Tường Vy Xinh Đẹp [H,sắc] - Chương 19+20:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Tường Vy Xinh Đẹp [H,sắc]


Chương 19+20:


Thỏa mãn qua đi, hô hấp dần vững vàng. Đơn giản sửa lại quần áo một chút, lại sóng vai ngồi trên cự thạch ngắm cảnh đẹp trước mặt.

Bạch Kỳ ôm tôi, đôi tay thon dài trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

“Học trưởng.” Tôi nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, mặt mũi thanh tú mê người, lông mi dài dài hạ trên ánh mắt trong suốt thu hồi nhìn tôi. “Ân?” Âm thanh dễ nghe vang lên .

“Em thích anh.” Lấy đủ dũng khí nói, lớn tiếng hướng hắn tuyên cáo, tim đập dần dần nhanh hơn.

Từ trên xuống nhìn nàng đỏ hồng hai má, đôi mắt trong suốt, nghe được một câu mềm mại ngọt ngào, ôn như yếu ớt cười một cái, chăm chú nhìn người trước mặt, nói.” Anh cũng thích em.”

“Thật vậy chăng?” Tôi truy vấn, hạnh phúc tựa như bông hoa trong nội tâm nở rộ.

Hắn suy tư vài giây, đôi mắt bình tĩnh nhìn tôi, khẽ mở môi mỏng nói. “Giả.”

Thanh âm không có chút sắc thái, nhẹ nhàng một chữ xâm nhập trái tim tôi. Tôi cúi đầu, hốc mắt hơi ươn ướt rất thương tâm. Quả thế, tuy rằng vào lúc ân ái hắn nói thích tôi, có thể là nam nhân vào lúc tinh trùng lên não không để ý lời nói, ai đều biết là không thể tin. Biết rõ một người hoàn mỹ như vậy sẽ không thích người bình thường như tôi, hiện tại, tôi lại còn truy vấn, tự chuốc lấy cực khổ.

“Bé ngốc, lừa em thôi.” Cảm giác được một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên tay, Bạch Kỳ lần đầu tiên cảm nhận được độ ấm của nước mắt, thực thoải mái, hắn nhẹ nhàng thở dài, chỉ là độ ấm trong giây lát lập tức biến mất. Tay lớn nâng mặt tôi, một nụ hôn mềm mại rơi xuống đôi môi đỏ mọng.

“Tôi thích ở bên cạnh em.” Hắn cúi đầu bên tai tôi nhẹ cắn.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên trái tim ướt át, mang đến mầm mống hạnh phúc chậm rãi nảy mầm.

Chương 19

By Thiên Kim Tiểu Thư

Thời gian qua nhanh chóng, sắc trời dần tối. Thuận đường nhỏ bước chậm hồi biệt thự. Bữa tối sớm chuẩn bị tốt nhưng lại không thấy hai người kia.

“Học trưởng, bọn Thanh Oánh còn chưa trở về, chúng ta có nên đi tìm một chút?” Đứng ở ban công, mắt thấy tia ánh sáng mặt trời cuối cùng biến mất, tôi kéo ống tay áo hắn hỏi.

“Không cần, bọn họ đã quay lại.” Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ. “Em nhìn bên kia xem.” Thuận tay hắn nhìn lại, đường nhỏ có hai bóng dáng tiến lại ngày càng gần, có thể nhìn thấy Thanh Oánh tóc thoáng có chút hỗn độn, hai gò má phì hồng, môi có chút sưng, khuân mặt điểm vài nét nhăn nhó, trái lại Phương Húc một bộ sảng khoái chỉ là quần áo của hắn có chút nếp nhăn.

Bộ dạng như vậy, giống như tôi và Bạch Kỳ ở thời điểm trước.

Từ trên nhìn xuống xem hai người bọ họ tay trong tay ngọt ngào nói cười tôi bừng tỉnh. Trách không được Bạch Kỳ mang tôi đi hướng ngược lại bọn họ, lại không cho tôi đi tìm bọn họ, nguyên lai là để cho bọn họ có thời gian phát triển gian tình.

Nghĩ lại, ước nguyện ban đầu kêu Thanh Oánh cùng đi không có đạt được, ngược lại bị hắn hung hăng đùa bỡn một phen. Bất quá, lúc đó tôi cũng xác định được tình cảm của mình và hắn, coi như là một thu hoạch lớn. Nghĩ đến đây, nội tâm có chút ngọt ngào.

Sau bữa cơm chiều, bốn người ngồi vây quanh ở phòng khách. Chúng tôi kịch liệt chọn một trong hai: “Về trường học hay ngủ lại Bạch Kỳ gia.”, đấu tranh kịch liệt cuối cùng tôi 1 phiếu bị 3 phiếu của bọn họ áp đảo , theo quy tắc số ít phục tùng số nhiều, đêm nay chúng tôi ở lại Bạch gia.

Tuy răng muốn ở cùng Bạch Kỳ tâm sự, ban ngày lại bị Bạch Ky trêu tuỳ ý đùa một phen trên đồi cỏ. Nhưng là đêm đó bị bắt buộc một phen vẫn tạo thành thương tổn không thể giải thích, làm cho tôi đối với biệt thự này sợ hãi, đặc biệt vào buổi tối.

Tôi kéo Thanh Oánh đi vào phòng, không thèm để ý vẻ mặt đen xì cứng ngắn của của Phượng Húc, “đông” một tiếng khoá cửa lại.

“Thanh Oánh, tôi muốn nói chuyện với bà một chút.” Rửa mặt xong, chúng tôi ngồi trên giường, bắt đầu nói chuyện phiếm. Thanh Oánh tò mò nhìn tôi. “Việc gì nha?”

Tôi lại cười nói. “Buổi chiều ngày hôm nay, dưới ánh nắng tươi sáng, phong cảnh đẹp đẽ. Rất xa tôi chợt nghe tiếng thét chói tai của tiểu bạch thỏ: không cần lại đây. Sói xám nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng liền a ô một tiếng bổ nhào qua, đem tiểu bạch thỏ để ở trên cây, nhanh chóng ăn sạch sẽ.” Vừa dứt lời, mặt Thanh Oánh quét qua vài điểm đỏ.

Nàng nhào đến muốn bịt miệng tôi, lại bị tôi đặt tại trên giường, không ngừng cù, nàng không ngừng mà dãy dụa, lộ ra dấu vết đỏ hồng bên trong lớp áo ngủ, tôi cười bổ nhào lên đếm từng vết, nàng đỏ bừng mặt lấy gối đạp tôi.

Một trận vui cười náo loạn dừng lại trước tiếng chuông điện thoại, nàng bổ nhào qua nắm điện thoại, ngọt ngào nói hai câu, cắt đứt rồi hôn tôi một cái, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn tôi nói. “Phượng Húc gọi tôi, tôi đi nha, đem bên kia giường lưu lại cho Bạch Kỳ học trưởng, be bye, không cần bà nhớ tôi đâu.” Nói xong, nhẹ nhàng chạy ra cửa phòng. Thật sự là gái lớn không có hiếu, người yêu gọi một tiếng liền chạy đi bỏ mặc bạn tốt!

Từ trên xuống dưới xem này như tiểu bạch thỏ vui mừng chạy đi, cửa cũng không chịu đóng, tôi hừ hừ một tiếng bước ra đóng cửa.

Đi đên cạnh cửa tôi vươn đầu ra, không khỏi chấn động, lắp bắp kinh hãi, Bạch Kỳ mặc một bộ màu đen,đứng ngoài hành lang nhìn tôi.

“Học

trưởng, chào buổi tối.” Tôi nhu thuận chào, chỉ thấy Bạch Kỳ chậm rãi đi vào phòng, đem cửa khoá lại.

(sờ poi: chap sau có H cả nhà đợi tối nhé ^w^)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN