Trans: Nê
Beta: Caryn
———
Cuối cùng Diệp Diễm cũng biết vị trí của mình trong lòng Đàm Tễ, hắn chính là mối quan hệ không thể bị Nguyễn Sơ Tinh hiểu lầm.
“Cậu thay đổi rồi, cậu hết yêu tôi rồi.”
Đàm Tễ nhỏ giọng mắng: “Tôi không hề yêu cậu, tôi chỉ thích mỗi chị Sơ Tinh thôi.”
“……” Đậu móa.
Nụ Hôn Mùa Xuân chính thức đóng máy vào tháng 12, Đàm Tễ hết sức vui vẻ, Sơ Tinh cũng cảm thấy gần đây mình bị lây nhiễm sự vui vẻ của cậu, khiến đám Thẩm Giai Giai cũng không kiêng nể gì đùa giỡn với cô.
Một đám, không lớn cũng không nhỏ.
Nguyễn Sơ Tinh không hỏi Đàm Tễ sao lại vui vẻ như vậy, Đàm Tễ liền chủ động thò qua nói: “Chị ơi, đây là lần đầu tiên em đóng phim, em rất vui.”
Trái tim cô nhảy lên, trêu ghẹo: “Vậy có chuyện gì không vui không?”
“Đương nhiên là có.” Nhìn thấy chị nói chuyện với người khác thì không vui.
“Đóng máy vui vẻ nhé.”
Đàm Tễ nghe tiếng liền nhìn về phía Kiều Tuyết Đồng, đối phương cầm một bó hoa tươi muốn tặng cho cậu. Đàm Tễ theo bản năng mà nhìn về phía Nguyễn Sơ Tinh, giống như đang dò hỏi ý kiến của cô.
Nguyễn Sơ Tinh có chút bất đắc dĩ, trong lòng lại ngọt đến căng ra, vì thế liền gật gật đầu.
Cô tặng cho đoàn làm phim và nhân viên công tác mỗi người một phần quà, sau đó liền nhanh tay đưa một phần cho Đàm Tễ, ý bảo cậu đưa cho Kiều Tuyết Đồng.
“Cũng chúc cô đóng máy vui vẻ.” Đàm Tễ hạnh phúc nói, “Chị Tinh Tinh tặng cho cô nè.”
Trong lời nói rất có cảm giác vợ tôi thật ưu tú.
“……” Nguyễn Sơ Tinh đỡ trán, đây là đứa ngốc sao.
Đang yên lành cô tặng quà cho người ta làm gì? Đây là cô dùng danh nghĩa của Đàm Tễ tặng cho mọi người, sao giờ cậu lại nói vậy chứ?
“Cảm ơn chị Tinh Tinh nhé.” Kiều Tuyết Đồng cũng không ngại.
Đóng máy xong thì chụp ảnh chung rồi liên hoan, Nguyễn Sơ Tinh bảo người của phòng làm việc chỉnh sửa lại ảnh chụp một chút rồi đăng lên mạng. Lúc này Đàm Tễ đã uống hơi nhiều: “Chị ơi, ôm một cái.”
“Không cho ôm, người em toàn mùi rượu thôi.”
Nguyễn Sơ Tinh nghĩ thầm cậu vừa mới vào nghề, đám người kia lại toàn là gạo cội, thấy cậu tuổi nhỏ nên khi dễ cậu đây mà.
Cô đỡ Đàm Tễ đi vào thang máy: “Ngoan một chút đi.”
“Em muốn hôn chị.”
Nguyễn Sơ Tinh không để ý tới cậu, Đàm Tễ liền chơi xấu: “Chị ơi, hôn em đi.”
Rõ ràng dáng người 1 mét 8 mấy, khi dựa vào trên người cô thì không đỡ nổi, sao lại có thể vô lại mà lôi kéo cô chứ?
Nguyễn Sơ Tinh bất lực mà hôn lên mặt cậu một cái, đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Thẩm Lâm Gia.
Thấy rồi à? Nguyễn Sơ Tinh bụm mặt, mặc kệ nói như thế nào thì bị người khác nhìn thấy đều là chuyện cực kỳ xấu hổ.
Cô lặng lẽ liếc Thẩm Lâm Gia một cái, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may là hắn chưa nhìn thấy.
Ai biết lúc này Đàm Tễ lại ôm cô: “Lại hôn thêm cái nữa, được không?”
Nguyễn Sơ Tinh: “……”
Mặt cô đỏ như trái cà chua chín, hoàn toàn không dám nhìn xem Thẩm Lâm Gia đang có biểu cảm gì. Cô kéo Đàm Tễ: “Ngoan, về nhà đã.”
“Vậy chị gọi em là chồng đi……”
Nguyễn Sơ Tinh hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống: “Đàm Tễ, em mà nói bậy nữa là chị sẽ giận em đó.”
“Ơ……” Người nào đó rốt cuộc cũng câm miệng.
Cô đúng là rất giận, nhưng Thẩm Lâm Gia nhìn thấy rõ tai cô đang đỏ lên, mà đó giờ cô cũng chưa từng thẹn thùng như vậy trước mặt hắn.
Rõ ràng là cô cũng thích cái xưng hô kia.
Đầu ngón tay của Thẩm Lâm Gia khảm vào da thịt, hắn nghĩ đến lời Triệu Miểu nói hôm đó.
“Cho dù cô ấy tung tin xấu về anh thì sao? Cô ấy có bằng chứng à? Không phải anh chỉ kiếm thêm fans, chỉnh mặt một tí thì tính là tin xấu gì? Đầy người làm như vậy nhưng họ cũng không ngốc. Cho dù là có chứng cứ xác thực, chẳng lẽ tôi không tẩy trắng được cho anh chắc? Đừng quên chúng ta đã mua hot search cả năm.”
Hắn vừa do dự, cô ta liền nói: “Cho nên tìm một paparazzi đi chụp lén đi. Chẳng lẽ anh không muốn bài trừ người đã cướp đi ánh hào quang của mình à? Chẳng lẽ anh không muốn thấy dáng vẻ Nguyễn Sơ Tinh rơi đài sao?”
Đương nhiên là muốn, quan trọng nhất là hắn không bao giờ muốn bị khinh thường.
Nguyễn Sơ Tinh cũng không nhận ra ánh mắt quỷ dị của hắn, cô đỡ Đàm Tễ ra khỏi thang máy sau đó liền thở phào nhẹ nhõm: “Em không cố ý đấy chứ?”
Đứa nhóc lúc này không minh mẫn lắm: “A, vợ ơi.”
Tim cô hơi tê dại: “Đừng gọi bậy nữa.”
Nguyễn Sơ Tinh cố hết sức kéo cậu lên giường, cuối cùng mệt mỏi mà ghé vào người cậu. Thật là nặng, sao cậu lại cao như vậy chứ.
Cô đột nhiên mở mắt ra, trong lòng tính toán có nên nhân dịp này lừa cậu không?
Mắt Nguyễn Sơ Tinh chớp chớp: “Đàm Tễ.”
“Dạ?”
“Cấp hai em có yêu thầm ai không?” Không phải cô đang ghen, chỉ là cô muốn biết một chút về chuyện tình trường của cậu nhóc thôi.
Cậu không chút do dự gật đầu: “Có.”
Quả nhiên là có, Nguyễn Sơ Tinh hỏi: “Tên là gì vậy?”
“Nguyễn Sơ Tinh.” Đàm Tễ giống như mơ thấy mộng đẹp, khóe môi nhẽ nhếch lên.
Cô đúng là mối tình đầu của cậu sao?
Nguyễn Sơ Tinh liền áy náy, trước kia cô yêu đương rất tùy tiện, cho nên cậu cũng không phải mối tình đầu của cô…
Cô cúi người xuống hôn Đàm Tễ, cậu mẫn cảm mà thở hổn hển: “Chị……”
Nguyễn Sơ Tinh chỉ là tùy tiện hôn một cái, ai biết bỗng nhiên lại bị cậu đè ở dưới thân, Đàm Tễ nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Chị này, có phải em quá tham lam không? Trước kia nằm mơ đều muốn ở bên chị, cho dù chị chỉ đụng vào em một chút em cũng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ em lại càng muốn làm nhiều chuyện quá đáng với chị hơn.”
Trái tim cô run rẩy, làn da trắng nõn trên xương quai xanh bị cậu gặm cắn. Tay cô nắm chặt áo khoác của cậu, cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng đang tăng lên, trong tiềm thức Sơ Tinh cũng đang dung túng cho cậu làm vậy, thậm chí còn có chút chờ mong.
Nhưng cậu cũng không tiếp tục, chỉ lắp bắp: “Chị… Chị yên tâm, mặc kệ là chuyện gì em cũng đều tôn trọng ý kiến của chị.”
Nguyễn Sơ Tinh thừa nhận cô đã hoàn toàn luân hãm, cô câu lấy cổ Đàm Tễ mà hôn sâu, mãi cho đến khi không thở nổi mới buông ra.
“Khó chịu không?”
Đàm Tễ khóc thút thít: “Khó chịu lắm hu hu, đừng, đừng chạm vào nơi đó.”
Nguyễn Sơ Tinh tiến đến bên tai cậu, mang theo vài phần mê hoặc: “Chị giúp em được không?”
Nếu không phải buổi tối hôm đó, Nguyễn Sơ Tinh cũng không biết Đàm Tễ có thể mẫn cảm thành như vậy. Cô nhịn không được mà cười nhạo cậu khi đang ăn sáng vào hôm sau: “Em nhanh thật, có phải đến lúc đó sẽ không thể kiên trì quá ba giây không?”
Lời này cô nói quá thẳng thừng rồi, mặt Đàm Tễ nghẹn đến mức đỏ bừng, cậu trực tiếp không để ý tới Nguyễn Sơ Tinh nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu tức giận như vậy.
Nguyễn Sơ Tinh ý thức được mình hơi quá đáng: “Chị…… Cái kia, thật ra lần đầu tiên của đàn ông cũng không lâu lắm đâu, em đừng để ý. Chị đùa em thôi, đến lúc đó em đừng bị bóng ma tâm lý nhé.”
Cô rất ít khi nói thẳng như vậy với người khác giới, đại khái là khoảng thời gian này Đàm Tễ cợt nhả hơi nhiều, khiến cô không thể nhịn nổi.
Đàm Tễ nghe xong càng tức giận: “Sao chị lại biết!”
“Xem trên mạng.” Mặt Sơ Tinh cũng đỏ, cô cầm ly sữa lên uống một ngụm.
Đàm Tễ thấy cô cười trộm sau cái ly: “Chị, chị thật quá đáng.”
Cậu nhóc không muốn trả lời cô nữa, nhưng vẫn nhịn không được mà hùng hồn nói: “Lần đầu tiên của em sẽ không nhanh vậy đâu, đến lúc đó em sẽ chứng minh cho chị xem.”
“Khụ khụ khụ……”
Nói là chiến tranh lạnh nhưng cũng chỉ là do mình Đàm Tễ không nói gì thôi. Phần lớn thời gian Nguyễn Sơ Tinh đều không để ý đến tính tình của cậu, vì Đàm Tễ chính là loại người càng không để ý thì cậu sẽ càng dính người.
Hoạt động gần đây tương đối nhiều, đoàn làm phim《 Khói Lửa 》 định báo danh giải nam phụ xuất sắc nhất của Kim Vũ cho Đàm Tễ, tình cơ lại đụng phải bên Thẩm Lâm Gia.
“Ồ người quen cũ à.” Thẩm Giai Giai nhịn không được cười nhạo, “Kỹ thuật diễn kia của Thẩm Lâm Gia mà cũng dám báo danh cái này?”
Thẩm Lâm Gia không có xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn cũng không đến nỗi nào, nhưng hoàn toàn không thể đạt được giải thưởng quan trọng như này.
Điều buồn cười nhất là nó chỉ là một cái đề cử được marketing lố. Nếu hắn thật sự nhận được giải thưởng, có phải sẽ mua luôn hotsearch một năm không? Thẩm Giai Giai nhịn không được mà trào phúng: “Sau khi anh ta rời khỏi chị thì càng marketing lố hơn, nhìn cứ như phát triển tốt hơn trước lắm á.”
Nguyễn Sơ Tinh không có biểu tình gì: “Mặc kệ đi, nhiều quá cũng không tốt, anh ta đang muốn danh tiếng mà.”
Giới giải trí ai lại không có dã tâm, Nguyễn Sơ Tinh thiên vị người có dã tâm, nhưng có dã tâm mà không đầu óc thì sẽ không đi được xa đâu.
Thẩm Giai Giai vẫn cảm thấy Đàm Tễ rất tốt, đứa trẻ đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ.
“Em vẫn cảm thấy em trai mình có khả năng sẽ lấy được giải thưởng này, kỹ thuật diễn của cậu ấy trong Khói Lửa rất tốt.”
Nguyễn Sơ Tinh lắc đầu: “Diễn viên trẻ tuổi khó lấy được giải thưởng này lắm, hầu như là đi theo thôi.”
Huống chi đó là bộ phim lần đầu Đàm Tễ đóng. Cho dù cậu có thiên phú biểu diễn thì vẫn sẽ có sai sót.
Nguyễn Sơ Tinh khi ăn cơm trưa liền hỏi Đàm Tễ có đi hay không, mà cậu vẫn còn đang tức giận
“Không đi, trừ phi chị dỗ em.”
Nguyễn Sơ Tinh nghe xong đã muốn đi, kết quả áo khoác lại bị túm chặt, người nào đó bắt đầu làm nũng: “Chị dỗ em đi.”
“Dỗ em.”
Giọng điệu cực kỳ qua loa.
“……” Đàm Tễ thật sự tức rồi, cậu hít sâu một hơi, ngay khi Nguyễn Sơ Tinh cho rằng cậu sẽ xù lông thì cậu lại nói, “Được rồi, em tha thứ cho chị.”