tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn - Chương 5 : Từ trái tim truyền tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn


Chương 5 : Từ trái tim truyền tới


Nó nằm gục xuống bàn, mặt quay về phía cửa sổ nhìn bầu trời xanh ngát với những làn mây trắng. Đang là giờ tiếng anh. Cô chủ nhiệm ghé vào lớp, vui vẻ đề nghị tạm dừng học vì có đạo diễn điện ảnh muốn tuyển một vai nữ sinh. Cả lớp bỗng chốc nhốn nháo cả lên. Bọn con gái kín đáo sửa sang lại đầu tóc, quần áo. Đứa nào có gương thì lôi ra khum khum lòng bàn tay mà soi, đứa không có thì liếc tạm vào cửa kính hoặc… màn hình máy tính cầm tay. Bọn con trai tuy về lý thuyết thì chẳng liên quan, nhưng thực tế lại dáo dác náo loạn hơn bọn con gái. Đứa thì nhìn khắp lớp hoặc nghển cổ lên hóng. Có đứa bừng bừng nộ khí, tay đập bàn, miệng than trời đất:

tu-trai-tim-truyen-toi-1

– Bất công! Sao không tuyển diễn viên nam vậy?

Ông đạo diễn có bộ râu quai nón tủm tỉm cười, lướt nhìn quanh lớp một vòng. Ánh mắt dừng lại trên một khuôn mặt

– Cô bé tên gì vậy?

Người được hỏi chính là nó – Nguyễn Hoàng Linh Vy. Nó trố mắt, đầu óc đâm mụ mị. Sao lại là nó được nhỉ?

– Bạn đó tên Linh Vy, năm lớp 10 từng bị kỉ luật vì trốn tiết, hiện tại học lực đang xếp loại trung bình.

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía đang cất lên giọng nói đều đều vô cảm kia. Vũ – phó bí thư Đoàn trường, mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh băng, không hề biến sắc. Ông đạo diễn hơi sững lại một chút, ánh mắt lại lia một vòng, lần này dừng lại trên khuôn mặt hoa khôi của lớp.

– Cô bé …

– Em tên Tâm Ái ạ – Cô bạn hoa khôi đứng bật dậy, miệng cười tươi roi rói, dõng dạc từng tiếng một.

***

Thế là thôi, Linh Vy rơi cái bịch, về nguyên hiện thực phũ phàng. Còn chưa kịp chạm tay vào giấc mơ bất ngờ.

Lớp Vy ai cũng biết “kẻ ác ôn” kia. Vũ học ngay lớp bên cạnh, cao ráo đẹp trai, nhưng lúc nào cũng trầm trầm, điểm thi tuyển sinh đứng thứ ba, vừa lon ton lính mới đã xí được ngay một chân trong Ban chấp hành Đoàn trường.

Lũ bạn xúi Vy trả thù . Ai đời, người ta vừa túm được cái vạt áo của thần may mắn thì nhẫn tâm đẩy dúi một phát làm tuột đi mất. Vy không nói gì, chỉ nửa cười nửa mếu. Bọn bạn đâu có biết Vũ và Vy đã là “oan gia” tương ngộ không chỉ một lần…

***

Ngôi nhà Vy đang ở không nằm trong địa chỉ đăng ký ở danh sách lớp. Nhà có 3 phòng ngủ, một phòng khách và một gian bếp. Phòng ngủ lớn nhất là của vợ chồng cô Thy. Còn 2 phòng nhỏ hơn, một dành cho Vy, một dành cho con trai cô chú. Cô Thy là bạn thân hồi đi học của mẹ Vy. Con trai cô là Vũ.

Giờ đang là kì nghỉ hè, mà Vy không thích nghỉ hè tẹo nào. Thời gian rảnh quá nhiều. Ngoài việc lượn lờ ngoài chợ hoặc vào mấy hiệu sách “coi cọp” ra thì nó chẳng biết làm gì. Lại không thể về nhà . Vì Vy cảm thấy không thoải mái bởi vì đó đâu phải là nhà của nó và quan trọng hơn ở đó có… Vũ.

Tối nào cũng thế, cứ tầm 8 giờ, cô Thy lại gọi Vy đang nằm trong phòng riêng ra ăn hoa quả với cả nhà. Vy đón miếng dưa hấu cô đưa, lí nhí nói cảm ơn, rụt rè ngồi vào một góc ghế , nhấm nháp từng miếng từng miếng. Chú Việt mỉm cười nhìn Vy khích lệ:

– Cháu cứ tự nhiên thoải mái nhé.

Làm sao Vy có thể tự nhiên cho được khi ở đầu bên kia ghế, Vũ mặc quả quần cộc, áo ba lỗ, mắt dán chặt vào tivi, ngoạm từng miếng dưa to, chả thèm đếm xỉa gì đến Vy. Ở cùng nhà cả năm trời mà số câu hai đứa nói vói nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vy đăng ký một lớp học thêm tiếng Nhật. Vũ vừa nhằn hạt dưa hấu, vừa làu bàu trong miệng:

– Bày đặt! Học trên lớp còn chả ăn ai.

Cô Thy đánh khẽ vào vai con mắng:

– Ăn nói với bạn kiểu gì đấy hả con?

Vy cúi gằm mặt xuống tủi thân .Thực ra Vy biết thừa mọi người đều nghĩ như Vũ. Mẹ cũng gọi điện về trách:

– Con xem người ta đấy, Vũ bằng tuổi, học cùng trường con, năm vừa rồi xếp thứ ba toàn khối đúng không? Thế mà con không biết đường học tập. Con nói Vũ kèm con học đi, mẹ sẽ trả lương cao hẳn hoi…

Linh Vy tay nắm chặt chiếc di động, giọng hơi nghẹn ngào, cắt ngang câu nói của mẹ

– Mẹ, mẹ chuyển ra ngoài này với con đi…

– Ừm công việc trong này đang bận rộn lắm…

Vy thở dài gác máy. Chắc phải một thời gian dài nó mới được chuyển sang ở với bà nội bên Nhật, cố gắng học tiếng vậy…

*

Cô Thy bị bệnh, phải nằm viện. Cả nhà bỗng chốc có “loạn cào cào”. Chú Việt chỉ có thể tranh thủ những lúc ngoài giờ làm việc để ở với cô Thy. Còn lại, Vũ và Vy phải chia nhau đến viện trông cô. Vy kiêm thêm nhiệm vụ chủ của căn bếp, ngày ngày nấu cháo hầm canh bồi bổ cho cô.

Buổi tối, khi Vy đang đánh vật với con gà để lọc thịt ra nấu cháo, Vũ mon men lại gần, có ý định gì đó :

– Có cần tớ giúp không?

Vy lấy ống tay áo quẹt ngang cái trán đầm đìa mồ hôi, ngạc nhiên nhưng giọng cố tưng tửng :

– Thôi khỏi, cứ học bài nốt đi. Việc này Linh Vy “nội trợ” làm 10 phút là xong.

– Ò, vậy nhanh lên nhé, mang lên viện không sẽ nguội mau mất.

Vũ quay về phòng, dáng buồn buồn. Vy ngừng tay dao, khẽ liếc nhìn. Thực ra Vũ cũng không đáng ghét lắm. Nhớ lại lúc buổi trưa, khi đem cháo cho cô Thy, Vy tình cờ bắt gặp hai giọt nước mắt trên má Vũ, dù anh chàng đã vội vàng vờ đưa tay quệt mồ hôi ngang mặt để lau đi. Vy ngẩn ra một lúc tự nhiên thấy bùi ngùi. Ít ra Vũ còn có thể gục vào lòng mẹ mà khóc. Còn Vy thì sao! Thật ra đôi lúc nó cảm thấy ghen tỵ với Vũ. Cậu ấy có một gia đình trọn vẹn, nhưng với Linh Vy đây thì hai chữ gia đình thật mờ nhạt…

***

tu-trai-tim-truyen-toi

Đường phố buổi tối trông lung linh hơn hẳn. Gió mơn man nhè nhẹ làm cho mái tóc dài của Vy khẽ bay. Mấy hôm nay Vũ tình nguyện làm nhiệm vụ “xe ôm” cho Vy mỗi buổi học thêm tiếng Nhật. Từ sau đợt cô Thy nằm viện, hai đứa đã thường xuyên nói chuyện với nhau. Vy mím môi, có câu này định hỏi Vũ lâu rồi liền lấy hết can đảm, quyết tâm hỏi:

– Này…

Vũ vẫn tập trung lái xe và trả lời câu hỏi của cô bạn ngồi sau

– Ờ, sao?

– Ừm, cái vụ tuyển diễn viên ấy. Vì sao?

“Con nhóc này vẫn nghĩ về việc đấy sao…”

– Vy thấy Tâm Ái đi thử vai về vui hay buồn?

– Buồn.

“Biết ngay mà. “

– Vậy sao còn hỏi?

– Ờ!

Vũ thở dài, khuyên nhủ Linh Vy

– Cậu không cạnh tranh được với người ta đâu. Còn bài vở trên lớp, rồi học thêm tiếng Nhật nữa. Tính không sang bên đấy với bà nội nữa hả?

Vy ngạc nhiên, sao Vũ lại biết chuyện này vậy

– Là nghe lén cuộc nói chuyện của cậu với bà nội thôi, khỏi hỏi gì thêm.

Vy không nói gì nữa. Cũng có thể Vũ đúng. Nhất là khi việc học của Vy còn lộn xộn như thế. Chưa kể, Vy chỉ có một mình…

*

– Mẹ xin lỗi. Bố mẹ không muốn con buồn, ảnh hưởng đến học tập.

Rốt cuộc thì những dự cảm xấu của Vy đã trở thành sự thật. Thực ra, nó đã là sự thật từ lâu, chỉ là bây giờ mới hiện rõ. Chuyến công tác biền biệt tít bên Phần Lan của bố, một năm về đôi ba lần rồi lại bận chớp nhoáng. Những chuyến bay vào Nam ra Bắc bận rộn tít mù của mẹ. Vy được đem gửi nhà cô Thy. Hai chữ “gia đình” ngày càng nhạt nhòa trong các cuộc gọi giờ dần trở lên thưa thớt của mẹ.

– Không sao đâu mẹ, con vẫn sống tốt, từ trước tới giờ…

Tiếng của mẹ qua điện thoại bị ngắt quãng đột nhiên trở nên xa xôi văng vẳng. Vy cúp máy, thấy đầu óc tự nhiên trống rỗng, thân thể nhẹ như làm từ bông gòn, chỉ cần một cơn gió nhẹ là khẽ bay lên. Thực ra thì có gì thay đổi đâu, Vy vẫn đi học như thế, vẫn ăn cơm như thế, vẫn một mình mỗi khi không phải đến trường và vẫn không có bố mẹ ở bên.

Không có gì thay đổi. Nó không giận dỗi gì bố mẹ cả.
Nhưng mà nó buồn. Thực sự rất buồn…

Cuối cùng thì gia đình cũng chỉ là phù phiếm với Vy. Thực sự tủi thân đến phát khóc. Biết ngay từ đầu mọi chuyện sẽ như vậy nhưng tại sao nó vẫn chịu đựng không thể kể cho ai nghe…hay là…à không chắc chắn Vũ sẽ không thể hiểu Linh Vy này đâu…

****

– Này, sao cắt tóc ngắn rồi?

Vũ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn ngang vai của Vy. Nó ngập ngừng bịa tạm một lý do nào đó

-Vướng…

Cậu thở dài, giơ tay đập bốp phát vào đầu Linh Vy

– Con hâm này, sang đông rồi cắt tóc cho lạnh gáy à?

Vy ngồi co hai chân lại, ôm đầu gối mặt gục xuống. Vũ ngồi xuống cạnh, dạo này con nhỏ rất hay buồn, có chuyện gì sao?

– Này Linh Vy, mẹ không chuyển ra đây hả hay là sao?

Vy thút thít, Vũ lại đánh trúng tim đen của nó. Vũ quàng tay ôm lấy cô bạn nhỏ, Linh Vy chỉ biết khóc không nói gì cả. Vẫn có người hiểu nó như bây giờ ư…

***

Tan học đã được gần nửa tiếng, nhưng Vy không về nhà ngay. Nó bó gối ngồi ở góc sân phía sau phòng thí nghiệm cuối sân trường. Thế mà Vũ cũng lùng ra nó. Vũ chẳng nói chẳng rằng kéo tay Vy đi thẳng ra cổng. Vũ mua cho Vy hẳn một cốc trà sữa to đùng, rồi kêu nó ngồi lên yên sau cậu chở đi. Vũ đạp xe chầm chập lượn ngang dọc qua khu phố cổ. Gần đến dịp Noel phố xá nhộn nhịp hẳn lên. Hai đứa yên lặng, chẳng đứa nào nói câu gì. Vy hít hà mùi trà sữa thơm dìu dịu, nhìn lên tấm lưng vững chãi của Vũ ở phía trước, thấy lòng tự dưng nhẹ nhõm hẳn.

Rồi Vũ dừng lại trước một nhà thờ nhỏ nằm trong một con phố vắng. Vy đi qua con phố này nhiều lần nhưng chưa bao giờ để ý có nhà thờ ở đây.

– Này, cậu ước điều gì đi.

– Nhưng tớ có theo đạo đâu?

– Chỉ cần Vy có niềm tin… Chúa sẽ ban phước đến cho tất cả mọi người.

Vy nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên, miệng khe khẽ lầm rầm. Vũ bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay Vy. Vy vẫn không mở mắt nhưng Vũ nhận ra có một nụ cười rất nhẹ thoảng qua trên gương mặt cô bạn nhỏ.

“Đừng lo Vũ này sẽ là gia đình thứ hai cho cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN