoàn Tạ thị dần dần đã tiếp nhận Diệp Anh. Hơn nữa, sau hôm đó Diệp Anh luôn giữ thái độ im lặng, hàng ngày chỉ
ngồi trong phòng làm việc, miệt mài vẽ thiết kế, không chuyện trò với
bất cứ ai khiến họ dường như cũng quên đi sự tồn tại của cô.

Một nguyên nhân khác, đó là việc Helen bị sa thải.

Quyết định sa thải Helen trực tiếp truyền đi từ văn phòng tổng giám đốc. Có
người nói, do Tạ phu nhân sau khi nghe thấy mấy chữ “người thực vật” đã
nổi cơn thịnh nộ, lập tức ra lệnh phòng nhân sự sa thải Helen. Có người
lại nói là do Nhị thiếu gia đích thân đề nghị, bởi Helen đã xúc phạm bạn gái anh ta. Nhưng đa số ý kiến nghiêng về hướng cho rằng, Diệp Anh đã
thông báo với văn phòng tổng giám đốc mọi hành vi lời nói của Helen và
việc sa thải Helen là để dằn mặt những người khác.

Dù bất luận
các thành viên trong phòng thiết kế có thực lòng chấp nhận Diệp Anh làm
phó giám đốc bộ phận thiết kế hay không thì sự tồn tại của cô cũng đã là hiện thực không cần tranh cãi.

Ngày thứ tư, sau khi vào bộ phận
thiết kế, Diệp Anh lựa chọn hai nhà thiết kế làm trợ lý cho mình. Một
người là chàng hippie George, tai mũi lưỡi đều bấm lỗ. Một người là
Tracy – cô gái ngây ngô, ít nói suốt ngày vùi đầu vào những bản vẽ,
chẳng hiểu gì về nhân tình thế sự.

“Tại sao lại là tôi?”

Mắt vẽ một đường chì đen đậm, tóc nhuộm vàng chóe, George nổi giận lôi đình đứng trước bàn làm việc của Diệp Anh.

“Bởi vì thiết kế của anh sáng tạo nhất, xuất sắc nhất.” Trên bàn là tập bản
vẽ dầy, đó đều là những tác phẩm của George từ khi vào công ty đến nay,
Diệp Anh cười lật từng trang, “Hơn nữa, anh là người kiêu ngạo nhất,
không phải sao?”.

“Không sai! Cho nên tôi không thể theo cô!”

“Nhưng nếu anh đã công nhận năng lực thiết kế của tôi hơn anh, vậy thì nên
sùng bái tôi đi.” Đứng dậy khỏi ghế, Diệp Anh nheo mắt, cười khúc khích
nhìn anh ta, “Anh sẽ trở thành thần dân trung thành nhất của tôi, trợ lý trung thành nhất của tôi”.

“Chỉ dựa vào cô sao?!”

“Anh
cam tâm mãi mãi chỉ là một chiếc áo trong dây chuyền thiết kế ư?”, Diệp
Anh đăm đăm nhìn anh ta, “Lẽ nào anh không muốn có một ngày anh sẽ đứng
trên bục chữ T, để những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thưởng thức bộ
sưu tập do anh sáng tạo sao?”.

Sắc mặt George thay đổi:

“Bây giờ tôi cũng đang thiết kế bộ sưu tập riêng của tôi!”

Diệp Anh cười uyển chuyển, nói: ”Đúng, nhưng những thiết kế đó chỉ là dùng
để pha trộn với tác phẩm của những nhà thiết kế khác, được trưng bày
trong tủ kính các cửa hàng bách hóa. À, đúng rồi, còn được ghi tên trên
những nhãn mác khác nhau của tập đoàn Tạ thị nữa chứ”.

Mặt George đỏ lựng.

Tổ tiên của tập đoàn Tạ thị khởi nghiệp từ ngành dệt may. Mặc dù hiện nay
Tạ thị chiếm hầu hết phần lớn sản nghiệp, tiền bạc và những thực nghiệp
khác, nhưng sản xuất thời trang theo phong cách truyền thống vẫn rất
được coi trọng. Thời trang của Tạ thị gồm bảy tám loại sản phẩm lớn nhỏ, nhằm vào những đối tượng khách hàng khác nhau, lượng tiêu thụ luôn đứng đầu toàn quốc.

Nhưng…

Khi sản phẩm đưa ra thị trường quốc tế, lại hầu như không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Tạ thị có thực lực tài chính hùng hậu. Và dù đã mua lại một số sản phẩm
mũi nhọn hàng đầu quốc tế, trong đó không thiếu hãng thời trang cao cấp, nhưng để duy trì tầm ảnh hưởng của những sản phẩm mũi nhọn đó trên thị
trường quốc tế thì toàn bộ thiết kế đó vẫn do đội ngũ thiết kế cũ đảm
nhiệm, còn các nhà thiết kế trong nước rất khó chen chân vào.

Trong giới thời trang quốc tế, các nhà thiết kế trong nước luôn có khoảng
cách rất lớn so với các đồng nghiệp nước ngoài. Mười mấy năm trước,
ngoài bậc thầy Mạc Côn được tôn vinh là “thiên tài thiết kế”, liên tục
tổ chức triển lãm thời trang tại Milan và Paris, chấn động giới thời
trang quốc tế và tạo nên những phản hồi đáng kinh ngạc trong giới ra thì sau vụ tự vẫn đầy bi kịch của ông, thời trang trong nước hoàn toàn yên
ắng. Những năm gần đây chỉ có bậc thầy Sâm Lạc Lãng có khả năng giữ vị
trí nhất định trong giới thời trang quốc tế.

Dù Sâm Minh Mỹ – con gái độc nhất, cũng là đệ tử duy nhất của Sâm Lạc Lãng đại sư, là nhà
thiết kế trẻ xuất sắc nhất trong nước hiện nay, cũng chỉ thỉnh thoảng
công bố vài tác phẩm trong triển lãm thời trang của cha, sức ảnh hưởng
còn rất hạn chế.

“Nếu như thế có thể làm anh thỏa mãn thì anh đi
được rồi”, Diệp Anh cười, giọng tỉnh khô, cơ hồ như đã nhìn thấu tâm can anh ta, “Lúc đi nhớ đóng cửa giúp tôi”.

“Cô là kẻ lẻo mép!”, George phẫn nộ, “Tại sao tôi phải tin cô, cô có gì chứ!”.

Diệp Anh vẫn nhìn anh ta cười.

George tức giận hầm hầm bước vội ra, “Uỳnh”, cánh cửa bị dập mạnh, cả phòng như rung lên.

Chiều hôm đó, sau khi nhận được thông báo, Tracy đã chuyển đồ đến phòng thiết kế của Diệp Anh. Lau dọn sạch sẽ bàn làm việc mới, sắp xếp giấy tờ tư
liệu, đặt từng chiếc bút vẽ ngay ngắn vào ngăn kéo, mọi việc xong xuôi.
Ngồi ngây suốt nửa tiếng, Tracy mới băn khoăn hỏi:

“Diệp tiểu thư, tôi phải làm gì?”

Trên thực tế, Diệp Anh – tân phó giám đốc bộ phận thiết kế không có bất kỳ
công việc nào giao cho cho hai trợ lý riêng làm. Vậy là chiều hôm đó
George ngoẹo đầu trên sofa ngủ còn Tracy gục đầu ngủ gật trên bàn làm
việc, đến khi Tiểu Ni – trợ lý của Sâm Minh Mỹ đến gõ cửa văn phòng,
thông báo sau khi hết giờ làm việc sẽ có bữa tiệc chào mừng Diệp Anh.

Ánh hoàng hôn phủ lên những khóm tường vi hồng phấn bên ngoài cửa sổ.

Khi Tạ Phố báo cáo xong tình hình nội bộ của tập đoàn, Việt Tuyên vẫn ngồi
yên lặng bên cửa sổ, nhìn con đường vắng trong vườn hoa.

“Nhị thiếu gia, chúc mừng thiếu gia.”

Tạ Phố gấp tập tài liệu, mỉm cười nhã nhặn, liếc nhìn chiếc giường đột
nhiên xuất hiện trong phòng. Từ bao giờ, Tuyên bắt đầu không chỉ cho
phép người khác chạm vào người anh, thậm chí còn có thể bằng lòng cho
người khác ngủ trong phòng anh.

Tạ Phố đã hiểu.

Do Diệp
Anh tiểu thư vào làm ở bộ phận thiết kế, ban ngày hầu như không có thời
gian ở bên chăm sóc Việt Tuyên, cho nên mấy ngày trước cô đã thay đổi
thời gian ở bên Tuyên từ ban ngày sang ban đêm, giúp anh xoa bóp đến
khuya, có lúc mệt quá, gục đầu vào mép giường anh ngủ. Việt Tuyên bảo cô về nghỉ, cô không chịu. Về sau, trong phòng Việt Tuyên có thêm chiếc
giường dành cho cô.

Việt Tuyên lơ đãng nhìn Tạ Phố.

Ngồi
trên xe lăn nửa tiếng đồng hồ, cơ thể anh mệt mỏi đau nhức, sắc mặt càng tái. Không để ý nụ cười mỉm đầy ẩn ý của Tạ Phố, anh lạnh lùng nói:

“Thứ hai tuần tới, tôi phải tham dự cuộc họp hội đồng quản trị.”

“Nhưng sức khỏe thiếu gia…”

“Trong thời gian ngắn, chắc không sao”, ho nhẹ mấy tiếng, Việt Tuyên đưa tay
kéo cao tấm mền phủ đầu gối. Trên con đường nhỏ trong vườn hoa ngoài cửa sổ vẫn không một bóng người, “Hơn nữa, ban quản trị cũng đã quen với bộ dạng của tôi rồi”.

Tạ Phố nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được”.

Nếu không làm như thế sẽ khiến quan hệ giữa Đại thiếu gia và Tạ phu nhân
tiếp tục căng thẳng, lại thêm Lão thái gia sắp về nước, tình hình sẽ
ngày càng khó kiểm soát.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại di động ở đầu giường.

Hàng mi Tạ Phố lay nhẹ, cơ hồ khó nhận ra. Số máy của chiếc điện thoại đó,
Việt Tuyên chỉ cho rất ít người, ngay cả Tạ phu nhân cũng không có.
Chuông vẫn reo. Khi cầm đưa cho Việt Tuyên, Tạ Phố kín đáo liếc qua màn
hình.

Không có tên người gọi.

Thay bằng tên người gọi, màn hình hiển thị một bông tường vi vẽ tay, chỉ phác vài nét, bông hoa rất đẹp, sinh động như thật.

Trước đây anh đã nhìn thấy.

Các ý nghĩ đan xen chợt lướt nhanh trong đầu Tạ Phố nhưng nhất thời anh
không nghĩ ra, cơ hồ nó thuộc về miền ký ức xa xôi của ngày xưa.

“Được.”

Việt Tuyên lắng nghe âm thanh truyền ra từ chiếc điện thoại di động. Bên
ngoài cửa sổ, tường vi hồng phấn nhuộm ánh hoàng hôn, vô cùng dịu dàng,
từng cánh hoa xinh đẹp như đang thầm thì nói.

“Được, tôi biết rồi.”

Hàng mi Việt Tuyên rủ bóng.

Đứng cạnh xe lăn, Tạ Phố có thể nhìn thấy khuôn mặt cúi thấp của Tuyên, xanh xao, đẹp tao nhã. Trong ống nghe, truyền đến giọng nữ dịu dàng như
nhuộm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

“Không cần về vội”, kéo tấm mền kẻ ô màu xanh phủ trên đầu gối, Việt Tuyên hạ giọng nói: “Tôi rất tốt… yên tâm đi đi”.

Trong chiếc xe Bentley màu đen, cuộc gọi đã kết thúc. Diệp Anh nhìn máy di
động trong tay, rồi cất vào túi xách. George từ hàng ghế trước, ngoái
đầu, giễu cợt: “Gọi xong điện thoại cho người tình rồi hả? Giọng ngọt
như thế, cố tình diễn phải không?”.

Diệp Anh giật mình, bất an nhìn George, lắp bắp nói:

“Cậu… cậu…”

“Sợ gì chứ, đồ nhát gan”, George phớt lờ, hừ một tiếng, “Cho dù bị sa thải
như Helen, cũng có rất nhiều công ty tranh nhau mời tôi. Nhưng, Diệp
tiểu thư, chỉ vì vài câu câu nói của Helen mà cô loại bỏ cô ấy, e là quá hẹp hòi. Cô ấy chỉ nói sự thật, không phải sao? Nếu không phải là do
quan hệ với Nhị thiếu gia, sao cô có thể vừa vào công ty đã được bổ
nhiệm làm phó giám đốc bộ phận thiết kế?”.

“Sao? Tôi sa thải Helen ư?”

Diệp Anh nhướn mày, cười ngất nói.

George ngây người.

Tracy cũng ngây người.

“Diệp tiểu thư, chúng tôi hiểu lầm cô đúng không?”, Tracy ngơ ngẩn nói, “Cô
đừng để bụng, công ty có những lời đồn kỳ lạ, trong đó cũng có rất nhiều chuyện không đúng”.

“Cứ coi là tôi đi, thì đã sao.”

Diệp Anh liếc Tracy, cười khẩy, nói:

“Đã biết tôi như thế, cần gì phải nói thẳng vào mặt nhau những lời khó nghe như vậy, cô ta nên tự giác xin thôi việc mới phải. Mặc dù thêm một
người như cô ta, cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi, nhưng cô ta ra đi, không
khí sẽ càng yên tĩnh hơn, cũng là điều tốt.”

Tracy lộ vẻ băn khoăn.

Diệp Anh vỗ nhẹ tay cô, nói:

“Tôi không quan tâm những lời đồn đâu, sau này cô cũng đừng quan tâm, tập trung tinh lực vào công việc thiết kế đi.”

Tracy gật đầu.

“Tôi thật không hiểu”, George nhìn Diệp Anh như nhìn một quái vật, “Với khả
năng của cô, hoàn toàn có thể từng bước đi lên, hà tất phải dựa vào đàn
ông”.

Diệp Anh cười, không nói.

Từng bước đi lên, bắt đầu
từ trợ lý thiết kế, chịu đựng hết năm này sang năm khác, hy vọng có một
cơ hội thể hiện bản thân, gắng sức vươn lên ư?

Sáu năm trước, cô đâu có thể suy nghĩ như vậy.

Bây giờ…

Không, cô sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện đó nữa.

Buổi tiệc chào mừng Diệp Anh, đa số các đồng sự đều đến dự. Đầu tiên là dùng bữa tối ở khách sạn năm sao, không khí nóng dần theo từng ly từng ly
rượu hồng. Sau bữa tối, mọi người đổi địa điểm đến một nhà hàng mở cửa
thâu đêm. Ở đó Sâm Minh Mỹ đã đặt một phòng sang trọng nhất, rộng rãi
nhất, diện tích hơn trăm mét vuông.

Ánh đèn quay cuồng, rực rỡ.

Âm nhạc đinh tai dồn dập.

Trên bục có chuyên viên pha rượu, chăm chú pha từng ly whisky.

Diệp Anh cũng nhảy vào đám đông khiêu vũ như mọi người, nhảy vài điệu, người toát mồ hôi. Trong ánh sáng quay cuồng, cô trở về quầy, gọi một ly
martini, chầm chậm uống. Rồi các nhà thiết kế khác cũng lần lượt đến
ngồi bên cô, vui vẻ chuyện trò như bạn lâu năm, không có bất kỳ khoảng
cách nào.

Đến khi tiếp chuyện hết lượt các nhà thiết kế.

Cô đã uống cạn năm ly martini.

Trong người hơi nóng, hơi men chếnh choáng, Diệp Anh đưa mắt nhìn ra, thấy
Tracy đang thẫn thờ một mình ngồi góc đi văng, trong tay là ly nước hoa
quả, có vẻ không biết làm gì. Cô cầm ly martini, thong thả đi đến, ngồi
bên cạnh.

Tracy ngượng nghịu cười với cô.

Cô hướng về Tracy nâng ly, nhưng không nói gì.

George đã uống hơi nhiều, anh ta độc chiếm micro, hát hết bài này đến bài
khác. Lại thêm một số trợ lý thiết kế mới đứng ngoài cổ vũ kích động,
George cởi phăng áo sơ mi, lộ ra vòng eo gầy rắn chắc. Trong ánh sáng
chao đảo, chiếc khuyên ở quầng vú và rốn lóng lánh phát sáng, anh ta uốn éo lắc người như có một sức gợi dục ma quái.

Không khí trong vũ trường lên tới đỉnh điểm.

Sâm Minh Mỹ đi đến, ngồi cạnh Diệp Anh.

“A Anh, đã quen hết chưa”, trong tay là ly Puerto Viejo (rượu vang Chile), Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói với Diệp Anh: “Nếu có bất cứ chuyện gì đều có
thể đến tìm tôi, tôi rất vui lòng giúp cô”.

“Cảm ơn.”

Diệp Anh mỉm cười, nâng ly với cô, sau đó nói:

“Nghe nói công ty chuẩn bị khai thác thị trường may đo thời trang nữ cao cấp, không biết tôi có cơ hội tham gia?”

Sâm Minh Mỹ thong thả nhấp một ngụm Puerto Viejo.

“Cô có hứng thú không?”

Cô mỉm cười nhìn Diệp Anh.

“Tôi rất hứng thú”, Diệp Anh mỉm cười.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp.”

Ngón tay Minh Mỹ nhẹ nhàng lần theo gờ ly rượu.

Trong tiếng nhạc ồn ào, cửa phòng lại mở, sự xuất hiện bất ngờ của Việt Xán
đẩy không khí vũ trường lên đỉnh điểm. Đèn bảy màu quay cuồng loang
loáng, thân hình cao lớn, khuôn mặt sáng ngời với những đường nét cứng
cáp, vừa tuấn tú vừa quyến rũ mê hồn. Chiếc áo vest đen may thủ công,
phối với quần bò màu xanh sẫm, cặp chân dài mê ly cùng nụ cười trên môi
đầy cám dỗ.

“Đại thiếu gia.”

Mọi người tới tấp chào anh, mấy nữ thiết kế trẻ vô tình, hữu ý vừa nhảy vừa tiến lại gần anh.

Việt Xán gần như nhận ra từng người.

Sau phút hàn huyên nói cười với đám đông, anh nhấc một ly Bloody Mary[1] ở quầy, bước đến chỗ Minh Mỹ.

“Chẳng phải buổi tối anh phải tiếp khách sao?”

Ngồi dịch sang bên nhường chỗ cho anh ta, Sâm Minh Mỹ mỉm cười quan tâm hỏi. Việt Xán tựa vào thành đi văng, ngón tay xoa huyệt thái dương, nói:

“Công việc xong rồi.”

“Uống quá nhiều phải không? Có phải bị đau đầu không?”, Sâm Minh Mỹ lo lắng
hỏi, chỉ có những lúc uống quá nhiều, Xán mới dùng Bloody Mary.

“Không.”

Tay trái để trên vai Sâm Minh Mỹ, Việt Xán in một cái hôn lên tóc cô, ghé
tai nói nhỏ điều gì đó, khiến má cô đỏ bừng, bật cười. Không giống như
hình ảnh công chúa thường ngày, lúc này Sâm Minh Mỹ tỏ ra vô cùng hoạt
bát.

Lơ đãng nhìn hai người thân mật như xung quanh không có ai,
Diệp Anh chợt hiểu ra tại sao Sâm Minh Mỹ bỏ Việt Tuyên và lựa chọn Việt Xán. Việt Tuyên giống như vị thần xa rời mọi vui buồn nơi thế tục, còn
Việt Xán tuy nguy hiểm nhưng sôi nổi nồng nhiệt, có thể dễ dàng khiến
phụ nữ mất hết lý trí.

Lông mi rủ thấp.

Men theo ánh nhìn là ly Bloody Mary Việt Xán đặt trên bàn.

Đặc như máu.

Cơ hồ dậy mùi tanh.

Lại như nước cốt hoa tường vi dại đỏ chói.

Rất nhiều năm trước, sau khi hết giờ tự học buổi tối cô thường đi qua một
vườn hoa đầu phố để về nhà, vườn đó trồng rất nhiều tường vi dại đỏ
chói. Đêm mùa hạ, dù trời có mưa nhỏ nhưng hoa tường vi vẫn nở rộ như
lửa, hương nồng nàn như nhe nanh múa vuốt.

Tay cầm cán ô to màu đen, dưới màn mưa cô giơ tay chạm vào dây tường vi.

Gai đâm vào tay.

Đầu ngón tay rỉ máu, hòa lẫn với nước mưa, đau nhói lành lạnh cô đưa lên
miệng mút đầu ngón tay có máu. Mùi tanh lan trong miệng, sau đó, cạnh
khóm hoa tường vi cô nhìn thấy một thiếu niên nằm khuất sau đám lá.

Cậu thiếu niên ngất lịm.

Mặt mày thâm tím, sưng phù, mi mắt khép chặt như đã chết, hai hàng lông mày chau lại, khuôn mặt cau có đầy nộ khí. Chiếc áo phông đen bị rách mấy
miếng, quần bò rách toạc, lộ ra vết thương sưng vù, giày chỉ còn một
chiếc.

Mưa rơi lên người.

Nhiễm hơi lạnh khiến sắc môi cậu nhợt nhạt, mi khép chặt, tóc đen ướt bết lại, cổ và cánh tay cũng trắng bệch.

Cô yên lặng nhìn cậu ta.

Cúi người, chống chiếc ô trên đất, che đầu và nửa người cho cậu ta. Mưa mỗi lúc một dày, cô dứng dậy, cầm chiếc túi vải bạt đội lên đầu che mưa
định ra về.

Một bàn tay nóng hầm hập bỗng chộp lấy cổ tay cô!

Lạnh là vì nước mưa trên tay.

Còn nóng hầm hập là nhiệt độ của cơ thể.

Cô kinh ngạc ngoái đầu…

Cậu thiếu niên đó xiết chặt tay, hai mắt chằm chằm nhìn cô, đáy mắt đỏ au
như người bị sốt cao. Trong màn mưa lạnh thấu xương, đôi mắt cậu ta
hoang dại rực lửa, đưa ánh nhìn như muốn xuyên thấu người cô, giọng khản đặc:

“… Là em à.”

“… Tôi đã tìm thấy em.”

“Bỏ ra!”

Không muốn giằng co với người bị thương, cô lạnh lùng nói, cố gắng giật tay
khỏi tay cậu ta. Cậu thiếu niên lại càng xiết chặt hơn rồi giật mạnh tay khiến cô ngã sấp xuống mặt đất nhão nhoét bên cạnh khóm tường vi. Bộ
đồng phục học sinh dính đầy đất, lần này cô phẫn nộ thật sự, vung tay
đánh cậu ta, trúng đúng vào chỗ bị thương!

Nằm ngửa lên trời trên nền đất nhão, cậu thiếu niên nghiến răng đau đớn, nhưng lại bật cười ha hả: “Tưởng em là bông tường vi lạnh lùng, hóa ra chỉ là con mèo hoang
có bộ vuốt sắc”.

Tiếng cười làm ngực cậu ta rung lên, tay vẫn nắm chặt tay cô, hơi thở dốc, nóng bỏng phập phù bên tai cô. Trong lúc vật
lộn trên nền đất nhão bê bết, gai tường vi cào lên mặt lên cổ họ. Trong
mùi đất ngai ngái lẫn mùi máu tanh tanh, khi cô bị cậu thiếu niên đè
xuống đất, trời đã tạnh mưa.

Mây vần vũ trên bầu trời xanh đen màu mực.

Lóe ra vài ngôi sao.

Những vì sao đẹp như ngọc bích.

Lâu lắm không nhìn lên trời, cô lặng yên nằm trên nền đất nham nhở hoa
tường vi dại, quên việc giãy giụa tìm cách thoát ra. Cậu thiếu niên cũng dần thả lỏng tay, cậu ta lật người, nằm sát cô, yên lặng một lát, rồi
cũng nhìn lên bầu trời chỉ có mấy ngôi sao, hỏi:

“Làm thế nào mới có thể gặp được em?”

Cô mặc cậu ta.

Đến khi cơ thể đột nhiên cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm đang ập tới, cô mới cảnh giác quay đầu lại. Cậu thiếu niên thô bạo chồm về phía cô,
cả người lại đè lên rồi đưa một tay sờ vào ngực cô!

Đầu cô bỗng vọng lên tiếng nổ ầm vang.

Như có vô số máu tươi vọt ra trước mắt, trong lúc hoảng loạn cô bất chợt vớ được chiếc hộp bút trong túi xách, rồi cố gắng dùng hết sức bình sinh
đập vào đầu cậu ta.

Khi cô tỉnh lại.

Nhận rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN