Trong một khoảnh khắc, trực giác khiến gã cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.
Hệt như con dã thú đánh hơi được mùi của thiên địch của nó, gã nhận ra phương hướng của mối nguy, không hề do dự chạy ra sau cây cột.
Bình thường gã rất ít khi tiếp xúc với tay bắn tỉa, nhưng dựa theo trực giác tìm được điểm mù và trốn vào trong, giống như một con mèo đang co rúm lại vì sợ hãi, sẽ không dễ gì bị dụ ra ngoài thêm lần nữa.
Sở Giá Quân mở điện thoại ra: Anh nghĩ em không dám giết ai hết thật sao?!
Một chiếc xe buýt chở đầy học sinh bị cướp trên đường Hoài Hải, xe đang chạy về phía xa lộ Hộ Thanh Bình, người trên xe ném giấy ra cửa sổ để đưa điều kiện đàm phán, yêu cầu thả bọn cướp trong triển lãm ra ngoài, không được bám theo.
Đám người này đều là những kẻ liều mình, vốn đã dính líu đến nhiều vụ án mạng, chỉ dùng cách thương lượng bình thường khó mà thuyết phục được chúng.
Chúng hiểu rõ rằng một khi bị bắt là sẽ tiêu đời, chỉ có nghe theo Sở Giá Quân liều một phen mới có cơ hội giành chiến thắng.
Viên đạn đó làm cho Sở Giá Quân điên tiết hết sức, nguồn cơn của sự tức giận của gã là bị Kỷ Dũng Đào lừa gạt.
Phát giác ra cảm xúc của gã mất kiểm soát, hai tay Kỷ Dũng Đào giang rộng, bày ra tư thế không mang tính đe dọa: Về điều kiện cụ thể, chúng ta có thể nói riêng với nhau…
Sở Giá Quân: Phải giết trước mấy mạng thì các người mới tin chứ gì!
Kỷ Dũng Đào: Không nhất thiết, những đứa trẻ đó không có thù oán gì với cậu, phải không? Cậu giận là giận tôi, không cần phải trút giận lên người khác.
Cậu qua đây….
Sở Giá Quân: Anh lại xía vào chuyện của em?! Em sẽ không qua đấy đâu! Anh qua đây! Quỳ xuống đất rồi bò qua đây!
Kỷ Dũng Đào: Ta nói chuyện riêng đi.
Giọng nói Sở Giá Quân khàn đi: Em đếm đến ba, anh qua đây! Em sẽ không qua kia đâu!
Theo yêu cầu của Sở Giá Quân, anh từ từ khuỵu người xuống, nhẹ nhàng nói: Cậu xem, tôi không làm gì cậu hết, trên người cũng không mang theo thứ gì…
Sở Giá Quân lật lại nợ cũ: Anh dùng súng trong xe bắn em!
Kỷ Dũng Đào: Tôi không mang theo gì cả.
Cậu không cần phải thả người, tôi biết yêu cầu này không hợp lý lắm, nhưng nếu cậu muốn tôi chạy trốn cùng cậu thì đến cuối cùng cậu cũng vẫn phải thả bọn họ ra thôi.
Sở Giá Quân: Em sẽ không tin anh nữa đâu.
Bộ đàm của Kỷ Dũng Đào vẫn đang reo nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Anh chầm chậm đặt nó xuống đất, đá nó ra phía xa.
Sở Giá Quân: Anh chỉ muốn cứu bọn họ, anh không hề muốn đi cùng em.
Kỷ Dũng Đào: Tôi phải chắc chắn bọn họ vẫn ổn thì mới có thể yên tâm đi cùng cậu chứ, đúng không?
Kỷ Dũng Đào: Đúng không nào?
Anh hỏi lại, người đối diện khẽ gật đầu.
Kỷ Dũng Đào: Thế thì cậu nghe tôi, bảo với người trên xe buýt là không được hành động bừa bãi.
Sở Giá Quân cầm điện thoại lên, định bụng mở miệng, nhưng lại lạnh lùng đặt xuống: Anh chỉ quan tâm đám người trên xe thôi.
Anh cứu bọn nó xong thì sẽ trở mặt với em ngay.
Kỷ Dũng Đào mỉm cười: Sao tôi lại phải trở mặt với cậu chứ?
Sở Giá Quân: Bởi vì anh là người tốt, anh phải bắt người xấu.
Kỷ Dũng Đào: Cậu không làm người xấu nữa là được rồi.
Sở Giá Quân: Trước đây em từng như vậy, anh cứ một mực phải bắt em, thế thì không công bằng.
Là anh tính nợ cũ với em trước chứ.
Kỷ Dũng Đào: Cái này không gọi là tính nợ cũ, mà phải gọi là thời hạn truy tố.
Sở Giá Quân: Làm gì có ai dạy em mấy cái này đâu.
Trong hội trường, trang sức bị nhét đầy vào một cái túi.
Sở Giá Quân đưa ra một số điều kiện, để bọn họ lên xe du lịch, không được phép bám theo, đồng thời để xe buýt của trường chạy ra khỏi thành phố.
Chỉ cần có một xe chứa con tin là gã tin chắc không ai dám manh động, như vậy sẽ có thể tẩu thoát như mọi lần trước.
–
Hai chiếc xe buýt lần lượt chạy ra khỏi khu triển lãm, đám phóng viên theo sát đằng sau, lúc đi ra, trên đầu họ bị trùm bao tải, thế nên không có cách nào để xác định cụ thể Kỷ Dũng Đào và Sở Giá Quân đã lên chiếc xe nào.
Vốn dĩ nhân viên bảo an cũng đi ra từ cửa hông, trong số đó có hai người tách ra khỏi đám đông, bước về phía bên kia đường.
Ở đó có một chiếc xe tải màu trắng đã đậu sẵn, người ngồi ghế lái nhìn chằm chằm vào hai người đang tiến lại gần.
Hắn mở cửa xe, để hai người nọ bước lên.
Hai người này đều mặc đồng phục màu xám của nhân viên an ninh, nhưng một trong số đó là Sở Giá Quân, người còn lại là Kỷ Dũng Đào.
Họ không lên hai chiếc xe buýt đó.
Sở Giá Quân: Lái về hướng ngược lại đi, sẽ bị lộ nhanh thôi, phải rời khỏi thành phố càng sớm càng tốt.
Thành Cứu: Mày dắt theo một thằng cớm lên xe?!
Thằng cháu của Thành Cứu đứng dậy, cơ thể to lớn của nó khiến chiếc xe chật chội hẳn lên.
Sở Giá Quân: Anh ấy đi cùng chúng ta.
Thành Cứu: Không được, tại sao chứ? Mày không được giấu tao…
Trước khi rời khu triển lãm, Sở Giá Quân dẫn theo Kỷ Dũng Đào thay đồ với hai nhân viên bảo vệ.
Chuyện này đã bị bảo vệ khác biết được, lúc trong phòng triển lãm, người đó cũng bị đe dọa và không thể lên tiếng; nhưng một khi thoát khỏi tầm mắt của Sở Giá Quân, liên lạc lại với cảnh sát thì chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ thôi, phía cảnh sát sẽ nhận được tin ngay.
Chính vì thế nên xe của họ phải nhanh chóng rút lui, chạy càng xa càng tốt.
Thành Cứu: Trang sức đâu?! Mày bỏ trang sức lên hai xe kia hết rồi à!
Sở Giá Quân liếc Kỷ Dũng Đào: Toàn đồ giả thôi.
Thành Cứu: Gì?!
Sở Giá Quân: Anh biết là em sẽ đến mà nhỉ, sao trong đó lại trưng đồ thật được? Đồ giả bằng thủy tinh dễ làm lắm, một hai ngày là làm ra hàng giả giống hệt hàng thật rồi.
Sở Giá Quân hỏi Kỷ Dũng Đào: Thế thì, đồ thật ở đâu?
Mấu chốt thực sự giờ mới chính thức bắt đầu.
Những người lên hai chiếc xe buýt đó đều không quan trọng, bọn họ cũng chỉ xách theo hai cái túi đựng thủy tinh, đặt chân lên một con đường được xác định sẵn rằng chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm gọn.
Năm phút sau, trên đoạn đường không hề có một chướng ngại vật, khu triển lãm đã bị bỏ lại tít đằng xa rồi khuất dần trong tầm mắt.
Sở Giá Quân nhìn Kỷ Dũng Đào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: Anh biết hàng thật ở đâu, nói cho em đi.
Kỷ Dũng Đào: Cái này không thuộc quyền quản lý của tôi, tôi không biết.
Sở Giá Quân suy nghĩ một lúc: Chắc là thuộc quyền quản lý của bên tổ chức? Lúc các anh bố trí lực lượng an ninh cũng trao đổi với bọn họ mà phải không, nói cho em biết người ta ở nhà khách nào chắc vẫn được chứ?
Gã nhìn Kỷ Dũng Đào bằng ánh mắt vô tội, có rất nhiều lời không cần nói ra nhưng trong lòng đối phương hiểu rõ mười mươi.
Sở Giá Quân hít sâu một hơi, lấy tay xoa mặt: Anh Dũng, em không nỡ làm gì anh, nhưng người khác thì nỡ đấy.
Sở Giá Quân: … Bọn kia cũng chịu chơi lắm.
Anh có biết cái người trà trộn vào làng sản xuất ma túy rồi cuối cùng bị lột sạch da mặt chưa? Không nhất thiết phải thế đâu.
Kỷ Dũng Đào gật đầu: Nếu nói cho cậu biết nhà khách thì cậu cũng phải nói với tôi tình hình của hai chiếc xe kia.
Cậu bây giờ đang kiểm soát cả hai đầu, về bản chất thì không ổn đâu, đám người kia đều là người mà cậu tạm thời gom tụ lại, không đảm bảo được điều gì.
Sở Giá Quân bật cười: Anh yên tâm đi, bọn kia cũng sợ chết cả thôi.
Nếu hai chiếc xe du lịch chỉ để ngụy trang thì tương ứng với nó, chiếc xe buýt chứa con tin của trường dùng để đảm bảo sự an toàn cho hai xe du lịch cũng để đánh lạc hướng.
Xe buýt chở học sinh được tìm thấy ở một cây xăng ven đường, bên trong chỉ có các giáo viên và học sinh đang sợ hãi vì bị buộc chặt vào ghế còn bọn cướp đã biến mất từ lâu.
Kỷ Dũng Đào: Cậu nhắm vào tôi mà đến, biết địa chỉ nhà nghỉ từ chỗ tôi thì sẽ bắt người tổ chức rồi hỏi đồ thật ở đâu, đúng không?
Kỷ Dũng Đào: Cậu thông minh thế thì làm gì mà không được chứ.
Dẫu sao thì Sở Giá Quân cũng đã đạt được mục đích – Kỷ Dũng Đào vì nghĩ cho con tin mà buộc phải lên xe của bọn họ, cho dù bây giờ biết được con tin đã an toàn thì cũng không kịp chạy thoát nữa.
Sở Giá Quân thở phào nhẹ nhõm, hưởng thụ chút bình yên tạm thời trong xe: Vết thương của anh sao rồi? Em gọi điện tìm anh mà bọn họ không nói gì cho em hết.
Kỷ Dũng Đào: Ngoài miệng thì nói không nỡ nhưng tay lại thọc hẳn ba dao.
Kỷ Dũng Đào: Rốt cuộc cậu giết bao nhiêu người rồi cậu có nhớ nổi không?
Sở Giá Quân: Anh còn có thời gian nghĩ đến người khác nữa? Chính là vì lần nào anh cũng nghĩ cho người khác, gì mà con tin với cả ước mơ này, thế nên lần nào cũng không bắt được em.
Thành Cứu ngồi ghế lái, vừa lái xe vừa dặn thằng cháu: Manh mối mà không đúng thì cứ vặt mẹ cổ thằng kia luôn! – Giờ rốt cuộc đi đâu đây? Thằng kia có nói không thế? Chúng mày đang nói cái đéo gì kia?!
Sở Giá Quân sốt ruột: Anh Dũng, anh mau nói đi.
Em không thiếu gì cách không cần đánh mà anh cũng tự khai đâu.
Kỷ Dũng Đào: Cậu giết tôi luôn đi.
Phổi tôi bị thương rồi, sau này khó mà vận động mạnh được, về cơ bản thì cũng không thể làm được nhiệm vụ nữa.
Tại cậu mà đời tôi coi như xong rồi.
Sở Giá Quân bất mãn: Sao anh lại nói thế chứ?! Gì mà em hủy hoại đời anh? Em chặt tay chặt chân anh hay là trộm nhà anh chắc? Anh nói gì có lý đi được không? Chẳng phải anh vẫn sống sờ sờ đây à? Em cho anh tiền, anh có cái ăn cái mặc mà còn không vừa lòng nữa hả?
Sở Giá Quân: Anh thích em là Hứa Phi thì đợi mọi chuyện kết thúc, em đổi tên thành Hứa Phi cũng được mà, sao cứ….
Bọn mày nói với anh ấy đi, tao nói ảnh không nghe!
Thành Cứu: Hay là tìm chỗ nào ăn cơm trước đã? Bọn mày canh chừng thằng kia, tao đi mua đồ ăn…
Sở Giá Quân: Tao nuốt không trôi cơm! Tức đầy cả bụng rồi!
Thành Cứu: Nó chọc mày tức thế mà còn giữ lại làm gì? Giết quách đi cho xong rồi đi tìm thằng khác biết địa chỉ là xong!
Sở Giá Quân: Mẹ kiếp, đây là chuyện gia đình của đại ca mày, có chỗ cho thằng đàn em như mày chen vào nói à?!
Thành Cứu: Lại còn phân đại ca với đàn em nữa cơ à? Giờ mày còn cái gì? Tiền thì không có, súng cũng không, mày…
Lời còn chưa dứt, tiếng súng đã vang lên.
Nòng súng nhắm thẳng vào hắn.
Đó là khẩu súng lấy được từ trên người nhân viên bảo vệ.
Sở Giá Quân trừng mắt, nhàn nhạt nói: Cẩn thận lời nói của mày.
Gã dùng ánh mắt đó quay ra nhìn Kỷ Dũng Đào: Anh Dũng, thế này đi.
Cứ một phút anh không nói thì em sẽ kéo cửa ra bắn một người trên đường, vui mà, phải không?
–
Ngược xuôi ngang dọc, xe lại trở về trung tâm thành phố.
Khách ra vào khách sạn trông ai cũng ăn mặc chỉnh tề.
Đây là nơi ở của người phụ trách tổ chức, những nhân viên là Hoa kiều đến từ công ty trang sức Nhật Bản thường sẽ được sắp xếp chu đáo ở những khách sạn cao cấp như vậy.
Màu sắc chủ đạo ở tiền sảnh là màu nâu trà và đá cẩm thạch, cùng với cách bài trí sạch sẽ và rộng rãi khiến nơi đây so với những nhà khách bình thường khác xa nhau một trời một vực.
Xe dừng trước cổng khách sạn, Thành Cứu định xuống xe nhưng bị Sở Gíá Quân giữ lại: Lái tiếp về phía trước đi, phải cách ít nhất ba con phố.
Sở Giá Quân: Đi xem trong phòng có bao nhiêu người trước, sau khi tìm hiểu xong thì quay lại xe.
Nếu chỉ có một người thì lái xe đến cửa khách sạn, viện lý do dẫn người ra đây; nếu trong phòng có nhiều người thì hai người vào, dùng súng khống chế, hỏi được chỗ thì giết luôn.
Hai tên cướp xe buýt học sinh cũng đã quay lại, vừa đúng lúc hội họp với nhau, xe tải bỗng chốc trở nên chật chội.
Cuối cùng là một trong hai tên mới quay lại kia đi do thám tình hình phòng khách sạn.
Tên đó mặc dù trông bình thường nhưng mặt mũi đàng hoàng, sẽ không dễ gây chú ý.
Để phòng tránh Kỷ Dũng Đào sẽ gây chuyện trong xe, tay chân anh bị trói chặt, hai mắt cũng bị che kín.
Những người còn lại ngồi trong xe đợi tin, khoảng mười lăm phút sau, người đi do thám quay trở lại, trong phòng đó chỉ có một người.
Theo kế hoạch, Thành Cứu lái xe đến trước cửa khách sạn, bên ngoài chỉ lác đác vài ba bóng người.
Xe vừa dừng, người kia mới kéo cửa xe ra nhảy xuống, Sở Giá Quân đột nhiên nói: Lái xe! Nhanh lên!
Thành Cứu: Cái đé…
Sở Giá Quân: Mau lái xe!
Thành Cứu đạp ga, cùng lúc đó, vài bóng người “lác đác” ngoài khách sạn cũng rút súng ra nhắm vào xe tải, còn có người từ phía sau bụi cỏ nhảy ra ngoài; trên con ngõ vốn dĩ thông thoáng bỗng bị hai con xe chặn lại cả phía trước và sau, thế nhưng Sở Giá Quân phản ứng quá nhanh, nhân lúc đường chưa bị chặn đứng thì xe tải đã đi lùi va vào xe đằng sau, quay trở lại đường lớn.
Nhìn qua gương chiếu hậu có thể thấy được tên vừa xuống xe còn muốn chống cự nhưng lập tức bị bắn chết tại chỗ.
Sở dĩ Sở Giá Quân thấy có chỗ nào đó sai sai là vì số người ở bên ngoài khách sạn quá ít, còn ít hơn lúc vừa nãy đi ngang qua, ngay cả sảnh lớn cũng trống trơn không một bóng người.
Hiển nhiên là có người đã liệu trước được tình huống này, trong thời gian ngắn sơ tán người dân ở trong và ngoài khách sạn, thay thường phục và chặn đường xe.
Xe cảnh sát liên tiếp xuất hiện, đuổi theo xe tải đang lao vun vút trên đường, bên trong xe, Sở Giá Quân nhìn chòng chọc vào Kỷ Dũng Đào.
Sở Giá Quân: Đúng thế… phải rồi….
Em đoán được anh sẽ dùng thủy tinh làm trang sức giả, thế thì anh cũng sẽ đoán được em nhắm vào cái gì mà đến…
Sở Giá Quân: Anh đã chuẩn bị xong xuôi từ trước rồi à? Lại còn giả vờ không muốn nói địa chỉ khách sạn cho em nữa…
Kỷ Dũng Đào không nói gì cả.
Anh nghe thấy tiếng súng được nạp đạn, cả người như bừng tỉnh – thế nhưng giây tiếp theo Sở Giá Quân kéo cửa sổ ra, định bắn những người qua đường; Kỷ Dũng Đào dùng hết sức mình đẩy người về phía gã.
Bên trong chiếc xe đang lao nhanh trên đường, hai người họ mất thăng bằng, cùng ngã ra sàn xe.
Kỷ Dũng Đào vẫn muốn tiếp tục ngăn cản hành động của Sở Giá Quân, nhưng thằng cháu của Thành Cứu nhấc bổng anh lên rồi dùng cái sức lực kinh người của hắn đập đầu anh xuống sàn.
Ý thức dần trở nên mờ nhạt.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng súng, mùi máu, tiếng la hét của Sở Giá Quân….
Kỷ Dũng Đào ngã ra đó, ngược lại cảm thấy như cơ thể được thả lỏng, cảm giác rất thoải mái, khóe miệng anh chậm rãi nở một nụ cười.
Khó khăn lắm mới tránh được một đợt truy đuổi, chiếc xe tiếp tục lao vun vút với tốc độ tối đa trên đường cao tốc theo hướng rời khỏi thành phố.
–
Lần thứ hai tỉnh lại, anh có thể cảm nhận được Sở Giá Quân đang ngồi đối diện mình.
Bên tai đã không còn nghe được tiếng còi xe cảnh sát hay những âm thanh huyên náo chốn thành thị nữa.
Chiếc xe tải này hẳn đã ra khỏi thành phố.
Trong xe còn có ba tên cướp khác, bọn chúng đang cãi nhau kịch liệt bước tiếp theo nên làm thế nào, có tên nói nên giết chết Kỷ Dũng Đào, cũng có tên nói giữ làm con tin.
Mọi chuyện đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát cũng như kế hoạch ban đầu của Sở Giá Quân.
Hiện giờ bọn họ chỉ còn con xe hàng này, hai ba khẩu súng nát và một con tin.
Kỷ Dũng Đào tỉnh lại, nghe thấy Sở Giá Quân ngồi phía đối diện đang tự lẩm bẩm một mình.
Thấy anh đã tỉnh, người kia lại thì thầm vài câu không đầu không đuôi, tiếp đó, gã dùng thứ giọng điệu nhẹ nhàng đến lạ nói với anh: Em thực sự muốn làm nốt vụ này là thôi.
Sở Giá Quân: Sao anh lại phải làm thế với em?
Thành Cứu ngồi ghế lái buông câu chửi: Mẹ kiếp, gì mà làm nốt vụ này?! Giờ còn đi đâu được nữa?!
Giọng Sở Giá Quân đanh lại: Tao nói chuyện với anh Dũng, không nói chuyện với mày!
Đương lúc tuyệt vọng, cảm xúc của gã hoàn toàn mất kiểm soát, rút súng ra dí ngay giữa trán Kỷ Dũng Đào: Lão nói cũng đúng, em có nói gì với anh nữa thì cũng đâu có ích gì? Xa nhau lâu thế mà mới gặp lại anh đã hỏi đến đám người bị em giết, anh có hỏi han em sống thế nào hay không? Anh xem bọn người chết kia còn quan trọng hơn em à?!
Trán anh bầm lên vì bị họng súng ghì chặt.
Tên đồng bọn kế bên không nhịn được nữa: Kiểu gì cũng không thoát được, giết quách nó luôn đi!
Bầu không khí trong thùng xe bỗng chốc đông cứng.
Giây tiếp theo, cửa xe bỗng bị người kia mở ra, Kỷ Dũng Đào bị gã đạp bay ra khỏi chiếc xe đang lao nhanh, cả người anh lăn một quãng xa, bả vai vang lên tiếng xương gãy, đầu đập vào mặt đường, trong đầu bỗng chốc chỉ còn tiếng ù tai liên miên không dứt.
Lẫn trong tiếng ù tai dai dẳng, anh nghe được tiếng súng vang lên, vài tiếng súng liên tiếp phát ra từ chiếc xe tải đang chạy xa, tiếp đó là tiếng xe va chạm do mất kiểm soát, cuối cùng dừng lại không nhúc nhích nữa.
Từ nơi bóng tối phía sau cửa thùng xe, một bóng người toàn thân đẫm máu từng bước đi ra.
Sở Giá Quân cài khẩu súng mới bắn chết đồng bọn vào trong bao súng, chạy về phía Kỷ Dũng Đào giờ đây đang mơ màng mất dần ý thức.
Mảnh vải bịt mắt đã bị nới ra, Kỷ Dũng Đào nhìn thấy xung quanh là một vùng ngoại ô hẻo lánh, hai bên đường gập ghềnh hiểm trở là một đồng cỏ dại cao phân nửa người trải dài vô tận.
Sở Giá Quân đi một mạch về phía Kỷ Dũng Đào, máu trên người nhuộm đỏ đám cỏ dại mà gã đi qua.
Toàn thân gã đẫm máu, ôm chặt người kia trong vòng tay: Em sẽ không để bọn chúng động vào anh đâu, ai động vào anh thì đều phải chết.
Giọng điệu nói chuyện của gã đã chẳng thể bình thường được nữa, nghe hệt như tiếng vĩ cầm đánh sai thanh.
Và rồi giọng Sở Giá Quân lại nghẹn ngào đầy vẻ đáng thương: Anh Dũng, anh đừng bắt em nữa mà, nhé? Anh cứ coi như không biết chuyện của em, mình cùng trốn đi được không?.