Nguyễn Sơ Tinh lại nhớ về buổi tối hôm đó.
Làn da trắng nõn lộ ra ngoài của cô hơi ửng hồng.
Cô nằm dài trên ghế sofa một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
Ai kêu cậu gửi cái đó chứ?
Sao có người nghiêm túc tới vậy chứ? Kêu cậu gửi toàn bộ thông tin, cậu ấy trong ngoài có gì đều gửi đi hết?
Nguyễn Sơ Tinh cố gắng kiềm chế bản thân, cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ con, trẻ con mà thôi…!Nghĩ tới nghĩ lui cô ném cái gối đi, vẫn là một đứa trẻ con mà tại sao lúc nào cũng giở trò chọc ghẹo cô?
Nguyễn Sơ Tinh xuống lầu đi dạo, khu nhà cô ở bây giờ có rất nhiều nghệ sĩ sinh sống, vừa đi chưa được hai bước thì gặp phải Thẩm Lâm Gia.
Hắn có vẻ ổn hơn lúc trước, người tràn đầy sức sống.
Lúc còn nói chuyện yêu đương với nhau, Thẩm Lâm Gia nhất quyết đòi dọn đến ở cùng một khu với cô, giờ thì hay rồi hai người đã chia tay.
Nguyễn Sơ Tinh quay người định bỏ đi, Thẩm Lâm Gia ngăn cô lại: “Đi quán cà phê ngồi chút không?”
Nguyễn Sơ Tinh chậm rãi xoay người, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Được”.
Lần chia tay trước quá vội vàng, nghĩ kĩ lại thì hai người bọn họ đều chưa có dịp ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.
Cuộc nói chuyện này là cô muốn chia tay gọn gàng với Thẩm Lâm Gia, nào ngờ hắn vì tiếng được này của cô mà hiểu lầm.
Ánh mặt trời buổi chiều lười nhác chiếu xuyên qua kính cửa sổ hắt lên người cô, nét mặt cô dịu dàng xinh đẹp, vẻ nghiêm nghị hằng ngày nhạt đi mấy phần, nhìn không còn hung dữ nữa.
Nguyễn Sơ Tinh ngẫm nghĩ: “Lần trước sau khi chia tay anh, tôi rất tức giận, cho nên vẫn chưa nói rõ với anh.”
Thẩm Lâm Gia nháy nháy mắt, có chút lo lắng, hắn nghĩ Nguyễn Sơ Tinh sẽ giữ mình lại.
Cô uể oải nằm nhoài trên ghế sofa, ngón tay thon dài chậm rãi cầm muỗng khuấy cà phê: “Nếu đã chia tay rồi, vậy thì chúng ta hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không ai nợ ai hết.”
Thẩm Lâm Gia nắm chặt tay cầm ly cà phê, suýt chút nữa thì đứng bật dậy.
Hắn kiểu gì cũng không ngờ tới Nguyễn Sơ Tinh sau khi chia tay lại lạnh lùng như vậy, hệt như mỗi lần bàn chuyện hợp tác với hắn: “Nguyễn Sơ Tinh, cô không yêu tôi chút nào sao?”
“Vậy anh có yêu tôi không?” Tình yêu là bình đẳng mà, sao cô lại chỉ nhận được sự đòi hỏi một chiều từ phía Thẩm Lâm Gia.
Kiêu ngạo như Nguyễn Sơ Tinh, làm sao có thể cho phép mình ngã vào một gã đàn ông chứ?
Cô ngước mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Lâm Gia, còn chưa kịp nhận được câu trả lời của hắn, điện thoại đặt bên cạnh vang lên, cô nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị tên cậu nhóc.
Bầu không khí căng thẳng vừa rồi vì khóe môi nhuốm ý cười của Nguyễn Sơ Tinh mà dịu đi rất nhiều, cô hình dung ra sơ sơ dáng vẻ nôn nóng của Đàm Tễ, bèn cố ý treo điện thoại cậu.
Đàm Tễ sốt ruột đến phát khóc, cậu trừng mắt nhìn Diệp Diệm: “Cô ấy block tôi luôn rồi, tất cả đều tại cậu hết!”
“Đừng tức giận nữa.” Diệp Diệm chỉ nói chơi, ai ngờ Đàm Tễ lại làm thật: “Cậu nói xem…!Lần sau còn dám người ta nói gì cũng tin nữa không?”
“Vì là cậu nên tôi mới tin.”
“…” Diệp Diệm đã không thể đứng ra bảo vệ cậu khi nghe Lý Minh Học nói xấu về cậu, hắn không ngờ thằng nhóc này thật sự xem mình là anh em.
Diệp Diễm áy náy vô cùng: “Cậu cứ gọi nói là bị mất số rồi.”
Điện thoại của Nguyễn Sơ Tinh vẫn cứ reo, reo cú nào Nguyễn Sơ Tinh treo cú đó, dù sao thì trêu trẻ con vẫn rất vui.
Thẩm Lâm Gia nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô, hắn biết rõ cô treo điện thoại không phải vì cô ghét người đó, bởi vì cô đang cười.
Cô thậm chí còn không biết nụ cười của mình có thể khiến người khác động lòng như thế nào.
Trong mắt cô có một tia sáng mà trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Thẩm Lâm Gia mất hết hi vọng, nhưng hắn vẫn không cam lòng từ bỏ, nhất là khi hắn thấy ghi chú hiển thị “Cậu nhóc”.
Hắn biết Nguyễn Sơ Tinh mới kí hợp đồng với một nghệ sĩ trẻ: “Thật ra nếu lúc ấy cô giữ tôi lại lâu hơn một chút, tôi sẽ không rời đi.”
“Hửm?”
Nguyễn Sơ Tinh sửng người một lúc, ngước mắt nhìn hắn.
“Cô cho là Đàm Tễ có thể thay thế được tôi sao?” Thái độ của hắn y hệt như lúc Nguyễn Sơ Tinh đe dọa hắn: “Tuyệt đối không có khả năng, cô không thể bồi dưỡng ai thành một nghệ sĩ giống như tôi đâu.”
Nguyễn Sơ Tinh cười thầm một tiếng, cô nhớ tới ngày trước nói về Thẩm Lâm Gia, có người nói hắn giống một đứa trẻ hư quen được nuông chiều, người khác lại bác bỏ, không, hắn chỉ là kiểu không biết trời cao đất dày, mới đạt được một chút thành tựu đã tưởng mình giỏi hơn người khác.
Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.
Nguyễn Sơ Tinh yêu hắn vì tham vọng và dã tâm không từ thủ đoạn của hắn, về sau cũng chia tay vì lý do này.
“Vậy thì chống mắt lên mà xem.”
Cô thong thả đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười khinh bỉ.
Vừa ra tới cửa, cô mở điện thoại đã kêu suốt nãy giờ trong tay ra nghe, nụ cười thuần khiết trong sáng của cô như kim châm vào mắt Thẩm Lâm Gia.
“Chị, cuối cùng chị cũng nghe điện thoại em rồi!”
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp nói gì, Đàm Tễ có lẽ sợ cô lại treo máy, cuống cuồng xin lỗi: “Em xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa, chị có thể xóa tin nhắn của em đi được không?”
“Tin nhắn gì?” Nguyễn Sơ Tinh giả vờ không biết: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì hết.”
“Là cái tin nhắn em gửi cho chị…”
Cô không ngờ Đàm Tễ còn dám nhắc tới, bèn cắt lời cậu: “Cậu đi tập luyện đi.”
Thực sự đúng là đã đến giờ Đàm Tễ đi luyện tập rồi: “Chị có thể tới xem em được không, lần này em nhất định sẽ cho chị xem phần thể hiện tốt nhất.”
“Không rảnh.”
“Giúp em đi chị.”
“Không.”
Giọng cậu nghe như muốn khóc: “Có phải ghét bỏ em rồi không?”
“…” Nguyễn Sơ Tinh có dự cảm không lành.
Cậu nức nở: “Em có lẽ vẫn còn trong tuổi dậy thì, chị đừng ghét bỏ em mà…được không chị…”
Đã lớn chừng này rồi…!Còn muốn dậy thì?
Nguyễn Sơ Tinh, người trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh lạnh lùng cũng cảm thấy nổi da gà, ở đâu ra người giở trò trêu ghẹo mà cũng thanh tân thoát tục như vầy? Cô hít sâu một cái: “Được rồi, ngày mai dẫn cậu đi chơi.”
“Cảm ơn chị, chị tốt quá.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Sơ Tinh mới nhận ra câu nói cuối cùng thằng nhóc có khóc tí nào đâu, chỉ là giả bộ thôi.
Cô có hơi giận một chút nha.
Hoa anh đào đêm bên đường đã nở rộ hết, gió nhẹ vừa thổi cánh hoa màu phấn rơi xuống dưới chân, Nguyễn Sơ Tinh đứng trong gió một hồi, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.
Huấn luyện kín không phải giống như ở trước máy ảnh biểu diễn mấy tháng ở trung tâm huấn luyện, Nguyễn Sơ Tinh chào hỏi xong với tổ tiết mục, ngày thứ hai lên đón Đàm Tễ ra ngoài chơi, còn về địa điểm…
Gà bông nhỏ* như Đàm Tễ, chắc là rất thích hợp với công viên vui chơi giải trí nhỉ?
*Gà con: Ám chỉ mấy đứa trẻ trâu =))
Cô nằm trên giường, mở điện thoại xem Tinh Thần Chi Danh, kỳ thứ hai sắp được cập nhật, hôm nay Nguyễn Sơ Tinh mới nghĩ đến việc xem bù.
Trên khán đài xây ghế ngồi hình kim tự tháp, từ một đến một trăm lẻ một, bảy thực tập sinh của công ty giải trí Vinh Quang lần lượt đi lên.
Đàm Tễ là người thứ nhất, không biết Diệp Diễm nói với Đàm Tễ cái gì, Đàm Tễ trực tiếp ngồi lên vị trí số một ở trên cùng.
Vị trí đó rất cao, nhìn lên tựa như vị trí quán quân, ánh mắt Đàm Tễ sáng ngời, khí thế hoàn toàn đem vị trí đó áp lấy.
Ánh mắt của mỗi một thực tập sinh phía sau đều hướng về Đàm Tễ, trong lòng xem cậu như đối thủ số một.
Mục bình luận*___
*Nguyên văn: “弹幕”: “bullet screen” hay “danmu” là chức năng cho phép người xem “bắn bình luận” lên màn hình video, phim ảnh, vv..
như những viên đạn trong thực tế.
[Hảo thầy giáo! Hảo thầy giáo!]
[Người ngồi ở vị trí số một kia gọi là gì đấy? Lá gan cũng lớn quá đi?]
[Hơn nữa bạn nhìn xem, ánh mắt cậu ta một chút cũng không giống mới vào nghề, giống như vương giả trời sinh vậy!]
Một trăm lẻ một thực tập sinh sau khi ngồi hết vào vị trí sẽ tiến hành đánh giá cấp bậc lần đầu, Đàm Tễ và sáu người khác vừa đi lên đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, Hứa Diệc Nhiên hỏi: “Đàm Tễ, vì sao cậu ngồi ở vị trí số một?”
Đàm Tễ tư thế hiên ngang, một chút cũng không luống cuống, chỉ cần đứng đó đã khiến lòng người sinh ra nguy cơ.
Một gương mặt như vậy, dù cho thực lực có kém hơn một chút, dùng vẻ ngoài xuất đạo cũng không phải là không thể.
Vốn tưởng rằng cậu sẽ nói mấy lời như bản thân nhất định sẽ giành vị trí đầu, ngờ đâu cậu lại nhăn mày: “Diệp Diễm nói với tôi người vào đây đầu tiên phải ngồi vị trí đầu.”
(Up tại WordPress-Wattpad)
Lúc này chương trình đem những đoạn lúc trước chiếu lại lần nữa, lúc vừa bước vào Diệp Diễm ghé qua nói với Đàm Tễ: “Trước khi đến tổ tiết mục nói với tôi cái này phải sắp vị trí, cậu là người đầu tiến vào, cho nên cậu phải ngồi ở trên cùng.”
Sau đó Đàm Tễ gật gật đầu, trực tiếp đi lên đầu.
Mục bình luận cười đến đổ bệnh.
[Vừa rồi tôi còn khen cậu ta là trời sinh vương giả??? Náo loạn nửa ngày? Ờm…?]
[Sao cậu ta cái gì cũng tin thế?]
[Em trai thật là soái khí, tôi phải pick cậu ấy!]
Là một giáo viên dạy múa, Cam Văn Hiên nhịn không được cười nữa: “Nếu tôi nói với cậu vị trí đó không phải xếp theo thứ tự thì sao?”
Mọi người đều tưởng Đàm Tễ sẽ đùa một tí, chẳng hạn như chỉ trích Diệp Diễm, chẳng ngờ cậu nhẹ nhàng kéo lên nụ cười: “Chẳng sao cả, tôi sẽ là số một.”
[Ha ha ha thế cũng quá ngông cuồng đi.]
[Hạ màn được rồi, đa số được chọn đầu tiên đều là kịch bản cúng tế, em trai này rõ ràng sẽ bị đào thải, cậu bô bô lời thoại này, quá tự tin thường sẽ bị vả mặt đấy.]
Nguyễn Sơ Tinh ấn tạm ngừng, lấy bình rượu vải rồi mới tiếp tục xem.
Đàm Tễ có lẽ là loại người trời sinh đã thuộc về sân khấu, cho dù có đến bảy người cùng biểu diễn, cậu cũng khó khiến người ta không chú ý đến.
Động tác cơ thể mạnh mẽ, mở miệng có giọng hát đáng kinh ngạc, khiến tất cả các thực tập sinh đều mở to mắt.
Đáng sợ nhất là hào quang của cậu, chỉ cần đứng trước ống kính, ánh mắt cậu vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ.
Ngay cả Nguyễn Sơ Tinh ở bên kia màn hình cũng nín thở, ai ngờ được chàng trai ấm áp mặt trời, thích làm nũng trước mặt cô, ở trên sân khấu lại có sức bạo phát lớn đến thế.
Cam Văn Hiên cười: “Đàm Tễ…!Tôi cho cậu ấy con S.”
S, super.
Ở kỳ thứ nhất, Đàm Tễ là thực tập sinh duy nhất có được đánh giá cao như thế, đại khái là vì Đàm Tễ trước đây có kinh nghiệm biểu diễn, cậu hoàn toàn không giống với những người mới vào nghề khác.
Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được tò mò về hoàn cảnh trưởng thành của cậu, cậu ấy quá sạch sẽ, cả người đều phát ra ánh sáng tự tin.
Sau khi xuống đài nhận được nhãn A, Đàm Tễ hướng về phía ống kính nháy mắt phải, khiến mọi người trước màn hình đều giật bắn mình.
Ai nói cô không thể bồi dưỡng được một nghệ sĩ như Thẩm Lâm Gia?
Nguyễn Sơ Tinh thức thâu đêm làm phương án tuyên truyền cho Đàm Tễ, đến ngày thứ hai lúc gặp Đàm Tễ trên mặt có chút mệt mỏi, cậu cúi người xuống hỏi: “Chị thức khuya sao?”
“Không sao, đi thôi.”
Nguyễn Sơ Tinh mặc một bộ áo liền quần tương đối bình thường, ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, Đàm Tễ theo sau lưng cô, mấy lần muốn đưa tay giữ cô lại, nhưng đụng đến mu bàn tay cô lại thu về.
Sợ chị ấy không vui.
Tay phải Đàm Tễ đút trong túi quần, quay sang dịu dàng nhìn cô, cậu không biết đang nghĩ gì, nhanh chóng nhìn về bốn phía, Nguyễn Sơ Tinh hỏi cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Không có gì.” Đàm Tễ đứng sau lưng thúc cô đi, “Chúng ta đi ra ngoài nhanh lên.”
Cậu nhóc này tám đời chưa đi chơi qua hay sao? Nguyễn Sơ Tinh cố ý đi chậm hơn, đợi cậu thúc mình.
Đến khi ra ngoài rồi Đàm Tễ mới thở phào nhẹ nhõm, may là không gặp phải Hứa Diệc Nhiên..