Tuyển tập Vợ và Chồng - Chương 7: (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Tuyển tập Vợ và Chồng


Chương 7: (3)


Tối hôm ấy, cô về nhà trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng hạ một quyết tâm cực lớn.

Chồng à! Em sẽ theo đuổi anh!

Cô nắm chặt hai tay giơ thẳng lên trời, vẻ mặt lộ rõ sự kiên quyết. Cứ chờ mà xem! Lần này, chính cô sẽ là người cầu hôn anh!

“Chồng ơi!”

Mới sáng sớm cô đã náo loạn bệnh viện, tay xách nách mang cả đống hoa quả vào thăm anh khiến người nào đó giật mình tỉnh cả ngủ. Đuổi người giúp việc ra ngoài, cô chốt cửa, tí tởn chạy qua chạy lại giúp anh gọt hoa quả, lấy quần áo, dìu anh vào nhà vệ sinh, bla bla…

“Này, em…” Anh bất đắc dĩ thở dài nhìn cô gái đang bận rộn, cô là đang muốn chăm sóc anh hay muốn anh mệt thêm đây hả?

“Anh không cần nói gì hết!” Cô đưa tay lên bịt miệng anh lại, ngăn không cho anh nói hết câu, “Em đang thực hiện nghĩa vụ của một người vợ!”

Nghĩa vụ của một người vợ? Vợ sao? Anh cười buồn, toan nói gì đó nhưng bị cô lườm cháy mặt nên lại thôi, nhưng trong tim anh vẫn còn khó chịu vì hai chữ ‘nghĩa vụ’ rất nhiều.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên khiến cả hai đều giật mình, cô vội vàng chạy ra mở vì nghĩ là có y tá đến khám cho anh. Nhưng, cửa vừa mở, bên ngoài liền xuất hiện một đại mỹ nữ, xinh đẹp động lòng người.

Cô thất thần nhìn người vừa xuất hiện, định bụng tra hỏi xem đó là ai thì bỗng nghe tiếng anh cười rồi bảo: “Ngọc Linh, lâu lắm không gặp em.”

Hố? Cô trừng mắt với anh rồi lại nhìn sang cô ấy, hai người này quen nhau à?

Mỹ nhân kia gật nhẹ đầu với cô một cái rồi lướt qua, đi thẳng đến bên giường bệnh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nở nụ cười động lòng người: “Lâu ngày không gặp, Kelvin.”

“Em dạo này thế nào rồi?”

“Em vẫn khoẻ. À mà…”, mỹ nhân đánh mắt sang cô, “Đó là vợ anh à?”

“Không phải.” Anh không nhìn cô lấy một cái mà chỉ cười nhẹ đáp lại cô ấy.

Bọn họ cứ thế trò chuyện với nhau, quẳng cô sang một bên như người thừa làm cô tức anh ách, trong lòng dấy lên cảm giác muốn đồ sát cả hai tên trước mặt.

Đã từng? Ô hô, anh được lắm! Đợi mà xem em phạt anh như thế nào! A a a a!!!!

“Thế… cô ấy ở đây làm gì?” Sau một hồi rôm rả thì người thừa như cô cuối cùng cũng được chú ý đến, mỹ nhân kia ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt như muốn nói cô hãy mau biến đi.

Hơ hơ. Còn lâu bà mới cho mi toại nguyện!

Cô cười cười, chỉ tay vào anh: “Tôi đến chăm sóc cho anh ấy.”

“Phải không, Kelvin?”

“À… Anh cũng không hiểu cô ấy ở đây làm gì…” Anh đáp nhưng lại không nhìn vào Ngọc Linh, ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, tựa như đang muốn cô cho anh một câu trả lời hợp lý.

Á à, anh không biết? Được lắm!

Cô bước tới trước mặt Ngọc Linh, không chút kiêng dè: “Tôi hỏi cô, tôi và anh ấy ly hôn lúc nào? Được toà án đồng ý lúc nào? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, được chưa? Bây giờ, mời cô ra khỏi đây!”

Nói xong, cô nắm tay ‘tình địch’ kéo ra khỏi cửa rồi nhanh chóng đóng sầm nó lại, bấm khoá. Nhanh, gọn, lẹ.

“Em làm gì vậy?” Anh ngỡ ngàng trước hành động của cô.

“Đuổi người.”

“Cô ấy là khách của anh!”

“Còn em là vợ anh! Anh nói chuyện với cô ấy như vậy là muốn chối bỏ em phải không?”

Cô tức giận, khoé mắt cũng dần đỏ lên. Gì chứ? Anh dám nói cô không phải vợ anh, nghĩa là sao? Khác gì anh đang muốn ngoại tình công khai chứ?

Thật hết cách với cô. Anh day day trán, thở dài: “Rốt cuộc em muốn thế nào đây? Em năm lần bảy lượt đòi ly hôn, tôi đã đồng ý rồi. Sao bây giờ…”

“Em, em không muốn nữa!”

“Nhưng tôi muốn.”

Anh kiên quyết nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại. Anh không muốn cô xem anh như trò chơi, muốn đến thì đến muốn đi là đi, càng không muốn cô vì áy náy mà ở bên anh. Anh thật lòng mong cô hạnh phúc, vì như vậy, anh cũng sẽ hạnh phúc theo.

Còn cô, nghe anh nói xong thì tức giận đến tột đỉnh, nhào lên giường bệnh đè chặt hai tay của anh xuống. Anh muốn ly hôn? Được, được lắm! Cô còn lâu mới cho anh toại nguyện.

“Này, em làm… ưm!”

Anh hoảng hồn định hét lên thì bị cô dùng môi chặn lại, người nào đó không chút khách khí mà chèn ép anh, chiếm đoạt môi anh cho bằng được. Anh cố gắng chống cự nhưng vì sức đang yếu, lại thêm cả hương vị quá đỗi ngọt ngào nên rất nhanh đã đầu hàng, thuần thục đáp lại nụ hôn của cô.

Cô thấy anh giương cờ trắng thì lưu manh cười thầm, giảm bớt lực một chút, sau đó liền bị anh lật người đè xuống giường. Nụ hôn từ mạnh mẽ chiếm đoạt đến dịu dàng nâng niu, cả hai cứ như vậy cùng nhau lăn lê trên giường, dây dưa một hồi lâu nữa.

Nửa tiếng sau =))))

“Em không thở nổi nữa…”

Cô hổn hển đẩy anh ra, giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ. Ngay lập tức, mọi động tác được dừng lại, anh gục đầu lên vai cô, hơi thở trở nên dồn dập.

“Anh có phải…” đã tha thứ cho em rồi không?

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai làm gián đoạn câu hỏi của cô. Y tá đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng nói: “Sức khoẻ của bệnh nhân đã hồi phục, người nhà có thể làm thủ tục xuất viện rồi ạ.”

“Vâng, cảm ơn cô nhiều.”

Cô đỏ mặt nhìn cô y tá rời khỏi rồi vội vàng chạy đi làm thủ tục xuất viện cho anh, khuôn mặt đã đỏ bừng lên như quả cà chua chín trông đáng yêu vô cùng.

Về đến nhà.

“A! Cô đến đây làm gì?” Cô hét toáng lên khi thấy Ngọc Linh đang ngồi chễm chệ trên salon, bên cạnh là người bưng kẻ rót đầy đủ, vô cùng nhàn nhã nhìn anh và cô.

“Tôi?” Ngọc Linh nhướn mày nhìn cô, sau đó khoé môi khẽ nhếch lên thành đường cong hoàn mỹ: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

Câu nói vừa dứt, không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại.

… Hả…?

Cái gì? Cô bất động, trời đất như sụp xuống ngay dưới chân cô lúc này.

Sao lại lòi ra một vị hôn thê của chồng cô cơ chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN