Tuỳ Ý Đoạt Lấy - Chương 18: C18: Luân hãm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Tuỳ Ý Đoạt Lấy


Chương 18: C18: Luân hãm


Trans: Gle – Una

Beta: Nê

———

Nguyễn Sơ Tinh như tỉnh khỏi cơn mê: “Cậu…”

“Hơn nữa cậu đã nói là hai người sẽ không ở bên nhau, chứ không nói là không thích mà?”

“Lần trước mình đã nói với cậu như thế nào? Trẻ tuổi không tốt sao?” Lôi Nhất Đồng giống như người bán hàng đa cấp, “Tuổi trẻ thì tràn đầy sức sống.”

Tai cô nóng lên, lập tức cúp điện thoại.

Nếu Lôi Nhất Đồng không phải là một đứa ẻo lả thì người có thể nói những lời tục tĩu như vậy trước mặt cô đã không sống quá ba giây.

Nguyễn Sớ Tỉnh dựa vào ban công, bàn tay cầm chặt điện thoại. Vốn dĩ cô không nghĩ nhiều về nó, hầu hết thời gian cô ấy đều nuông chiều Đàm Tế, dù cho cô lờ mờ nhận ra rằng sự nuông chiều đó đã làm thằng bé vượt quá giới hạn.

Tuy nhiên, sau khi được Lôi Đồng nhắc nhở, cô mới nhận ra tại sao thời gian qua mình không từ chối Đàm Tế một cách rõ ràng như vậy.

“Cô Nguyễn?”

Nguyễn Sơ Tinh nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt, cô hơi ngạc nhiên: “Bác sĩ Tô.”

Hai người đứng tại chỗ tán gẫu một hồi, Nguyễn Sơ Tinh là kiểu người giao tiếp rất tốt, bác sĩ Tô rất nhanh đã bị chọc cười rộ lên.

Cô gật đầu: “Ừm, tôi có một đứa em trai đang trong viện.”

“Chị!”

Khi nghe thấy giọng nói, Nguyễn Sơ Tinh theo bản năng quay đầu lại, cô thấy Đàm Tễ đang yếu ớt đứng ở cửa trong chiếc áo sơ mi trắng, một tay đẩy cây truyền dịch ra, vẻ mặt rất bất mãn.

Cô nhướng mày: “Sao vậy?”

Đàm Tễ sững sờ trước câu hỏi, sau một lúc mới phản ứng lại, cậu đã bịa ra một lý do: “Em muốn đi vệ sinh.”

Nguyễn Sơ Tinh lườm cậu: “Chân cậu gãy à?”

“Em không biết đường.”

Khi cô nghe thấy tiếng cười khúc khích của bác sĩ Tô, vành tai cô đột nhiên nóng bừng. Nguyễn Sớ Tinh bất đắc dĩ quay đầu lại: “Bác sĩ Tô, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Được, nếu cần gì cứ tìm tôi.” Nói xong, anh ta nhìn hai người đầy ẩn ý, ​​nụ cười trên khóe miệng càng ái muội.

Có phải anh ta đang hiểu lầm gì đó không.

Nguyễn Sớ Tinh bất lực, cô giơ ngón tay chỉ về phía đó: “Đi đi.”

Cô cũng không thể đỡ cậu qua đó được.

Đàm Tế có chút không vui, ghen tị nói: “Tại sao chị lại quen biết nhiều người thế.”

Cậu cảm thấy người đàn ông nào cũng thích chị ấy.

Công việc Nguyễn Sơ Tinh là tiếp xúc với đủ loại người, vì vậy cô có thể trò chuyện với bất kỳ ai, nhưng lại không có sự thành tâm.

“Không giống cậu, chưa nhìn thấu sự đời.”

Đó là lý do tại sao cậu thích bám dính lấy cô.

Đôi mắt Đàm Tễ lấp lánh: “Em đã nhìn thấy được chị rồi, còn cần nhìn gì nữa chứ?”

Khuôn mặt cô nghiêm túc, đường nét có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng trái tim lại giống như có một mầm sống trong đất xốp đang liều lĩnh chui lên, tê tê dại dại, sắp phá tan chỗ nứt kia.

Nguyễn Sơ Tinh không dám nói nhiều với cậu, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác đứng trên bờ vực như thế này, cô sợ rằng nếu Đàm Tễ nói thêm một lời nữa cô thực sự sẽ đắm chìm mất.

Cũng may đứa nhỏ không có phát hiện bất thường của cô, sau khi trở về thì tiếp tục ăn sáng, Nguyễn Sơ Tinh ngồi ở một bên ngáp một cái, Đàm Tễ đột nhiên hỏi: “Chị, chị ăn sáng chưa?”

Nguyễn Sơ Tinh ngây người một lúc: “Chưa.”

Lúc đó, tâm trí cô đều là Đàm Tễ, nhớ mang bữa sáng cho cậu, nhưng bản thân lại quên ăn.

Đàm Tế cười nhẹ: “Chị là đồ ngốc.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Sơ Tinh bị gọi là đồ ngốc, cô giơ tay búng vào trán cậu, nhưng cậu lại tránh được. Đàm Tễ ngả người ra sau và nhìn cô khá đắc ý.

Bản tính hiếu thắng của Nguyễn Sớ Tinh bị cậu khiêu khích, cô quỳ một gối và nghiêng người về phía trước, tay chưa kịp chạm vào mặt cậu thì một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ chộp lấy vòng eo thon thả của cô, cô gái vô tình ngã nhào vào lòng ngực săn chắc của chàng trai.

“Này, cậu làm gì vậy!”

Nguyễn Sơ Tinh nhận ra rằng mình bị lừa, tai cô đỏ bừng nhìn chằm chằm cậu.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, người y tá nhìn thấy liền ho vài tiếng: “Truyền nước xong rồi thì gọi tôi.”

Rồi cô ấy đóng cửa lại, như thể không dám làm phiền đến không gian riêng của hai người.

Có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng hai người đang làm những điều đáng xấu hổ ở đây.

Nguyễn Sơ Tinh càng thêm ngượng ngùng, nhưng cái tay đó vẫn khư khư ôm lấy eo cô không buông, cô lại hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy hả?”

Giọng của cô đã dịu dàng hơn so với trước kia, âm cuối bay bổng, giống như một chiếc lông vũ quét qua lòng người.

“Em đang bắt nạt chị…”

“…” Bắt nạt một cách quang minh chính đại vậy sao?

Nguyễn Sơ Tinh không thể động đậy, cả người cô đều áp vào ngực cậu, gần như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập. Ở gần cậu, cô cảm thấy mỗi tấc da trên cơ thể mình đều đang nóng rực.

Nhiệt độ cơ thể cậu tương đối nóng, thậm chí cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của cậu dọc theo lớp quần áo.

“Đàm Tễ!” Cơ thể cô run rẩy.

“Xin lỗi, chị.” Cậu liền buông tay, “Nếu không chị cũng bắt nạt em đi.”

Nguyễn Sơ Tinh vừa từ trong lòng cậu đứng lên, cậu lại nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô đã đặt lên cơ bụng quý giá của cậu. Cô không muốn chạm vào nó chút nào, nhưng… Cảm giác cũng rất tuyệt vời.

Đàm Tễ đắc ý nói: “Vị bác sĩ vừa rồi chắc chắn không có nó.”

“Sao cậu biết?” Nguyễn Sơ Tinh hỏi.

Cậu nháy mắt, chắc chị không thấy rồi.

“Anh ấy trông có vẻ lịch sự, có lẽ anh ấy cũng ngầm tập thể dục thì sao.”

Đàm Tễ thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngay cả khi có, nó cũng sẽ không tốt bằng của em.”

Không biết xấu hổ, Nguyễn Sơ Tinh mắng thầm và rút tay lại: “Chị muốn đi ăn sáng.”

Nguyễn Sơ Tinh đe dọa: “Lần sau mà còn làm vậy nữa, chị sẽ không khách sáo đâu.”

Tuy nhiên, mức độ này không gây chết người chút nào, giống như một con mèo đang vươn móng vuốt dễ thương của mình thể hiện sự đáng yêu nhưng nó lại nghĩ rằng nó rất hung dữ.

Đàm Tễ nhìn thấy chiếc cổ đỏ bừng của cô: “Chị không phải đã xấu hổ rồi chứ.”

Bị nói vậy, Nguyễn Sơ Tinh vốn lui ra hai bước liền tiến lại gần. Cô quỳ một chân cạnh giường, không kiêng nể gì vươn tay sờ s0ạng cơ bụng của cậu: “Nhóc con, đàn ông chị chơi đùa còn nhiều hơn cơm em ăn đó.”

Để giữ thể diện của mình, Nguyễn Sơ Tinh liền trợn mắt nói dối.

Đàm Tễ chua chát trong lòng, cậu ngước đôi mắt ướt sũng đáng thương của mình lên, bộ dáng giống như mặc người xâu xé: “Vậy chị, chị có thể chơi với em được không? Em chơi rất giỏi, chị muốn chơi gì cũng được hết.”

Cả người cậu nóng hừng nực, khóe mắt cũng đỏ lên.

Cánh cửa bị mở ra, vẫn là cô ý tá vừa nảy, cô ấy ho một tiếng: “Đây là trong bệnh viện.”

Nguyễn Sơ Tinh nhanh chóng rời khỏi người cậu.

Y tá nhìn vào mắt bọn họ dường như có vài lời khó nói, hình như đang nghĩ làm sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa kết thúc, cô ấy đi lại đổi bình nước biển mới, nhìn Đàm Tễ cả buổi: “Cậu có thể ký tên cho tôi không?”

Đàm Tễ giật mình một chút: “Sao cơ?”

“Em gái tôi gần đây rất mê cậu.” Cô ấy lấy ra một tấm bưu thiếp và một cây bút.

Đàm Tễ đưa mắt nhìn Nguyễn Sơ Tinh, cậu chớp chớp mắt, hình như đang hỏi ý kiến của cô.

“Ký đi.”

“Được.” Đàm Tễ nhận lấy, “Ngoài chữ ký ra còn muốn viết thêm câu gì khác nữa không?”

Cậu nhướng mày, cười một cách ngọt ngào, cô y tá không ngờ rằng cậu dễ nói chuyện đến như thế: “Vậy viết thêm chúc bạn học tập tiến bộ, cảm ơn nhé.”

“Chuyện nhỏ, thay vào đó tôi muốn cảm ơn sự yêu mến của em ấy.” Đàm Tễ đậy nắp bút lại, đưa cho cô ấy.

Cô y tá thoáng nhìn hai người họ, vì đây là bệnh viện tư nhân, cho dù cô ấy nhìn thấy cảnh tượng vừa nảy thì cũng không thể nói ra được một lời, nên mặc dù hiếu kỳ nhưng cô ấy vẫn kiềm chế lại.

Tâm trạng Nguyễn Sơ Tinh không vui: “Chị thấy cậu không giống người bệnh một chút nào, chị về trước đây.”

Đàm Tễ đột nhiên gục lên giường một cách đáng thương, đưa tay cho cô xem: “Đau quá.”

Mu bàn tay đã chảy máu, cô cau mày: “Ai kêu cậu vừa nảy còn lộn xộn.”

Nguyễn Sơ Tinh đi ra ngoài tìm y tá, để cho cô ấy trông Đàm Tễ một chút nữa, Nguyễn Sơ Tinh lén lút lẻn đi trước, đỡ phải bị đứa trẻ này tiếp tục quấy nhiễu cô.

Cô vừa mới nói chơi, nếu như cô không cản chính là muốn chơi luôn.

Nguyễn Sơ Tinh về đến nhà, Đàm Tễ gửi cho cô một tin nhắn: [Chị nhớ ăn sáng nhé.]

Cô gần như quên mất, đi vào nhà bếp đem cháo hâm nóng lại một chút, khi quay lại thì nhìn thấy Đàm Tễ lại hỏi: [Chị đừng bảo là sau này sẽ không đến gặp em nữa đi.]

Suy cho cùng những gì cậu đã làm hôm nay, quả thực có chút quá đáng rồi.

[Trước khi buổi ghi hình kết thúc, cậu đừng nghĩ đến việc gặp được chị.]

Đàm Tễ buồn chết đi được, cậu đã dày công chuẩn bị cho tiết mục, vốn dĩ là để cho Nguyễn Sơ Tinh thấy bản thân thể hiện tốt như thế nào, ai ngờ chị không tới nữa.

Chủ đề của điệu nhảy kỳ này là ma cà rồng, Đàm Tễ mặc bộ trang phục công tước màu đỏ lên sân khấu liền khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, vốn dĩ mọi người còn cho rằng trạng thái của cậu sẽ bị ảnh hưởng vì cậu đang bị bệnh, không ngờ tay chân cậu vẫn có sức lực, mỗi nhịp đều nhảy vô cùng chuẩn xác trên từng giai điệu.

Như một người hâm mộ đã nói, Đàm Tễ con người này chính là để cho người khác nhìn qua một lần liền không thể rời mắt, làn da trắng trẻo, mái tóc màu bạc bồng bềnh, với bộ trang phục màu đỏ sẫm, cả người cậu trông giống như một chàng hoàng tử ma cà rồng độc ác.

Khi cậu cất giọng hát tất cả mọi người đều nín thở, có người sợ cậu sẽ bị vỡ giọng, có người mong đợi cậu ở trình diễn lần này *lật xe, dù sao nếu lần này cậu không *lật xe, thì sau này sẽ không tụt hạng nữa.

*Lật xe: gặp khó khăn hoặc thất bại giữa chừng.

Thế nhưng không, giọng hát của cậu rất trong trẻo, dưới những ánh nhìn lo lắng của mọi người cậu đã hát bài hát cực kỳ khó một cách hoàn hảo.

Ngay cả Hứa Diệc Nhiên cũng gật đầu, một biểu cảm rất hài lòng.

Lại Hạo Không, người giành vị trí thứ hai lần trước trống rỗng chìm nghỉm xuống, anh ta cảm thấy chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Đàm Tễ vậy mà lại trở nên vượt bậc.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống rực rỡ, động tác của Đàm Tễ dừng lại, cậu nhe ra hai chiếc răng nanh ma cà rồng đẫm máu, khiêu khích những tràng pháo tay và cổ vũ từ khán giả.

Sau khi chương trình ghi hình kết thúc một nhóm người vào phòng hóa trang thay đồ, Đàm Tễ bước đến cửa thì nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh đang mặc một chiếc váy dài màu đen trắng có chút gợi cảm đứng cách đó không xa. Vừa rồi là một cậu trai cool ngầu giờ lại vui vẻ đi tới: “Chị à chị vẫn đến đây, em biết chị sẽ không thể không đến gặp em mà, vừa nãy có phải em thể hiện rất tốt không, chị có bị em làm cho mê hoặc không đó.”

Ánh mắt của những nam sinh xung quanh đó đều hướng về trên người Nguyễn Sơ Tinh, một mảng xương quai xanh trắng nõn của cô lộ ra, làm cho người khác không nhịn được mà muốn nhìn lại lần hai. Đàm Tễ vội lấy cơ thể mình chắn lại, hừ, chị của tôi bất kì ai cũng không được nhìn.

“Vào trong thay quần áo đi.”

Đàm Tễ từ từ di chuyển bước đi, dường như có chút miễn cưỡng.

Nguyễn Sơ Tinh phì cười, cô đã ở tại chỗ chờ rất lâu, chờ cho đến khi những người trong nhóm của cậu đều đã thay quần áo và đi ra, cô vẫn chưa thấy Đàm Tễ.

Cô trực tiếp đi thẳng vào trong, gõ vào cánh cửa đang đóng duy nhất.

Cánh cửa vừa mở ra, Nguyễn Sơ Tinh liền bị kéo vào trong, không gian phòng thay đồ có hơi chật hẹp, cũng tối hơn nhiều so với bên ngoài. Nguyễn Sơ Tinh thấy cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng chưa cài nút, cô cách cậu rất gần, gần đến không thể tránh khỏi việc nhìn thấy khung cảnh mờ mờ ảo ảo hiện ra bên trong.

Cô nuốt nước bọt, nhìn đi chỗ khác.

Đàm Tễ trên người thoang thoảng mùi mồ hôi, không có mùi khó chịu, hòa huyện với hương bạc hà tươi mát, vô tình mời gọi người khác cảm thấy quyến rũ, Nguyễn Sơ Tinh hỏi: “Cậu cố tình lừa chị vào đây?”

“Ừm, nếu không thì sao em có cơ hội ở một mình với chị được.” Đàm Tễ oan ức nói.

Cậu chỉ nghĩ đến việc chị đến gặp cậu liền cảm thấy rất vui vẻ: “Chị nhìn xem hai cái răng nanh này của em nhìn thật không, có giống như một ma cà rồng thật sự không?”

Haizz, ấu trĩ.

Nhưng Nguyễn Sơ Tinh vẫn không nhịn được mà bật cười, cô ngước mắt lên nhìn hai chiếc răng đáng yêu của cậu.

“Chị ơi, chị có biết cái ôm đầu tiên là gì không?”

Cô vẫn chưa trả lời, cậu đã đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào xương quai xanh của cô, hàm răng sắc nhọn của cậu chạm vào những tĩnh mạch mỏng manh, cắn vào làn da nhạy cảm của cô từng chút một.

Nguyễn Sơ Tinh đẩy cậu ra, nhưng cảm thấy đẩy không chuyển động.

Cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, vô thức ở trong vòng tay cậu run rẩy, khẩn trương túm lấy áo sơ mi cậu. Đàm Tễ thậm chí trắng trợn hơn, cậu còn thè đầu lưỡi ra li3m, như đang thưởng thức món ăn.

“Có người.” Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt lườm cậu.

Lời nói vừa dứt, tiếng bước chân của người bên ngoài ngày càng gần: “Đàm Tễ, cậu có ở trong này không?”

Anh ta đưa tay ra, muốn mở cánh cửa.

Nguyễn Sơ Tinh không đủ chú ý đến sự va chạm trên cơ thể nữa, cô lo lắng trốn trong vòng tay của Đàm Tễ, âm thanh của cô vì căng thẳng mà có hơi run nhẹ: “Sắp bị người khác phát hiện rồi.”

Cô nhớ vừa nãy chưa khóa cửa, nhưng tay cô không thể với tới.

Nguyễn Sơ Tinh vô cùng sốt ruột, Nếu bị ai đó nhìn thấy cô như thế này về sau cô phải hành xử như thế nào đây? Đàm Tễ rất thích biểu cảm lúc này của cô, không nhịn được mà cắn một cái.

Cô bất cẩn thở gấp, sau khi nghe thấy âm thanh của chính mình cô nhắm chặt mắt, cắn môi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN