Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Quyển 2 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Tường Vi Đêm Đầu Tiên


Quyển 2 - Chương 7


Có lẽ anh không hiểu. Nhưng tôi hận anh.

Mới chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, Sâm Minh Mỹ đã gầy đi trông thấy, làn da
cũng sạm đi vài phần, nhưng khi mang bản thiết kế ra với vẻ ung dung tự
đắc, thấy nét mặt tán thưởng của Liêu Tu và Quỳnh An, cô mới cảm thấy
tất cả khổ cực đều đã được đền đáp.

“Hai người thấy thế nào?”

Dù trong lòng rất tự tin nhưng Sâm Minh Mỹ vẫn kiềm chế, hi vọng nhận được những đánh giá khách quan từ hai người đó. Cuộc thi lần này, cô phải
hết sức cẩn thận, phải chuẩn bị tinh thần chu toàn để nắm chắc phần
thắng trong tay mới được.

“Thiết kế ren không phải là mới, nhưng
vận dụng ren trên diện tích rộng như thế này lại rất hiếm thấy”, ánh mắt lướt trên bản thiết kế, Quỳnh An đầy tán thưởng, “Hàng loạt thiết kế
này chủ yếu của cô là ren trắng, hiệu quả tổng thể rất lộng lẫy, lại
thanh tao, thoát tục, tôi tin là có thể thúc đẩy trào lưu Retro mới về
ren.”

Trong tất cả các thiết kế, Quỳnh An thích nhất thiết kế
quần ren ống loe màu trắng, hoa văn tinh tế, thuần khiết không tỳ vết,
chỉ cần một thiết kế này thôi, đã đủ khiến sự phối hợp trang phục bình
thường trở nên uyển chuyển, quý phái.

Thấy trong mắt Quỳnh An
không giấu nổi sự tán thưởng dành cho thiết kế quần ren ống loe màu
trắng, Sâm Minh Mỹ cụp mắt, nhấp một ngụm cà phê.

Hồi nhỏ, lần
đầu tiên cô nhìn thấy chiếc quần ống dài màu trắng với hoa văn phức tạp, lộng lẫy chính là do “công chúa nhỏ” mặc. Trông cô nàng như một tiên nữ thuần khiết đến từ vương quốc băng tuyết, cao quý thoát tục khiến người khác không dám nhìn trực diện. Tất cả những bé gái có mặt lúc đó đều
sững sờ, quả thật không thể tưởng tượng rằng có thể đẹp đến mức đó.

Nắm chặt tách cà phê trong tay, Sâm Minh Mỹ lặng lẽ mỉm cười. Tất cả những
thứ ngáng đường cô, khiến cô ganh ghét bất an, cuối cùng cũng sẽ bị cô
đạp dưới chân mình. Ren trắng thuần khiết đẹp đẽ đó, coi như món quà mà
“công chúa nhỏ” bù đắp cho cô.

***

Diệp Anh cũng đã vẽ xong nét cuối cùng trên bản thiết kế.

Nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lòng cũng thư thái như ánh nắng dát vàng kia, cô mỉm cười nhìn lại bản vẽ. Hồi lâu sau, cô đặt nó vào cùng những bản vẽ đã hoàn thành khác trong ngăn kéo rồi khóa lại. Đúng lúc đó
Tracy gõ cửa đi vào, vui mừng hỏi: “Diệp tiểu thư, đó là bản thiết kế
tham dự cuộc thi mà cô chuẩn bị đúng không?”

“Ừm, đúng rồi.” Để chìa khóa vào trong túi xách, Diệp Anh tiện tay lấy điện thoại di động ra, thấy có vài tin nhắn.

“Tôi, tôi có thể ngắm một chút không?”, Tracy kích động, “Nghe nói bên Sâm
tiểu thư cũng cho ra bản thiết kế rồi”. Diệp Anh cười, nét mặt đang tập
trung vào một tin nhắn, bỗng nhiên ngẩn người, đồng tử đột nhiên co lại, sắc mặt tối sầm. Nhìn bộ dạng của cô, Tracy sợ hãi, lùi về sau một bước theo bản năng, với lấy áo khoác và túi xách, Diệp Anh bước vội về phía
cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại, cố kìm nén cơn giận, nói: “Trong vòng
hai mươi phút, tôi phải gặp được anh.”

***

Vẫn là phòng trà tư nhân mang phong cách Địa Trung Hải.

Trước khung cửa sắt với họa tiết hình hoa màu trắng xinh đẹp, ngọn lửa giận
trong ngực càng lúc càng bốc cháy hừng hực, Diệp Anh nắm chặt hai tay,
nghe thấy tiếng bước chân đàn ông bên ngoài cửa. Cánh cửa vừa mở, bóng
dáng người đàn ông mạnh mẽ ngang tàng vừa xuất hiện, cô liền với lấy
chiếc gạt tàn bằng pha lê, ném mạnh về phía đầu anh!

“Rầm!”

Cho dù đã nhanh chóng né người, chiếc gạt tàn vẫn sượt qua trán Việt Xán,
đập mạnh vào bức tường sau lưng anh, những mảnh pha lê vỡ vụn, bắn tung
tóe!

“Tường Vi!”

Việt Xán ngẩn người, trán rất đau, đưa
ngón tray chạm vào vết thương đang rỉ máu. Đang họp với khách hàng quan
trọng, nhưng nhận được điện thoại của cô, anh lập tức cho trợ lí đặc
biệt thay mình chủ trì cuộc họp, còn anh vội vã đến đây, không ngờ chờ
đợi anh là gương mặt đầy phẫn nộ của cô.

“Anh đến muộn sao?”

Theo phản xạ, Việt Xán nhìn đồng hồ đeo tay, nhưng anh đã lái xe nhanh như
bay, chỉ mất mười lăm phút đã đến đây. Những ngày gần đây, nhằm phối hợp với kế hoạch của cô, anh buộc phải ở bên Sâm Minh Mỹ, còn phải chịu
đựng cảnh cô và Việt Tuyên có đôi có cặp, thậm chí đến một ánh mắt của
cô, anh cũng không có được. Cuối cùng, hôm nay, cô cũng nghĩ đến muốn
gặp anh, trong lòng anh vui mừng khôn xiết.

“Việt Xán!”

Căm phẫn nheo mắt lại, Diệp Anh lạnh lùng cười:

“Anh được lắm! Thực sự anh được lắm! Anh cho rằng anh có thể giấu tôi bao
lâu? Anh đúng là đáng nể! Có phải anh cho rằng tôi sẽ cảm ơn anh, tôi sẽ cảm động đến mức độ nước mắt sụt sùi đúng không?”

Việt Xán mang máng hiểu, bất an khẽ ho một tiếng: “Ý em là…”

“Tôi đang nói về chuyện của Sâm Lạc Lãng! Tôi đang nói về những việc anh đã
làm ở Ý!” Căm phẫn nhìn Việt Xán, Diệp Anh tiến gần anh, “Thảo nào hết
lần này đến lần khác, anh bắt tôi dừng tay, nói rằng anh sẽ thay tôi báo thù! Đây chính là cách báo thù của anh sao? Đây chính là thủ đoạn của
anh sao?! Tìm người bắt cóc Sâm Lạc Lãng, ngược đãi hắn, giết chết hắn!”

“Em làm sao…” Việt Xán có chút bất ngờ.

Toàn bộ sự việc về Sâm Lạc Lãng, anh làm rất kín đáo. Từ việc tiếp xúc với
băng đảng xã hội đen ở Ý đến việc sắp xếp cho Sâm Lạc Lãng có quan hệ
bất chính với tình nhân của đại ca xã hội đen, rồi đến việc băng đảng xã hội đen truy sát, giam giữ, hành hạ, cuối cùng là xử tử Sâm Lạc Lãng,
rất ít người biết nội tình sự việc.

Anh có thể khẳng định, Sâm Minh Mỹ không hề hay biết.

Việt Tuyên cũng không hề biết.

Diệp Anh càng không thể biết.

“Tôi làm sao mà biết được?”, Diệp Anh cười khẩy, “Việt Xán, từ đầu đến cuối
anh luôn coi tôi là một con ngốc, coi tôi là kẻ đần độn! Anh tưởng rằng
anh giết Sâm Lạc Lãng giúp tôi là tôi phải cảm động đến rơi nước mắt,
cảm ơn đại ân đại đức của anh hay sao?! Cho dù tôi đã nói với anh, tôi
phải đích thân trả thù, tôi phải tận mắt chứng kiến Sâm Lạc Lãng từng
bước từng bước hết đời, tôi phải tận tay lấy dao đâm thẳng vào ngực Sâm
Lạc Lãng, anh vẫn coi tôi là đứa trẻ không có đầu óc! Anh tự ý quá đấy!
Tự cho mình là đúng quá mức rồi đấy.”

“Diệp Anh!”

Nắm chặt đôi vai cô, Việt Xán nói khẽ:

“Dù nói thế nào đi chăng nữa, Sâm Lạc Lãng cũng đã chết rồi, mối thù của em đã được báo rồi! Em phải hiểu rằng, anh biết hắn đã từng làm gì em, anh cũng căm hận hắn không kém gì em! Ngay từ trước khi em ra khỏi trại cải tạo, toàn bộ kế hoạch báo thù của anh đã tiến hành rồi! Anh không biết
rằng em sẽ quay về trước mặt anh, anh không biết em cũng có kế hoạch của mình!”

Ngừng một chút, Việt Xán lắc đầu: “Không, dù có biết sớm
đi chăng nữa, anh cũng không muốn em nhúng tay vào! Em đã phải trải qua
quá nhiều bất hạnh, anh chỉ hi vọng, con đường tương lai của em sẽ không còn tăm tối, nhuốm máu triền miên nữa.”

“Không muốn tôi nhúng
tay vào? Anh thay tôi báo thù? Thế nên, mối thù của tôi đã được báo rồi
sao? Đơn giản thế ư?” Diệp Anh lạnh lùng nói, mỉm cười một cách kì quái, “Đơn giản thế thôi sao? Sáu năm nay, tôi đêm đêm trằn trọc, giấc ngủ
chẳng lành, chỉ đơn giản như vậy là tôi có thể hoàn toàn hài lòng, tất
cả có thể kết thúc rồi sao?”.

Giọng cô càng lúc càng lạnh băng:
“Anh có biết Sâm Lạc Lãng đã từng làm những gì không? Hắn đã ăn cắp bản
thiết kế của cha tôi, cướp mất công ty của cha tôi, dụ dỗ mẹ tôi phản
bội cha tôi, khiến cha tôi phải tự sát!”. Việt Xán nín thở. “Cha tôi,
người cha yêu thương tôi nhất”, đáy mắt lạnh băng không một vệt nước
mắt, gương mặt Diệp Anh vô cảm, nói: “Mang nỗi đau khổ tột cùng, từ bỏ
cuộc sống, rời xa thế gian này”.

“Tường Vi…”, giọng Việt Xán nghẹn ngào.

“Sau đó”, cô tiếp tục nói, gương mặt vẫn vô cảm,”hắn bắt đầu sàm sỡ tôi, hồi đó, đêm đến, hắn thường xuyên mò vào phòng tôi, lột bỏ quần áo tôi, làm phiền tôi…”.

“Đừng nói nữa!”, Việt Xán đau đớn rít lên. “Có lần, Sâm Minh Mỹ cho thuốc ngủ vào cơm của tôi, vứt tôi lên giường của Sâm
Lạc Lãng”, ngước mắt lên, Diệp Anh cười mỉa mai, “chính là Sâm Minh Mỹ
mà anh cứ luôn miệng nói là không liên quan gì đến mối thù của tôi đó,
chính cô ta đã giúp Sâm Lạc Lãng chính thức chiếm đoạt tôi!”.

“Đủ rồi!” Việt Xán không thể nghe tiếp được nữa, đau đớn đến mức toàn thân như bị xé nát!

“Không, Sâm Lạc Lãng chưa bao giờ cảm thấy đủ!” Nhìn anh đau đớn, nỗi căm hận
của Diệp Anh như tìm được chỗ trút bỏ, “Hắn làm nhục tôi không chỉ một
lần, cũng không phải hai, ba lần, chỉ cần hắn muốn là hắn sẽ phá cửa
phòng tôi, trói tay tôi lên đầu giường…”

“Đừng, đừng nói nữa!”

Nắm chặt đôi vai cô,Việt Xán van nài!

“Anh còn nhớ những vết bầm tím trên người tôi năm đó không? Chỗ này, chỗ
này, chỗ này, chỗ này”, ngón tay Diệp Anh lạnh giá lướt qua cổ, xương
quai xanh, ngực, bụng, và cả những chỗ phía dưới nữa, nụ cười cô kì quái như hút phải thuốc phiện, u uất, ma mị, “còn chỗ này nữa, chỗ này nữa,
tất cả đều bị Sâm Lạc Lãng dùng…”.

“Ưm.”

Đau khổ tột cùng, Việt Xán dùng đôi môi mình mạnh mẽ khóa chặt khuôn miệng còn đang muốn
nói tiếp của cô. Cô liều mình giãy giụa. tránh bên phải né bên trái. Anh ghì chặt, dùng đôi môi run rẩy của mình bịt chặt bất cứ khe hở nào có
thể phát ra âm thanh trên miệng cô.

Anh không muốn nghĩ, không
dám nghĩ, tuy đã sớm biết chân tướng sự việc có thể sẽ thế này, nhưng sự việc lại được nói ra một cách trần trụi từ miệng cô như thế lại là điều vô cùng tàn nhẫn! Nhưng, nếu chỉ mới nghe đã khiến anh đau đớn đến mức
khó lòng chịu đựng được thì những năm tháng đó, những ngày tháng như
thế, cô đã vượt qua bằng cách nào cơ chứ?!

Chất lỏng lạnh giá lăn dài trên mặt Diệp Anh

Nhưng cô biết mình không hề khóc.

Cô sớm đã không còn khóc lóc vì những điều này từ lâu.

Cuối cùng, dường như cũng bình tĩnh lại một chụt, Việt Xán lúng túng quay
đầu đi, không cho Diệp Anh nhìn thấy khuôn mặt mình. Trong đáy lòng Diệp Anh dường như cũng lộ ra một hố sâu, từ từ cuốn trôi những căm hận và
hừng hực như lửa đốt đó.

“Trước khi gặp anh, tuy trong lòng tôi
luôn giấu kín những căm hận đối với Sâm Lạc Lãng, nhưng vẫn có thể sống
và học tập một cách bình thường”, Diệp Anh ngây ra tượng gỗ, khép mắt
lại, nhớ về lần đầu tiên gặp anh trong cơn mưa, dưới rạng tường vi đỏ
tươi đó, “Nhưng tôi đã gặp anh. Anh giống như ngọn lửa, bùng cháy mạnh
mẽ, kiêu ngạo, nhất quyết bước vào thế giới của tôi. Anh đã khiến những
điều mà tôi vốn dĩ có thể chịu đựng được trở thành không thể.”

Việt Xán ôm chặt lấy cô.

“Khi đó, tôi đã lắp thêm vài ổ khóa cửa phòng, mấy lần nhảy cửa số trốn
thoát, tôi không thể chịu đựng được nữa, cho dù có bị ông ta đánh
chết…”. Hàng mi run rẩy mở ra, cô thất thần nhìn anh, “Vì vậy, khi anh
nói đưa tôi chạy trốn khỏi nơi đó, đến một đất nước khác, cùng chung
sống với nhau, tôi đã đồng ý. Tôi muốn sống với anh, cho dù phải tạm gác lại việc báo thù cho cha, tôi cho rằng cha tôi sẽ tha thứ cho tôi, cha
tôi sẽ không muốn nhìn thấy con gái ông mãi chìm đắm trong nỗi ám ảnh về Sâm Lạc Lãng.”

“Anh xin lỗi.”

Anh run rẩy nói, hai cánh tay siết chặt lấy cô như muốn ôm cô vào tận xương tủy.

“Chắc em không biết đêm đó xảy ra chuyện gì đúng không? Để anh nói cho em biết, được không?”

Cô thất thần nở nụ cười, ánh mắt u tối khác thường, “Đêm đó, vừa hay hoa tường vi ngoài cửa số đã nở…”

Đêm đó, cô mở cửa sổ, mưa nhỏ hắt vào. Những nụ hoa tường vi trắng tinh
khiết lặng lẽ nở rộ vào mùa hè năm ấy, những giọt mưa long lanh lăn tròn trên cánh hoa trắng, tĩnh mịch đến mức bầu không khí có chút bất an.
Trong đêm mưa gió, nhiệt độ bất ngờ xuống thấp, mẹ đã ngủ rồi, cô đã kéo chiếc va ly đồ đạc chuẩn bị sẵn từ trước ra khỏi chỗ kín đáo trong tủ
quần áo, kiểm tra một lượt thuốc của mẹ, trong lòng hồi hộp đến mức có
thể nghe thấy tiếng mạch đập thình thịch bên tai, cô nhìn chằm chằm vào
đồng hồ.

Tích tắc.

Kim đồng hồ đã chỉ tám giờ.

Ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất, ánh đèn đường vàng mờ càng trở nên mơ hồ tỏng
màn mưa, cô nhón chân nhìn ra ngoài cửa số hết lần này đến lần khác,
lòng như lửa đốt. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Xán lại
không đến đúng như đã hẹn!

Trong lòng ngày càng nặng trĩu.

Xán và cô đã chuẩn bị lâu như thế, tất cả chỉ đợi giờ phút này thôi. Cô đã
bắt đầu sợ hãi, sợ rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ, tương lai trong tầm tay kia sẽ… Trong màn đêm, mưa càng lúc càng nặng hạt, giờ chỉ còn nhìn
thấy tia sáng mơ hồ của ngọn đèn đường, kim đồng hồ trên tường vẫn không ngừng kêu tích tắc, tích tắc, những ngón tay cô nắm cặt vào bậu cửa sổ, hi vọng chỉ một giây sau là có thể nhìn thấy bóng dáng người thanh niên quen thuộc xuất hiện nơi đầu ngõ!

“Rầm!”

Cánh cửa phòng bị đạp ra một cách thô lỗ!

Cô hoảng hốt, run sợ ngoái đầu, trước mặt là Sâm Lạc Lãng say bí tỉ đạp
cửa đi vào. Hơi thở nồng nặc mùi rượu khiến người khác buồn nôn, nhìn
thấy hành lý của cô để trên sàn nhà, hắn liêu xiêu, nhăn mặt cười rồi
tiến đến gần cô:

“Công chúa nhỏ của ta, cô muốn bỏ trốn sao?”

Nỗi sợ hãi lâu ngày khiến cô co rúm người lùi lại về phía sau, cả người tựa sát vào cửa sổ.

“Ha, ha, ha, ha, ha, ha! Cô suy nghĩ quá viển vông rồi đó!” Mùi rượu khiến
cô buồn nôn, mặt Sâm Lạc Lãng gần như gí sát vào mặt cô, cười một cách
thô tục, “Công chúa Tường Vi bé nhỏ xinh đẹp, xin cô nhớ kỹ cho, từ
trong ra ngoài, mỗi sợi tóc của cô, mỗi tấc da thịt của cô, mỗi mảnh
linh hồn cô đều thuộc về ta! Đừng tưởng ta mới nới lỏng cho cô một chút, là cô đã cho rằng có thể mọc cánh bay đi!”

Hắn lè lưỡi, vô cùng chậm rãi liếm lên gò má cô một cách sỉ nhục.

“Cút ra!”

Cô không chịu đựng được hét lên, sụp đổ, liều mạng đẩy hắn ra!

“Rầm!”

Hắn ra sức đập đầu cô vào cửa sổ, “rầm” một tiếng, bóng tối và mùi tanh
nồng bao trùm lấy cô, trời đất quay cuồng. Cô không thể mở mắt, đau đớn
tột cùng khiến cơ thể trở nên tê liệt!

“Nói! Thằng nhóc khốn khiếp đó là đứa nào?”

Hắn hung hãn ra sức đập đầu cô vào cửa sổ một lần nữa, những giọt đỏ tươi
chảy ra, vương trên đóa hoa tường vi mới nở trên cửa sổ. Những đóa hoa
trắng tinh khiết phút chốt nhuốm màu đỏ, tiếng gào của Sâm Lạc Lãng vang dội bên tai cô:

“Mày lại dám bỏ trốn với nó à! Con tiện nhân!”
Hơi thở phả ra mùi rượt khiến người khác buồn nôn, hắn nói rồi xé rách
quần áo của cô và chiếm đoạt cô như một con thú hoang!

“Cút ra!”

Nỗi sợ hãi như bóng tối đổ ập xuống, cô sụp đổ hét lên, dốc hết sức lực,
móng tay cấu mạnh lên mặt hắn! Đến mức cô thậm chí có thể cảm nhận được
hơi nóng của da thịt!

Sâm Lạc Lãng đau đớn hét lên một tiếng!

“Con tiện nhân!”

Hắn phẫn nộ đá cô từ cửa sổ đến bên bàn, khiến cả người cô văng ra, trán
đập vào góc bàn nhọn hoắt. “Rầm”, như thế va vào một lưỡi dao găm, thứ
chất lỏng màu đỏ vương khắp nơi! Cô co quắp nằm trên mặt đất, đau đớn
đến mức không còn đủ sức phát ra một tiếng rên rỉ!

Sau cơn hôn
mê, cô mơ màng tỉnh lại, chưa kịp lấy tay quệt vết máu dính trên mí mắt, đã cảm thấy mình không một mảnh vải che thân, hơi lạnh khắp người, còn
gã đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu kia đang định giở trò.

“Xán…”

Giống như một con cá giãy chết, cô liều mạng vùng vẫy, giãy giụa, nhưng gã
đàn ông lại như ngọn núi ngàn cân, chân tay cô bị ghìm chặt trên đất,
máu chảy trên mặt!

“Xán…”

Ánh đèn đường mờ ảo, mưa nhỏ lất phất, tường vi nhuốm máu, chàng thanh niên đó sẽ đến cứu cô, một lúc
nữa, chàng thanh niên sẽ chạy như bay đến đầu ngõ, sẽ xông lên, sẽ cứu
cô, sẽ nắm lấy tay cô, sẽ đưa cô đến vương quốc xinh đẹp trồng đầy hoa
tường vi!

Nền đất lạnh ngắt.

Cô tuyệt vọng kêu gào.

“Xán…”

Trước mắt mơ hồ, thấp thoáng xuất hiện một bóng người, máu trên người đã đông lại, mở to mắt, trong giây lát, cô vui mừng khôn xiết:

“Xán”

Sâm Lạc Lãng toàn thân nồng nặc mùi rượu, ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, bỗng
nhiên cười như điên dại, đẩy mạnh đầu cô:”Công chúa nhỏ của ta, nhìn rõ
xem đó là ai đi!”. Bóng người mơ hồ dần rõ, trái tim cô ngay lập tức
trĩu nặng! “Mẹ..” Cô dường như không dám tin vào mắt mình. Mẹ cô không
muốn bỏ trốn cùng cô, nên cô đã cho thuốc ngủ vào nước uống của me, đợi
Xán đến sẽ đẩy mẹ cùng trốn đi. Mẹ đáng lẽ đang ngủ say, sao có thể đi
ra khỏi phòng vào lúc này?

Đôi mắt thẫn thờ như hang sâu tăm tối, cơn gió chiều mát rượu thổi qua cửa sổ phòng, bên ngoài đài phun nước
bắn tung tóe, hoa cỏ xanh tươi, còn Diệp Anh sắc mặt trắng bệch, đờ đẫn
hồi tưởng lại những kí ức đáng sợ như cơn ác mộng. Cô như thể không còn
nghe tiếng gọi lo lắng, đau đớn của Việt Xán. Từng cảnh tượng đêm đó
hiện về như những mảnh gương vỡ nhuốm đầy máu, vạch những đường sắc nhọn qua đầu cô!

“…Hắn với lấy chiếc roi da treo trên tường”, cô đờ
đẫn nói, toàn thân lạnh toát, dần trở nên run rẩy, ánh mắt vẫn vô hồn,
“bắt đầu quất lên người mẹ tôi…”

Đó là hồi ức đau đớn nhất trong cái đêm ấy.

Khi Sâm Lạc Lãng vung roi, quất len người mẹ cô, khi quần áo mẹ rách toạc,
khắp người hằn vết roi, khi mẹ kêu gào, đau đớn, ôm đầu trốn tránh khắp
nơi…

Cô xông lên, điên dại cào cấu Sâm Lạc Lãng! Cô biết rõ bị chiếc roi da đó quất lên người sẽ đau đớn thế nào!

Khoảnh khắc đó!

Cô thà để Sâm Lạc Lãng giết chết!

Cho dù Sâm Lạc Lãng có làm chuyện đó với cô thêm hàng trăm, hàng ngàn lần,
chỉ cần hắn tha cho mẹ cô, cho dù có phải quỳ xuống dập đầu cầu xin, cô
cũng cam lòng!

Điệu cười dữ tợn của Sâm Lạc Lãng cũng càng ngày
càng điên cuồng. Hắn dường như biết rõ, cách làm này càng khiến cô lòng
tan dạ nát hơn bất kì hình phạt nào hết. Hắn hết lần này đến lần khác đá cô ra khi cô cố bổ nhào lên che chở cho mẹ, mặc cho mẹ cô gào khóc, van xin, từng làn roi vẫn tới tấp quất xuống cơ thể bà, và làn roi cuối
cùng mạnh nhất ấy đã quất lên mặt mẹ cô!

Nhát roi đó đã khiến mẹ
cô ngã ngửa về sau, ngã về đúng cạnh bàn sắc nhọn nơi thấm đẫm máu cô
ban nãy! “Rầm!” Cơ thể mẹ co giật dữ dội một hồi, sau đó bất động. khi
cô lẩy bẩy bò đến bên, màu đỏ đã thấm đẫm nền nhà. Thế giới quay cuồng
diên đảo như thể bị hủy diệt, cô run rẩy sờ vào miệng và mũi mẹ. Mẹ trợn trừng mắt, nằm ở đó. Cô điên cuồng, tuyệt vọng gục lên ngực mẹ, áp tai
nghe nhịp tim của mẹ…

Im ắng…

…đến vậy.

Im ắng đên nhường nào.

Im ắng như những cánh hoa tường vi trắng nhuốm đầy máu bên ngoài cửa sổ,
im ắng như thể bóng dáng vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện dưới ánh đèn
đường vàng mờ trong mưa mù, im ắng như đôi mắt trợn trừng của mẹ và màu
đỏ trên sàn. Ánh mắt cô chầm chậm rời khỏi mẹ, nhìn thấy con dao gọt hoa quả rơi từ trên bàn xuống nền nhà. Tất cả đều giống như những động tác
quay chậm, khi cô với lấy con dao, Sâm Lạc Lãng tay nắm roi da không kịp phản ứng.

Giết chết hắn!

Giét chết hắn!

Cô phải giết chết hắn!

Chỉ phút chốc, máu tanh nhuộm đỏ cả thế giới!

“Khục! Khục!”

Cười như kẻ tâm thần, đôi đồng tử của Diệp Anh chầm chậm chuyển động, nói
một cách kì quái: “Anh có biết cảm giác giết người như thế nào không?
Giống như là, tất cả có thể kết thúc được rồi, tất cả cuối cùng cũng có
thể kết thúc được rồi.”

“Diệp Anh!” Đau đớn ôm chặt cô vào lòng,
tay phải Việt Xán run rẩy vuốt mái tóc đen dài của cô: “Anh xin lỗi, nếu như anh ở đó, nếu như lúc đó anh ở đó…”

“Tiếc rằng, đó chỉ là
một con dao gọt hoa quả”, giọng cô u uất vang vọng bên lồng ngực Việt
Xán, “Khi tôi nghe nói hắn chỉ phải nằm viện nửa tháng là có thể nguyên
lành không sứt mẻ ra viện, anh có biết tâm trạng tôi như thế nào không?
Tôi hận, vì sao tôi chỉ đâm có như vậy, tại sao tôi không tiếp tục đâm
cho hắn chết!”.

“Anh xin lỗi!” Điều mà Việt Xán có thể nói dường như chỉ còn lại câu này.

“Cha tôi chết rồi, mẹ tôi cũng chết rồi”, cô yếu ớt đẩy anh ra, “Vì vết
thương khiến hắn phải nằm viện một tháng đó, tôi đã phải vào trại cải
tạo sáu năm. Không, Việt Xán, không đủ. Giết chết hắn là không đủ. Tôi
muốn hủy hoại hắn từng chút, từng chút một. Tôi muốn giày vò hắn từng
chút, từng chút một. Tôi muốn nợ máu phải trả bằng máu. Tôi muốn làm cho hắn sống không bằng chết!” “Có thể anh không hiểu, nhưng tôi hận anh.”

Đôi mắt đen u uất, lạnh lùng, cô nói với anh:

“Việt Xán, tôi hận anh!”

***

Cõi mộng hỗn độn, Việt Xán chạy như điên trên con đường trong màn mưa mịt
mùng. Con đường nhỏ dưới cơn mưa phùn trong đêm sâu vừa tối vừa dài,
không biết sẽ xảy ra điều gì đáng sợ gì. Cơn mưa trắng trời, mịt mùng
tối tăm, trái tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, sự hoang mang đó, nỗi
sợ hãi đó…

Nỗi sợ hãi không thể gọi thành tên nhưng lại chân thực vô cùng. Mẹ… mẹ… Những bóng người hỗn loạn, những tiếng la mắng chồng
chéo, những cái đẩy đi đẩy lại, anh phẫn nộ chạy ngược chạy xuôi, anh có thể nhìn thấy nơi cao cao trên cầu thang… Mẹ anh như chú chim nhạn đang rơi xuống.

Mồ hôi lạnh đầm đìa, Việt Xán rên rỉ, hơi thở gấp
gáp, trái tim quặn thắt từng hồi, anh đang chìm trong cơn ác mộng. Trong cơn mê, màn mưa bụi mịt mùng dày đặc, âm thanh cơ thể ngã xuống nền đất vang dội, máu đỏ bị nước mưa cuốn trôi đi khắp tứ phương…

“A!”

Ú ớ một tiếng, Việt Xán kinh hãi ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi lạnh
nhễ nhại, cơ thể run rẩy. Hồi lâu sau, anh khép mắt lại, trong lòng biết rõ do câu chuyện của Diệp Anh ban ngày đã khiến anh lại mơ thấy ác mộng này…

Bước đến dên cửa sổ, kéo tấm rèm dày kín ra, Việt Xán trầm
lặng, tựa đầu vào khung cửa sổ, bên ngoài là màn đêm tăm tối. Cô sai
rồi, anh hiểu. Đêm đó, mẹ anh cũng qua đời. Đêm đó, anh đã đứng đợi ở
ngã rẽ nơi con ngõ phía dưới cửa sổ của cô, rồi bỗng nhiên nhận được
cuộc điện thoại, anh chạy điên cuồng, anh muốn về nhà ngay lập tức!

Có lẽ chỉ cần anh về sớm hơn năm phút, hay cho dù chỉ là hai phút!

Mẹ anh có lẽ đã không chết…

Buổi tối hôm đó có lẽ đã bị nguyền rủa. Tuy anh chưa có bao giờ tin vào
những điều này. Hút một điếu thuốc, khói vấn vít, cuộn bay không tan
trong màn đêm, Việt Xán mím môi, đầy chua chát.

***

Trong
màn đêm tối mò, cánh cửa phòng thiết kế của Diệp Anh khép hờ, ngăn kéo
bàn mở ra hết sức cẩn thận, bên trong ngắn kéo là xấp bản thiết kế mà cô vừa hoàn thành!

Xấp bản vẽ bị lấy ra lật giở.

Người đó như thể rất kinh ngạc.

Sau đó, người đó đặt bản thiết kế vào máy phô tô, ánh sáng trong máy phô tô hắt ra.

***

Sáng hôm sau,

Sâm Minh Mỹ nhìn chằm chằm xấp bản vẽ trước mặt, những ngón tay hơi run,
rồi một lần nữa xem từng trang, từng trang một cách khó khắn. Nét mặt cô vô cùng khó coi, cơ thể cũng bất giác run rẩy, cho dù có đánh giá khắt
khe đến đâu, bản thiết kế này của Diệp Anh vẫn xuất sắc hơn tác phẩm của cô mấy bậc!

Cảm hứng về ren trắng của cô giống như món đồ chơi
trẻ con trước mặt Diệp Anh. Tiu nghỉu ném bỏ bản thiết kế trong tây, Sâm Minh Mỹ tự cười nhạo. Đó không phải đồ chơi trẻ con, mà là thứ “công
chúa nhỏ” mặc chơi khi chưa tròn mười tuổi.

Sự căm hận dần dần xâm chiếm cơ thể cô.

Luôn có kẻ như thế.

Luôn có những kẻ dường như được trời phú, dường như vừa mới sinh ra đã ở
trên cao vời vợi, thành công và thắng lợi đến với họ quá dễ dàng, trước
mặt những kẻ như thế, cho dù có cần cù, nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ là trò cười.

Trước kia là “công chúa nhỏ”.

Bây giờ là Diệp Anh.

Cô lăn lộn bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới có chỗ đứng trong làng thời trang, còn Diệp Anh chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng xoàng ở nước ngoài lại có thể kèn cựa cô dễ dàng đến thế. Vì cuộc thi này, cô dốc
hết tâm huyết, lao tâm khổ tứ nghĩ ra bản thiết kế, Diệp Anh chỉ cần
nhấc bút vẽ vài đường là đã cho ra một bản thiết kế mà so với bản thiết
kế của cô, đúng là một trời một vực.

Nắm chặt bàn tay.

Móng tay cô cắm vào lòng bàn tay. Đau đớn từng hồi.

Sâm Minh Mỹ hít một hơi thật sâu, không, không ai được phép xem thường cô,
những kẻ mắt mọc trên trán kia cuối cùng cũng có ngày phải nằm bò dưới
chân cô.

***

Đêm mùa thu, tại nhà họ Tạ, trước cửa sau
nhà, hoa tường vi không còn nở rộ như những ngày hè, chỉ còn trong nhà
kính, các loại hoa tường vi vẫn đang đua nhau nở, như thể đã quên đi mùa vụ, như một biển hoa kiên trì nở bung hằng ngày hằng đêm, hằng tháng
hằng năm.

Nhưng Diệp Anh đã không đến căn nhà kính đó nữa.

Mấy lần Việt Xán định chặn cô lại, nhưng cô đã nhìn thấy anh từ xa nên
tránh đi, nếu như không tránh được, cô liền tỏ ra lạnh nhạt và không
muốn nghe anh giải thích gì thêm. Ngược lại, cô ngày càng dịu dàng với
Việt Tuyên, đi làm hay tan ca đều đi cùng Việt Tuyên. Mỗi lần đẩy xe lăn cùng Việt Tuyên đi dạo trong vườn, hay hẹn hò bên ngoài, hoặc ăn tối ở
nhà, trong mắt cô chỉ có mình Việt Tuyên.

Những ngày gần đây, Sâm Minh Mỹ cũng rất tiều tụy như thế ngày nào cũng thức đêm, người tiếp
tục gầy đi, quầng thâm quanh mắt xuất hiện. Bữa tối hôm nay, ánh mắt Tạ
Hoa Lăng quét một lượt qua Sâm Minh Mỹ, chau mày nói:

“Tuy còn trẻ nhưng cũng phải chú ý chăm sóc sức khỏe chứ.”

Sâm Minh Mỹ ngỡ người rồi lập tức khéo léo trả lời: “Vâng ạ, cháu sẽ chú ý, cảm ơn bác gái”, ngừng một lát, nói tiếp: “Bác gái, hình như tinh thần
bác cũng không được tốt lắm, gần đây cháu mới nhờ người mang ít tổ yến
từ nước ngoài về, muốn biếu bác bồi bổ ạ!. Tạ Hoa Lăng từ tốn ăn hết
miếng bít tết: “Ừm”. trên mặt Sâm Minh Mỹ lóe lên sự vui mừng, khóe môi
cong lên, đầu tiên quay sang cười với Việt Xán đang ngồi bên cạnh rồi
đắc ý liếc mắt sang Diệp Anh đang ngồi đối diện. Diệp Anh gỡ xương cá,
rôi gắp phần cá đã được gỡ vào bát Việt Tuyên. Gần đây sức khỏe Việt
Tuyên ngày càng tốt hơn, có thể ăn được một chút hải sản. Cảm thấy ánh
mắt Sâm Minh Mỹ đang nhìn mình, cô ngước mắt, cười nhạt. Từ khi tin Sâm
Lạc Lãng chết được truyền đi, thái độ của Tạ Lăng Hoa với Sâm Minh Mỹ
trở nên ôn hòa hơn một chút, không còn lạnh lùng như trước kia nữa.

“Con có một chuyện muốn tuyên bố”, sau khi ăn hết miếng cá Diệp Anh gắp vào
bát mình, Việt Tuyên lấy khăn ăn chấm chấm khóe môi, dịu dàng nhìn Diệp
Anh, nắm lấy tay cô, rồi nói với mọi người có mặt trong bữa ăn: “Diệp
Anh và con đã đính hôn được một thời gian, chúng con chuẩn bị…”.

Sống lưng cứng đờ, Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi, dự cảm mình sẽ nghe thấy điều
gì, nhưng cô không muốn nghe một chút nào! Không khí xung quanh chốc lát dường như đóng băng, lạnh đến mức buốt sống lưng.

“… Tháng sau
tổ chức lễ cưới, tiện đây mời mọi người đến tham dự.” Việt Tuyên mỉm
cười ôn hòa, tay vẫn nắm bàn tay ấm nóng của Diệp Anh bỗng chặt hơn một
chút, đáy mắt bừng lên khác ngày thường, tựa như hương hoa dành dành
thanh dịu trong ánh mặt trời diễm lệ giữa hạ khiến người ta phải xiêu
lòng.

“Không được!”

Tạ Hoa Lăng lập tức phản đôi theo bản năng.

“Mẹ.”

Giọng Việt Tuyên trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Ta Hoa Lăng thay đổi mấy lần, đấu tranh tư tưởng vài giây, sau đó chán nản, nói: “Dù sao thì con lớn rồi, cũng không cần nghe lời mẹ nữa! Nhưng đừng quên những
điều mà con hứa với mẹ!”

“Con sẽ ghi nhớ.”

Việt Tuyên đáp
lại rồi quay sang nhìn Diệp Anh, tình ý trong mắt dịu dàng tựa như nước
biển sâu thẳm khiến Sâm Minh Mỹ uất ức. Cô không ngờ Tạ Lăng Hoa lại dễ
dàng thỏa hiệp như thế, nhưng giờ phút này, cô cũng chẳng có tư cách gì
để phản đối.

“Không thể được.”

Tiếng nói lạnh lùng bên
cạnh vang lê, Sâm Minh Mỹ ngạc nhiên quay đầu sang, thấy Việt Xán đang
chằm chằm nhìn Việt Tuyên, sắc mặt tái xám, ánh mắt không chút che đậy,
lạnh đến thấu xương. Lúc này, cô mới ý thức được rằng, luồng lạnh khiến
không khí đóng băng ban nãy chính là từ Việt Xán tỏa ra.

“Hai
người”, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn Việt Tuyên và Diệp Anh, Việt Xán gằn giọng nói từng từ, “tuyệt-đối-không-thể-kết-hôn”.

Diệp Anh
nhướng mày, Việt Tuyên im lặng nhìn Việt Xán. Hai người đều không nói
một lời nào, dường như phản ứng của Việt Xán đã nằm trong dự tính từ
lâu, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tạ Lăng Hoa tuy bất ngờ, nhưng vì
trước nay ghét bỏ Việt Xán nên cũng không nói gì.

“Tại sao?”

Ngược lại Sâm Minh Mỹ không nhịn được, mở miệng hỏi. Tại sao người phản đối
lại là Việt Xán? Tạ Lăng Hoa là mẹ của Việt Tuyên, cô là vị hôn thê cũ
của Việt Tuyên, vậy thì tại sao người lên tiếng phản đối lại là Việt Xán – người anh trai cùng cha khác mẹ, tình cảm anh em cũng không sâu sắc
cho lắm của Việt Tuyên?!

“Vì anh không đồng ý!”

Việt Xán
bạnh cằm, lạnh lùng nhìn Việt Tuyên rồi đứng đạy, vứt mạnh khăn ăn xuống bàn khiến dao dĩa kêu lách cách! Việt Xán phẫn nộ bước nhanh ra khỏi
phòng trước vẻ ngẩn ngơ của Sâm Minh Mỹ và tiếng chửi rủa “đứa con
hoang”, “vô giáo dục” của Tạ Hoa Lăng.

Những cánh cửa sổ dọc hành lang mở rộng, gió đêm se lạnh.

Việt Xán càng đi càng nhanh!

Huyệt thái dương giật liên hồi.

Gương mặt anh tái xám đến mức gần như hung ác!

Nét mặt anh khiến Tạ Phong đang đứng đợi ở cuối hành lang sợ hãi, cho đến
khi ánh mắt Việt Xán lạnh lùng, tàn nhẫn lướt qua, Tạ Phong mới lấy lại
tinh thần, đến trước mặt anh, cẩn thận nói: “Bên Ý có tin tức đến.”

Gương mặt Việt Xán vô cảm, nghe Tạ Phóng báo cáo xong, hừ một tiếng, cười nhạt: “Tiếp tục điều tra!”

“Nếu như nguồn tin chính xác”, gương mặt trẻ trung của Tạ Phóng hiện lên chút hận thù, “Chúng ta có cần…”.

Việt Xán dừng bước, khép mắt lại, nói: “Không. Đến lúc đó, cậu đợi lệnh của tôi.”

Tạ Phóng có chút khó hiểu, nhưng nhìn sắc mặt Việt Xán liền vội vàng đáp: “Vâng, tôi hiểu!”

Bước vào phòng, gương mặt tối sầm, Việt Xán ngồi bên bàn đọc sách, lấy ra
một bao thuốc rồi hút hết điều này đến điếu khác, mùi thuốc lá nồng nặc
lan tỏa khắp phòng.

***

Sâm Minh Mỹ cũng có một đêm không ngủ.

Gương mặt tiều tụy.

Ánh mắt u ám.

Trên bàn, rượu vang trong chai đã gần đến đáy, ánh mắt lờ đờ, lắc lắc ly
rượt trên tay, trước mặt cô vẫn là xấp bản thiết kế chuẩn bị tham gia
cuộc thi của Diệp Anh, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng Việt Tuyên
tuyên bố sắp kết hôn với Diệp Anh và phản ứng dữ dội, bất ngờ của Việt
Xán.

“… Cô thật lợi hại.”

Say gục lên cánh tay mình, Sâm
Minh Mỹ cười ngây ngô, ly rượu trong tay nghiêng sang một bên, rượu vang đỏ tươi, trong veo uốn lượn trên mặt bàn. Cô lấy ngón tay chấm vào rượu vang đỏ như máu, không biết viết lên bàn những gì, từng nét, từng nét,
rồi lẩm bẩm như người bị tâm thần:

“Cô thật là mạnh… Diệp Anh… Ha, ha… Tôi đúng là không bằng cô…”

***

Việt Tuyên và Diệp Anh lại có một đêm ngon giấc.

Trong tấm chăn mỏng màu trăng, hai người tay nắm tay, đầu chạm đầu, má kề má.

Hàng mi cong dài, đen nháy đẹp đẽ, đôi má ửng hồng như uống say, bờ vai trần lộ ra bên ngoài chăn của hai người đều giống nhau, trong giấc ngủ say
tựa hồ ngọt ngào giống nhau, nụ cười hạnh phúc giống nhau, nụ cười hạnh
phúc trên khóe môi hai người dường như cũng giống hệt nhau.

***

Ngày hôm sau.

Diệp Anh khoan khoái tỉnh giấc, thay quần áo rồi chậm rãi chạy vài vòng
trong vườn hoa. Cô bắt gặp Việt Xán vừa từ nhà kính bước ra, dường như
anh đã cả đem không ngủ. cô chạy chậm lại, chào hỏi anh như thể tâm
trạng rất tốt, còn Việt Xán chỉ thờ ơ nhìn cô một cái rồi đi qua trước
mặt cô.

Điều này khác với tưởng tượng của cô.

Diệp Anh
nhướng mày, ì ạch chạy tiếp. nhưng có điều gì hoàn toàn khác với tưởng
tượng của cô cơ chứ? Cô cười nhạt, rồi nở nụ cười sáng bừng chạy về
hướng Việt Tuyên phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN