Kỷ Dũng Đào cảm giác dạo gần đây sàn nhà hơi ẩm ướt.
Mùa đông lạnh và ẩm ở phía Nam làm sàn gỗ hỏng nhanh, một góc sàn ở phòng khách đã lồi lõm cả rồi.
Hôm nào có thời gian phải đánh sáp mới được, nếu để mục nát thì rất phiền phức.
Kỷ Dũng Đào không hề hay biết, ở khoảng trống dưới sàn gỗ trong chính căn nhà của mình chất đầy tiền mặt và súng ống.
–
Hứa Phi hầu như ngày nào cũng ngủ đến chiều mới dậy, vừa ngáp vừa vò đầu đi rửa mặt đánh răng.
Buổi tối gã lại không ngủ được, xem tivi đến tận khuya.
Có lúc Kỷ Dũng Đào trực ban thâu đêm, lúc về nhà thấy tivi trong phòng khách vẫn sáng còn Hứa Phi đang ngủ gục trên ghế sô pha.
Số lượng đĩa phim bên cạnh tivi ngày càng nhiều, Kỷ Dũng Đào không biết Hứa Phi lấy đâu ra nhiều tiền mua băng đĩa như thế, hỏi thì cậu ta nói là tiền mình đi làm thêm kiếm được trước khi nhập học.
Kỷ Dũng Đào: Buổi tối đi làm đừng về muộn quá.
Có biết lần trước tìm thấy người chết trên sông rồi không?
Sở Giá Quân: Em có đi xem đấy! Ngâm lâu đến nỗi trương phồng lên, cả người trắng bệch…
Kỷ Dũng Đào véo tai gã: Có thời gian đi xem người chết mà không có thời gian dọn dẹp phòng ốc à?! Gián bò vào trong cốc uống nước rồi kìa, sao gián không ăn thịt cậu luôn đi nhỉ!
Sở Giá Quân mặt mũi ủ rũ bị đá đi quét sàn, nơi gã từng ở trước khi luộm thuộm như chuồng chó.
Kỷ Dũng Đào bảo, đừng nói là cậu coi nhà anh là nhà khách, ngày nào cũng đợi có người đến dọn dẹp đấy nhé?
Cách ngày nhập học vẫn còn hai tuần, sau khi vào học, “Hứa Phi” sẽ dọn vào ký túc xá, mỗi tuần chỉ quay về hai ngày rưỡi, thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật.
Kế hoạch của Sở Giá Quân rất rõ ràng – chuyển dần trang bị ở nhà Kỷ Dũng Đào ra ngoài, điều tra ngân hàng nào ở thành phố A thích hợp để ra tay, tập hợp người rồi đi cướp.
Không giống với thị trấn nhỏ trước đây, thành phố A là thành phố lớn, rất giàu có, như một miếng thịt đầy mỡ.
Chỉ cần lên kế hoạch chu đáo cẩn thận một chút thì miếng thịt này có thể ăn rất lâu, lúc ăn chắc chắn cũng rất thú vị.
–
Gã tìm được một cửa tiệm ở ngoài đường Tam Trạm, tu sửa lại thành nhà hàng đồ Tây, dùng làm địa điểm tập kết của băng nhóm.
Tiền và trang bị chuyển từ nhà Kỷ Dũng Đào ra cũng có thể để ở đây trước.
Về chuyện tìm đồng bọn, chỗ nào cũng có côn đồ địa phương, từ kẻ móc túi, bọn trộm xe cho đến cướp của giết người, đám người này đều có thể giúp đỡ kéo đường dây và địa bàn.
Nhưng lần gây dựng địa bàn này của Sở Giá Quân rất không thành công.
Tên tuổi của gã ở trong nghề rất nổi, vốn dĩ có rất nhiều người bằng lòng theo gã kiếm ăn – thế nhưng chuyện giết đồng bọn trước đó đã khiến thanh danh của gã rơi xuống đáy vực.
Quy tắc trong giới này chính là như thế, ai bị tuồn ra chuyện xích mích nội bộ giết đồng bọn mà còn muốn lập nhóm lần nữa thì rất khó.
Dù có cho bao nhiêu tiền đi nữa cũng vô ích, người trong ngành đều biết lời nói của tên đó không đáng tin.
Kỷ Dũng Đào cảm thấy mấy ngày nay Hứa Phi cứ ủ rũ không vui.
Kỷ Dũng Đào: Có phải là lúc đi làm bị người khác bắt nạt rồi không?
Sở Giá Quân gật đầu cho qua.
Kỷ Dũng Đào vắt áo lên vai, kéo cậu em họ đứng dậy: Đi, qua chỗ làm của cậu xem nào.
Kỷ Dũng Đào vẫn chưa biết gã làm thêm ở chỗ nào, chỉ nghe loáng thoáng hình như làm bưng bê dọn dẹp ở nhà hàng nào đấy.
Sở Giá Quân không lấp liếm qua mắt được, đành phải đưa Kỷ Dũng Đào đến đứng trước cửa nhà hàng đồ Tây.
Nhìn từ bên ngoài, chỗ này chỉ là một nhà hàng bình dân vắng khách, bán bánh mì và sườn heo chiên.
Hai nhân viên phục vụ mặt mũi tối sầm dựa vào cửa ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy có khách đến cũng không chào hỏi một câu.
Kỷ Dũng Đào: Quản lý của các cậu là ai?
Hai người phục vụ đều nhìn Sở Giá Quân, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, thần sắc bối rối.
Sở Giá Quân kéo Kỷ Dũng Đào ra: Thôi bỏ đi anh Dũng, thực ra cũng chẳng có gì to tát!
Kỷ Dũng Đào muốn đợi quản lý đến giải thích cho ra lẽ, không giải thích được thì gọi người đến kiểm tra giấy phép của cửa hàng này.
Sở Giá Quân: Bỏ đi thôi, thực ra em cũng không định làm ở đây nữa!
Ngồi trên ghế sau xe máy, Sở Giá Quân dựa vào lưng của Kỷ Dũng Đào, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Kỷ Dũng Đào: Người nhà cậu lo cậu ra ngoài bị bắt nạt nên mới giao cậu cho anh chăm sóc.
Kỷ Dũng Đào: Có gì ấm ức thì cứ nói với anh.
Cậu đến đây học chứ đâu phải đến chịu khổ.
Sở Giá Quân úp mặt vào lưng anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Kỷ Dũng Đào: Sao hôm nay ít lời thế?
Sở Giá Quân: Anh Dũng, sao anh lại một mình rời quê đến đây làm cảnh sát?
Trong khoảng thời gian này, Sở Giá Quân phát hiện ra một điều kỳ lạ – đối với bản thân gã mà nói đây chắc chắn là chuyện tốt.
Đó chính là, Kỷ Dũng Đào cũng một thân một mình ở nơi đất lạ quê người sinh sống.
Vốn dĩ gã còn lo lắng Hứa Phi sẽ còn họ hàng nào khác ở đây, hoặc là Kỷ Dũng Đào còn có người thân vẫn liên lạc với người nhà ở quê.
Nhưng bây giờ xem ra, hai người họ giống như trôi dạt từ quê hương đến thành phố phía Nam này, trở thành hai người sống trên một hòn đảo cô độc.
Kỷ Dũng Đào ngồi thẳng lưng, hình như vừa cười ra tiếng.
Kỷ Dũng Đào: Bọn họ chưa kể với cậu chuyện nhà anh à?
Sở Giá Quân: … em không hay nghe mấy chuyện gia đình như thế lắm.
Kỷ Dũng Đào: Bố mẹ anh chia tay, anh ở với mẹ.
Về sau mẹ anh tái hôn với người cùng quê, lúc đó anh đang học cấp Hai, nói lớn cũng không lớn mà bảo nhỏ cũng không phải, cứ ở nhà thì cũng không hay lắm nên theo một người đồng hương ra ngoài lăn lộn.
Kỷ Dũng Đào: Cái năm mới đi làm thì có về nhà gặp mẹ một lần, lúc đấy lúng túng khó xử lắm, người đàn ông kia ngồi ở sô pha hút thuốc, con của bọn họ không quen biết anh, mẹ cũng ngại chào hỏi.
Gặp mặt xong thì anh mua vé quay về luôn.
Sở Giá Quân: Bao nhiêu năm vậy rồi anh vẫn ở một mình à?
Kỷ Dũng Đào: Quen rồi.
Sở Giá Quân: Không ghét em hả?
Kỷ Dũng Đào: Tất nhiên là không rồi, thêm một người cũng vui hơn.
Cậu ít cũng phải ở đây 4 năm chứ nhỉ?
Sở Giá Quân: … sắp vào học rồi, em phải chuyển đi.
Kỷ Dũng Đào: Cuối tuần có về không?
Sở Giá Quân: Có chứ, đương nhiên là về rồi.
Ban đầu Kỷ Dũng Đào chọn học trường cảnh sát là vì anh cảm thấy công việc này có thể khiến cuộc sống trở nên bận rộn.
Cuộc sống bận rộn thì con người sẽ không có sức để nghĩ đến mấy thứ không đâu nữa.
Ngày nào về đến nhà cũng mệt lử, nằm xuống là ngủ – nếu ngủ không say thì sẽ rất khó chịu, nhiều năm như vậy một thân một mình ở bên ngoài, nỗi cô đơn tích tụ lại chẳng khác nào bị bóng đè, bao trùm lên khắp cơ thể.
Kỷ Dũng Đào không dám nghĩ đến tình hình ở nhà mẹ.
Bà ấy với người chồng hiện giờ có một gia đình mới, có đứa con thuộc về riêng họ.
Kỷ Dũng Đào giống như một linh kiện lỗi thời đã hết hạn sử dụng, không có cách nào sánh được với cuộc sống đó.
Bà ấy sẽ đan áo len cho bọn trẻ, đón đưa chúng tới trường, cùng chúng đi công viên, ngày ngày nấu cơm ngon canh nóng cho chúng.
Còn bọn trẻ, cho dù chúng có về muộn thế nào đi nữa thì trong nhà vẫn luôn sáng đèn.
Xe dừng lại đợi đèn đỏ, anh nhìn thấy một nhà ba người đang băng qua vạch kẻ đường.
Giọng của Hứa Phi truyền đến từ phía sau: Anh Dũng, sao anh không tìm một gia đình cho riêng mình?
Kỷ Dũng Đào: Anh không biết phải làm sao để xây dựng một gia đình.
Sử Giá Quân: Gia đình không phải là… tìm một người phụ nữ, sinh con đẻ cái, thứ hai tư sáu anh rửa bát thứ ba năm bảy em quét nhà sao.
Kỷ Dũng Đào: Anh không có thời gian chơi cùng con cái.
Sở Giá Quân: Vậy tìm một chị gái không muốn sinh con là xong.
Kỷ Dũng Đào: Thế thì không phải giống cậu với anh bây giờ cùng sống qua ngày đó sao?
Sở Giá Quân lặng người.
Kỷ Dũng Đào cảm thấy buồn cười: Nếu đây là một “gia đình”, cậu có bằng lòng không?
Sở Giá Quân đáp như thể đó là điều đương nhiên: Em bằng lòng chứ.
Lần này đến lượt Kỷ Dũng Đào lặng người.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Anh khởi động lại xe máy, đưa Hứa Phi về nhà.
Kỷ Dũng Đào: Được thôi, vậy anh cũng bằng lòng.
Cả hai người cùng bật cười.
Ở bên kia sông Ái Nha, có một trường tiểu học dành cho con của công nhân đang tan học.
Xe lái rất chậm, di chuyển khó khăn giữa dòng người đông đúc.
Sở Giá Quân đưa mắt nhìn giao lộ, nhìn rất xuất thần.
Kỷ Dũng Đào gọi gã: Nhìn gì thế? Nhìn đến nỗi người duỗi thẳng rồi kìa, nhìn thấy gái xinh rồi hả?
Sở Giá Quân: Không nói cho anh biết.
Vừa rồi gã nhìn kho bạc ở bên kia giao lộ, lên kế hoạch sẵn cho tuyến đường ra tay đầu tiên.
Kỷ Dũng Đào: Hai tuần sau cậu nhập học, anh sẽ xin nghỉ phép trước đưa cậu đến ký túc xá.
Sở Giá Quân cười hì: Nếu xin nghỉ được thì tốt quá.
Sở Giá Quân tựa đầu vào lưng anh, trong lòng thầm nghĩ, cả tháng tới anh đừng mong có thời gian chợp mắt nữa.
–
Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, Kỷ Dũng Đào bắt đầu mỗi sáng đều gọi gã dậy.
Kỷ Dũng Đào: Hôm nào cũng ngủ đến chiều mới dậy y như bọn lông bông, đi học vẫn ngủ thế này à?
Sở Giá Quân mặc áo lót quần đùi ôm chăn không muốn rời giường, cả người lẫn chăn bị kéo xuống đất.
Kỷ Dũng Đào: Vô tổ chức vô kỷ luật, dậy đi, ăn bánh bao nhân thịt cừu.
Sở Giá Quân bị lôi dậy, từ trên giường rớt xuống hai chai Cocacola thủy tinh.
Kỷ Dũng Đào tưởng mình nhìn nhầm, cầm lên xem lại thật kỹ.
Kỷ Dũng Đào: Dùng tiền tiêu vặt để mua cái này hết hả? Không cần trả lại chai à?
Sở Giá Quân vừa ngáp vừa mặc quần: Em tìm được một công việc mới.
Kỷ Dũng Đào nhìn tờ giấy thông báo bị đè dưới lớp thủy tinh, ngày mốt nhập học: Cậu sắp đi học rồi, còn làm thêm cái gì…
Sở Giá Quân: Anh Dũng, em ngoại trú mà.
Kỷ Dũng Đào: Đến khu Đông Thành mới tốn cả tiếng rưỡi mà ngoại trú? Phải bắt xe số 51 đến đường Bắc Kinh trước, rồi…
Sở Giá Quân hai mắt sáng lên: Mình đi dạo siêu thị ở đường Bắc Kinh đi? Trong đấy có quán cà phê với bánh kem socola!
Kỷ Dũng Đào: Sao không nói là đến siêu thị Hữu Nghị luôn đi? Tiền của cậu là cướp ngân hàng mà có chắc? Dậy mau!
Hai người ngồi xổm trước cửa tiệm nhỏ dưới lầu ăn hai lồng bánh bao.
Có vài đồng nghiệp đi qua, ném cho Kỷ Dũng Đào một điếu thuốc.
Đồng nghiệp: Tiểu Phi có hút không?
Kỷ Dũng Đào: Sinh viên đại học không hút thuốc đâu.
Sở Giá Quân vốn định đưa tay ra nhận lấy, nghe thế liền nhịn lại.
Đồng nghiệp: Hôm nay trước khi tan ca có thể đến chỗ công đoàn ký nhận vé xem phim đấy.
Cậu đưa Tiểu Phi đi cùng đi, vừa đủ hai tờ còn gì.
So với rạp chiếu phim, Sở Giá Quân càng thích rạp chiếu bóng hơn.
Kiếm một chai bia một điếu thuốc là có thể ngồi trong đó suốt cả đêm dài.
Đầu xuân sắp đến.
Sau năm mới, thành phố này không có nhiều tin tức lắm, buổi chiều Sở Giá Quân ngồi đổi kênh liên tục, mắt nhìn hàng người đang xếp hàng trước quán KFC gà nhà ở Bắc Kinh dài dằng dặc đến tận góc đường.
Kỷ Dũng Đào chiều nay trực ban xuyên đêm, đang thu dọn đồ ở ngoài sảnh ra vào.
Đến giờ nghỉ trưa, các chương trình truyền hình càng dần càng ít, hết kênh này đến kênh khác bị muỗi hoặc chiếu dải màu.
Sở Giá Quân nhìn mà buồn ngủ, ôm đệm nằm bò ra sô pha ngủ gà ngủ gật.
Kỷ Dũng Đào xỏ giày bước ra cửa: Anh đi trực ban đây, sáng mai quay về ngủ bù, chiều mai đi xem “Tiếng súng vang trên núi than đá” nhé.
Kỷ Dũng Đào: Ngày mốt phải dậy sớm, chúng ta lái xe đi báo danh nhập học.
Sở Giá Quân: Ừm…
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, anh đi đây.
Sở Giá Quân: … ừm, lát nữa em cũng phải đi làm thêm…
Kỷ Dũng Đào bị gã chọc cười: Được thôi, chúc cậu kiếm được nhiều tiền.
Sở Giá Quân vùi đầu trong đệm cười hihi.
–
Buổi chiều Kỷ Dũng Đào cùng đội hai đi thẩm vấn một người rồi ngồi lại viết báo cáo.
Một đồng nghiệp ngồi lại gần anh hỏi đêm hội giao lưu có đi không, có kế toán của chợ dệt may và các giáo viên ở trường cấp hai cấp ba đối diện tham gia, đều là những đối tượng rất tốt.
Kỷ Dũng Đào: Được nghỉ thì đi chứ, Lý Vũ không duyệt cho tôi nghỉ thì cũng đâu có làm gì được.
Đồng nghiệp: Nhân lực không đủ mà.
Không duyệt đơn xin nghỉ thì dễ thôi, anh với Lão Lưu đổi ca là xong.
Kỷ Dũng Đào còn đang suy nghĩ, bộ đàm đột nhiên vang lên, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng bước chân vội vã, có người xông vào thông báo cả đội tập hợp.
Kho bạc ở đầu cầu bị trộm rồi.
Vừa đúng vào giờ tan học, gần đó có một trường mẫu giáo và một trường tiểu học, người qua kẻ lại rất đông đúc.
Ba kẻ đeo mặt nạ cầm súng xông vào, hai người canh ở sảnh lớn, một người lục tiền trong tủ.
Tên này lấy hết số tiền trong tủ rồi lại nổ két bảo hiểm, tiền giấy cháy đen vương vãi khắp hiện trường.
Kỷ Dũng Đào dẫn người xuống xe xông vào trong, phụ huynh và học sinh ở xung quanh tạm thời được dẫn vào trường để mở lối ra vào.
Kho bạc này nằm gần sông Ái Nha, cách cầu khoảng 800m có một chiếc xe khách cỡ vừa sắp lao xuống nước, một nửa lơ lửng bên bờ sông, nửa còn lại chắn ngang đường, người qua đường đang tìm cách kéo xe trở lại.
Bảy người trên xe đều là trẻ con mới tan học, bị dán chặt lên chỗ ngồi và bịt mắt.
Tài xế xe đã chết do bị bắn vào đầu.
Tổng thương vong vẫn chưa xác định được, hai trong số ba tên cướp đã bị khống chế trong sảnh lớn mà không hề chống cự.
Dưới lớp mặt nạ là hai khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi; súng trên tay chúng bị gỡ xuống, tất cả đều là mô hình phỏng theo súng thật.
Hai người này đều là phụ huynh đến nhà trẻ đón con, bị uy hiếp bằng súng lúc băng qua đường, tiếp đó họ bị bắt phải đeo mặt nạ, nhét súng vào tay và buộc phải đi theo người đó.
Kẻ uy hiếp nói đã giao con họ cho đồng bọn, ép họ nghe lời hắn ta.
Kỷ Dũng Đào chia người đi tìm hai đứa bé, rất nhanh đã tìm thấy chúng đang ăn kem trong một quán giải khát.
Chủ quán cũng không rõ tình hình, chỉ biết là có một người đàn ông đeo kính râm, trên mặt đeo khẩu trang và đội mũ len dắt một đứa trẻ đến trước, khoảng mười phút sau lại dắt một đứa nữa đến, để bọn trẻ thoải mái ăn kem.
Hắn khôn ngoan ở chỗ không đồng thời bắt giữ hai người cha, cả hai không quen biết nhau, cũng không thể thấy biểu cảm của nhau qua lớp mặt nạ, đều nghĩ đối phương là đồng bọn của tên cướp.
Tên đó để cả hai cầm súng khống chế sảnh lớn, còn mình ung dung đi vào trong lục tìm tiền.
Ba người bước vào kho bạc, tên cướp thực sự đi đầu tiên, giết chết bảo vệ, bắn mấy phát vào quầy thu ngân, thế là người ở bên trong đều nghĩ hai khẩu súng còn lại cũng là súng thật.
Tiền được đựng vào túi dứa, tên đó dùng súng chỉ huy mấy nhân viên xếp tiền và vận chuyển, tất cả tiền đều bị chuyển lên chiếc xe khách cỡ vừa đậu ở ngoài cửa.
Chiếc xe đưa đón trẻ tan học này bị cướp đầu tiên, đỗ ở cạnh kho bạc trước.
Sau khi tiền đã được chuyển lên hết, tên cướp ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Bọn trẻ trên xe đều bị bịt mắt lại, chỉ nhớ giữa chừng xe có dừng lại một lúc khoảng ba phút, có tiếng cửa xe mở ra và đóng lại.
Tiếp đó bọn nhóc nghe thấy tiếng người đàn ông ra lệnh cho tài xế nhấn ga hết cỡ.
Có bé nhớ rất rõ rằng xe lao rất nhanh về phía trước, rồi một tiếng súng phát ra từ bên ghế lái; vài giây sau, có tiếng xe đụng vào lan can cây cầu, một nửa lao ra bờ sông.
Cuối cùng là mọi người xúm lại tìm cách kéo chiếc xe lại, bọn họ được cứu nhưng tên cướp thì không thấy tăm hơi đâu nữa.
Kỷ Dũng Đào kiểm tra xe khách.
Sau khi tên cướp ra lệnh tài xế đạp ga hết cỡ đã thẳng tay giết luôn, thi thể cương cứng lúc chết đã khiến cho chiếc xe luôn trong trạng thái tăng tốc, lao thẳng ra bờ sông.
Cửa sổ sau phía bên trái đang mở, trên mép cửa thu thập được dấu chân không còn nguyên vẹn.
Trong hơn hai mươi giây xe đang chạy hết tốc lực lao thẳng xuống bờ sông, tên đó nhảy xuống xe rồi mất hút.
Họ kiểm tra lại lộ trình của chiếc xe.
Lý Vũ: Đầu tiên hắn bảo tài xế lái xe ra ngoài, đi vòng qua đường dành cho xe, lái dọc theo bờ bên kia sông Ái Nha rồi dừng xe tại địa điểm đã định sẵn, ném hết tiền ra ngoài.
Lúc này hắn vẫn còn ở trên xe… sau đó hắn bảo tài xế đạp ga, bắn chết tài xế rồi nhảy khỏi xe tẩu thoát.
Kỷ Dũng Đào: Có một đứa trẻ nói lúc dừng xe có ngửi thấy mùi bỏng ngô.
Gần điểm dừng xe có quầy bán bỏng ngô, ở đây có tầm hai chỗ lắc bỏng ngô sau giờ tan học, một là ở trước cổng trường tiểu học, một là…
Anh cau mày nhìn tấm bản đồ vẽ tay trong cuốn sổ.
Bởi vì một quầy hàng còn lại nằm ở cổng phía Đông của khu chung cư sông Ái Nha.
Lý Vũ: Gan to tày trời đây mà… khu tập kết rác của chung cư chúng ta ở sau cửa Đông phải không?
Lý Vũ: Tôi nhớ là sáu giờ sáng dọn rác, nhiều túi rác như thế có thêm mấy cái túi dứa ở đó cũng không có ai chú ý đến…
Lý Vũ: Cậu đi báo đội hai tiếp tục giả lục soát khu vực gần kho bạc.
Tìm người đổi lấy mấy bộ quần áo lao công đến trạm thu gom rác của khu chung cư tìm xem sao, đừng gây chú ý – tên này chắc chắn sẽ quay lại lấy tiền.
Kỷ Dũng Đào sắp xếp mọi thứ xong xuôi, tìm một người có ngoại hình phù hợp đổi lấy một bộ đồ vệ sinh cũ, cầm bình xịt thuốc trừ sâu đến trạm thu gom rác kiểm tra tình hình.
Quả nhiên có thêm mấy túi dứa màu xanh xám ở đằng kia.
Đồng nghiệp dùng kẹp khều cái túi trên cùng ra, bên trong đầy những bọc tiền một trăm tệ.
Lý Vũ: Canh ở đây, chắc chắn hắn sẽ đến lấy tiền.
Một nhóm người mai phục ở xung quanh.
Người dân ở gần đó đều biết chuyện kho bạc bị cướp, người ra ngoài đổ rác ít dần.
Đợi đến chín giờ tối gần như chẳng có ai đi đổ rác nữa.
Đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt – bên trong mặc áo lót và quần đùi mặc ở nhà, bên ngoài khoác áo da của Kỷ Dũng Đào đang ngân nga điệu nhạc lắc lư trong gió xuân lành lạnh.
Kỷ Dũng Đào thầm mắng trong lòng, người bên cạnh cũng nhận ra người đó là ai, không nhịn được cười: Ồ, sinh viên đại học đến đổ rác kìa.
Kỷ Dũng Đào: Chỉ tổ thêm loạn.
Hứa Phi vứt rác xong mà vẫn chưa rời đi, định ở ven đường hút điếu thuốc.
Đồng nghiệp: Ai nói sinh viên đại học không hút thuốc ấy nhỉ?
Kỷ Dũng Đào: ……
Bọn họ phát hiện Hứa Phi không đem theo bật lửa.
Người thanh niên muốn mượn lửa, ngó nghiêng một hồi rồi nhìn thấy chiếc xe theo dõi của họ đang đỗ ở bên kia vệ đường.
Hứa Phi chạy đến gõ gõ vào cửa kính xe: Người anh em, xin tí lửa.
Cửa xe hạ xuống, Kỷ Dũng Đào lạnh mặt nhìn gã.
Hứa Phi sững người một lúc, chưa kịp phản ứng đã bị anh họ kéo lên xe..