Tuyển tập các mẩu truyện ngôn tình(sủng, ngược) - Chương 3 : Sủng và ngược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Tuyển tập các mẩu truyện ngôn tình(sủng, ngược)


Chương 3 : Sủng và ngược


Lục thị- một tập đoàn đá quý lớn, đứng hàng đầu khắp cả nước.
Lục Kiều Ân, là một nữ tổng tài sắc đẹp dư thừa, tài năng xuất chúng. Đặc biệt là tính cách rất tuyệt tình, băng lãnh.
Một buổi sáng đẹp trời, Lục Kiều Ân đang lái xe, đột có người chạy ngang giật mình cô thắng xe!
‘Phanh!!!’
Cô vội chạy ra. Một thanh niên khoảng 25t đang nằm giữa đường ôm cánh tay đang bị thương
“Anh không sao chứ!!”
“Tôi không sao!”
Lục Kiều Ân cảm thấy rất hài lòng về câu trả lời của hắn. Ở thời đại bây giờ lại có người không đòi đền bù khi bị tông như vậy, vả lại ở đây có rất nhiều người. Cô cười nhẹ, nói
“Hay…tôi đưa anh tới bệnh viện?”
“Không…không cần đâu!” Hắn nhất định cự tuyệt sau đó ôm cánh tay đứng dậy định bỏ đi
“Ấy!” Cô lạnh lùng nhưng lại có một tấm lòng rất ấm áp, tựa như trong nóng ngoài lạnh.
Cô bắt lấy tay hắn rồi bỏ hắn vào xe lao thẳng về nhà.
^****^^*****%*^*^^^
“Cô………không phải muốn …..” hắn lấy tay che che vùng ngực mình lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
“Phì! Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ hả!” Cô phù cười nhẹ nhàng cắt phần vải ở cánh tay hắn sau đó rửa vết thương.
“Ơ….”
“Cô bị gì thế?”
“Cái sẹo này….anh có lúc nhỏ hả?” Cô sờ sờ vết sẹo trên cánh tay hắn nói
“Là tai nạn thôi! Cũng là chuyện đã qua rồi!”
*********************
Hai năm sau,
Kể từ khi cô và hắn-Lâm Tuấn Minh tình cờ gặp nhau, sau đó lại hay lui tới. Cô tuyển hăm làm thư ký dần dần cũng nảy sinh tình cảm.
Hiện tại, cô và hắn đang chuẩn bị cho một lễ cưới của họ.
“Tuấn Minh! Anh thích hoa hồng hay…….hoa đồng tiền….hay…hoa lưu ly……” cô ôm hắn từ đàng sau nói
“Em thích là được rồi!”
“Anh đúng là dẻo miệng”
***************
Trước buổi lễ diễn ra, ai nấy đều bận rộn. Cô đang trang điểm chuẩn bị ở trong phòng.
“Lục tiểu thư! Chú rể muốn gặp cô đó, coi kiềm chế cảm xúc nha! Sau lễ cưới rồi muốn làm gì làm nhá hihi!” Cô nàng Diễm Châu chọc ghẹo cô rồi đẩy đẩy cô ra
“Anh tìm em hả? Làm gì vội thế hihi” cô mỉm cười ngọt ngào nhìn người đàn ông mà mình thương yêu.
Hắn trong tay lấy ra một chiếc dao từ từ tiến tới chỗ cô, kề sắt lưỡi dao vào cổ
“Anh….. điên sao??” Cô ngạc nhiên nhìn hắn nói sau đó khẽ nuốt nước bọt.

“Ông thấy rồi chứ!” Hắn lạnh giọng rồi kề dao sát hơn, cổ cô cũng rỉ chút máu.
‘Giết cô ta, người yêu của ngươi sẽ đc cứu sống!’ Một giọng nói từ túi quần của hắn phát ra làm cô hết sức hoang mang. Người yêu?
“Anh đang làm….gì thế?”
“Giết cô!” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô có bao nhiêu là hỗn độn trong mắt hắn nhưng cô không thể nhận ra bởi cô cũng vậy.
“Tại..sao?” Cô rưng rưng nhìn hắn. Rõ ràng là ngày vui của cô và hắn cớ sao hắn lại lấy dao kề sát cổ cô thế này….
“Giết cô! Cô ấy sẽ sống…”
“Giết em? Cô ấy? Người anh yêu sao?” Cô đẫm nước mắt nhìn hắn nghẹn ngào nói
“…”
“Trước khi chết….anh….có từng yêu em không?” Hắn vẫn im lặng
“Vậy….có từng thích em không?”
“…”
“Anh đã từng thương em không?”
“…”
“Anh độc ác thật” cô cười khuẩy, nước mắt làm lem lúa cả khuôn mặt được trang điểm kĩ càng.
‘Két’ trong không khí nặng nề đó bỗng có người mở cửa, hắn liền đem cô nép sau tủ.
“Tạm biệt…” cô bị hắn khống chế cả hai tay không làm được gì liền cắn lưỡi tự vẫn. Ít nhất khi còn sống hay khi chết cô đã trả nợ đủ cho hắn….
Hắn dường như tỉnh ra điều gì đó, giật mình nắm vai ròi kéo cô ra.
“Ân Ân! Ân Ân!”
Hắn ném chiếc dao đi ôm cô chạy thẳng vào bệnh viện.
@@@@@@@@
“Bệnh nhân đã không còn thở nữa!”
“Làm…làm sao có thể! Mới vừa rồi cô ấy còn ở đây mà”
Hắn bất lực nhìn cô bị tấm màn trắng che phủ
Hắn vẫn chưa muốn cô chết! Trong lúc hắn ra tay với cô, hắn đã do dự! Đúng thế hắn muốn ra tay nhưng bản thân lại không thể động thủ!!
Hắn yêu cô! Nhưng hắn phải bảo vệ em gái của hắn, người thân cuối cùng trên cõi đời này! Lúc cô hỏi hắn, hắn muốn nói lắm! Muốn giải thích cho cô hiểu nhưng….vô nghĩa! Sự thật là hắn muốn giết cô! Hắn muốn cô chết thì giải thích cái gì chứ!
Hắn lấy chiếc điện thoại của cô khi trang điểm làm quên.
Thư thoại (1) – chưa gửi
‘ Lâm Tuấn Minh…cám ơn anh đã cho em cuốc sống này… cám ơn anh đã cứu vớt được cuộc đời của em….! Ngày mai em lo lắm! Anh dự tính đám cưới xong chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa…3 đứa…4 đứa….hay nhiều hơn? Em hạnh phúc lắm….chồng à….
À còn nữa, e thực xin lỗi khi hại cả nhà anh chết trong tai nạn đó…. nếu anh biết chắc anh hận em lắm nhưng em không làm được, em không muốn để anh biết! Em ích kỉ lắm phải không?…
Ngày mai em sẽ tặng anh một món quà nhân ngày cưới’
2/7/201x- gửi người em yêu
Hắn đọc xong mắt rưng rưng, nước mắt mạn chát từng giọt từng giọt rơi vương vãi trên màn hình.
Từ sau đó, cô đã chuyển nhượng hết tài sản cho hắn kể cả lục thị. Hắn đem hết số đó đi làm từ thiện. Một ít để lại cho em gái sau đó không từ mà biệt. Dường như hắn đã biệt tích không còn dấu vết nào….

——————————————————————————————————-

Buổi tối, tại công viên có hai cô gái, một cô có vẻ là học sinh, cô còn lại đương nhiên không phải là học sinh rồi nếu không tui đã viết là cả hai có vẻ là học sinh =))

“Em đã biết lỗi rồi thì chị sẽ không chấp nữa, mong rằng sau này em biết suy nghĩ hơn” Cô nói xong vẫn không giấu nổi vẻ khó chịu.

Cô bé học sinh bây giờ thì sợ đến phát khóc, cô kia thở dài – thật rắc rối. Vừa định quay đi thì bị một nam nhân chặn lại:

“Cô dám ăn hiếp em tôi? Chán sống?” một giọng nam trầm thấp vang lên, lộ rõ vẻ tức giận, hình như cô còn nghe tiếng nghiến răng nữa.

Cô nhìn tên ấy, mặt hắn thật lạnh lùng nếu không muốn nói là vô cảm, át hết vẻ đẹp trai của hắn rồi. Cô ráng bình tĩnh nói: “Anh là ai? Nếu là người nhà cô bé này thì hoan nghênh nói chuyện. nếu là người qua đường thì xin bớt nhiều chuyện”

“Tôi là anh nó. Hửm? Nana em khóc sao?” (tên em hắn) Thấy em hắn khóc hắn liền biến sắc, càng hung dữ hơn. Haizz ra là huynh muội luyến sao – cô thầm khinh bỉ, lại không sợ hãi:

“Đừng có mà hung dữ với tôi! Đúng là ruột thịt có khác, mù mù quáng quáng đi chất vấn người ta trong khi bản thân chả biết cái mô tê gì”

“Tôi không cần biết nó làm gì chỉ cần biết cô đã làm em ấy khóc. Xin lỗi ngay!” Hắn bá đạo ra lệnh. Tôi thì tức giận nổi lửa cả hai mắt. Em hắn cũng may còn thuốc chữa, biết mình sai nên vội ngăn cản

“Anh! Chuyện này là em không đúng trước. Tiểu Vũ! Chị mau đi đi. Đừng để anh em nhớ mặt nha, chắc hai người sẽ còn gặp đó!”

Mặt tôi nghệch ra, còn gặp sao? Chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã bị đứa em thân thương kéo đi rồi

“NaNa Đứng lại, anh muốn nói chuyện cho rõ ràng. Này! Cô đứng lại đó!”

Tôi là loại dễ tin người, vả lại tự nhiên có linh cảm không hay nên cũng nghe cô ta, quảnh mặt đi luôn ==
Chuyện là sau khi tôi tốt nghiệp vẫn còn để lại dư âm cho vài người. Chẳng hạn như có cậu học đệ vẫn còn thương mến tôi mặc dù tôi đã nhiều lần từ chối, chẳng hạn có em học muội ghét tôi cay đắng vì vị học đệ kia không thích cô ta mà thích tôi và chẳng hạn như em NaNa ấy nghe lời xúi giục của vị học muội kia mà bị lợi dụng để hại tôi.

Sau khi tôi đã may mắn thoát được sự hại của Nana thì liền kéo cô bé ra công viên nói chuyện rõ ràng, và không tiếc nói những lời khuyên bảo nhẹ nhàng rằng: Lớn rồi thì hãy biết suy nghĩ một chút, đừng như con búp bê nuôi trong nhà kính không biết sự đời.

Sau đó thì mọi các bạn cũng biết rồi đấy.

———-

Trễ rồi! trễ rồi! Mọe nó chỉ tại hai anh em nhà kia mà đêm qua mất ngủ. Tôi bất chất tất cả lao vào công ty cho kịp thang máy. Phù! May quá vừa kịp. Vừa ngẩn mặt lên thì thấy tên luyến muội muội đang trừng mắt nhìn tôi.

“Cái tên luyến muội muội này, đây là công ty tôi mà, sao anh vào đây được. Mà chắc anh đã nghe em mình nói rồi chứ, em anh mới là kẻ có lỗi đó.Bảo vệ người nhà là tốt nhưng làm quá nên em anh mới bị lừa như vậy đó!” Tôi nói một lèo luôn, còn chả thèm để ý đến sắc mặt tên kia ngày càng kém đi. Mô phật!

“Luyến muội muội? Công ty của cô sao?” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào thú vị hơn được nữa. Tôi chưa kịp định hình thì hắn lại tiếp

“Lưu Tiểu Vũ, 23 tuổi nhân viên phòng kế hoạch. Đây là thang máy vip, và nơi này là công ty của tôi. Hay nói cách khác tôi là chủ tịch của cô!”

Má ơi! Tôi có cảm giác hình như thang máy đang rơi tự do thì phải. HELP ME PLEASE!
“Tối nay đến nhà tôi ăn cơm” Hắn nhàn nhạt nói.

“Dạ chi vậy ạ?” Mặt tôi bơ ra, hơi sờ sợ.

“Mẹ tôi muốn xin lỗi cô về việc của Nana. Cấm cô từ chối!” Hắn hung hăng ra lệnh

Trời địu! Sao hắn biết mình định từ chối chứ.

Vậy là bạn Tiểu Vũ nào đó đang trên con đường bị áp bức mà không hay biết. Từ hôm đó hắn thường sai bảo tôi này nọ, còn em hắn nữa, đúng là anh nào em nấy mà, ngày nào cũng lẽo đẽo theo tôi như thần tượng vậy, bộ nó không đi học hả trời?

Cứ thế dần dần tôi phát hiện ra, hình như ngày nào tôi cũng gặp tên tổng tài mặt lạnh hết. Đi làm thì không nói, ngày nghỉ cũng gặp nữa. Khi thì lúc đang đi với em hắn, khi thì đang đi dạo. Ai nói gặp trai đẹp là sướng, tôi mỗi lần thấy hắn thì chỉ ước hôm nay không ra đường. Mà như tôi quan sát thì hình như hắn không còn luyến muội muội nữa thì phải, lâu lâu còn thấy hắn mắng Nana, đặc biệt là khi tâm trạng tôi đang mệt mỏi tột độ do con bé cứ đi theo lãi nhãi.

Một ngày kia – Ngày thành lập trường đại học của tôi. Các thầy cô khuyến khích cựu sinh viên về trường tri ân, tôi về trường. Lại ma xui quỷ khiến gặp cậu nhóc thích tôi. Cậu cầm bó hoa hồng tiến đến chỗ tôi

“Chị Tiểu Vũ! Em tặng chị” vừa định nói là cậu đúng ra phải tặng thầy cô chứ thì một giọng đanh đá vang lên.

“Lại là chị à. Chị về đây để cua trai chứ tri ân nỗi gì” Cô nàng ghét cay ghét đắng tôi đây mà. Chưa kịp phản bác thì cô ả đã vung tay cho tôi một bạt tai.

Ủa? Sao không đau? nhìn lên thì thấy vị boss mặt lạnh đang siết chặt tay cô ả. Mặt hắn ta còn hung ác hơn khi mà tôi làm em hắn khóc nữa.

“Dám đụng đến người của tôi, chán sống?” nói xong còn nhìn cậu học đệ bằng ánh mặt “trìu mến” rồi lôi tôi đi xềnh xệch bảo:

“Ai cho phép em đi gặp tình cũ hả. Em chết chắc rồi”

Tôi hóa đá, tôi là gì của anh đâu chứ huhu tình cũ gì chứ????
——————————————————————————————————-

Thiệt tình đến tận khi vào quán ngồi rồi thì tôi vẫn không thể nào tin được chuyện đang xảy ra với mình – đi xem mắt. Mẹ nó chứ! Đây là thời đại gì rồi mà mẹ còn bắt đi xem, tôi chỉ mới có 26 thôi chứu không phải là 36 đâu haizz.

Hửm? Đó chảng phải là boss sao? Đây là nhà hàng chuyên đi xem mắt mà, nhìn không khí trong nhà hàng là biết. Không được! Để người quen biết mình đi xem mắt còn ra thể thống gì nữa! No No!

Boss ơi, anh đi chỗ khác chơi đi, sao hướng tôi mà đi tới vậy hả? Tôi đã che mặt rồi mà. Đừng tới đây mà!

“Thư kí Hà! Không cần che nữa tôi thấy cô lâu rồi” Hắn cười quỷ dị. Ngước mặt lên thì tôi phát hiện hình như hắn còn đang tức giận nữa. A đúng rồi! Cái mặt này đích thực là cái mặt khi hắn muốn chỉnh người khác đây mà. Nhưng mình có làm gì đâu chứ.

“Hì hì, tổng giám đốc trùng hợp ghê ha” =))

“Không trùng hợp! Tôi là đối tượng xem mắt của em” Nói tới đó hắn trừng mắt nhìn tôi một cái làm cho da gà da vịt của tôi nổi cả lên.

“What? Tôi nhớ đâu.. đâu phải là anh” Đùa! nếu là hắn thì tôi đã chạy trốn tám đời rồi, còn thong thả như vậy được sao?

“Đúng ra là em họ tôi, và tôi đã đập cho nát mặt nó rồi. Ai bảo dám đi xem mắt với chị dâu của nó!”

——————————————————————————————————-

Cô – Trần Gia Gia là thư kí của chủ tịch – Hạo Đông, thật sự thì cô không hiểu sao lại được chọn nữa. Lúc nộp đơn chỉ cho vui thôi, biết chắc là rớt rồi, nào ngờ hôm phỏng vấn gặp đúng ngay chủ tịch mới ghê chứ! Hắn chỉ hỏi cô đôi ba câu đơn giản rồi thông qua luôn – vậy là được nhận

Vào làm rồi cô mới thấy mình rất kém cỏi nha, khoan nói đến bằng cấp, chỉ riêng việc tay chân vụn về thôi đã làm cô khổ sở lắm rồi. Cũng may mấy anh chị ở đấy ai cũng vui vẻ với cô còn giúp đỡ cô nữa chứ. Mà hình như họ đều đã lập gia đình hết rồi, lạ thật. Cô nghe ngóng thì biết được dàn thư kí cũ đều bị thay mới hết OMG. Thôi ráng làm tốt công việc của mình là được rồi! Fighting!

Mà trong giấy ghi là nhân viên chính thức nhưng sao cô cứ thấy mình vẫn trong thời gian thử việc nha! Ví dụ như cô nhiều lần thấy boss nhìn cô làm việc, ví như hắn ta sẽ thường gọi cô vào phòng làm việc để chỉ dẫn thêm, ví như hắn canh giờ cô đi làm và tan làm vô cùng chuẩn xác, cô đi trễ một chút thôi là hắn sẽ hỏi han liền. Haizzzz

Hôm nay cô làm cơm hộp mang theo, nhìn rất bắt mắt dó nha, hihi. À, phải đi làm ly sữa nóng mới được. Làm xong quay lại chuẩn bị dùng cơm thì..gì đây chứ, tên boss này sao lại ăn đồ của cô chứ! Cô tốn bao time để làm mà. HuHu

“Boss à! Sao anh ăn đồ của tôi vậy. Đó là đồ ăn của tôi mà. Trả đâyyy”

Hắn vẫn ráng ăn thêm một thìa nữa rồi mới ngẩng lên nhàn nhặt nói với cô:
“Cơm vợ tôi làm thì sao tôi phải trả!”

Cô nghệch mặt ra, hinh như tai cô ù luôn rồi thì phải. Hắn lại tiếp:

“Mai em làm hai phần đi. Em cũng phải ăn chứ!”

Tôi:”…..”

-HẾT-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN