Tùy Tình Sở Dục - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Tùy Tình Sở Dục


Chương 12


Đường Thốc rầu rĩ nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Thẩm Chấn Thiên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thẩm Chấn Thiên cùng anh ta đi ra khỏi bệnh viện, cách một đoạn đường dài thì bỗng nhiên dừng bước, Thẩm Chấn Thiên quay đầu trầm giọng mở miệng: “Người ban nãy, cậu quen biết sao?”

Hai chân của Đường ngốc nghếch mềm nhũn, anh ta ép bản thân đừng rít lên, trầm ngâm một lát rồi mới dè dặt nói: “Tôi…tôi là trợ lý của anh ta.”

“Nghề nghiệp của anh ta là gì?” Sắc mặt Thẩm Chấn Thiên lạnh lùng.

“…Nhà thiết kế trang sức.”

“Anh ta là bạn trai của Dung Tư Hàm?”

Đường Thốc suýt nữa đặt mông xuống đất, mặt trời chói chang rọi vào đầu, chưa đến hai giây toàn thân cộng với quần lót của anh ta đều ướt đẫm.

Ông lớn của tôi à, nếu nói phải, không chừng bây giờ anh ta sẽ bị anh vợ ném ra giữa đường, từ nay về sau không được vào cửa chính của nhà họ Thẩm; nếu nói không phải, trong chớp mắt sẽ nhảy ra thêm một tình địch lớn mạnh, nụ cười của Hoa Luân sẽ vừa hèn hạ vừa khó coi mà hành hạ anh ta, bóp nát thành mẩu vụn rồi ném vào thùng rác.

Thế là, trước khi cỏ dại bị gió mạnh thổi đi, Đường Thốc dũng cảm đón nhận ánh mắt của Thẩm Chấn Thiên, sau đó thốt ra: “Anh ta là bạn trai của tôi!”

Lông mi Thẩm Chấn Thiên giật giật.

Đường Thốc khóc lóc.

Cùng lúc đó, Phong Trác Luân bế người trong lòng rất quen đường từ cửa sau bệnh viện đi ra, quẹo bảy tám vòng rồi đến một con đường khác.

Đêm qua Dung Tư Hàm vừa mới trải qua sự đe dọa ngạt thở, hiện tại là ánh mặt trời mới mọc quá sáng chói, cô mặc đồ bệnh nhân bị một người đàn ông bị sốt đến mức thần chí mơ hồ bế ra khỏi bệnh viện, quan trọng là đối phương không cảm thấy có gì bất hợp lý.

“…Anh thả em xuống mau, tự em đi được.” Dù sao da mặt cô cũng không dày bằng anh, lúc này cuộn trong lòng anh, cô ngước mắt nhìn cằm anh mà buồn bực không thôi, “Phong Trác Luân anh có nghe không hả?”

Người kia thật sự đã sốt đến hồ đồ, con người lại trở nên điên cuồng như vậy!

Lúc này bên cạnh có hai ba học sinh trung học, một cô nữ sinh trong đó nhìn thấy cảnh tượng này ánh mắt chớp liên tục, một tay giữ lại người bạn đi cùng, không thể đè nén cảm xúc mà giật mình: “Anh mau xem hai người kia! Đang quay phim thần tượng hả? Anh kia đẹp trai quá, sao em chưa từng thấy nhỉ?”

Người đi cùng cô gái là một nam sinh, dáng vẻ trông rất bình tĩnh, giơ tay gỡ tay cô gái ra: “Tan học em hãy tới nhà anh, anh nói cho em biết.”

Nếp sống thời nay rất cởi mởi, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị Dung Tư Hàm nghe xong cũng hơi buồn cười, Phong Trác Luân đang bế cô bỗng nhiên dừng bước, anh nghiêng đầu hướng về cậu nam sinh kia biếng nhác chỉ bảo: “Tuổi trẻ không nên quá độ, chú ý hạn chế, ‘ngày tháng’ sau này còn dài.”

Cậu nam sinh lập tức hướng về anh ném qua ánh mắt đã hiểu và hơi tiếc, sau đó cậu ta nắm tay cô gái vẫn còn lưu luyến Phong Trác Luân đi, không hề quay đầu lại mà tiến về phía trường học.

“…Anh rốt cuộc có phẩm hạnh không hả.” Dung Tư Hàm nằm trong vòng tay anh đảo mắt khinh thường, nhàn nhạt nói.

“Không có.” Phong Trác Luân lại đi về trước mấy bước, bởi vì phát sốt và đi bộ mà khuôn mặt đổ mồ hôi càng tỏ ra vẻ yêu nghiệt có một không hai, anh chìa tay đón một chiếc taxi, cúi đầu cười như không cười nhìn cô, “Anh có phẩm hạnh hay không, cái này em biết mà.”

Bên trong căn hộ bừa bãi hỗn độn, giống như vừa mới bị cướp bóc, lúc đi ra ngay cả cửa cũng không khóa, Phong Trác Luân đá cửa mở rộng ra, lập tức đi vào trong phòng đặt cô lên giường.

Tay anh vừa mới thả lỏng, đôi chân lặn lội đường xa mềm nhũn yếu ớt, anh liền ngã xuống nằm sấp trên người cô.

Dù sao một người đàn ông cao một mét tám lăm, cơ thể vừa gầy lại to lớn, về điểm này trọng lượng vẫn nặng, ở bệnh viện Dung Tư Hàm đã bị anh đè trên sofa một lần, hiện tại bị thân thể đầy mồ hôi của anh đè lần nữa, cô thật sự không chịu nổi mà kéo tóc anh, “Đứng lên!”

“Dung đại tiểu thư, em vong ân phụ nghĩa quá đi.” Anh “cầm lông gà làm cờ lệnh*”, còn rất thích ý mà di chuyển đầu mình dần dần tới gần chỗ dưới cổ, “Vừa mới hưởng thụ cái ôm công chúa lâu như vậy, còn được học sinh trung học tưởng là đang quay phim thần tượng mà em cũng thấy chưa đủ, những người phụ nữ khác đoán chừng sẽ mừng rỡ đến nỗi không ngậm miệng lại được.”

(*) miêu tả một người dựa hơi thượng cấp để ra lệnh, dùng khẩu khí kiêu ngạo để sai khiến. Ngoài ra, còn có nghĩa là chuyện bé xé ra to, mượn chuyện khác để nói chuyện mình.

Dung Tư Hàm nghe anh nói xong thì trầm ngâm một lát, không mặn không nhạt nói: “Nội dung phim mới của tiểu thư Milk kia rốt cuộc xuất phát từ đâu, hiện tại em đã hiểu rồi.”

Phong Trác Luân ung dung tiếp nhận câu nói này, lúc này anh vừa thành thạo lại tự nhiên vùi đầu giữa bầu ngực trắng nõn của cô, nhắm mắt lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “75C là đủ rồi, yêu cầu của anh lại không cao.”

Cố tỏ ra đáng yêu, con người thì đê tiện không gì sánh bằng.

Trong đầu cô thoáng hiện lên câu này, tay vừa giơ lên định kéo đầu anh ra thì trên đầu Phong Trác Luân giống như mọc thêm con mắt, anh nhắm mắt bắt lấy tay cô một cách chính xác, kéo đến môi mình rồi dùng sức hôn mạnh.

Hơi thở tại bờ môi anh không nóng như ban nãy, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, bồng cô đi trên đường thật sự khiến anh bớt sốt không ít.

Trong phòng tĩnh lặng hồi lâu, lồng ngực anh hơi phập phồng, anh nhổm người lên lật người qua ôm cô nằm trên gối đàng hoàng, rồi kéo chăn bọc cô thật chặt, anh ôm cô từ phía sau, nhắm mắt lại ra vẻ sắp ngủ.

“Phong Trác Luân.” Cô không động đậy, ánh mắt dừng lại góc tường trắng tinh sạch sẽ trong phòng ngủ, đưa lưng về phía anh, cô bình tĩnh nói, “Như bây giờ…rốt cuộc có nghĩa gì?”

Sau khi thốt ra lời tổn thương lại dường như ân hận lo lắng khẩn trương, có nghĩa gì đây?

Cô biết khởi đầu của bọn họ là thời điểm mà rất nhiều cô gái trẻ mong mỏi —— bởi vì bạn thân của mình quen biết đối phương, sau khi gặp nhau thì tách biệt, sau đó lại vào một thời gian và địa điểm đặc biệt mà gặp lại, cảm giác mới mẻ chìm ngập tất cả giác quan của bản thân, có lẽ còn chưa hoàn toàn hiểu biết đối phương, ở chung không bao lâu nhưng đã cảm thấy hợp ý, suy nghĩ rằng dù là thử ở bên nhau cũng không có gì không tốt.

Anh có ngoại hình đẹp trai, nghề nghiệp lại không giống người bình thường, biết nói mấy thứ tiếng, đi qua rất nhiều quốc gia, biết rất nhiều thứ mà cô không biết, biết tán tỉnh, lại càng biết lãng mạn hơn. Cho dù trước khi quen anh cô đã trải qua đủ loại sự việc, đã không còn tuổi trẻ liều lĩnh không lo hậu quả, nhưng cô cũng cảm thấy bỏ qua người như vậy là rất đáng tiếc.

“…Không thể cứ phóng túng suốt đời trong đam mê như lúc đầu mãi.” Cô nhắm mắt trầm lặng thật lâu, “Giữa chúng ta không có lòng tin, càng đừng nói đến kiên trì.”

Không phải anh muốn thế nào thì là thế đó.

Lúc này không phải cô tàn nhẫn, bởi vì nếu thật sự bỏ đi sự đam mê thì giữa bọn họ còn có cái gì?

Ngoại trừ mối quan hệ trước mắt không biết gọi là thế nào, bọn họ chẳng còn gì nữa.

Căn phòng trống trải, âm thanh của cô đặc biệt rõ ràng.

Phong Trác Luân nghe rõ từng chữ một, hai tay anh ôm cô càng siết chặt hơn.

“Em đang hỏi anh muốn cái gì?” Âm thanh của anh nghe ra cũng bình tĩnh, “Cảm giác?…Hay là tình yêu?”

Dung Tư Hàm cười cười, không nói gì nữa.

Vừa tỉnh dậy trong lồng ngực đã không còn ai.

Phong Trác Luân dụi mắt, vung chăn ra nhổm dậy ngồi trên giường.

Cô đi rồi.

Anh nhặt lên tấm chăn rơi xuống đất rồi ném lên giường, anh nhíu mày vươn tay sờ trán mình, bởi vì ngủ say, anh ra hết mồ hôi nên nhiệt độ đã giảm xuống.

Mắt cá chân của cô bị trẹo thì tự cô làm sao xuống giường, từ trong nhà đi ra, vào thang máy rồi xuống lầu gọi xe chứ?

Hay là có người tới đón cô? Là người đàn ông xa lạ lạnh lùng kia? Hay là…La Khúc Hách?

Trên di động là một loạt dãy số điện thoại, anh nhìn từ đầu đến cuối, rồi ấn nút vào dãy số cuối cùng.

“Cuối cùng anh chịu nhận máy rồi!” Đường Thốc bên kia rít gào với anh như là mắc chứng cuồng loạn, “Phong Trác Luân tôi là ông lớn của anh đấy! Mẹ nó toàn thân tôi từ trên xuống dưới bây giờ chỉ còn một cái quần lót bị Thẩm Ultraman ném bỏ dưới lầu rồi! Chỉ bởi vì tôi nói với anh trai cô ấy anh là bạn trai tôi! F*ck!”

Anh cầm di động bên tai đi đến cạnh cửa sổ sát đất, rót ly rượu tại quầy rượu, ngửa đầu uống mấy hớp, cười nhạt: “…Anh trai cô ấy là ai?”

“Thì là cái tên mặt than anh gặp lúc chạy tới cướp người ấy.” Đường Thốc gào thét xong thì thoải mái, lại khôi phục về bản tính ngốc nghếch, “Đều tại anh không tốt! Người ta mới dùng nhiều cách như vậy, giờ thì làm sao đây!”

Phong Trác Luân ném di động lên quầy rượu mặc Đường Thốc tự do phát tiết, anh ngồi xuống ghế nằm, ánh mắt không tiêu cự nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt không còn phong thái quyến rũ như mọi khi, nụ cười vô vị.

Cô là người quật cường lại có chút lạnh lùng, vậy mà thật sự mở lời trước với anh.

Nhưng anh có cái gì?

Anh có thể cho cô những gì?

Một người đàn ông mặc đồ đen dừng xe lại, đẩy cửa đi vào nhà, đi thẳng một mạch đến cạnh bàn ăn.

Có hai người ngồi tại chiếc bàn thật dài, La Khúc Hách mặc đồ thường ngồi ở phía đầu, đang cầm dao cắt thịt bò, Chung Hân Dực ngồi ở phía cuối, cơ thể nhìn qua hơi cứng ngắc, không hề động đậy.

“Thái tử.” Người đàn ông kia cung kính đứng tại chỗ cách bàn ăn ba mét, xin chỉ thị với La Khúc Hách, “Hai vợ chồng kia từ Mỹ đến đã đưa cô Dung về căn hộ của cô ấy, có thuộc hạ trông chừng gần đó.”

La Khúc Hách đặt dao nĩa xuống, rồi chà tay.

“Kẻ ra tay ngày hôm qua đã xử lý rồi.” Người đàn ông kia nói tiếp.

La Khúc Hách gật đầu với người kia, hắn ta cung kính khom lưng rồi lui ra phía sau La Khúc Hách.

Bờ môi Chung Hân Dực hơi bầm tím, đôi lông mi tinh xảo nếu nhìn kỹ thì đang phát run liên tục.

“Quả nhiên là đại tiểu thư của nhà họ Chung, ở Hồng Kông một tay che trời, từ chính trị đến thương nghiệp, từ trắng đến đen, thật là không có chuyện gì làm không được.” Lúc này La Khúc Hách cười với Chung Hân Dực ở đối diện, hắn đá văng chiếc ghế ra sau rồi đứng dậy.

“…Phục kích lại còn đe dọa.” Hắn đi từng bước đến phía cuối bàn, một tay chống lên mép bàn cúi đầu nhìn cô ta, “Làm việc quang minh chính đại biết bao, tôi thấy ngay cả cướp bóc, cưỡng hiếp sau này cũng thành thạo vênh váo nhỉ.”

“Thái tử…” Miệng cô ta phát run, ép chính mình bình tĩnh lại.

“Hân Dực.” La Khúc Hách cười dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn nhìn qua hết sức mê người.

Lúc này hắn chậm rãi cầm con dao tại cái đĩa của cô ta, lấy mũi dao nhẹ nhàng chỉa ngay lỗ tai cô ta: “Có phải vị trí phu nhân của nhà họ La còn thấp quá không, tôi đưa luôn vị trí của tôi cho em nhé, em nói được không?”

Một giây, hai giây… mũi dao áp sát mấy phần, loáng thoáng có máu chảy ra.

Chung Hân Dực không dám nói chuyện nữa, cô ta cắn răng chịu đau đến mức móng tay đâm thủng chiếc váy, nước mắt tuôn trào ra.

“Ở ngay dưới mắt tôi dám động tới cô ấy, em không phải muốn giống như gã kia chứ, lúc chết cũng không được toàn thây, hửm?” Tay hắn ném con dao lên cái đĩa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN