Trans: Igirst
Beta: Nê
———
Nguyễn Sơ Tinh cạn lời: “Không phải….”
Tất cả đều là do đồ điên Lôi Nhất Đồng làm ra mấy thứ tục tĩu trước mặt cô, tới nỗi khi cô nghe thấy lời Đàm Tễ nói còn tưởng là cái ý đó. Kết quả Đàm Tễ không như vậy, làm Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ gần chết.
Cô đã định nói điều đó với cậu nhóc kia, ngay khi Sơ Tinh định giải thích chi tiết, Đàm Tễ đã kéo cô ấy lại và hào hứng nói: “Điều đó thực sự có thể xảy ra sao? Có thật không?”
Sơ Tinh quay ngoắt đi: “Không phải đâu.”
Đàm Tễ không quan tâm: “Em mới nghe thấy rồi, chị đừng có thất hứa!”
Cậu vui tới nỗi xoay tròn: “Thì ra đây là quà mà chị chuẩn bị cho em, thích quá đi!”
Sơ Tinh: “…” Đáng ra cô không nên nói nửa câu cuối.
Đàm Tễ ôm lấy cô nhảy lên nhảy xuống, làm Sơ Tinh phát điên tới nơi: “Nghe chị nói đã, nghe chị nói. Câu vừa nãy chị nói ra không phải là cái ý đó đâu, chị nói là ít nhất mà….”
Nhóc con liền cúi gằm mặt, phụng phịu nói: “Chả lẽ lời chị nói ra thì không tính à?”
“Chị…” Sơ Tinh mím môi, “Chị rút lại, được không?”
“Không được.” Đàm Tễ cong môi, nháy mắt đầy ranh mãnh, “Đã hơn hai phút rồi, không được rút lại đâu.”
Dục khốc vô lệ*(Muốn khóc mà không khóc được), Nguyễn Sơ Tinh sẽ không bao giờ nói ẩn ý trước mặt đứa nhóc này nữa.
Cô tức giận mở cửa đi vào, không có một chút nào là muốn để Đàm Tễ có một sinh nhật cô đơn cả. Đàm Tễ có hơi thất vọng, nhưng mới nghe chị nói câu ấy rồi thì mấy cái khác đều không còn quan trọng nữa.
Đàm Tễ đoán rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ, nên cậu cầm đàn lên và hát.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, cậu có chút bối rối, đặt ghi-ta xuống rồi mở cửa.
“Chị?”
Mắt của nhóc này trở nên sáng rực, tràn đầy hạnh phúc mà ôm chầm lấy cô.
Nguyễn Sơ Tinh bình tĩnh lại, đưa món quà trong tay cho cậu: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Đàm Tễ cẩn thận cất món quà đi: “Em biết là chị sẽ không để em một mình đâu mà…”
Hôm nay cô đã chịu mất mặt nhiều lắm rồi, quà cũng đã tới tay, nếu ở lại đây thêm vài phút nữa thôi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nguyễn Sơ Tinh quay lưng định bụng rời đi, Đàm Tễ liền kéo cô lại: “Chị, để em hôn một chút đi.”
Cậu ủy khuất mà nói: “Đã mấy ngày em không được hôn chị rồi.”
Cô thở dài một hơi: “Được.”
Sự thật được minh chứng, nuông chiều một đứa trẻ chỉ làm nó ham muố,n đòi thêm nữa mà thôi, cô cảm thấy không khí trong lồng ngực mình sắp bị rút hết, Nguyễn Sơ Tinh thở hổn hển: “Hôn đủ chưa?”
“Thêm một phút nữa thôi!”
Sơ Tinh mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó: “Không phải em nói rằng đàn ông thì sẽ không bắt nạt chị cơ mà?”
“Vâng, em không phải đàn ông.” Cậu cắn nhẹ lên tai cô, thủ thỉ, “Khi nào chị mới biến em thành đàn ông đúng nghĩa đây?”
Tai Sơ Tinh nóng đỏ, cô chắc chắn lần này Đàm Tễ thật sự có ý đó.
“Đàm Tễ, chuyện này mà còn lần sau nữa thì…” Lời còn chưa dứt, cô đã bị cuốn vào một nụ hôn sâu.
Lúc rời đi, cô không nhịn được mà phàn nàn: “Lần sau có thể nghĩ ra cái gì mới được không? Lần nào cũng như lần nào.”
Vốn dĩ chỉ là một lời phàn nàn, nhưng Đàm Tễ còn có ý khác, cậu vui vẻ nói: “Được thôi.”
Cô thở dài thêm một hơi, nhưng trên mặt thì đầy ý cười: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đàm Tễ nếu có một cái đuôi thì chắc hẳn là nó đang quẫy cật lực đấy nhỉ?
Tối nay có người mất ngủ rồi đây, Kẹo Bông cũng không ngủ chờ Đàm Tễ đăng weibo.
Chờ đợi và chờ đợi, thông báo đột nhiên nhảy ra.
[Ahhhhhhhhhh đăng bài lên weibo, nhanh lên.]
Đàm Tễ cúi mặt xuống và ngân nga: “Khi em bước về phía anh, anh tưởng đó là mùa xuân~”
“Nhìn anh thêm một chút nữa đi, anh sẽ ngã mất thôi~”
Sau khi tải video lên, Đàm Tễ lập tức bình luận: [Cây đàn ghi-ta mới.]
Người hâm mộ hét lên: [Hahaha, đây là khoe quà à?]
[Dễ thương quá, làm tôi muốn sờ ghê.]
[Vậy cuối cùng Tinh Tinh chỉ tặng cây đàn này thôi sao? Không còn quà nào khác à?]
Ai nói là không có? Đàm Tễ cảm thấy mình đã nhận được món quà quý giá nhất trong cuộc đời rồi.
Nguyễn Sơ Tinh chia sẻ: [Em trai đang yêu của chúng ta sinh nhật vui vẻ nhé.]
Chỉ trong ba giây, cô liền nhận được tin nhắn từ Đàm Tễ: [Không phải em, mà là một mình em.]
Cô uống một ly sữa, miễn cưỡng nén lại những suy nghĩ trong lòng. Nguyễn Sơ Tinh đang đợi đứa trẻ này lớn lên, không thì cô sẽ mãi cảm thấy áy náy mất.
Thời tiết ngày càng lạnh, khối lượng công việc cuối năm luôn đặc biệt nặng nề.
Sơ Tinh hiếm khi ăn cơm cùng bố mẹ, cô đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đưa Đàm Tễ về nhà gặp bố mẹ vào Tết hay không.
Mẹ Trần và bố Nguyễn đang cãi nhau——
“Món này mặn quá.”
“Mặn thì đừng ăn. Tôi xin bà ăn sao?”
“Vậy ông nấu dở thì tôi không thể phàn nàn à?”
Đây có lẽ là niềm vui hàng ngày của họ, như thể cãi vã có thể tạo thêm chút niềm vui cho cuộc sống nhàm chán này.
Sơ Tinh nhướng mày ngắt lời họ: “Bố ơi, nếu con yêu một người nhỏ tuổi hơn con, bố có đồng ý không?”
Đồ ăn có mặn hay không đột nhiên không còn quan trọng nữa, ông Nguyễn gắp thêm một gắp rau, mở to mắt nhìn cô: “Nhóc xấu xa nào vậy, nhỏ tuổi hơn con mà còn dám xuống tay với con, lại còn muốn vờn con?”
“Nói chuyện cái kiểu gì vậy hả? Đây không phải là chuyện tốt sao? Nhanh đem nó về đây cho mẹ xem đi.”
“Chuyện tốt? Tuổi còn trẻ, đầu óc ham chơi, sao có thể chăm sóc Tinh Tình mềm yếu của nhà ta được?”
Hai người vốn đã đang cãi nhau về việc ăn uống, giờ lại thêm vấn đề này cũng bất đồng quan điểm nữa. Nguyễn Sơ Tinh có chút bất lực, cô lấy điện thoại ra và lắng nghe cuộc tranh luận của họ trong khi lướt xem các sự kiện gần đây.
Bà Trần khịt mũi lạnh lùng: “Nói cứ như kiểu lớn tuổi hơn là có thể chăm sóc Tinh Tinh ấy nhỉ?”
“Nhưng cũng tốt hơn là nhỏ tuổi mà, nhỡ có chia tay thì người trẻ hơn có thể dễ dàng kiếm lại tình yêu khác, còn Tinh Tinh Tinh nhà chúng ta thì sao??”
“Tinh Tinh nhà ta thì sao? Với vẻ đẹp của con bé, nó vẫn có thể tìm được một người đàn ông tốt ở tuổi bốn mươi đấy. “Bà Trần mỉm cười, “Không được thì tôi sẽ giúp nó bao nuôi một tiểu thịt tươi, không phải có tiền mua tiên cũng được sao?”
Sơ Tinh dừng tay, nghe thật là cám dỗ mà.
Cô ho khan, không nhịn được hỏi: “Thật không ạ?”
Hai người: “…”
Cô mím môi: “Tới lúc đó nhờ bố mẹ thu xếp nhé, dù sao thì vậy cũng khá thích đó.”
Nguyễn Sơ Tinh cúi đầu tiếp tục ăn.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt con gái mình, đôi vợ chồng già nhìn nhau rồi mỉm cười.
Bà Trần nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ, không khỏi hỏi: “Không đẹp trai à?”
“Hừ, thôi đi, việc đẹp trai hay không có quan trọng không? Tôi không thể chịu nổi những người phụ nữ chỉ thích bề ngoài. Con trai thì nhất định phải có thể trạng tốt để bảo vệ được Tinh Tinh nhà mình chứ.”
Nguyễn Sơ Tinh ho khan, cảm thấy có chút áy náy.
Sau khi đến phim trường, cô nhìn thấy Đàm Tễ đang nghỉ ngơi liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu: [Bố mẹ chị nói em không đáng tin.]
Cậu lộ rõ vẻ hoảng sợ, Đàm Tễ cảm thấy tủi thân: [Tại sao chứ?? Họ chưa bao giờ nhìn thấy em mà, tại sao họ lại nói em không đáng tin? Em thực sự rất đáng tin! Chị ơi… Chị có thể nói tốt cho em được không?]
[Không được.] Cô hả hê, cố ý nói, [Mẹ chị cũng nói sẽ tìm cho chị một anh đẹp trai rồi.]
Nếu không có nhiều người ở đây Đàm Tễ chắc chắn sẽ chạy tới, cậu tức giận gõ phím.
[Không cho không cho không cho không cho.]
Sơ Tinh không nhịn được cười, đây là đang làm nũng sao?
[Sao chị không xem em chút đi chị xinh đẹp? Xét về ngoại hình, hình thể, gia thế, em không nổi bật ở chỗ nào? Em còn rất ngoan nữa. Chị bảo gì em cũng làm, trên giường cũng sẽ chăm sóc thật tốt. Nên chị không được nuôi dưỡng ai khác, nếu không em sẽ… Em sẽ không để ý tới chị nữa.]
[…Trên giường?]
Mấy lời bậy bạ có thể nói ít đi chút được không vậy?
Sơ Tinh đỏ mặt, cất điện thoại đi, tay cầm bình nước bước tới chỗ Đàm Tễ, lấy nước bịt miệng cậu lại.
Thẩm Giai Giai Giai thấy Nguyễn Sơ Tinh đưa nước cho Đàm Tễ thì cũng lấy bình nước trong tay đưa cho Sơ Tinh: “Chị uống nước đi ạ.”
Trước khi cô lấy chai nước đi thì Đàm Tễ đã nhanh tay chộp lấy.
“Làm cái gì thế hả?” Thẩm Giai Giai chớp chớp mắt, chả lẽ lại vỡ lọ giấm à? Cô ấy là con gái mà, sao phải ghen thế?
Đàm Tễ đưa bình giữ nhiệt của mình cho Sơ Tinh: “Chị ấy không uống được cái này.”
Lời hay ý đẹp lọt vào tai Thẩm Giai Giai thì ý nghĩa bị thay đổi hết rồi, cô ấy nghĩ rằng Sơ Tinh chỉ uống được những gì Đàm Tễ đưa mà thôi.
Cô ấy liếc một cái, ha, đúng là đàn ông.
Nguyễn Sơ Tinh nhận lấy rồi mở ra, bên trong là Sinh Khương Hồng Trà (trà gừng đen), cô nhịn không được cười lên một tiếng
Thẩm Giai Giai đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ, lại viết lên siêu thoại CP một đoạn: [Những thứ vớ vẩn của anh chàng hay ghen và ngự tỷ lạnh lùng.]
Sau khi quay xong, lúc thay quần áo Đàm Tễ lấy lý do không thay được đồ liền kéo Sơ Tinh vào, ôm lấy cô mà nói: “Có đau không ạ.”
Từ lần cuối cùng mà cô nói cho cậu biết về ngày đèn đỏ của mình, Đàm Tễ đã tự ghi nhớ đúng chu kỳ của cô.
“Hơi đau một chút.”
Cậu thò tay vào xoa bụng cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Em nghe nói là nó cực kỳ đau đấy, nếu chị khó chịu thì để em xoa bụng cho nha!”
“Đàm Tễ.”
“Dạ?”
Sơ Tinh nắm lấy bàn tay ấm áp kia, kéo xuống bụng dưới: “Ở đây này.”
Đàm Tễ nghĩ đến điều không nên nghĩ tới, hai má bỗng nhiên đỏ bừng, không dám nhìn Sơ Tinh.
“Chị không dùng túi chườm ấm à?”
Cậu lấy từ trong túi ra hai chiếc, định đắp cho cô nhưng ngượng ngùng đưa nó cho cô: “Chị nhớ dùng nhé.”
Ha ha, vẫn là họa tiết gấu Kumamon.
Sơ Tinh nghĩ, ai nói trẻ con không thể chăm sóc người khác chứ? Trước mặt cô, cậu chỉ có chút trẻ con, chính vì tính trẻ con này mà cậu lại ân cần, dịu dàng hơn người thường.
Đàm Tễ thay quần áo xong liền ôm cô rất lâu, khi đến cửa cậu mới miễn cưỡng buông cô ra.
Cảnh tượng này được camera cách đó không xa ghi lại, Đàm Tễ nhạy bén nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì.
Một tài khoản paparazzi nổi tiếng đã đưa ra tin tức ngày hôm đó –
[Một đỉnh lưu đang hẹn hò sẽ được tiết lộ vào ngày mai, hãy chú ý theo dõi.]
Ngay sau đó, một loạt người đã vào chỉ trích anh ta.
[Lần trước cũng nói là đỉnh lưu, kết quả chỉ là một nam diễn viên có diễn xuất dở ẹc lại suốt ngày rêu rao rằng không cần fans.]
[Lần trước cũng nói là đỉnh lưu, kết quả lại là một người chẳng biết nổi tên.]
[Chẳng thú vị gì cả, mau đi thôi.]
[Đỉnh lưu này là do anh tự định nghĩa à?]
[Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta đoán xem đỉnh lưu lần này là ai đi, là tuyến mười tám hay là mười tám tuyến.]
[Nếu không nổi tiếng bằng Hứa Đình Thâm, tôi sẽ vặn đầu anh ra mà đá như bóng đó.]