Trans: Irgist
Beta: Nê
—–
Khi Sơ Tinh nhìn thấy Đàm Tễ vào ngày hôm sau, không thể không dùng trò chọc cười trước đây mà cậu đã dùng trước: “Ôi, gấu trúc ở đâu tới đây? Cậu có muốn chụp vài tấm ảnh màu không?”
Ai ngờ Đàm Tễ vui vẻ đi tới: “Được, được.”
Cậu lấy điện thoại di động ra, hạ thấp gối xuống chụp một bức ảnh bên cạnh Sơ Tinh, sau đó đặt nó làm hình nền. Đàm Tễ vui mừng khôn xiết vì cuối cùng cậu cũng có một bức ảnh với chị.
“Cho chị xem thử đi.”
Đàm Tễ đưa điện thoại cho cô, Sơ Tinh liếc nhìn, cũng được, Đàm Tễ ghé vào tai cô: “Chị, có chút tướng phu thê đúng không?”
Hai tai cô đỏ bừng: “Im đi.”
Đầu ngón tay vô tình ấn nhầm chỗ, quay trở về thư viện ảnh, Sơ Tinh nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp đêm xuất đạo của cậu: “Ấy? Cái này cho chị xem được không?”
Đàm Tễ mỉm cười: “Đương nhiên, chị cũng không phải người ngoài.”
Bức ảnh có lẽ là lưu từ Weibo, thiếu niên môi đỏ răng trắng, mặc áo đen đứng trên sân khấu. Cô quay lại và nhìn thấy một bức ảnh của khán giả.
“Cái này… Chị không thể xem cái này.” Đàm Tễ lo lắng cầm lấy điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Sơ Tinh không biết tại sao, “Không phải cậu vừa nói chị không phải người ngoài sao?”
Đàm Tễ gần như quên mất rằng có những bức ảnh của Sơ Tinh ở phía sau: “Không có gì, Nhưng… Không xem được.”
Cô không nhịn được cười, cố ý trêu chọc cậu: “Cái đồ hư hỏng này giấu bí mật gì thế?”
Nghe xong mặt cậu đỏ như trái cà chua: “Chị, chị đang nói gì vậy?”
Sau khi Đàm Tễ chụp tạp chí xong, cậu đã chụp thêm một vài , năm tư rồi nên cậu không có lịch học, nhưng thỉnh thoảng có một số những việc vẫn cần cậu tới trường.
Sơ Tinh không chịu trách nhiệm về cuộc sống riêng tư của cậu, dù sao cô cũng đã sắp xếp một nam trợ lý cho một mình cậu. Nhưng Đàm Tễ cứ nài nỉ cô: “Chị, chị có thể quay lại trường học với em không?”
“Lý do.”
“Em muốn hẹn hò với chị trong khuôn viên trường.” Đàm Tễ thấp giọng nói xong, cảm thấy vô lý, rất nhanh đã chuyển chủ đề khác, “Chị, chị không nhớ những giáo viên dạy chị trước đây sao? Chị không nhớ khu học xá nơi chị đã ở bốn năm? Chị không nhớ những món ăn ngon ở nhà ăn trước khuôn viên trường ạ?”
Nguyễn Sơ Tinh gật gật đầu, sau đó bảo trợ lý đưa bọn họ về trường.
Sau khi cởi dây an toàn và chuẩn bị bước xuống xe, cô đột nhiên nói: “Thật ra, chị nhớ giáo sư đẹp trai và trẻ tuổi nhất trường chúng ta…”
Đàm Tễ nghe thấy liền lo lắng giữ cô lại, ngăn không cho cô chạy lung tung: “Vậy chị ở trên xe đợi em một lúc nhé, lát em đến ngay.”
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách…
Cô cố nén cười: “Sao vậy? Có vấn đề gì hả? Bây giờ tới cổng trường cũng không cho chị vào nữa sao?”
“Chị, chị bắt nạt em.” Cún con tức giận nhìn cô, “Chị biết rõ rồi mà còn…”
“Chị thì biết cái gì chứ?”
“Biết là em thích chị.” Mắt Đàm Tễ long lanh như cún nhỏ đáng thương, “Chị cứ nhìn người khác là chỗ này của em rất đau và khó chịu, chị không tin thì sờ thử xem.”
Nguyễn Sơ Tinh sờ lên ngực trái săn chắc của cậu, cô rụt tay lại như bị điện giật, nhưng lại bị Đàm Tễ dùng một tay giữ chặt, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội của cậu.
“Cậu… Cậu buông ra.” Giọng cô run run, “Đừng có manh động, sờ vào thì biết là cậu có bị bệnh hay không hả?”
Đồ hư hỏng.
Đàn Tễ buông tay: “Vậy thì chị đừng đi.”
Cậu kề mặt sát vào mặt Sơ Tinh: “Em không đẹp sao? Lẽ nào không thể so với người khác ạ? Còn nữa, em là độc quyền của chị, chị chơi em bao nhiêu tùy thích, làm em ra dạng gì cũng được, họ có thể làm được như vậy sao!”
Sơ Tinh bị những lời thẳng thắn của Đàm Tễ làm cho giật mình, cô nhéo má cậu: “Tại vì da mặt họ không dày như cậu.”
Đàm Tễ dứt khoát bày ra tuyệt chiêu làm nũng: “Chị, đừng đi, xin chị đó đừng đi mà.”
Cô thở dài một hơi: “Được rồi, chị sẽ ở đây đợi cậu.”
Đàm Tễ lòng vui như trẩy hội: “Em sẽ không để chị chờ lâu đâu.”
Cậu đeo khẩu trang và đội mũ đi vào trường, vừa bước ra khỏi phòng cố vấn liền bị hai nữ sinh bắt gặp: “Bạn có phải là Đàm Tễ không ạ?”
Ở Đại học Man Đô có rất nhiều người nổi tiếng theo học, mà Đàm Tễ thì vô danh nên đúng ra là không có ai quan tâm mới phải, nhưng cậu không ngờ rằng khi hai nữ sinh vừa dứt câu, một đám người đã vây quanh cậu. Những người này đã vui mừng khôn xiết khi nghe thấy tên của Đàm Tễ, đôi mắt họ trở nên lấp lánh.
Cậu lạnh lùng liếc đám đông: “Ai là Đàm Tễ vậy?”
“Dữ vậy, chắc không phải Đàm Tễ rồi.”
“Ủa sao tôi thấy giống lắm á.”
Bọn họ không nhịn được mà nhìn lướt thêm một lần, người đàn ông lực lưỡng, ánh mắt thì lạnh lùng, so với Đàm Tiểu Tễ vô địch đáng yêu của họ thì đúng là còn cách rất xa.
“Có thể cho tôi đi được chưa?”
“À, ừm….Được được.”
Đàm Tễ bước được vài bước, còn đang tự cho là mình thật là thông minh thì đằng sau có người hét lên.
“Tôi vẫn có cảm giác anh ta là Đàm Tễ, đừng có quên rằng Đàm Tễ diễn tốt thế nào!”
“Aaaaaaaaaa.”
Đàm Tễ hoảng hốt một phen, theo bản năng liền phóng đi, chiếc áo xanh vút đi trong gió. Cậu nhìn thấy Sơ Tinh đang đi về hướng này, không nghĩ nhiều liền kéo tay cô cùng chạy.
Sơ Tinh bị cậu dọa cho sợ một phen, nhưng cô cũng không ý kiến gì.
Cả hai chạy thục mạng tới dốc tình nhân ở khuôn viên trường, bọn họ cũng không muốn trở thành fan tư sinh*, nhìn thấy Đàm Tễ chạy nhanh như vậy, mệt như vậy, bọn họ đương nhiên không đuổi theo nữa.
*Fan tư sinh: Fans cuồng, dùng hình thức điên cuồng hay đeo bám để theo đuổi thần tượng.
“Nhưng mà ai đang ở cạnh anh ấy vậy?”
“Chắc là quản lý của anh ấy thôi.”
Nguyễn Sơ Tinh hiếm khi gặp rắc rối như thế này, làm cô gãy giày cao gót, bây giờ cô đang thở hổn hển và trừng mắt nhìn cậu. Toàn thân như báo hiệu rằng, tôi giận rồi.
Đàm Tễ không nhịn được cười, lấy tay lau mồ hôi trên trán.
“Vừa rồi sao cậu phải chạy?”
Cậu vô tội nói: “Em cũng không biết, có người đuổi theo thì chạy thôi.”
Nguyễn Sơ Tinh: “…”
Cô ngồi nhìn đôi giày cao gót bị hỏng, trong lòng cảm thấy phiền thêm chút.
Đàm Tễ ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Chị, em cõng chị nhé.”
Thấy Sơ Tinh do dự, cậu liền giục: “Sao vậy? Lên đây đi.”
Nằm trên bờ vai vững chãi của Đàm Tễ, cô mới nhận ra rằng đứa trẻ này cũng là một người đàn ông, Đàm Tễ cảm thán: “Chị nhẹ quá.”
Gió mát thổi bay hơi nóng trên mặt Sơ Tinh, cô khó chịu quay đầu, giả vờ ngắm cảnh bên cạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy thật tốt khi được cõng như thế này, bởi vì Đàm Tễ không thể nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của cô.
“Vừa nãy chị muốn đi gặp giáo sư đẹp trai hả?” Cậu hơi tức giận, nhưng cũng rất dễ thương.
“Hả?” Sơ Tinh sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được cười lên: “Ừ, có chuyện gì sao?”
Thật ra cô chỉ đi dạo thôi, nhưng nhìn thấy người nào đó nổi cơn ghen, Nguyễn Sơ Tinh không thể không chọc cậu một lúc.
“Lời chị nói không chắc chắn lắm.”
“Cho nên?” Sơ Tinh đã quen với cái trò trẻ trâu này: “Từ giờ sẽ không để ý chị nữa?”
“Không được, em vẫn sẽ tiếp tục quấy rầy chị.” Đàm Tễ tự an ủi mình, dù sao thì chị cũng không nhìn thấy.
Dốc tình nhân là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi trong khuôn viên trường, đi đến góc đường có một cặp đôi đang hôn nhau quên trời đất. Có lẽ Đàm Tễ cảm thấy ngại ngùng, nên đã cố tình bước nhanh hơn.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên mơ hồ, lòng bàn tay của Sơ Tinh đầy mồ hôi: “Cậu thích chị là vì thích tình yêu chị em sao?”
Sơ Tinh đột nhiên nhận ra mình dường như hơi nghiêm túc. Bởi vì cô đang suy nghĩ không biết tương lai của hai người sẽ như thế nào, nếu như định mệnh phải chia tay, không ở bên nhau có phải tốt hơn không.
Cô muốn biết tại sao Đàm Tễ thích cô. Vì cậu muốn dựa vào cô, muốn cảm nhận tình thân hay là vì cậu thích những cô gái trưởng thành? Đối với một người trẻ tuổi như cậu, có lẽ đây là tình đầu, vậy chả lẽ cậu thật sự chỉ thèm muốn cảm giác mới lạ thôi sao?
Một ngày nào đó, khi cậu chẳng còn ngây thơ nữa, thì liệu cậu còn thích cô không?
Phần lớn thời gian Sơ Tinh đều lý trí và quyết đoán, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên, cô lại sợ hãi và lùi bước trước những vấn đề về Đàm Tễ.
Hóa ra cô thực sự sợ đi đến một kết cục tồi tệ với cậu hơn cô tưởng tượng. Nếu có thể duy trì như bây giờ, có lẽ sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp nhất.
Tim của Sơ Tinh như nhảy ra khỏi l ồng ngực, cô hơi sợ câu trả lời của Đàm Tễ. Nếu như chỉ là thích các chị, vậy có phải là đổi thành chị nào cũng được, chẳng có vấn đề gì không?
“Ai nói vậy?” Đàm Tễ dừng một chút, “Đó là bởi vì chị lớn tuổi hơn em. Nếu là chị nhỏ hơn em, em sẽ không thích tình chị em nữa.”
Tay của Sơ Tinh trên tay áo cậu từ từ nắm chặt.
Cậu nghĩ nghĩ, xấu hổ nói: “Em chỉ thích chị thôi, tuổi tác thì có liên quan gì? Chị bao nhiêu tuổi, em đều có thể bảo vệ chị, chăm sóc chị.”
Dường như mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng. Khóe môi Sơ Tinh cong lên và cô khẽ ừm một tiếng.
Đàm Tễ im lặng một lúc, như không biết nói gì, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Dù sao em cũng chỉ muốn có chị mà thôi.”
Tim đập không ngừng trong l ồng ngực.
Cô vốn cho rằng mình đã trưởng thành và kiên cường, sẽ không còn cảm giác rung động mãnh liệt đối với thứ gì đó, nhưng không ngờ lại kích động đến mức đầu ngón tay run rẩy như bây giờ.
Đàm Tễ bế cô đến một chiếc ghế đá: “Chị đi giày cỡ bao nhiêu?”
“38.”
Đàm Tễ khoác cặp sách đến trung tâm thương mại mua một đôi giày bệt cho Sơ Tinh, khi trở lại liền ngồi xổm xuống: “Em mua một đôi màu trắng, chị đi tạm đi.”
“Cảm ơn cậu.”
Sơ Tinh đưa tay ra để lấy, nhưng Đàm Tễ lại không đưa. Cậu cẩn thận giúp cô cởi giày cao gót ra: “Chị bị cọ ở đây nè, có đau không?”
Cậu nhíu mày, xót xa xoa gót chân cô gái, thậm chí còn thổi nhẹ.
Sơ Tinh muốn rút chân mình lại, nhưng cậu lại bất giác giữ lấy cô: “Chị ngoan nào, đi giày mới sẽ không đau nữa.”
Cậu cẩn thận xỏ giày cho cô, mặt vui như tết: “Xong rồi.”
Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông chạm vào chân cô và dỗ dành cô bằng giọng điệu trẻ con. Cô lấy khăn giấy ướt đưa cho Đàm Tễ, sợ cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình nên quay người bỏ đi.
Đàm Tễ ban đầu nghĩ rằng không có gì, nhưng cậu sợ chị nghĩ mình bẩn nên ngoan ngoãn lau tay sạch sẽ: “Chờ em với.”
Đàm Tễ đỡ lấy cô, tới lúc lên xe vẫn còn nắm chặt tay. Sơ Tinh muốn rút tay ra khỏi tay cậu, nhưng lại phát hiện ra rằng Đàm Tễ khỏe hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Cô thở dài: “Thế này không phải là nắm tay.”
“Hả?”
Sơ Tinh rút tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cậu: “Thế này này, đã hiểu chưa?”