Trans: Lynnie
Beta: Caryn
———
Nguyễn Sơ Tinh sau khi trở về liền cảm thấy đau lòng, cô nghĩ về cậu bé lúc trước không thích nói chuyện, không quan tâm dù cho có bị bắt nạt hay chịu nhiều ấm ức, cậu đều không nói một lời.
Cậu dường như đã hoàn toàn khép mình lại, sống trong thế giới của riêng cậu.
Nhưng rõ ràng một người như vậy, bây giờ lại trở thành một chàng trai ấm áp, rực rỡ như ánh mặt trời.
Nguyễn Sơ Tinh không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh tượng cậu bé tự sát. Cô mặc áo khoác vào đi đến trước cửa nhà Đàm Tễ, trực tiếp ấn mật khẩu đi vào.
Cũng không phải Nguyễn Sơ Tinh chưa bao giờ đến mà không nói trước, trước giờ Đàm Tễ cũng chẳng nói gì.
Nguyễn Sơ Tinh đi đến trước cửa phòng ngủ của Đàm Tễ, nghĩ là chốc nữa sẽ chui vào ổ chăn của cậu.
Cánh cửa hé mở ra, giọng nói bên trong của Đàm Tễ nghe rất xa lạ.
“Lần trước anh được yêu cầu thu thập bằng chứng như thế nào?”
“Cho dù ông ta có phản đối thế nào, tôi cũng sẽ tống người phụ nữ đó vào tù.”
Nguyễn Sơ Tinh hít một hơi, cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng trong phòng hắt lên gương mặt của cô.
Đàm Tễ cúp điện thoại: “Chị ơi…”
Có lẽ chị ấy đã nghe thấy hết rồi.
Đôi mắt của cậu đỏ hoe, đầu ngón tay căng cứng: “Em… Em…”
Cậu không biết phải giải thích thế nào, chị ấy sẽ vì điều này mà không thích cậu nữa sao?
Nguyễn Sơ Tinh không ngờ cậu cũng có một mặt như này, chớp chớp mắt, định mở miệng nói gì đó. Đàm Tễ nghẹn ngào nói: “Chị ơi, xin chị đừng chia tay với em được không? Em… Em sẽ gọi điện cho anh ta ngay bây giờ, bảo anh ta không làm như vậy nữa.”
Cô sửng sốt một chút: “Chị nói muốn chia tay với em khi nào?”
Sao lại lo lắng đến mức sắp khóc luôn rồi?
“Hả?” Gương mặt Đàm Tễ giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Chị không thấy em xấu xa sao?”
Nguyễn Sơ Tinh đoán rằng có thể cậu đang thu thập bằng chứng về tội ác của mẹ kế, nhưng chỉ có vậy thôi, và cậu cũng không làm gì sai trái cả.
Thấy cô không đáp lại, Đàm Tễ sợ hãi nói: “Em sẽ ngoan ngoãn, chị đừng không cần em mà.”
Nguyễn Sơ Tinh ôm lấy cậu: “Ai nói chị không cần em nữa?”
Tại sao lại yếu đuối và nhạy cảm như vậy chứ?
Giọng nói của Đàm Tễ nghẹn lại: “Khi mẹ em đi đã nói sẽ đến đón em, nhưng bà ấy lại không đến, em sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn, nhưng tại sao mẹ lại không cần em nữa? Em chỉ còn mình chị thôi, chị ơi, chị đừng không cần em có được không? Chị nói gì em cũng nghe, đừng không cần em…”
Cậu nói chuyện có chút lộn xộn, cảm giác càng nói càng muốn khóc.
Tim của Nguyễn Sơ Tinh đau nhói từng trận, hóa ra cậu không hề nhạy cảm hay yếu đuối, mà là cậu chỉ sợ lại đánh mất thêm một lần nữa mà thôi.
Cô kiễng chân hôn lên những giọt nước mắt của cậu: “Nhóc mít ướt.”
Nguyễn Sơ Tinh đè cậu xuống giường hôn lên mũi, lên môi, lên má cậu: “Không có không cần em, bây giờ em tin chưa?”
Đàm Tễ đỏ mặt nói: “Em không tin.”
“Em không tin thì chị đi đấy nhé.”
Đàm Tễ lo lắng ôm lấy eo cô: “Đừng đi mà.”
Đây là lần đầu tiên hai người nằm trên cùng một chiếc giường như thế này, Nguyễn Sơ Tinh gần như đã ngủ rồi, nhưng cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
Cô bất đắc dĩ mở to mắt: “Thật ra em xấu xa thêm một chút, chị càng thích em hơn. Vậy nên đừng nghĩ lung tung nữa, mau đi ngủ đi nhé?”
Đàm Tễ nhếch môi, vui sướng đến mức không nhịn được, cũng không đợi cô đồng ý liền cúi đầu hôn cô.
Này chắc tính là chuyện xấu xa đi.
Nguyễn Sơ Tinh ôm chặt cậu, ngủ say trong lòng cậu. Đàm Tễ cứng đờ người, không dám cử động, chỗ nào đó khó chịu đến đau nhức, nhưng chị ấy vẫn cứ nhích tới nhích lui trong lòng cậu.
Đàm Tễ cả đêm không ngủ, sáng hôm sau nhân lúc Nguyễn Sơ Tinh chưa tỉnh lại, chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi đồng hồ báo thức trên điện thoại reo, Nguyễn Sơ Tinh mới mở đôi mắt còn mơ ngủ ra, thế nhưng lại nhìn thấy Đàm Tễ đang ngồi trên ghế sofa: “Sao em không ngủ trên giường?”
Khi nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cậu, cô chợt nhận ra.
Chắc chắn là vì buổi sáng chàng trai dễ hưng phấn, sợ bị cô phát hiện.
Nguyễn Sơ Tinh ho khan một tiếng: “Chị về trước đây.”
*
Đàm Tễ nhanh chóng tiến vào tổ quay phim, Nguyễn Sơ Tinh vốn dĩ cũng đi theo, nhưng điều kiện ở đó quá khắc nghiệt, vừa đến đó cô đã bị nổi mẩn ngứa, toàn thân đỏ bừng, rất đáng sợ.
Đàm Tễ nhốt cô vào phòng: “Chị ơi, trên người chị sao rồi? Cho em xem đi, em hứa sẽ không nhìn vào chỗ không nên nhìn đâu.”
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thứ mọc trên người cô, chính cô cũng không nhịn được, làm sao có thể cho Đàm Tễ xem: “Không được, quá khó coi.”
Đàm Tễ ôm cô nói: “Chị ơi, cho em nhìn một cái thôi, em thực sự rất lo lắng.”
Nguyễn Sơ Tinh nói không lại cậu, liền vén quần áo lên cho cậu nhìn, nghe cậu thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi lo lắng. Đàm Tễ thổi thổi nhẹ, đau lòng hỏi: “Khó chịu không?”
Làn da trắng nõn vốn mềm mại lại sưng tấy, Đàm Tễ nhìn không nổi nữa: “Bây giờ em mua vé máy bay cho chị, sáng mai sẽ đưa chị quay về.”
“Chị về một mình là được rồi, hoặc là để Thẩm Giai Giai đưa chị về.”
“Không được, em không yên tâm.” Rõ ràng cô mới là quản lý, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, Đàm Tễ sẽ không bao giờ nhượng bộ. Cậu ra ngoài gọi điện cho đạo diễn, sau khi quay lại thì ôm lấy cô: “Em đã đặt vé rồi.”
Ở đây khó khăn đến mức không có bệnh viện lớn nên Đàm Tễ đã mua thuốc mỡ rồi từ từ bôi lên người cô. Nguyễn Sơ Tinh cởi quần áo, nằm trên giường, mặt đỏ như quả cà chua.
“Đàm… Đàm Tễ, đừng như vậy.” Lưng cô quá nhạy cảm, chưa kịp chạm vào đã bắt đầu run rẩy: “Ngứa… Ưm….”
Hầu kết của Đàm Tễ trượt lên trượt xuống, tiếng thở mềm mại vô thức của Nguyễn Sơ Tinh khiến cậu không thể chịu đựng nổi.
“Chị ơi, chị… Chị đừng kêu nữa.”
“?” Nguyễn Sơ Tinh nghe vậy, xấu hổ đến mức vùi đầu vào gối, cái gì mà kêu, làm như thể bọn họ đang làm điều gì đó không thể diễn tả được vậy.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong, cơ thể cô cảm thấy mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn còn chỗ hơi ngứa. Nổi mẩn không thể gãi, nên Đàm Tễ ôm chặt cô khi ngủ, không cho cô cử động lung tung.
Ngày hôm sau, Đàm Tễ đưa cô về gặp bác sĩ, sau khi sắp xếp xong mọi việc, Đàm Tễ lưu luyến không rời nói: “Em đi mấy tháng rồi về, chị phải nhớ em đấy nhé.”
“Ừm.”
Đàm Tễ lo lắng khi mình không ở đây, những yêu tinh khác sẽ lợi dụng điều đó mà tiếp cận cô, vì vậy cậu nói thêm: “Tránh xa những người đàn ông có ý đồ không tốt với chị một chút, nếu không em sẽ ghen đó.”
Cô nhịn cười: “Ừm.”
Đàm Tễ lại nhớ ra điều gì đó, im lặng hồi lâu, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Còn có… Đợi sau khi em trở về là em tốt nghiệp rồi.”
Nói xong, cậu xấu hổ bỏ chạy mất.
Nguyễn Sơ Tinh cũng ngơ luôn rồi, đứng ở chỗ đó hồi lâu cũng không thể nào tỉnh táo lại.
Điều kiện quay phim gian khổ, lại có nhiều cảnh hành động, Đàm Tễ ngày nào cũng bị thương, khi trở về dù kiệt sức nhưng vẫn gọi điện cho Nguyễn Sơ Tinh.
Cậu có chút vui mừng vì Sơ Tinh không có ở đây, nếu không cô nhất định sẽ rất lo lắng cho cậu.
“Em không mệt sao?” Nguyễn Sơ Tinh hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đàm Tễ, có thể tưởng tượng được cậu đã vất vả như thế nào.
“Em không mệt.” Cậu buộc mình phải vui lên: “Em vẫn muốn nhìn chị thêm một lúc nữa.”
“Ngoan nào, không nghỉ ngơi thật tốt thì ngày mai làm sao làm việc được?” Nguyễn Sơ Tinh dỗ dành cậu: “Để chị kể chuyện cho em nghe nhé.”
Cô tìm trên mạng một câu chuyện cổ tích, nhẹ nhàng đọc cho cậu nghe, không bao lâu sau Đàm Tễ liền chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Sơ Tinh nghe được tiếng cậu thở đều, mỉm cười cúp điện thoại.
Mặc dù Đàm Tễ đã giấu cô, nhưng sau đó Nguyễn Sơ Tinh cũng từ Thẩm Giai Giai mà biết được mỗi ngày cậu đều trực tiếp ngã xuống đất, còn phải thực hiện nhiều hành động nguy hiểm khác nhau. Nguyễn Sơ Tinh trực tiếp video call với Đàm Tễ.
“Cởi quần áo ra.”
Đàm Tễ đang uống nước, nghe xong muốn phun hết nước ra ngoài: “Chị ơi, thế này không ổn đâu.”
“Nhanh lên.” Nguyễn Sơ Tinh thúc giục.
Cậu đỏ mặt cởi áo ra, có hai đường nhân ngư kéo dài xuống phía dưới, Nguyễn Sơ Tinh đang quan sát trên người cậu có vết bầm tím nào không, lại thấy cậu vẫn đang cởi tiếp.
“Em làm gì thế?”
Đàm Tễ mím mím môi: “Không phải chị bảo em cởi ra sao?”
“Chị có bảo em cởi hết quần áo đâu?” Cô nghĩ đến cách dùng từ của mình, có vẻ như mình gây hiểu lầm cho người khác thật.
Nhưng cho dù là như vậy, tại sao cô nói gì Đàm Tễ cũng nghe theo hết thế? Có phải là bán cậu đi rồi, cậu còn định giúp cô đếm tiền không?
Nguyễn Sơ Tinh nói: “Em không sợ chị chụp ảnh màn hình của em rồi đăng lên mạng, hoặc bán ảnh khỏa thân của em để lấy tiền à?”
Đàm Tễ đỏ mặt nói: “Không được, chỉ có thể cho một mình chị xem thôi.”
“…” Cô mím môi, vừa bất lực vừa ghét bỏ.
Trong màn hình lộ ra mấy vết sẹo trước mặt Nguyễn Sơ Tinh, tim cô thắt lại: “Vết thương trên người có đau không? Không phải bình thường rất thích làm nũng sao? Đến lúc thật sự xảy ra chuyện gì thì lại không nói?”
“Không đau. Em là đàn ông, mấy vết thương này không là gì cả.”
“Thật sao? Vốn dĩ còn muốn đợi em về, yêu thương em thật tốt…”
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa nói xong, Đàm Tễ lập tức sửa miệng: “Đau quá, cần chị thổi thổi cho.”
“…” Cậu vẫn hai mặt như vậy nhỉ.
Nguyễn Sơ Tinh thực sự muốn đến đó, nhưng Đàm Tễ không để cô đi, cậu nói nếu Nguyễn Sơ Tinh đến thật, cậu sẽ đưa cô trở về ngay lập tức. Một khi mà đứa trẻ ngoan ngoãn trở nên bá đạo lên thì như thế nào cũng đều không lay chuyển được.
Cô không còn cách nào khác ngoài yêu cầu Thẩm Giai Giai chăm sóc Đàm Tễ nhiều hơn, đồng thời cũng tăng lương cho cô ấy lên nhiều lần.
Thẩm Giai Giai vui vẻ nói: “Chị Tinh Tinh yên tâm, em sẽ chăm sóc chồng chị thật tốt.”
Nguyễn Sơ Tinh: “…”
Hai tháng sau khi đoàn phim bắt đầu làm việc là vừa lúc giao mùa từ đông sang xuân ấm áp, do xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi di chuyển địa điểm quay phim nên quá trình quay phim phải tạm hoãn. Đàm Tễ dứt khoát xin đạo diễn nghỉ phép, điều chỉnh lại phần diễn của mình.
Cậu quá muốn gặp chị ấy rồi, mặc dù cậu có thể nghe thấy giọng nói của chị, nhìn thấy ảnh của chị mỗi ngày, nhưng vẫn là rất muốn được gặp chị.
Đàm Tễ không có nói cho Nguyễn Sơ Tinh biết cậu sẽ quay về, cậu muốn tạo cho cô một bất ngờ.
Khi ngồi trong xe, Đàm Tễ tưởng tượng khi nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh, cậu sẽ hôn cô hai mươi phút, ôm cô thật chặt trong vòng tay.
Không biết chị ấy có nhớ cậu không.
Đàm Tễ đến dưới lầu thì trời đã tối, cậu hỏi trước Lôi Nhất Đồng, Lôi Nhất Đồng nói Nguyễn Sơ Tinh chắc là đang ở nhà. Thế là cậu yên tâm bước lên lầu.
Ngay cả một, hai phút ngắn ngủi trong thang máy, cậu cũng cảm thấy khó có thể chờ.
Không dễ dàng gì mới đến trước cửa nhà Nguyễn Sơ Tinh, Đàm Tễ bấm chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Cậu nhấn mấy lần nhưng không có ai đáp lại, nên cậu gọi điện cho cô.
Lúc đầu cậu rất phấn khích, hô hấp như ngừng lại, cậu vừa lắng nghe tiếng chuông bên tai vừa không ngừng sắp xếp các từ ngữ trong lòng.
Nhưng sau khi gọi vài cuộc điện thoại, ánh sáng trong mắt Đàm Tễ liền tối sầm lại.
Cậu đợi Nguyễn Sơ Tinh ở cửa rất lâu nhưng vẫn không có ai. Không biết qua bao lâu, trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên chữ chị, cậu vui vẻ cầm lên.
“Chị, chị đang ở đâu vậy?”
Giọng Nguyễn Sơ Tinh có chút chột dạ: “Đương nhiên là ở nhà, còn có thể ở đâu chứ?”
“Chúng ta video call được không?” Nụ cười trên môi Đàm Tễ nhạt đi một chút, “Em nhớ chị rồi.”
“Hôm nay chị hơi mệt. Ngày mai chị video call với em có được không?”
Cậu liếc nhìn cửa nhà Nguyễn Sơ Tinh, đôi mắt có chút đỏ hoe: “Đương nhiên rồi chị.”
Điện thoại còn chưa cúp, Đàm Tễ chợt nghe đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Nguyễn Sơ Tinh…”