Túy Nhược Thành Hoan - Quyển 2 - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Túy Nhược Thành Hoan


Quyển 2 - Chương 32


Liên tiếp vài ngày Dục Trăn tiến cung cầu kiến, nhưng đều bị Miên Hạ chắn ngoài cửa, tuy rằng Miên Hạ vẫn giữ đúng lễ nghi, thái độ lại rõ ràng rất chán ghét, Dục Trăn bị thua thiệt, không dám quang minh chính đại cầu kiến, nửa đêm leo tường vào, nhưng ở ngoài Phượng Uyên cung đã bị ám khí chẳng biết ở đâu bức lui, hắn mới biết được bên người Phượng Thương vẫn luôn có ám vệ.

Chỉ là từ trước đến giờ dù cho phát sinh chuyện gì, Phượng Thương cũng không đề cập đến lực lượng này với hắn, tựa như thanh đoản kiếm Phượng Thương giấu trong người, nếu không phải ngày đó đặt trên yết hầu của hắn, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không biết Phượng Thương lại giấu một vật như thế trên người.

Hiện tại dùng tới, cũng chỉ có thể chứng minh người kia đã quyết tâm chặt đứt đoạn tình cảm này.

Dục Trăn cho là mình sẽ không quá để ý, thỉnh thoảng đau lòng, cũng chỉ bởi hơn một năm dây dưa, trong lúc nhất thời khó có thể bỏ được thói quen. Cho đến nửa tháng sau, lâm triều trở lại, Dục Trăn đứng dưới đại điện, nhìn khuôn mặt không thay đổi của Phượng Thương, mới mơ hồ sinh ra mê man.

Vết thương trên mặt Phượng Thương đã hoàn toàn hồi phục, vẫn là khuôn mặt như nguyệt khi xưa, câu hồn đoạt phách, cực kỳ tinh xảo. Chỉ có nơi gần cằm, nếu cẩn thận nhìn kỹ, mới có thấy được một dấu vết rất mờ và ngắn, chỉ khoảng một ngón tay, giống như cố ý giữ lại, khó thấy được, nhưng rõ ràng vẫn ở đó.

Từ xa thấy Dục Trăn đi vào đại điện, dường như Phượng Thương nở một nụ cười nhạt, hơi nhướn mi, mở to đôi mắt nở nụ cười, lại mang theo vẻ khiêu khích câu nhân.

Dục Trăn đứng ở đó, thật lâu cũng không thể động, tay nắm thành quyền, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Đến khi lâm triều kết thúc đã nói gì hắn cũng nghe không rõ, vô tri vô giác hồi phủ, nghe hạ nhân nói Vương phi cho mời, cũng coi như không nghe thấy, đi thẳng về phòng mình.

Đi qua hành lang gấp khúc, thấy trong sân của Tiểu Liễu dường như có tiếng cười khẽ, trong lòng ngẩn ra, Dục Trăn do dự một chút, hơi xoay người đi vào trong viện.

Từ đầu xuân đến nay sức khỏe của Tiểu Liễu vẫn không tốt, lúc này Dục Trăn từ xa liền thấy cậu ngồi trên giường hơi dựa vào cửa sổ, sắc mặt tuy không tốt, nhưng lại cười đến híp mắt, vừa ho nhẹ vừa nói: “Ngươi đừng nháo nữa, đừng nháo nữa!”.

Dục Trăn ngẩn ra, chẳng biết cậu đang nói chuyện với người nào, liền bước đến vài bước, vào sân, mới phát hiện một nha đầu còn trẻ, cầm một thứ rách rưới, ở ngoài cửa sổ của Tiểu Liễu chẳng biết đang đùa giỡn cái gì.

Tiểu Liễu đưa mặt về phía cửa, Dục Trăn vừa bước vào liền thấy hắn, liền ngốc ở đó chẳng có phản ứng gì, thiếu nữ vốn đang cười hì hì nhìn cậu, thấy cậu sửng sốt, cũng ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Dục Trăn liền không cười nữa.

Ba người đều giật mình, phản ứng nhanh nhất lại là cô gái kia, lập tức quỳ xuống: “Vương gia!”.

Ngay sau đó Tiểu Liễu cũng hoảng hốt nhìn về phía Dục Trăn: “Đại ca, nàng chỉ là vừa vặn đi qua, bị đệ gọi vào, huynh cũng biết mấy ngày nay đệ đều ở trong phòng, vì vậy…”.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người, chẳng hiểu tại sao, Dục Trăn liền bật cười thành tiếng, thấy hai người đều quay đầu nhìn qua, không khỏi cười: “Ta còn chưa nói gì, các ngươi đều đã luống cuống”.

“Đại ca?”.

Dục Trăn không nói gì, quay đầu tinh tế quan sát cô gái kia, xem chừng đúng là nha đầu trong phủ, không coi là đẹp, nhưng cũng thanh tú động lòng người, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước, cười rộ lên càng đẹp hơn, khẽ gật đầu, Dục Trăn nhẹ giọng nói: ”Ngươi lui xuống trước đi”.

Cô gái kia há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, liếc nhìn Tiểu Liễu, hơi khom người, xoay người đi ra ngoài.

“Đại ca…”. Tiểu Liễu mờ mịt kêu một tiếng. Dục Trăn chỉ cười, xoay người đi vào phòng, thấy Tiểu Liễu cũng đã rụt người vào, khẩn trương nhìn hắn.

Hơi nhướn mày, Dục Trăn cười nói: “Tên là gì?”.

Tiểu Liễu ngẩn ra, vội ho một tiếng, nhỏ giọng nói: ‘Đào Nhi”.

“Đào hồng liễu xanh… quả thật là tuyệt phối”. Dục Trăn giả vờ nói, trong nháy mắt liền thấy mặt Tiểu Liễu đỏ lên, không khỏi bật cười, “Mặc dù thân phận của nàng không xứng với đệ, nhưng nếu đệ thật lòng thích, đại ca có thể làm chủ cho đệ”.

Khuôn mặt Tiểu Liễu càng đỏ hơn, nhưng qua một lúc, ánh mắt liền ảm đạm: “Đâu phải là nàng không xứng với đệ, là đệ không xứng với nàng, đại ca xem sức khỏe đệ như vậy… Đệ chỉ là một người vô dụng, so với nàng quả thật thua kém. Nhưng mà, nàng luôn tốn tâm tư với đệ, làm đệ hài lòng, đệ… cảm thấy rất vui vẻ”.

“Tiểu Liễu ngốc, vui vẻ không phải tốt sao, sao lại quản nhiều như vậy làm gì?”.

Tiểu Liễu gật đầu, sau đó cười: “Vậy cũng đúng”. Dừng một chút, cậu đột nhiên ngẩng đầu: “Vậy đại ca thì sao?”.

“Ta? Ta làm sao?”.

Tiểu Liễu thở dài, cười cười đưa tay kéo mặt Dục Trăn: “Sắc mặt của đại ca cũng thay đổi, còn muốn nói dối đệ sao? Huynh và Hoàng thượng”.

Trong lòng lộp bộp! Một lúc sau, Dục Trăn cười cười: “Sao lại quản việc không đâu của đại ca vậy? Ta và Hoàng thượng có thể có gì chứ, không có chuyện gì”.

“Đại ca nói dối, ta nghe Đào Nhi nói, mặt Hoàng thượng bị thương, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng mà… là vì đại ca đi?”.

Dục Trăn im lặng một chút, hơi cười khổ: “Đúng, đệ cũng biết, là y bắt nương của ta, ngày đó… nhất thời xúc động, nói qua nói lại, y liền cào mặt mình, Nhan phi nương nương vừa vặn thấy được, bị kinh hách, từ trên thềm đá té xuống, hài tử cũng mất”.

Tiểu Liễu vốn tưởng rằng chỉ là hai người cãi nhau, lúc này nghe Dục Trăn nói đến hài tử, mới thực sự kinh hãi: “Hài tử không còn?”.

Dục Trăn chần chừ một lúc, gật đầu, không nói gì.

Tiểu Liễu cũng không nói chuyện, lặng im thật lâu, sau đó đột nhiên bật ra một câu: “Hoàng thượng nhất định rất thương tâm…”.

Dục Trăn cười khổ, thương tâm… biểu tình khi đó của Phượng Thương, đâu chỉ là thương tâm? Bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng hắn vẫn mơ hồ đau đớn.

Thấy thần sắc của Dục Trăn, lòng Tiểu Liễu khẽ động, thăm dò hỏi: “Đại ca, ngày đó rốt cuộc là huynh nói cái gì vậy?”.

“Y bắt nương ta, hơn nữa trong cung lại có lời đồn, ta khi đó cho rằng y cũng bắt Liên Nhi… Bây giờ nghĩ lại, cũng không thể xác định được. Lúc có hài tử y vui vẻ như vậy, ta lại gián tiếp hại chết hài tử của y, sợ rằng y sẽ hận ta đến chết đi?”.

Tiểu Liễu chậm rãi gật đầu, hít sâu, sau đó cười cười: “Quả nhiên đại ca không biết rõ”.

Dục Trăn ngạc nhiên ngẩng đầu: “Có ý gì?”.

“Hoàng thượng mới không quan tâm có hài tử hay không, nếu y thật sự muốn có hài tử, vì sao trước đó không có? Y muốn có hài tử, là bởi vì huynh”.

Trong lòng chấn động, như là bị cái gì hung hăng đập một cái, trong mắt Dục Trăn hiện lên sự mờ mịt: “Vì ta?”.

Tiểu Liễu cười cười: “Ta đã nói với Hoàng thượng như vậy vẫn chưa đủ… Y làm việc, đều không giải thích rõ với huynh, trên đời này, làm gì có ai hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của một người khác? Y không nói, đại ca huynh cũng không thèm suy nghĩ, ai sẽ thay hai người giải thích? Hoàng thượng muốn có hài tử, bất quá là để không cần đến hậu cung, không cần nạp phi tuyển tú nữa thôi”.

“Y…”. Dục Trăn há miệng, đột nhiên không nói được gì.

Khi đó Phượng Thương sủng hạnh Nhan Sơ, là bởi vì hai người đang cãi nhau, hắn chỉ coi như Phượng Thương đang bực bội với hắn, sau đó, Phượng Thương chủ động chạy đến Tĩnh vương phủ, hai người hòa hảo, hàng đêm thân mật với nhau, hắn cũng không suy nghĩ chuyện Phượng Thương hơn mười ngày đến chỗ Nhan Sơ nữa.

Hiện tại Tiểu Liễu nói ra những lời như vậy, giống như cầm một cục đá ném vào cái hồ trong đầu hắn, từng gợn sóng nổi lên, làm tay chân hắn luống cuống.

Không thể nói rõ là vui mừng hay thương tiếc, hay là tình cảm gì khác, nghẹn trong ngực, làm cho Dục Trăn ngây dại, không nói nên lời.

Tiểu Liễu cắn cắn môi, thấp giọng hỏi: “Lúc trước đại ca, thích Lạc vương sao? Vậy, hiện tại thì sao? Vẫn là Lạc vương, hay đã thay đổi?”.

Một câu hỏi này làm cho Dục Trăn luống cuống, nhưng chần chờ một lúc, lại nghe Tiểu Liễu nói tiếp: “Là Tiểu Liễu càn rỡ, trong lòng đại ca hiểu rõ đáp án là được rồi, không cần phải nói với Tiểu Liễu”.

Sau đó Dục Trăn im lặng thật lâu, Tiểu Liễu cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, không nhìn hắn, cũng không nói gì, không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Dục Trăn cúi đầu bật cười, Tiểu Liễu vội vã giương mắt, liền thấy Dục Trăn lắc đầu, cười nhìn mình, nói: “Đệ đó Tiểu Liễu… A… Đại ca lại phải nghe đệ dạy bảo”.

“Là Tiểu Liễu không biết tự lượng sức mình. Chỉ là”, Tiểu Liễu ngẩng đầu cười, “Ở một bên nhìn, cũng mệt chết đi”.

“Mệt sao?”. Dục Trăn thấp giọng lẩm bẩm, những người đứng xem còn thấy mệt, vậy người trong cuộc thì sao? Suy nghĩ lung tung một lát, Dục Trăn mới cười cười thở dài, hạ mắt nhẹ giọng nói, “Nhưng mà ta không thể buông Liên Nhi xuống được”.

Sắc mặt Tiểu Liễu không đổi, cũng không nói lời nào.

“Ta muốn vào cung xem một chút”.

Tiểu Liễu nở nụ cười: “Những lời này, đại ca không cần nói với đệ”.

Dục Trăn lắc đầu cười: “Đệ để ta nói, không nói ra, ta không có đủ dũng khí… Ta sẽ đến xem một lần nữa, vô luận Liên Nhi ở đó cũng được, không ở đó cũng được, đến đó rồi, ta sẽ có thể xử lý được”. Dừng một chút, thấy Tiểu Liễu dường như khẽ nhướn mắt, mới cười cười, “Cứ mãi dây dưa như vậy, cũng không phải biện pháp. Người khác nhìn cũng mệt mỏi, đúng không?”.

Trên mặt Tiểu Liễu cuối cùng cũng hiện lên nét cười lúng túng, một lát mới lộn xộn nói: “Trước tiên phải nói, đệ không có giúp đỡ tên Hoàng đế kia! Người kia, ngang ngược bá đạo, luôn luôn dùng dáng vẻ kiêu ngạo nói với kẻ dưới, thật đáng ghét!”.

Dục Trăn sửng sốt, sau đó bật cười, nói: “Đệ nói như vậy, không sợ ta cáo trạng sao?”.

Tiểu Liễu liền nghẹn họng, một hồi sau mới tức giận nói: “Hay là đại ca nghĩ cách làm sao để dỗ dành vị Hoàng thượng kia đi”.

Thấy dáng vẻ của Tiểu Liễu, Dục Trăn cười nhạt: “Đệ cũng không cần ghét y, dáng vẻ bá đạo phách lối của y, thật ra đều là giả vờ. Nói cho cùng, kỳ thực chỉ là một tên tiểu quỷ”.

Đúng vậy, sự ngang ngược bá đạo, dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng đế, bất quá chỉ là giả vờ, nói cho cùng, người kia chỉ là một tiểu quỷ biệt nữu* mà thôi.

(*) Biệt nữu: ngh ĩ  1 đ ằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với đi ề u mình nghĩ.

Thế nhưng, hắn lại ép người kia nói ra những lời như “Ta từ bỏ, ta không dám cố chấp nữa”.

Ban đêm, Dục Trăn mặc y phục dạ hành, thừa lúc trời tối, nhảy qua tường cung, cũng không cần tìm kiếm nhiều, theo bản năng liền dựa vào thói quen đi vào Phượng Uyên cung.

Có chuẩn bị, tất nhiên không giống lúc trước, hắn một đường đi thẳng đến mà không bị ngăn cản, đến gần thư phòng bình thường Phượng Thương hay dùng để xử lý công việc, liền thấy bên trong có ánh nến yếu ớt, ánh sáng hắt lên cửa sổ, bên trong có một bóng người, rõ ràng là Phượng Thương, từ xa nhìn lại, y giống như là đang nói gì đó, trong lòng Dục Trăn khẽ động, nín thở bước nhẹ, khi đến gần, liền nghe thấy Phượng Thương đang nói chuyện.

“… Thật không nghĩ tới… Nhưng mà, chung quy hắn cũng coi như là ca ca của ta, nếu như Thái bảo thật sự muốn phản, có hắn trong tay, đúng là một vết thương trí mạng. Như vậy đi, các ngươi trước hết đem hắn nhốt trong cung, nếu cần thiết, cũng có thể giết hắn”.

Trong lòng Dục Trăn kinh hoàng, chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng, nín thở nghe tiếp.

Bên trong dường như còn có thanh âm, nhưng lại không nghe rõ, trên cửa sổ chỉ có bóng của Phượng Thương, qua một lúc, thanh âm kia ngừng lại, Phượng Thương dường như cười nhẹ một tiếng: “Như vậy, ta nghĩ, ta nên tự mình đến Phượng Lâm một chuyến”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN