Trans: Vân – Nê
Beta: Caryn
———
Nguyễn Sơ Tinh mím môi, sắc mặt gượng gạo nói: “Bố, bố nghe con giải thích đã.”
“Con…” Tay ông ấy run run, “Rốt cuộc vừa rồi hai đứa đang làm cái gì?”
Đàm Tễ giải thích: “Chú ơi, ban nãy do tóc của chị ấy mắc trên đồ của cháu thôi, bọn cháu không làm gì cả.”
Cha Nguyễn bày ra biểu cảm cậu coi tôi là tên ngốc à?: “Ồ, vì vậy hai đứa nói chuyện một lúc rồi chạy lên trên giường à, lại còn ôm nhau?”
Hai người: “…”
Nguyễn Sơ Tinh hơi ngại ngùng, để tránh càng nói càng sai, cô thành thật nhận lỗi: “Con xin lỗi, sau này bọn con sẽ chú ý hơn ạ.”
“Giữa ban ngày ban mặt.” Cha Nguyễn lạnh lùng nhìn cô, nhưng ông cũng không biết nên trách móc như thế nào. Dù sao thì ban nãy người chủ động cũng là bảo bối của ông ấy, chứ không phải tên đáng ghét Đàm Tễ kia.
Cha Nguyễn nghĩ một hồi liền để trái cây trong tay lên trên bàn, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Đàm Tễ một cái.
Sau khi đóng cửa, Nguyễn Sơ Tinh thở một hơi nhẹ nhàng, cô không ngờ cha mình sẽ nói rằng đang là ban ngày ban mặt…
Chẳng lẽ ông ấy muốn nói với cô ban ngày ban mặt đừng làm chuyện thiếu đứng đắn à.
Cô suýt chút đã sặc chết.
Đàm Tễ căng thẳng hỏi cô: “Chị sao vậy? Chị ổn chứ?”
“Không sao.”
Lúc chuẩn bị rời đi, bà Trần hỏi cô: “Ban nãy bố con trông có vẻ rất tức giận, hai đứa đã làm gì vậy?”
“Không làm gì ạ, chỉ ôm một cái thôi.”
Bà Trần rõ ràng không hề tin lời cô nói: “Có một số chuyện mẹ cũng không tiện nói ra, làm con gái nhất định phải tự bảo vệ mình biết không?”
“Dạ biết rồi.”
Đàm Tễ vừa hay nghe được câu này, vội vã cam đoan: “Cháu sẽ bảo vệ chị ấy thật tốt ạ.”
“….” Nhìn cái tên ngốc này đột nhiên cũng thấy yên tâm.
Nguyễn Sơ Tinh ngồi lên xe, nhìn Đàm Tễ thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: “Chị à, lúc em thi đại học cũng chưa từng căng thẳng đến vậy.”
“Khủng khiếp thế cơ à?”
“Vâng, bởi vì lúc thi đại học kiến thức đều có sẵn trong đầu rồi, cho dù đột nhiên không nhớ ra thì vẫn còn có cơ hội. Vừa nãy nhìn thấy chú dì em chỉ sợ bản thân làm không tốt, sợ bọn họ có thành kiến với mình.” Đàm Tễ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cẩn thận hỏi cô: “Hình như chú có thành kiến với em phải không ạ?”
“Là do chị chủ động, nên ông ấy mới không nói gì.”
Bởi vì tảng đá trong lòng đã được đặt xuống, nên Đàm Tễ vui mừng không ngớt: “Chị ơi, em đưa chị đi hóng gió nhé?”
“Em chưa có bằng lái, còn đòi đưa chị đi hóng gió?”
Đàm Tễ thề trong lòng, nhất định phải sớm vượt qua vòng 3, như vậy mới có thể lái xe đưa chị đi hóng gió được. Nhưng trừ cái này ra, cậu vẫn còn cách khác.
“Chị đợi em một lát.”
Không biết Đàm Tễ lấy chiếc moto từ đâu, dừng trước mặt Nguyễn Sơ Tinh một cách siêu ngầu: “Chị ơi, qua đây.”
Cậu lấy chiếc mũ bảo hiểm màu đen đội lên cho Nguyễn Sơ Tinh.
“Em nói đi hóng gió là cái này hả?”
“Vâng, có phải trông rất ngầu không ạ?”
Nguyễn Sơ Tinh bày ra biểu cảm chê bai, nhưng trong lòng lại nổi lên sự mong đợi.
Cô ngồi lên xe, moto “rừm” lên một tiếng, Đàm Tễ cố ý tăng tốc: “Chị, ôm chặt em một chút.”
Nguyễn Sơ Tinh dựa vào lưng cậu, ôm eo cậu từ đằng sau, đút hai tay vào túi áo Đàm Tễ, ôm cậu thật chặt.
Nhịp tim Đàm Tễ đập mạnh, nếu như chị ấy cứ mãi ôm cậu như vậy thì tốt biết mấy.
Nhưng buổi tối quá lạnh, Đàm Tễ sợ Nguyễn Sơ Tinh bị cảm nên chẳng bao lâu đã dừng xe. Cậu cúi đầu giúp Nguyễn Sơ Tinh tháo mũ bảo hiểm, rồi lại cúi người hỏi cô: “Chị có lạnh lắm không?”
Mũi của Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên, cô gật đầu: “Hơi hơi.”
Đàm Tễ cởi khóa áo khoác ngoài ra, ôm chặt Nguyễn Sơ Tinh vào lòng, hơi ấm từ người con trai từ từ truyền qua người cô, thậm chí còn khiến Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy hơi nóng.
Cô có thể nghe thấy nhịp tim dữ dội của Đàm Tễ, như thể đang có một con nai chạy loạn bên trong.
Đàm Tễ ngẩng đầu, cảm xúc lạnh lẽo nơi đầu mũi, hai mắt cậu sáng lên: “Chị ơi, tuyết rơi rồi kìa.”
Nguyễn Sơ Tinh quay đầu đi nhìn thoáng qua, bông tuyết như lông chim nhẹ nhàng rơi xuống giữa đêm đen. Cô muốn thoát khỏi ngực Đàm Tễ, nhưng lại bị ôm chặt lấy.
“Chị ơi, em có thể ôm chị mãi không?” Cậu rất thích cảm giác được ở sát chị, giống như làm vậy sẽ khiến cảm giác bất an trong lòng cậu vơi bớt đi, cũng khiến chị không thể rời xa cậu được.
Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ: “Được chứ.”
Mắt Đàm Tễ sáng rực, cậu cao hứng mà ôm cô chặt hơn: “Chị thật mềm thật nhỏ nhắn, bế lên rất thoải mái, em muốn ôm chị cả đời cơ.”
Ấu trĩ.
Một đêm trôi qua, tuyết phủ kín thật dày, lúc Nguyễn Sơ Tinh tỉnh dậy thì thấy Đàm Tễ gửi cho mình một tấm ảnh, trên tuyết viết: “Nguyễn Sơ Tinh, em yêu chị.”
Cô có hơi ngại vì thấy tên mình, hơn nữa em yêu chị tương đối thô thiển, nhưng mặt khác cô cũng có chút rung động, bỏi vì Đàm Tễ rất ít khi nói em yêu chị với cô.
Khoé môi Nguyễn Sơ Tinh hàm chứa ý cười: [Em không lạnh à?]
[Không lạnh ạ.]
Dù sao cũng là thiếu niên, trên người luôn có một ngọn bùng cháy.
[Mau lên đây đi.]
Đàm Tễ cười hỏi: [Nếu chị đang quan tâm với nhớ em thì em lên liền đây, sẽ không để chị đợi lâu đâu.]
“……” Cái tật được một tấc lại tiến một thước này khi nào mới sửa được đây.
Trên tuyết lưu lại một loạt dấu chân.
Thẩm Lâm Gia đúng lúc trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Nguyễn Sơ Tinh trên tuyết, mắt hắn tối lại, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh sau đó mới đi lên.
Lúc sau Triệu Miểu gọi điện cho hắn, thế nhưng chân mày hắn lại chưa từng thả lỏng ra.
Hôm Tết Âm Lịch Đàm Tễ có lịch diễn, cậu để Nguyễn Sơ Tinh đi về trước, nếu không thì chú và dì lại lo lắng. Nguyễn Sơ Tinh vừa về liền mở TV lên, tâm tư cũng không biết chạy đi đâu.
Chẳng lẽ bà Trần còn không hiểu cô sao, bình thường đều dính chặt lấy điện thoại và máy tính không rời tay, nay lại đột nhiên xem TV, nhất định là trên TV có người nào đó.
Quả nhiên lúc ăn cơm tối khi Đàm Tễ xuất hiện trên sân khấu, cha Nguyễn nhíu mày: “Ăn cơm mà xem TV làm gì, không tốt cho dạ dày đâu.”
Bà Trần giận lẫy: “Giao thừa không xem TV chẳng lẽ chúng ta ngồi nhìn nhau à?”
Cha Nguyễn: “……” Hiện tại ông ấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Biểu diễn hơn ba phút, Đàm Tễ diện một thân đồ đỏ, mặt mày tinh xảo. Mị lực của cậu ở trên sân khấu vượt xa ngày thường, ngay cả cha Nguyễn cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thoáng qua cha mình, cẩn thận hỏi: “Con rể tương lai của bố không tệ đúng không?”
“Không tệ? Ha hả, bố cảm thấy chẳng ra gì.”
Cô nhịn cười: “Vậy bố thừa nhận Đàm Tễ là con rể tương lai của mình à?”
“……” Bị hố rồi.
Cha Nguyễn tức giận muốn chết, cố tình vợ ông ở bên cạnh lại nói: “Tôi có thể làm chứng, lúc nãy ông vừa mới thừa nhận.”
Ông ấy thật sự rất muốn chửi thề.
Nguyễn Sơ Tinh đã đạt được mục đích, liền nhắn tin cho Đàm Tễ: [Bố chị thừa nhận em là con rể tương lai của ông ấy, em có muốn nói gì không?]
Trong tưởng tượng của cô, khi Đàm Tễ nhận được tin nhắn chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên rồi.
Nguyễn Sơ Tinh đang đợi cậu kích động, kết quả cậu lại nói: [Vợ ơi hôn một cái đi.]
“……” Có phải cô không nên nói từ con rể tương lai không, đây không phải đang tự vác đá đập chân mình à?
Nguyễn Sơ Tinh không trả lời cậu, khóe miệng lại mang theo ý cười.
Cô xuống lầu cùng hai vợ chồng già chơi đấu địa chủ, tâm tư lại bay xa. Không biết Đàm Tễ ăn tết ở đâu, nếu nhà cậu còn đầy đủ thì hẳn là sẽ về đó, nhưng mẹ kế sau này lại không bao giờ cho cậu sắc mặt tốt.
Cô có nên gọi Đàm Tễ đến đây không nhỉ, mặc dù cha Nguyễn có thể sẽ không đồng ý.
Bà Trần chọc vài cái vào tay cô: “Con đang nghĩ gì vậy? Mau ra bài đi.”
Nguyễn Sơ Tinh bị thúc giục liền tùy tiện ném một quân bài ra. Bà Trần làm nũng xem bài cô, sau đó cạn lời: “Con phá bài làm gì vậy?”
Cô hoảng hồn, vừa cúi đầu liền thấy quả nhiên bài bốn lá đã bị huỷ thành ba lá.
Nguyễn Sơ Tinh có hơi ghét bỏ bản thân ngu ngốc, thất thần buông bài xuống: “Hai người chơi trò khác đi, con lên lầu trước.”
Bình thường hôm giao thừa cô sẽ chơi đến sáng, nhưng giờ Sơ Tinh có hơi mệt, cô chỉ nằm trên giường chứ không ngủ, nhưng lại bất giác mà ngủ quên mất.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã 0 giờ, Nguyễn Sơ Tinh hoảng sợ, sau đó liền nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Đàm Tễ: [Em đang ở dưới nhà chị, chị xuống đây nha.]
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thời gian, vậy mà đã là hai mươi phút trước. Cô sợ đến mức nhanh chóng chạy vọt xuống lầu, nhân lúc đôi vợ chồng không chú ý mà chuồn ra ngoài. Dưới ánh sáng ấm áp màu cam của đèn đường, Nguyễn Sơ Tinh nhìn xung quanh đó, người đâu rồi?
Có phải cậu đi rồi không? Dù sao cũng đã qua hai mươi phút rồi. Chắc Đàm Tễ không còn đợi ở đây đâu nhỉ?
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp mở điện thoại ra hỏi cậu, thì đã bị một bàn tay kéo vào góc khuất.
Cô hoảng sợ, theo bản năng muốn kêu lên, một bàn tay phủ lên môi đỏ.
“Chị, là em đây.”
Nguyễn Sơ Tinh nhẹ nhàng thở ra: “Em chờ lâu chưa?”
“Không lâu đâu, em mới đến thôi.”
Cô sẽ không tin lời Đàm Tễ nói đâu.
Cậu nhóc nhìn cô một cái, hơi không vui: “Sao chị chưa mặc áo khoác mà lại xuống đây rồi? Chị có lạnh không? Mau sát lại đây, để em ôm chị chút.”
Nguyễn Sơ Tinh cong môi, chui vào trong ngực cậu.
Giọng hai người rất nhỏ, nhìn bên ngoài trông rất giống như ăn trộm.
Đàm Tễ cúi đầu chạm vào chóp mũi cô một cái: “Chúc chị Tết vui vẻ. À….. Có phải chị rất nhớ em không?”
“Không nhớ.” Thật ra lúc nãy cô có nằm mơ thấy Đàm Tễ.
Cậu không cao hứng nhìn cô, ấm ức cúi đầu miêu tả hình dạng cánh môi của cô. Nguyễn Sơ Tinh hừ một tiếng, cảm giác kỹ thuật hôn của Đàm Tễ lại tiến bộ rồi.
Đầu lưỡi linh hoạt của cậu chống vào hàm trên của cô, chọc cho trái tim của cô run lên. Tiếng gió nhẹ nhàng vang lên bên tai, Nguyễn Sơ Tinh chỉ có thể để mặc cậu xâm chiếm, khiến cô phát ra từng tiếng ngân nga đứt quãng.
Cô mềm nhũn tựa vào người cậu, nhưng Đàm Tễ vẫn không buông tha cho cô, như thể muốn hút hết tình yêu của cô từ khoang miệng mới thôi vậy.
“Nhưng mà, em nhớ chị rồi.”
Nguyễn Sơ Tinh đang thở hổn hển, vốn định nói gì đó, lại đột nhiên nghe được giọng nói của hai người già truyền từ xa tới: “Vừa nãy có phải Nhuyễn Nhuyễn xuống rồi không?”
“Ông bị hoa mắt à”
“Để tôi đi coi sao.”
Cô vội vàng muốn rời khỏi người Đàm Tễ, cô không dám tưởng tượng cảnh hai người thân mật như vậy bị nhìn thấy sẽ như thế nào. Nhưng mà Đàm Tễ lại không buông cô ra, cậu thật sự rất thích ôm chặt cô như vậy.
Trong đêm tối, cậu dường như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra, chắc chắn cô đang lo lắng đến mức tai đỏ bừng bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận mà nhìn cậu.
Đàm Tễ động lòng, cúi đầu ngăn lời cô lại.
Nguyễn Sơ Tinh nghe thấy âm thanh va chạm của môi lưỡi và tiếng nước bọt khi người hôn nhau, điều đáng xấu hổ nhất là cô lại không nhịn được mà liên tục thở gấp. Tim cô như thắt lại, cô sợ cha Nguyễn lại đột ngột xuất hiện.
“Hình như không có ai cả.” Đôi vợ chồng già mở cửa kính bước vào.
Nguyễn Sơ Tinh thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn cậu: “Em… Em… Đây là lần thứ mấy rồi hả?”
Vô sỉ! Đê tiện! Lần trước ở trước mặt Hứa Diệc Nhiên cũng xảy ra chuyện tương tự!
Đàm Tễ ngây thơ nói: “Đều tại chị quá đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của chị em đều muốn hôn chị.”
Dáng vẻ căng thẳng khi chạm vào cậu cũng rất đáng yêu, dáng vẻ trốn trong lòng cậu cũng rất đáng yêu, lúc hôn lại càng đáng yêu hơn.
“Chị ơi….” Kẻ xấu xa thổi nhẹ vào tai cô: “Không phải chị lại đỏ mặt rồi đó chứ?”