Tuỳ Ý Đoạt Lấy - Chương 20: C20: Tuỳ ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Tuỳ Ý Đoạt Lấy


Chương 20: C20: Tuỳ ý


Trans: Janet

Beta: Nê

——

“Cậu cho rằng tất cả mọi người đều như cậu sao?”

Đàm Tễ khinh thường nghĩ, Hứa Diệc Nhiên làm gì có cửa mà cạnh tranh với cậu.

Nguyễn Sơ Tinh thực sự phải rời đi, nhưng Đàm Tễ vẫn túm lấy cô: “Cái kia, chị có thể làm cái kia thêm một lần nữa được không?”

Cái kia? Cái nào?

Nguyễn Sơ Tinh không đoán được ý của cậu, nghĩ nghĩ, thử thăm dò vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Ngoan, nên để chị đi rồi.”

Giọng điệu dỗ trẻ con tiêu chuẩn, như thế chắc là ổn rồi.

Đàm Tễ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chị, không phải cái này, là cái kia.”

“Rốt cuộc là cái gì?” Cô giương mắt trừng cậu nhìn, tại sao cứ phải nói là cái kia, sao cô lại cảm giác mình không hiểu rõ người này vậy?

Đàm Tễ đột nhiên ngồi xổm xuống, cách một khoảng hôn cô một cái: “Chính là cái này.”

Nhớ đến lần trước, Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt nói: “Chị muốn giải thích, thật ra chỉ là hiểu lầm, hôm đó chị gặp phải Thẩm Lâm Gia…”

Cậu không muốn nghe: “Chị ơi, đi đi, em sẽ nhớ chị. Con ngựa thành Troy.”

“……”

Nguyễn Sơ Tinh đi được vài bước thì đột nhiên nở nụ cười. Đây thực sự là lần đầu tiên cô được một người khác nhớ nhung như vậy, cô quay đầu lại, thấy Đàm Tễ từ trong góc đi ra, đứng ở xa xa nhìn cô.

Một tay cậu đút túi, trông có vẻ điềm tĩnh và dịu dàng, nhưng khi cô quay đầu lại, cậu liền giơ tay lên làm một hình trái tim.

“Trẻ trâu.”

Mãi cho đến khi bóng dáng của cô gái biến mất, Đàm Tễ mới nâng bước chân, quay vào trong.

Nguyễn Sơ Tinh trộm dựa vào góc thở hổn hển, điện thoại đột nhiên sáng lên một chút.

Đứa nhỏ: [Chú ý an toàn [trái tim].]

Cô không cẩn thận bật cười, trái tim vốn đã yên lặng thật lâu bỗng đập loạn nhịp trong lồ ng ngực. Dường như cô cảm nhận được một thứ gì đó đang từ từ thoát ra khỏi trái tim mình.

Lôi Nhất Đồng lái xe tới, cửa sổ chậm rãi hạ xuống trước mặt cô: “Tiểu Tinh Tinh, lên xe đi.”

Nguyễn Sơ Tinh bị ánh đèn làm cho chói mắt, cô thu lại ý cười, mở cửa xe đi vào.

“Vừa gặp đứa em trai cậu ngày nhớ đêm mong sao?” Lôi Nhất Đồng cố ý nhấn mạnh hai chữ em trai, xưng hô rõ ràng rất bình thường nhưng trong miệng lại có vẻ vô cùng mờ ám.

“Lôi Nhất Đồng.” Nguyễn Sơ Tinh mở điện thoại ra, “Nếu còn lắm miệng, mình sẽ cắt tiền thưởng tháng này của cậu.”

Chủ nghĩa tư bản độc ác này…

“Yo yo yo.” Lôi Nhất Đồng lần đầu nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ, “Bây giờ không phải là giờ làm việc, mình đã phải hy sinh thời gian để đến đón cậu, cậu còn không biết ơn. Nguyễn Sơ Tinh, cậu có còn là người không?”

Lôi Nhất Đồng còn muốn tiếp tục, nhưng Nguyễn Sơ Tinh đã trả lời: “Mình không phải.”

“……” Chị gái tàn nhẫn quá đi.

Bộ phim《 Khói Lửa 》 của Đàm Tễ đã phát sóng được hai tập, mặc dù Đàm Tễ không phải là nhân vật chính, nhưng hotsearch xếp thứ nhất của bộ phim lại là “Ánh mắt của Đàm Tễ”. Đây cũng không phải là đoàn đội của Sơ Tinh mua mà là nó tự leo tên bảng xếp hạng.

Ngay sau đó, một loạt các clip Tam quan của tôi phụ thuộc vào khuôn mặt của nhân vật phản diện, mặt bìa là hình ảnh Đàm Tễ mặt đầy máu cười ngông cuồng nhưng bộ dáng lại hồn nhiên, ánh mắt lạnh băng lại mang theo nghiền ngẫm, giống như tràn ngập khinh thường với mạng sống, nhưng lại thích thú với việc giẫm đạp mạng sống của người khác.

Hắn thích cảm giác chơi đùa mọi người trong lòng bàn tay.

Điểm độc đáo nhất ở nhân vật này là tính cách của hắn chống đối xã hội, không có quá khứ bi thảm, độc ác xấu xa đến tận xương tủy.

[Mặc dù em trai rất đẹp, nhưng vẫn muốn nói một chút, buổi tối xem phim tôi suýt chút nữa đã gặp ác mộng.]

[Như vậy cũng thật là đáng sợ.]

Ai có thể nghĩ rằng một vai phụ nhỏ bé, khi bộ phim vừa phát sóng sẽ chiếm hết ánh đèn sân khấu, ngược lại vai nam nữ chính trở nên ảm đạm. Cậu quá tuyệt vời, vừa mới lên sân khấu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

[Mọi người không nhận ra người này là Đàm Tễ ở Tinh Thần Chi Danh sao?]

[Thảo nào tôi cứ cảm thấy quen quen!]

[Không ngờ kỹ năng diễn xuất của cậu ấy lại tốt như vậy, nhìn bộ dáng cậu ấy ngày thường tự tin tỏa sáng như ánh mặt trời, căn bản không thể tưởng tượng được cậu ấy có thể đóng một vai tàn nhẫn máu lạnh như thế, kỹ năng diễn xuất bùng nổ!]

[Toàn bộ vai phụ bộ phim này đều xuất thân chính quy, nhưng bọn họ lại để Đàm Tễ diễn vai này, nên nói kỹ thuật diễn xuất là trời cho, đúng không?]

[Đây không phải là Đàm Tễ đâu nhỉ, tôi bắt đầu thấy sợ rồi đấy……]

[Tôi phải nhanh chóng tìm kiếm hình ảnh thường ngày của cậu ấy ở Tinh Thần chi Danh thôi. Chỉ có Tễ đáng yêu mới có thể giúp tôi thoát khỏi bóng ma của Tễ máu lạnh.]

[Các chị em đang xem hãy tiện thể bỏ một phiếu cho Đàm Tễ đi a a a.]

Trong một tuần tiếp theo, Nguyễn Sơ Tinh đã lên kế hoạch sắp xếp công việc tương lai cho Đàm Tễ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đàm Tế chắc chắn sẽ ra mắt ở vị trí C. Mặc dù chương trình tài năng là đào tạo nhóm nhạc nam, nhưng về cơ bản cuối cùng vẫn là phải dựa vào sự phát triển của mỗi cá nhân.

Nguyễn Sơ Tinh biết Đàm Tễ rất nổi tiếng, nhưng khi nhìn thấy fans tiếp ứng của cậu cô vẫn rất ngạc nhiên. Đàm Tễ cũng có phản ứng tương tự, bị nhốt vài tháng trong trung tâm huấn luyện, hoàn toàn không biết rằng trong vài tháng ngắn ngủi lại có nhiều người ủng hộ cậu như vậy.

Bọn họ ngồi ở trong xe, từ xa đã nhìn thấy một đám đông, Đàm Tễ đeo khẩu trang đội mũ, cùng Nguyễn Sơ tinh xuống xe, cậu nắm tay Nguyễn Sơ Tinh, cô theo bản năng muốn rút tay ra lại bị giữ chặt.

Khi tên Đàm Tễ xuất hiện trên màn hình, bọn họ bắt đầu hát những đoạn trích của bài hát mà Đàm Tễ đã biểu diễn trong chương trình, xen lẫn một số khẩu hiệu cổ vũ Đàm Tễ không nổi tiếng, trời đất khó tha.

Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy âm thanh xung quanh mình rất xa, lòng bàn tay hơi ẩm ướt, từng dây thần kinh căng thẳng. Lỡ như bị phát hiện thì sao, lòng bàn tay vừa ấm vừa mạnh mẽ, Nguyễn Sơ Tinh làm thế nào cũng không rút lại được.

“Đàm Tễ!”

“Chồng của em a a a……”

Nguyễn Sơ Tinh giật mình, tưởng rằng Đàm Tễ đã bị phát hiện, liền dùng hết sức rút tay về. Thế nhưng, một giây sau, cậu nhóc đã túm lấy váy cô: “Chị, chị không lo sẽ lạc mất em sao?”

Lo lắng? Lúc đó, chỉ cần cô gọi Đàm Tễ một tiếng, có lẽ những người khác sẽ đào ba tấc đất để tìm cậu.

Nhưng Đàm Tễ vẫn tỏ ra dễ thương với cô, đôi mắt dưới chiếc mũ của cậu ấy sáng ngời.

Rõ ràng cậu đã che mặt, nhưng cậu lại hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh. Cậu dường như được sinh ra để sống dưới ánh đèn sân khấu, ngay cả khi đứng trong đám đông, cả người cậu vẫn tỏa sáng.

Nguyễn Sơ Tinh có dự cảm không lành: “Chúng ta về trước đi, lát nữa bị phát hiện cũng không ra được.”

Đến lúc tắc nghẽn, dễ xảy ra tai nạn.

Nguyễn Sơ Tinh lên xe trước, Đàm Tế còn chưa kịp đứng dậy, bọn họ đã nghe thấy tiếng hét điên cuồng từ phía sau, bọn họ đột nhiên phát hiện Đàm Tễ đang đi tới, liền hưng phấn lao về phía trước.

“Chồng ah ah!”

Nguyễn Sơ Tinh yêu cầu tài xế nhanh chóng lái xe đi, để không xảy ra sự cố giẫm đạp do sự quá khích của người hâm mộ, cô đã liên hệ với các nhân viên bảo vệ tại hiện trường và yêu cầu họ duy trì trật tự tại hiện trường.

Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đàm Tễ đang nhìn cô hồi lâu: “Sao vậy?”

“Chị.” Cậu ngượng ngùng, “Người vừa rồi gọi em là chồng, không liên quan gì đến em hết, chị đừng hiểu lầm nha.”

Nguyễn Sơ Tinh không khỏi bật cười, đương nhiên cô biết là không phải, nhiều người gọi cậu là chồng như vậy, đều là vợ cậu sao?

Đàm Tễ giơ ngón trỏ: “Em chỉ muốn làm chồng của một mình chị thôi.”

Cô trố mắt nhìn, rút ​​tay nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da trắng nõn ẩn dưới mái tóc dài đã ửng đỏ.

Cậu nhóc này đang nói cái quái gì vậy?

Khóe môi Đàm Tễ cong cong một lúc, lấy điện thoại ra và đăng Weibo.

Kèm theo là ảnh selfie của bản thân và ảnh của người hâm mộ trước khi cổ vũ: [Tôi đã nhận được lời chúc của mọi người rồi, xin hãy chú ý an toàn nhé.]

Một lúc sau, các bình luận điên cuồng chen vào, hệ thống gần như bị sập, Đàm Tễ xem lại thì thấy mình có năm triệu người hâm mộ.

Nhưng điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là liệu chị có thích cậu hơn không.

Giống như khi cậu còn là một đứa trẻ, cậu muốn đạt điểm cao chỉ để được cha mẹ khen ngợi.

Cậu ngọt ngào dựa vào ghế và nheo mắt, giả vờ ngủ dựa vào vai chị.

“Đàm Tễ? Đừng giả vờ nữa.” Nguyễn Sơ Tinh đẩy cậu ra nhưng lại không đẩy nổi.

Mái tóc bồng bềnh của cậu làm cổ cô ngưa ngứa, Nguyễn Sơ Tinh thở dài, đưa tay ra, điều chỉnh vị trí đầu của cậu để cậu có thể dựa thoải mái hơn.

Trước khi Tinh Thần Chi Danh cập nhật, vô số khán giả đã cầm trước điện thoại trong tay, chỉ để xem thể hiện của Đàm Tễ trong tập này.

Bọn họ hào hứng bật chương trình lên, nhìn thấy tạo hình quỷ hút máu của Đàm Tễ thì thét chói tai, nhưng ngay sau đó họ không thể cười được nữa. Tại sao Đàm Tễ ở vị trí Center mà lại ít màn ảnh như vậy? Tại sao máy ảnh không quay về phía Đàm Tễ khi cậu ấy đang hát?

Rõ ràng màn trình diễn của Đàm Tễ là tốt nhất, tại sao cậu ấy lại bị cắt thành như thế này?

Biên tập viên cắt nối đi ra đây để chúng tôi đánh một trận!

Đêm đó, Đàm Tễ Shots lập tức lên hot search, có người nghi ngờ: [Phần trình diễn của Đàm Tễ rõ ràng là tốt nhất, tại sao vị trí thứ hai lại có nhiều cảnh như vậy, nhưng lại không chừa cho em trai tôi một bức nào?]

[Tôi nghi ngờ rằng tổ chương trình sẽ gây rối vào đêm cuối cùng ra mắt, vì vậy đây không phải là kịch bản thực sự phải không?]

[Từ chối tế thiên!!! Đàm Tễ phải ra mắt ở vị trí C.]

[Nói thẳng một câu, Lại Hạo Không hẳn là con trai cưng của show này. Mặc dù anh ta không có nhiều cảnh quay trước đó, có vẻ như Tinh Thần Chi Danh tập trung vào Đàm Tễ, nhưng rất có thể cuối cùng sẽ bị đảo ngược.]

Trên thực tế, hạn ngạch ra mắt tên của các ngôi sao hầu hết đều được đặt ở hậu trường, nhưng sẽ có một chút thay đổi khi ra mắt. Không phải Nguyễn Sơ Tinh không chào hỏi qua tổ tiết mục, nhưng cô không ngờ rằng vẫn bị Tinh Thần Chi Danh bỏ qua như vậy.

Trong phiên bản biên tập cắt nối sau đó, rất nhiều biểu cảm xuất sắc của Đàm Tễ đã biến mất, sao trời ban đầu vốn lộng lẫy đột nhiên suy yếu. Không chỉ thế tổ chương trình còn sắp xếp nâng vẻ đẹp của người khác lên, nhưng Đàm Tễ lại dựa vào ngoại hình và sức mạnh của chính mình để giữ vững.

Nếu đây không phải là nhằm vào, thì cô thực sự không biết nhằm vào là như thế nào nữa.

Nguyễn Sơ Tinh rất ít khi tức giận, nhưng nghĩ đến việc Đàm Tễ đã nghiêm túc thế nào, cô vẫn không thể không tức giận.

Cậu chưa bao giờ thể hiện khía cạnh dễ bị tổn thương của mình trước mặt bất kỳ ai, và cậu luôn là người âm thầm cho đi trong đội, nhưng cuối cùng mọi người lại không thể đối xử công bằng với cậu ấy.

Ngay cả khi có địa vị trong làng giải trí, cô vẫn thấy đau lòng vì cậu.

Trên đường đi đến tổ tiết mục, Nguyễn Sơ Tinh khẽ cau mày, xung quanh là một luồng khí lạnh. Cô nghĩ đến cảnh cậu cười vào ngày hôm đó trong bệnh viện, trái tim như thắt lại.

Các thực tập sinh đang gấp rút tập luyện, chỉ còn vài ngày nữa là đêm ra mắt được phát sóng trực tiếp, việc họ có thể thành lập nhóm hay không sẽ trực tiếp quyết định số phận tương lai của các thực tập sinh.

Nguyễn Sơ Tinh đã trực tiếp trao đổi với tổ chương trình, nhưng bên kia nói với cô rằng vấn đề này không do anh ta quyết định, nghĩa là tư bản phía sau đang muốn nâng đỡ Lại Hạo Không.

Cô dựa vào bức tường màu bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Hứa Diệc Nhiên nhìn cô: “Vì Đàm Tễ sao?”

Anh ta nghiêng đầu cẩn thận nhìn Nguyễn Sơ Tinh, anh ta rất thích dáng vẻ bây giờ của cô, sắc sảo có năng lực, nhưng tất cả đều vì người đàn ông khác.

Nguyễn Sơ Tinh không nói gì.

“Cậu ta sẽ không ra mắt ở vị trí C.” Hứa Diệc Nhiên kiên quyết nói.

Bởi vì ngày hôm đó anh ta nghe thấy Trần Kỳ Phàm gọi điện thoại.

Cậu ta nói: “Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không cho Đàm Tễ có cơ hội ra mắt ở vị trí C.”

Đó là lý do tại sao tổ chương trình đã cắt cảnh của Đàm Tễ đi để làm giảm sự nổi tiếng của cậu, để thứ hạng cuối cùng được mọi người chấp nhận.

Trong lòng Hứa Diệc Nhiên tràn ngập sự ích kỷ, khi nói ra lời này, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác vui sướng kỳ lạ.

Trong lòng Nguyễn Sơ Tinh trầm xuống, cô hiểu rõ hơn ai hết, thứ nhất cùng thứ hai chênh lệch chỉ có một vị trí, nhưng vận mệnh tương lai nhất định sẽ rất khác biệt.

“Chị!”

Áp suất thấp xung quanh Nguyễn Sơ Tinh gần như tiêu tan ngay lập tức, cô nhìn lên và thấy Đàm Tễ đang đi tới.

Cậu bé mặc đồ trắng, dáng người mảnh khảnh. Khi cậu bước tới, dường như cậu mang theo cả ánh nắng.

Đàm Tễ cảnh giác liếc nhìn Hứa Diệc Nhiên, nghĩ rằng thật may mắn khi Thẩm Giai Giai nói với cậu rằng chị sẽ đến.

Cậu vươn tay nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô: “Chị ơi.”

Nguyễn Sơ Tinh muốn rút tay lại, lại bị cậu giữ chặt.

“Cậu làm gì vậy? Buông tay?”

“Không buông.” Bàn tay của Đàm Tễ rất mạnh mẽ, trông cậu có vẻ liều lĩnh và kiêu ngạo.

Nguyễn Sơ Tinh thở dài để cậu nắm, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Gặp được chị cũng đủ để em hạnh phúc trong một năm.”

Nghĩ Hứa Diệc Nhiên cũng đang ở đó, Nguyễn Sơ Tinh kéo cậu đến phòng khách riêng, do dự một lúc: “Cảnh quay của cậu ở tập trước đã bị cắt rồi.”

“Ồ.” Đàm Tễ không để ý, vẫn cười nhìn cô.

“Hôm nay chị đi gặp bọn họ, biết được bọn họ muốn ưu ái Lại Hạo Không, có lẽ cậu sẽ không chiếm được vị trí thứ nhất.”

“Ồ.”

Nguyễn Sơ Tinh giật giật tay áo của cậu: “Còn cười à.”

“Chị sẽ không thích em nữa vì em không đạt hạng nhất sao?”

Cậu nhóc chớp mắt.

“Sẽ không đâu.”

Nguyễn Sơ Tinh trả lời không chút do dự, cô phản ứng trong ba giây, mở to mắt nhìn về phía Đàm Tễ, đối phương nhướng mày cười ranh mãnh: “Vậy ý chị là em đứng thứ nhất thì sẽ thích em sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN