Tường Vy Nở Muộn - Ngoại truyện 3-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2941


Tường Vy Nở Muộn


Ngoại truyện 3-2


Những lời hứa của tôi và em đã tan như bong bóng xà phòng. Tôi sai rồi, ngàn vạn lần sai rồi, để em khóc là tôi sai rồi. Tôi không còn biết phải làm sao nữa, chỉ thấy muốn móc trái tim này ra cho em thấy tôi thương em thế nào?

Suốt buổi tối ấy ở cùng nhau mà như hai kẻ xa lạ. Khoảng cách như rất gần lại xa xôi vạn dặm. Tôi và em đã không còn giống như ngày hôm qua nữa. Pháo hoa kia chúng ta đã không còn mong chờ háo hức. Nằm ở phòng bên cạnh nghe tiếng em khóc tôi thấy như có ai đó cào những lớp móng tay sắc nhọn vào trái tim tôi. Máu trong tim rỉ ra, muốn chạy sang ôm ấy em mà cả người như bất động, cổ họng cũng nghẹn cả đi. Em vừa mang bầu vừa đau lòng, vậy mà ngay cả tư cách an ủi em tôi cũng đã không còn. Em cho tôi được ở cạnh em đêm pháo hoa này đã là hạnh phúc rồi tôi chẳng còn mong gì hơn. Tiếng khóc của em rất nhỏ, nhưng cảm giác bi thương lại lớn đến mức tôi không thở nổi.

Đêm ấy tôi và em đứng cạnh nhau ngắm nhìn pháo hoa sặc sỡ bay lên. Thế nhưng pháo hoa kia có rực rỡ thế nào đã chẳng còn ý nghĩa gì, sắc xanh đỏ tím vàng bỗng như màn đêm u ám. Chúng ta đã chẳng còn là của nhau nữa rồi. Tôi nằm với người đàn bà khác trên chính chiếc giường của tôi và em đã chính thức chấm dứt chuyện tình này. Chuyện đau đớn này do tôi nhưng tôi lại thấy mình thật sự không chịu nổi cảm giác chia tay này như vậy. Tôi nhìn những đợt pháo hoa, nhớ lại nụ cười của em trong lòng như xát muối. Chúng ta đã ở cạnh nhau lâu thế nào cuối cùng lại kết thúc bằng chia ly. Em đứng cạnh tôi, hai hốc mắt thâm quầng đỏ mọng, em khóc nhiều đến mức tôi còn thấy những tia đỏ hằn lên. Bên dưới chiếc bụng nhô lên rồi. Sau bao cố gắng kìm chế cuối cùng tôi đã không chịu nổi đớn đau này mà bật khóc. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng khóc vậy mà giây phút này tôi khóc đến đau đớn. Tất cả là tại tôi cớ sao tôi phải khóc chứ? Tôi muốn kìm lại nhưng nghĩ đến việc em ở lại đây một mình tôi lại không cố gắng được nữa. Trên đời này đau đớn nhất chính là cảm giác phát hiện ra mình yêu em quá nhiều nhưng lại vào đúng khoảng khắc chia tay. Tôi yêu em! Tôi yêu em! Nước mắt chảy xuống khoang miệng mặn chát. Ba chữ vậy thôi tôi cũng không thể đứng trước mặt em mà nói ra được. Khoảng thời gian bên nhau sao ngắn ngủi đến vậy? Tôi còn chưa kịp khoác cho em chiếc váy cô dâu xinh đẹp. Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Có thế nào cũng chẳng tha thứ nổi. Em cũng khóc, từ khoé mắt những giọt nước lăn dài xuống má rồi cuối cùng những giọt lệ thi nhau tuôn. Nước mắt ướt đẫm gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tuỵ ấy. Đừng khóc! Em đừng khóc tôi rất đau lòng.

Tôi không biết đêm ấy tôi đã ra khỏi nhà thế nào. Từng giọt mưa phùn theo cơn gió thốc vào tôi. Khi xuống dưới tôi thấy em ngồi sụp xuống ôm mặt khóc tu tu. Tôi cũng không kìm được để mặc cơn mưa ướt đẫm người. Mưa cùng nước mắt hoà vào làm một.

Vy! Tôi chưa từng nói yêu em, chưa từng nói yêu em vậy mà đã chia ly? Tôi yêu em, tôi yêu em đến phế liệt tâm can… tôi thương em đến tan nát cõi lòng.

Suốt những tháng ngày rời xa em tôi vẫn không tài nào quên em được. Hằng ngày sau giờ làm việc tôi chỉ có thể nhìn em từ xa, để gặp thấy con tôi cũng chỉ đợi em siêu âm xong xin lại bức ảnh 4D để vơi bớt nỗi nhớ nhung. Tôi lại lần nữa lao vào làm việc nhưng tôi biết mình vẫn phải giữ sức khoẻ bởi tôi còn bảo vệ con và em. Tôi biết em rất vất vả, rất nhiều lần tôi muốn lao vào giúp đỡ em nhưng cảm giác không xứng lại khiến tôi không dám chỉ có thể lặng lẽ nhìn em như vậy. Đôi cánh tay đã nhiều lần muốn ôm em nhưng rồi cũng chỉ có buông thõng xuống. Tôi nhớ em, thực sự rất nhớ em. Nhớ em đến phát điên phát dại, nhớ lời em nói nhớ tiếng em cười. Thời gian chúng ta bên nhau đẹp đẽ nhưng tôi lại khiến nó tan vỡ mất rồi. Trên đời này không có hai chữ giá như tôi đã không thể cùng em quay lại như trước kia. Có thứ tình cảm tôi mãi mãi không thể nào buông bỏ bổi.

Gần sáu tháng sau ngày xa em tôi phát hiện Chu Nhật Minh cùng cô chị gái nuôi của em có ý định hãm hại em. Tôi đã chẳng còn nghĩ ngợi gì, càng không màng lời chia tay em nói phi thẳng xe qua nhà. Thế nhưng còn chưa gặp em mới đi được nửa đoạn đường tôi đã bị đám người kia chó cùng rứt dậu mà tai nạn. Ngay giây phút ấy dù chỉ còn một phần trăm ý chí tôi vẫn gọi người bảo vệ cho em còn không quên dặn Hùng đưa cho em ba chữ “Anh yêu em” trong tấm thiệp đoá tường vy nở rộ.

Vy! Anh yêu em.

Xin lỗi em vì chưa thể đứng trước mặt em mà nói ra câu ấy. Xin lỗi em vì đã để mẹ con một mình, xin lỗi em vì đã khiến em đau đớn như vậy. Anh đã từng nghĩ rằng chúng ta chính là đoá hoa tường vy nở rộ kia vĩnh viễn chẳng rời xa nhau. Xin lỗi em vì không thể cùng em đi nốt đoạn đường còn lại. Nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ yêu em lần nữa, yêu em trọn vẹn.

Tôi những tưởng tôi đã chẳng còn sống được. Tai nạn kinh hoàng ấy tôi đã nằm không còn ý thức trên giường bệnh. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em và con rất nhiều. Vô số lần tôi muốn mở mắt ra muốn được ôm con và em nhưng lại chỉ thấy bất lực và vô vọng. Màn đêm đen bao trùm lấy tôi. Dần dà tôi nghe được tiếng em nói, tôi không biết đó là thật hay mơ chỉ cảm thấy nó quá đỗi quen thuộc. Tôi muốn được thấy em, tôi muốn được xem con trai chúng ta đã lớn thế nào rồi nhưng cũng chẳng thể nào có thể tỉnh dậy. Rõ ràng tôi còn cảm nhận em nắm tay tôi, em khóc ướt đẫm trên má tôi vậy mà sao tôi lại vô dụng không thể lau nước mắt cho em. Trái tim tôi lại lần nữa đau như có ai xe ra trăm mảnh. Mỗi lần em khóc là một lần tôi đau, đau đến mức tê liệt. Em đừng khóc, đừng khóc vì tôi.

Mãi đến khi tôi nghe được tiếng Thuỳ chửi mắng em, chửi con trai chúng ta là nghiệt súc, tôi không biết đã dùng mấy nghìn phần trăm sức lực cuối cùng cũng mở mắt được ra. Câu nói của Thuỳ khiến tôi như không còn chịu nổi cảm giác đau thương nữa. Cô ta là cái thá gì mà nói em như vậy? Cô ta là ai mà dám xúc phạm vợ con tôi. Tôi nhìn Thuỳ, muốn dậy mà tát cho cô ta vài tát. Không ai có quyền làm tổn thương em cả, không ai được làm tổn thương em của tôi. Thế nhưng tôi không đánh nổi cô ta, chỉ có thể trân trân nhìn em mà tan nát cõi lòng. Tôi đến muộn mất rồi, tôi để người con gái tôi yêu phải chịu không biết bao nhiêu đau đớn tủi nhục. Tôi không bảo vệ được em, tôi là thằng đàn ông vô dụng nhất trên đời. Em nhìn tôi vừa khóc vừa cười, em nói không chia tay nữa đây, em không cho tôi rời xa em nữa đâu.

Ừ! Chúng mình không chia tay nữa.

Chúng mình yêu nhau trọn kiếp trọn đời.

Ngày em sinh con tôi vẫn nằm trong viện. Những ngày qua em vất vả vừa chăm tôi dù bụng đã to. Vậy mà đến ngay cả ngày sinh tôi cũng chỉ bên em được duy nhất lúc chuyển dạ. Em dù đau đến mức tái xanh mặt mũi cũng không kêu than lấy một câu. Lúc ấy tôi chỉ muốn mình chịu thay em những đớn đau kia. Gương mặt em ướt đẫm mồ hôi, mái tóc vài sợi buông xuống. Tôi có thể cảm nhận cơn đau đớn mạnh mẽ cỡ nào. Em càng cố chịu đựng tôi càng thấy đau lòng và bất lực. Đến khi con ra đời em cũng một mình phải chăm con. Con nằm viện chiếu đèn em thức cả ngày đêm trông con. Tôi thấy mình vô dụng chừng nào, đến ngay cả chia sẻ chút việc với em cũng không thể làm được. Tôi chỉ có thể nhìn em qua lớp kính kia, nhìn em đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng vẫn không hề chợp mắt vì sợ con tháo chiếc băng mắt kia. Cả người em mong manh dưới cơn gió mùa thu se lạnh. Thế nhưng em vẫn kiên cường như vậy, kiên cường như những ngày đầu tôi gặp em, kiên cường như cách em trả thù và kiên cường như cách em yêu tôi. Yêu tôi em vất vả quá rồi. Yêu tôi em thiệt thòi quá rồi. Ngay cả việc kiêng cữ sau sinh như những người khác em cũng không được kiêng, mỗi lần em kêu đau đầu tôi lại thấy rất có lỗi. Tôi luôn nghĩ rằng em bị đau đầu là như mẹ tôi nói, do sinh xong em không kiêng cữ mới thế. Thế nên suốt thời gian sau này về nhà tôi chỉ muốn bù đắp cho em mà thôi. Tôi muốn làm thay em tất cả những việc trên đời này bởi em đã khổ sở quá rồi. Tôi rất sợ, rất sợ cảm giác bản thân để em phải chịu những khổ hạnh của cuộc đời.

Chúng ta đã trải qua chẳng biết bao sóng gió, trùng phùng cũng toàn đau thương. Giờ đây tôi mới cảm nhận rõ rệt thứ hạnh phúc ở cạnh mìng. Thế nên tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này. Tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thêm vất vả nào nữa đâu.

Tôi biết bản thân không phải là nam chính trong những truyện ngôn tình, tôi không thể nói với em những điều lãng mạn hay cho em một cuộc sống màu hồng. Tôi chỉ biết yêu em, yêu đến dại khờ, tôi chỉ biết cần em, chỉ biết bên em tôi mới được là chính là tôi. Em biết không, tôi không biết định nghĩ tình yêu là gì, nhưng tôi định nghĩa em là “gia đình”. Em là hi vọng, là khao khát và cũng là niềm tin sống của tôi, em là người đưa tôi ra khỏi bóng đêm đen cuộc đời. Sau những lần xa nhau kia tôi mới hiểu rằng tôi sợ đánh mất em thế nào. Tôi sẽ không đánh mất em thêm lần nào nữa đâu.

Nhất định rồi.

– Thay bỉm cho Xoài xong chưa Tường?

Tiếng mẹ tôi cất lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhìn mẹ gật đầu:

– Xong rồi mẹ ạ.
– Rồi, bế con ra đây, be bé cái mồm thôi cho vợ mày ngủ.

Tôi nghe vậy liền bật cười. Giờ đây vợ tôi mới chính là trung tâm của cái nhà này, bố mẹ tôi còn chiều hơn cả tôi. Bên ngoài mấy cây tường vy đang nở rộ.

TƯỜNG VY mãi mãi nở rộ như vậy!

_ The end_

Đọc thêm các truyện hay khác của Phạm Vũ Anh Thư tại đây

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (21 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN