Tường Vy Xinh Đẹp [H,sắc]
Chương 41+42:
“Cậu…” Tôi trợn mắt há hốc mồm khi thấy người ngồi cuối lớp, “Chiêu Quân?” tôi thật không thể tin vào mắt mình.
“Hi, Tường Vy!” Hắn đứng dậy, tự tiếu phi tiếu nhìn tôi, hơi cười cười, “Anh là giáo viên thực tập mới, tên Vương Chiêu Quân, mong em sau này giúp đỡ nhiều hơn.”
…
Những ngày sau, tựa như kiếp sồng trung học, hai chúng tôi mỗi ngày đều dính lấy nhau. Lúc đi học, hắn chuyên chú nhìn tôi giảng bài, tan học, hắn chăm chỉ chấm bài cho học sinh.
Buổi tối, hắn kéo tôi đi vào một phòng học trống, cất bước lên bục giảng, đôi mắt đẹp ẩn tình, khóe môi tao nhã tạo đường cong chu lên hé mở,” Tường Vy, thời điểm em lên làm chủ trì thì đứng giống anh, hai chân khép lại, đôi tay rủ xuống, đôi mắt nhìn phía vách tường không cần tập trung nhìn bất cứ ai,…”
Dưới sự chỉ đạo của hắn, tôi rất nhanh nắm được một ít bản lĩnh của người chủ trì.
“Giọng nói của em rất hay.”
Hai má có điểm nóng lên, nội tâm như nở hoa.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất kì quái, tôi hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt hắn.
“Tường Vy.” Âm thanh trầm thấp tiếp tục nói, “Kỳ thật…lần đầu tiên gặp em, anh đã nhất kiến chung tình…”
Tiếng chuông thanh thúy uyển chuyển vang lên, “Uy? Thanh Oánh?” Tôi tiếp điện thoại, “Trong trường học có việc gì sao?”
“Tường Vy, Phượng Húc bảo tôi nói bà một tiếng nhanh chút quay lại, đã nhiều ngày diễn tập không thể thiếu bà.” Thanh Oánh bên kia vui vẻ kêu la, “Nhanh chút trở về, tôi nhớ bà.”
“Tôi cũng nhớ bà.” Tôi mỉm cười, đã lâu không ăn hiếp cô gái nhỏ này.
“Tôi biết bà đang suy nghĩ cái gì, bà không bắt nạt được tôi đâu.” Nàng đắc ý dào dạt nói, “Tường Vy, tôi chuyển ra ngoài ở.”
“A?”
“Bởi vì Phượng Húc thuê một căn nhà gần trường ở, tôi muốn dọn qua đó.” Nàng vui sướng tuyên bố.
Tôi khẽ lắc đầu, một cái tiểu bạch thỏ thuần khiết đáng yêu cứ như vậy bị sói lớn tà ác phúc hắc ăn trọn.
“Được rồi, vậy phải thường xuyên về thăm tôi nha!” Làm cho tôi nhìn xem bà bị hắn ăn như thế nào.
“Hảo, vậy bye bye.”
Cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn mĩ nhân cười, “Cậu vừa rồi nói cái gì?”
“Anh..” Hắn vừa mở miệng, tôi liền phi thân đến bên cạnh hắn, “Mình phải trở về diễn tập a.”
“Nhưng là, luyện tập đã nhiều ngày, mình có chút lo” Đôi tay đặt trước ngực hắn, véo nhẹ, cố ý ăn đậu hũ. Lầm bầm lầm bầm không cho hắn nói.
“Nếu không, cậu đi cùng mình đi?” Ý nghĩ lạ đột nhiên hiện ra trong đầu.
“Hảo.” Hắn vui vẻ cười.
Tôi có chút hoảng hốt, nụ cười của hắn phong tình vạn chủng nở rộ như hoa, xinh đẹp động lòng người.
Vừa về đến nhà được 2 ngày, tôi từng nghĩ đến trăm ngàn lời nói ác ý làm động tâm tình.
Tâm tình tôi nhớ mãi không quên về Bạch Kỳ, về việc hắn làm tôi thống khổ, vì hắn mà người tiều tụy, cơm nước không tiêu.
Nhưng là tôi vẫn không thể ngờ rằng, mình có thể hưng phấn tâm tình nhảy nhót như vậy, lại chỉ muốn thật nhanh quay về trường học.
Tôi nghĩ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ được, thật ra tôi lại rất cảm ơn quyết định này của bọn họ.
Bởi vì, chẳng phải Chiêu Quân khen giọng tôi rất hay sao!
…
Lúc chúng tôi trở lại trường học sắc trời đã tối muộn.
Thừa dịp bảo vệ không chú ý, tôi kéo hắn bay nhanh vào cửa, một đường chạy thẳng vào lầu 2 ký túc xá.
“Chiêu Quân, đây là phòng ngủ của mình. Mình ngủ nơi này, cậu ngủ bên giường Thanh Oánh đi.”Tắm rửa xong, tôi thoải mái trèo lên giường.
“Tường Vy, mình đã trở về!” Một tiếng hô to, Thanh Oánh hùng hổ phá cửa xông vào, nhìn đến nam nhân đứng đằng sau tôi, nàng có chút kinh ngạc đứng nguyên tại cửa.
“Nhĩ hảo, Thanh Oánh. Anh là Vương Chiêu Quân.” Hắn tươi cười nói.
Thừa dịp hắn đi tắm, Thanh Oánh đến gần tôi thì thầm bên tai,” Bà như thế nào lại mang tên đàn ông trở lại?” Thanh Oánh ngạc nhiên nói.
“Bà nhìn kỹ đi, hắn xinh đẹp như vậy, trông giống đàn ông sao?” Tôi cười cười điểm nhẹ lên trán nàng.
“Tường Vy.” Nàng bỗng nhiên ôm chặt tôi,” Thấy bà vui vẻ như vậy tôi rất mừng.”
“Ân.” Tôi cũng ôm chặt nàng.
“Vậy tôi đi trước, Phượng Húc đang chờ.” Nàng vẫy vẫy tay, lén lút nói thầm,”Chẳng lẽ thật là con gái? Tôi đây lần sau về nhìn lại xem.”
…
Tường Vy đã quay lại, nghe được tin này Bạch Kỳ mừng rỡ, nàng chung quy đã ngoan ngoãn quay lại.
Tại đây, nàng có thể trốn nơi nào?
Nhìn đồng hồ treo tường, đã 12 giờ, hắn ôn nhu cười, khó có thể kiềm chế tâm tình, hắn quyết định trước tiên đi gặp nàng.
….
Ánh trăng rọi vào làm hắn nhìn rõ hết căn phòng, ánh sáng tự một tầng lụa mỏng manh bao trùn trên thân hai bé yêu. (vâng, là 2 bé ạ =.,=). Tường Vy nhỏ nhắn nghiêng người bám vào nam nhân bên cạnh, một tay khoát lên trước ngực bằng phẳng của hắn, một cái đùi đẹp đặt trên bụng, tư thế ngủ làm váy cuồn cuộn nổi lên, lộ ra viền mông đáng yêu tròn tròn xinh xinh. Nam nhân hơi nghiêng người, tay lớn bao trùm bên trên mông.
Lúc Bạch Kỳ tiến vào từ cửa sổ, đập vào mắt chính là cảnh tượng nồng đậm gian tình như vậy.
Mới có mấy ngày, nàng liền hồng hạnh xuất tường? (*ngoại tình)
Hắn bình tĩnh nhìn tư thế ngủ bất nhã của nàng, hai tròng mắt tối lên ẩn hiện cơn sóng gió động trời, hắn hận không thể tiến vào hung hăng bắt nàng ra mà chà đạp.
Hắn nheo lại tròng mắt, nhìn đến Tường Vy đang ngủ mông lung lấy tay đè bộ ngực bằng phẳng, nghe được nàng vô ý thức nói mơ, ” Mĩ nhân nhi, đến đây, làm cho gia ôm một cái nào.”
Cố gắng đè nén nội tâm đang tức giận, hắn xoay người rời đi.
Một đôi mắt tựa hoa đào dưới ánh trăng nhẹ nhàng mở ra, nhìn bóng dáng người kia rời đi, tay nhẹ nhàng kéo ra Tường Vy đang nằm trong lòng, tay lớn thuận mép giường tiến vào trong chăn nhẹ nhàng lôi kéo, một cái quần lót trắng noãn có chút ẩm ướt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!