Tuyển tập Vợ và Chồng - Chương 10: (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Tuyển tập Vợ và Chồng


Chương 10: (2)


Thời gian trôi qua, không nhanh không chậm, họ ly hôn đã được hai tháng.

Cô bây giờ đã trở lại làm một đại minh tinh, được vô số các nhãn hiệu lớn săn đón để mời làm gương mặt đại diện, đồng thời cũng thu về tay vai chính của rất nhiều bộ phim có tên tuổi.

Cuộc sống của cô sau ly hôn không khó khăn như người ta vẫn nghĩ. Thật ra, cô vốn là một diễn viên có thực lực, trước khi kết hôn cũng đảm nhiệm nhiều vai diễn khác nhau, nhưng sau khi cưới anh không cho cô làm nữa. Anh nói, anh không muốn cô chịu khổ, anh sợ vợ mình bị uỷ khuất, bị bắt nạt.

Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại những lời thề ước của anh năm đó, cô vẫn không hiểu tại sao anh làm vậy với cô, tại sao lại… ly hôn…

Còn anh, vẫn là một Chủ tịch lạnh lùng, nhưng giờ đây, nụ cười của anh lại càng trở nên hiếm hoi hơn bao giờ hết, nếu không muốn nói là chẳng bao giờ hiện hữu.

Anh không để bất kỳ người phụ nữ nào lại gần mình, cũng không động lòng với ai cả. Hằng ngày, nam nhân đó chỉ cắm đầu vào chồng hồ sơ, những bản hợp đồng dày đặc, giống như anh đang ép buộc bản thân vậy.

Đúng vậy, anh đang ép mình, phải quên đi cô. Anh không muốn nhớ cô nữa, không muốn yêu cô nữa, nhưng lạ thay, trái tim lại không nghe lời mà cứ ôm ấp mãi hình bóng người con gái ấy, người anh yêu.

Hai trái tim ấy, vẫn luôn nhớ về nhau. Dù chôn chân giữa biển người đông đúc thì họ vẫn có thể nhận ra nhau, tựa như sao băng ngang qua bầu trời đêm.

Hai năm sau.

Cả dư luận lúc này đang xôn xao vì sự mất tích của Chủ tịch tập đoàn BP.

Có người bảo anh đã từ chức, có kẻ đồn anh bị người ta hại mất hết cổ phần, hoặc thậm chí, là anh đã chết.

Các báo đài liên tục đưa tin về anh, tin tức dù nhiều đến đâu cũng trở nên thiếu hụt đến nỗi, nếu bây giờ có kẻ nhận đã trông thấy anh đang làm công nhân hốt rác cũng sẽ được đưa lên trang nhất của các tạp chí lớn ngay lập tức.

Tuy nhiên, tung tích của anh hiện tại vẫn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.

Tại nhà cô.

“A! Cái tên nam nhân phiền phức này! Cút ngay cho tôi!”

Cô gào ầm lên, một tay cầm chổi, tay còn lại chỉ thẳng vào người đàn ông đang nằm ườn trên ghế salon, nhàn nhã ăn vặt.

Có ai giúp cô tống khứ cái tên này đi hay không!

Tự nhiên đêm hôm qua, hắn mặt dày mặt dạn mò đến nhà cô xin ở nhờ, nói là để theo đuổi vợ, rồi trong lúc cô còn đang ngẩn tò te liền ôm cô lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc mộng…

Sau đó, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

“Này!”, cô la hét mệt quá đành ngồi phịch xuống ghế salon, nhíu mày nhìn anh: “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh đến đây làm gì?”

“Hố!” Anh mở to mắt ngồi bật dậy, ngây thơ nhìn cô, “Chẳng phải anh nói rồi sao? Anh đến để theo đuổi vợ yêu!”

Nói xong còn nháy mắt với cô một cái.

Nháy cái đầu nhà anh!

“Chúng ta đã ly hôn rồi!” Cô khoanh tay liếc anh một cái cháy mặt.

“Noooo! Anh vẫn chưa đưa đơn ra tòa! Em vẫn là người của anh!”

Anh như đứa trẻ con giận dỗi lao đến ôm chặt lấy cô, dụi đầu mình vào cổ cô làm nũng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nức nở đáng yêu.

Ôi mẹ ơi! Mình chịu không nổi độ mặt dày của tên này!

“Ngoan…” Cô dịu dàng xoa đầu đứa bé ba tuổi đang dính lấy mình, nhẹ giọng hỏi anh: “Tại sao anh lại ly hôn?”

Đây là câu hỏi mà cô luôn thắc mắc, nhưng mỗi khi cô đề cập, anh đều kiếm cớ lảng sang vấn đề khác hoặc lôi cô lên giường, chính vì vậy chưa bao giờ cô nhận được câu trả lời chính xác.

Người đàn ông kia nghe cô hỏi thì tối sầm mặt lại, chống tay lên cằm nói nhỏ: “Đừng nhắc, anh đang vô cùng tức giận đây này.”

Tức giận? Cô nghiêng đầu nhìn anh, người nên tức giận là cô đây này, không phải sao?

“Anh giận cái gì?”

“Chuyện là…” Anh bày ra vẻ mặt sầu thảm, “… Bác sĩ chẩn đoán anh có khối u…”

“Hả!? Anh…”

“Để anh nói hết đã.”

Cô hoảng sợ tột độ hét toáng lên nhưng chưa kịp xong thì bị anh cắt ngang mất.

“Nhưng cái tên lang băm chết tiệt chẩn đoán cho anh, hắn nhận tiền của công ty đối thủ nên làm một giấy báo giả, dùng kết quả xét nghiệm của người khác áp vào anh. Khốn kiếp thật!” Anh tức giận nói tiếp, ánh mắt loé lên tia sáng như ác quỷ.

Hơ… Cô vừa nghe cái gì thế này…

“Nhưng anh có bác sĩ tư cơ mà? Sao lại phải khám ở ngoài?” Cô nhíu mày nhìn anh.

Nhắc đến vấn đề này, tai anh lại đỏ lựng lên. Cả khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm sắc hồng. Anh đáp lại mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

“À thì… anh muốn thử cảm giác đó để về khoe với em ấy mà…”

Trời đất! Thật hết cách với mức độ rảnh rỗi của tên này mà! IQ trên 200 của hắn chắc dạo này bị tụt xuống rồi chăng? Dở hơi không chịu được!

Cô bực mình cốc đầu anh một cái rồi khoanh tay hỏi: “Rồi cái tên bác sĩ ấy làm sao, cả cái công ty đó nữa? Còn chuyện anh mất tích là như nào?”

“Anh cho tên lang băm ấy chuyển sang cọ bồn cầu rồi. Không thể để cái tên thiếu y đức như thế tiếp tục hành nghề được. Công ty kia cũng bị đánh sập. Còn một năm này anh mất tích là để…” Anh nói liền một mạch nhưng đến câu cuối lại ngập ngừng.

“Làm gì?”

“Tạ tội với em! Vợ à, chúng ta về nhà thôi!”

Anh lục trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, giơ đến trước mặt cô. Cô mở ra thì thấy trong đó là một mặt dây chuyền có hình bông tuyết, nhìn qua có vẻ bình thường nhưng thật chất lại rất đặc biệt. Nó có thể phát hình ảnh ba chiều, cũng chính là mong ước mà trước đây cô đã từng kể với anh.

“Đây là anh làm sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Anh cười cười không nói, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

“Sao bây giờ anh mới đến tìm em?”

“Bởi vì… hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta…”

Anh dịu dàng hôn lên mái tóc mềm, hít hà hương thơm thanh mát của cô.

Một năm qua anh đã nhớ cô biết bao nhiêu!

“Vợ! Chúng ta về nhà thôi!”

Câu nói được lặp lại lần nữa nhưng nhỏ dần đi, cuối cùng bị lấp giữa hai đôi môi quyện vào nhau.

Đêm ấy, họ nối lại đoạn tình không bao giờ phai…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN