Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 48: Cướp người
Dịch: Mộ Quân
Không còn nhịp tim nữa?
Nghe cô y tá nói câu này xong đầu tôi giống như bị ai đó thả quả bom vào, nổ oành một tiếng rồi không còn cảm giác gì nữa!
Lão Lưu chết rồi!
Tôi mới vừa gặp lão Lưu đây thôi mà, như thế nào lại ra cớ sự này. Lão Lưu vì cứu người đã hi sinh biết bao nhiêu! Ai nói ở hiền gặp lành đâu? Ai nói gieo thiện gặt thiện đâu?
Tôi toàn thân xụi lơ dựa vào bức tường sau lưng, giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn cô y tá vừa thông báo tin dữ cho mình.
Miệng tôi bật ra âm thanh khô khốc khào khào như đang nhai sỏi đá trong miệng:
“Thực sự chết hẳn rồi hả? Không thể nào cứu được nữa sao?”
Cô y tá lắc đầu nhìn tôi đầy ái ngại.
Ngay khi tôi bắt đầu rơi vào vòng xoáy bi thương không lối thoát thì một tiếng “kéttttt” kéo dài, cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra.
Lão Lưu một tay đỡ gáy một tay chống gậy đang đứng sừng sững ở đó, máu vẫn chảy dọc theo cổ lão rơi xuống sàn.
Cô y tá quay lưng lại nhìn thấy lão Lưu thì sợ xanh cả mặt, cô đưa tay lên bịt miệng để chận lại tiếng hét chực trào ra, rồi men theo hành lang chạy mất dạng.
Tôi trợn trừng hai mắt, há hốc mồm trân trối nhìn lão Lưu người vừa mới bị thông báo đã tử vong, mà không biết nên nói cái gì.
Lão Lưu thấy tôi cứ đứng đực một bên thế liền mất kiên nhẫn gắt ầm lên:
“Mi còn thẫn thờ ra đó làm gì hả, còn không mau qua đỡ ta.”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cắn môi chần chờ rồi quyết định nhắm mắt đưa chân đi qua chỗ lão Lưu. Tôi mới vừa nhúc nhích thì lại có hai người lao ra từ trong phòng cấp cứu. Một bác sĩ, một y tá.
Vị bác sĩ khoác áo blouse trắng nhìn thấy lão Lưu đang đứng ngoài cửa liền lên tiếng càm ràm:
“Ông ơi là ông, ông chạy đi đâu thế hở? Sao ông không chịu nghe lời gì hết vậy? Vết thương sau đầu ông rộng như thế, không nhanh chóng khâu lại thì có nguy hiểm đấy ông có biết không?”
Lão Lưu chưa chết?
Tôi ngơ ngác bước lại gần đỡ lão Lưu rồi hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ, vừa rồi có một cô y tá đi ra nói tim ông ấy ngừng đập rồi, vẫn còn có thể cứu lại được hả?”
Bác sĩ lắc đầu trả lời:
“Lúc mới đưa ông cụ này vào trong, chúng tôi tiến hành đo kết quả lâm sàng thấy buồng tim bên trái không có mạch đập. Sau đó chúng tôi nhìn kết quả chụp phim mới làm rõ ra tim ông ấy vốn không nằm bên trái, nó nằm ở bên phải.”
“Tim nằm bên phải?”
Tôi vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy chuyện kiểu này, vì trên đời này cực kì ít người có tim bẩm sinh nằm bên phải lắm. Không ngờ lão Lưu lại lọt vô đám người thiểu số này.
Bác sĩ tiếp tục giải thích:
“Vết thương sau gáy ông cụ rất nghiêm trọng. Tôi muốn khâu lại cầm máu cho ông ấy mà ông ấy một hai không đồng ý. Cậu mau mau khuyên bảo ông cụ đi. Lớn tuổi như vầy rồi, cứ đổ máu thế này sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó.”
Nghe bác sĩ nói xong tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đầu chảy nhiều máu một chút cũng không sao, lão Lưu chưa chết là quá tốt rồi!
Tôi vui mừng tí ta tí tởn, mặc kệ lão Lưu phản đối, vòng tay ôm lão Lưu nhấc lên mang vào trong phòng cấp cứu, vừa đi vừa nói lớn với bác sĩ đứng sau:
“Bác sĩ, tôi giữ ông ta, ngài tới khâu đi!!”
Lão Lưu mặc dù rất khó chịu, rất không vui, rất không đồng ý, nhưng lão cự không lại sự ép buộc của bọn tôi. Cuối cùng ngoan ngoãn ngồi yên để bác sĩ khâu vá băng bó cầm máu.
Làm xong xuôi hết thảy, tôi nhìn lại bộ dạng lão Lưu lúc bấy giờ mà cố gắng nhịn cười. Nó nhắc đến tôi nhớ đến Angry Bird sau khi bị quăng đá vào đầu. Ánh mắt sắc lẻm, gương mặt lạnh lùng, nhưng trên đầu lại quấn vài vòng băng vải thật dày!
Bác sĩ đề nghị lão Lưu ở lại bệnh viện để theo dõi quan sát thêm nhưng nói kiểu gì lão cũng không chịu, tôi chỉ còn cách cười cười theo ý lão làm thủ tục thanh toán rồi xuất viện.
Trên đời còn gì sung sướng hạnh phúc bằng việc bạn vừa nhận thông báo người thân thiết của bạn qua đời, nhưng rồi ngay lập tức sau đó bạn được cho hay đó chỉ là một sự hiểu nhầm!
Tôi đỡ lão Lưu chậm rãi bước ra khỏi cổng chính của bệnh viện, nét mặt lão vẫn y như cũ, chưa hề giãn ra lấy một phân. Lão lạnh nhạt nói với tôi.
“Dây dưa trong đó mất bao nhiêu là thời gian. Chúng ta phải nhanh chóng quay lại tòa nhà ban nãy tìm vị thầy pháp họ Hà kia.”
Vụ đi tìm ông thầy họ Hà này hoàn toàn là vì tôi. Lão Lưu đang bị thương nặng như vầy vẫn còn luôn để ý đến chuyện của tôi khiến tôi cảm động không biết để đâu cho hết.
“Lão Lưu, không cần phải vội vã như thế, cứ chờ ông khỏi hẳn vết thương sau đầu đi đã.”
Lão Lưu lắc lắc đầu đáp lời;
“Không thể được. Vị thầy pháp họ Hà này vốn dĩ cực kì khó gặp được, phải nhanh chóng tìm được ông ta.”
Tôi thực sự nói không lại lão Lưu, nên đành đi theo đỡ lão quay lại tòa nhà nọ.
Hai chúng tôi lên đến lầu bảy, phát hiện một sự thật, đó là ông thầy họ Hà kia không có ở nhà. Tôi thất vọng chán nản thở dài thườn thượt.
Lão Lưu trầm ngâm một lúc rồi dẫm dẫm chân lên tiếng:
“Giời ạ, ta đúng là già đến lú lẫn rồi. Lẽ ra phải sớm đoán được vị thầy pháp họ Hà này không có khả năng đang ở nhà mới đúng.”
Tôi không hiểu ất giáp gì, tròn mắt nhìn lão Lưu đầy nghi vấn. Lão hạ giọng trả lời:
“Nếu vị thầy pháp họ Hà đó có ở nhà, sức mấy đám quỷ hồn dám lảng vảng đâu đây. Đừng nói căn nhà này, ngay cả khu nhà, cũng tuyệt đối không có con quỷ nào.”
Tôi giật mình kinh ngạc thốt lên:
“Có phải ý ông là giả sử ông thầy họ Hà này ở nhà thì bà chị dưới lầu ba kia tuyệt đối không có khả năng bị quỷ ám đúng không? Ông thầy này thực sự lợi hại đến vậy sao?”
Lão Lưu gật gù đáp lại:
“Không những tòa nhà này không thôi, mà cả khu vực phụ cận xung quanh đây nữa, đảm bảo đám cô hồn dã quỷ đều phải lượn vòng mà tránh né.”
Mấy lời này của lão Lưu càng củng cố vững chắc suy nghĩ của tôi. Ông thầy pháp họ Hà nổi danh như cồn này trăm phần trăm chính là vị cao nhân đã cứu mạng lão Ngô mười năm trước!!
Bây giờ vồ hụt người ta rồi, chúng tôi chỉ còn cách tạm thời gác lại, quay về tiếp tục nghe ngóng tin tức thôi.
Trên đường xuống cầu thang, bọn tôi ngẫu nhiên chạm mặt người phụ nữ bị quỷ ám ban nãy và chồng chị ta.
Bọn họ đang cắm cúi đi lên, thấy có người phía trước liền ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt chị ta không còn dại ra nữa, tinh thần cũng có vẻ no đủ, xác thực đã thoát khỏi “quái bệnh”.
Người chồng nhìn thấy chúng tôi, lại phát hiện đám bông băng dầy cộp trên đầu lão Lưu, ông ta vội vàng bước tới gần, kích động nắm chặt tay lão Lưu, liến thoắng:
“Ông anh có làm sao không? Vết thương có nặng không? Vợ chồng tôi vừa tới bệnh viện để thăm ông anh nhưng người ta bảo ông anh đi về rồi.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh đột ngột quỳ xuống trước mặt lão Lưu, tôi hết hồn bước qua đỡ chị ta lên.
“Bà chị, xin đừng làm thế này, lão Lưu đã không sao rồi.”
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói:
“Thực sự vô cùng cảm ơn anh Lưu đại ca, căn bệnh quái ác này đã hành hạ tôi hơn nửa tháng nay rồi. Nếu không có anh giúp đỡ, chắc tôi cũng không chống đỡ thêm được mấy ngày.”
Lão Lưu không phải người biết nói mấy lời khách sáo, lão chỉ lập lại lần nữa câu không cần cảm ơn rồi im lặng.
Người phụ nữ quệt nước mắt rồi nói tiếp:
“Hai vị không giống người ở khu này, phải chăng đến đây tìm ai hả?”
Tôi gật đầu cười đáp:
“Bọn tôi tới tìm thầy Hà ở lầu bảy, tiếc là thầy ấy không có nhà. Bà chị có biết thầy Hà có thể đi đâu không?”
Người phụ nữ nghe xong gật đầu đáp:
“Hóa ra là bạn bè của thầy Hà, thảo nào mà lợi hại như vậy. Một tháng trước thầy Hà bị một đám xã hội đen đến mang đi rồi, nghe đâu là muốn thầy Hà chữa bệnh cho ai đó.”
Tôi khẩn trương hỏi dồn:
“Cụ thể là ai mang đi, mang đi đâu, bà chị có biết không?”
Người phụ nữ nghiêng đầu nhớ lại:
“Lúc đám người đó tới, đậu xe đầy nhóc dưới sân. Người dẫn đầu biệt danh Bò Cạp, hắn là lưu manh cực kỳ nổi tiếng ai cũng nghe danh. Còn về phần dẫn đi đâu thì tôi không rõ lắm.”
Tôi nghe chị ta nói xong, gật gật đầu, trò chuyện với vợ chồng họ thêm một lát rồi cùng lão Lưu đi về.
Nhắc tới xã hội đen, tôi nghĩ ngay đến Đầu Viên, giờ đẻ thêm một tên Bò Cạp. Giả sử Đầu Viên biết người này, thế ngon cơm rồi.
Nghĩ thế xong tôi liền lập tức bấm điện thoại gọi cho Đầu Viên. Gã ở đầu dây bên kia vừa nghe hai chữ bò cạp liền cao giọng hỏi ngay:
“Ai cơ? Bò Cạp? Con Bò Cạp ở huyện Phong Mãn ấy hả? Thằng đó là đối thủ một mất một còn với anh của chú đấy!”
Tôi xoa thái dương nghĩ chuyện cũng có chút phức tạp, không phải một lời ba câu có thể nói rõ ràng, nên bảo Đầu Viên nếu được thì chạy liền qua chỗ tôi rồi bàn bạc.
Trên đường về, tôi đem hết chuyện mấy ngày gần đây kể lại cho lão Lưu. Từ quỷ chờ xe cho đến việc tôi đã gặp Lưu Vân Ba ở thôn Đường Oa Tử, rồi cả vụ tờ giấy vàng hình người mà Lưu Vân Ba đưa cho tôi bỗng dưng biến mất nữa. Toàn bộ tôi đều phun sạch sẽ không hề che giấu bất cứ điều gì.
Lão Lưu không hề trách tôi lấy một câu về chuyện tôi giấu lão vụ Lưu Vân Ba. Lão chỉ thở dài một tiếng rồi nói với vẻ vô cùng lo lắng:
“Bị con rùa kia nguyền rủa, dương khí của mi suy giảm nên gặp mấy thứ không sạch sẽ cũng là chuyện bình thường thôi. Người giấy vàng kia mới thực sự cần phải lo lắng. Trăm quỷ khóc tang, đây không phải cây không có bóng, nói chơi cho vui đâu.”
Trăm quỷ khóc tang!!
Mấy ngày trước tôi vừa nghe ông bảo vệ nói một lần, trận hỏa hoạn mười năm trước ở 2386 là do người giấy vàng kéo trăm con quỷ đến khóc tang trước cửa nhà. Lão Lưu phải trả giá bằng một con mắt của chính mình, một bên mặt của ông bảo vệ cùng hàng trăm tính mạng của những con người sống trong tháp mới có thể dẹp yên lời nguyền trăm quỷ khóc tang này!
Tôi không kìm được cái rùng mình. Đó là mười năm trước, còn mười năm sau thì sao? Người giấy vàng nhỏ bé của tôi, nó sẽ gây nên thảm kịch như thế nào đây?
Lão Lưu thấy mặt mũi tôi tái mét, lão khẽ bảo:
“Ta thực sự không rõ tờ người giấy vàng lần này của con rùa kia rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, nhưng mi cũng không cần quá sợ hãi. Chỉ cần tìm được vị thầy pháp họ Hà kia trước 15 âm lịch thì tất cả đều sẽ được giải quyết.”
Tôi nở nụ cười méo xệch, gật đầu phụ họa.
Lại là ông thầy họ Hà đó. Tình hình ra như vầy, xem ra việc có thể tìm thấy ông ta hay không, nó gắn liền trực tiếp với sinh mạng của tôi mất rồi!!
Chiều hôm đó, Đầu Viên mang theo hai tên đàn em đến kí túc xá tìm tôi. Gã vừa thấy tôi liền hỏi dồn dập:
“Như thế nào rồi chú em? Người chú muốn tìm bị Bò Cạp nó thó trước rồi hả? Tin tức có chính xác không đấy?”
Tôi gật đầu cười khổ:
“Trăm phần trăm chính xác. Có người tận mắt nhìn thấy mà. Nghe bảo tìm thầy Hà đó để xem bệnh.”
Đầu Viên đốt một điếu thuốc, bắt chéo chân rồi chậm rãi nói chuyện:
“Cái này anh cũng có nghe phong phanh, rằng đâu tía thằng Bò Cạp bị bệnh nan y. Nhưng cái này là bệnh thông thường. Nó thỉnh thầy pháp tới để làm cái gì nhỉ?”
Lúc này hơi đâu mà quan tâm tên Bò Cạp kia kiếm thầy Hà để xem bệnh cho ai, tôi chỉ nghĩ đến biện pháp nhanh nhất có thể tìm ra ông thầy này, nhất là hiện giờ ông ta lại đang nằm trong tay đám xã hội đen, độ nguy hiểm nghề nghiệp hơi bị cao à!
Đầu Viên thấy bộ dạng tôi trầm ngâm liền vỗ vỗ bả vai tôi rồi nói:
“Bò Cạp lăn lộn ở huyện Phong Mãn. Anh với chị Đại bên huyện Khai Phát. Không phải bọn anh sợ nó nhưng rút người ngay trên địa bàn của nó thì cũng hơi phiền phức một tí. Có điều chú cứ yên chí đi, không cần lo lắng. Để đó cho anh!”
Cu Sáu đang hóng chuyện ở kế bên chen mồm vào một câu:
“Bò cạp đã là cái chi mô! Lẩu xương dê tui ăn quá chời rồi. Anh em mình phen này cùng đi xử đẹp nó luôn.”
※Dịch giả chú thích: Bò cạp (蝎子) bị Bánh Tét thêm chữ Dê (羊) vào phía trước thành xương sống con dê (羊蝎子). Đây là một nguyên liệu không thể thiếu trong món lẩu xương sống. Ăn vô cùng ngon, mỗi tội nhiều dầu mỡ!
Tôi không nói một câu, chỉ im lặng nhìn nhìn Đầu Viên và cu Sáu, hai người hoàn toàn khác biệt từ tính cách cho đến phong cách, nhưng đều là anh em luôn sẵn sàng đưa tay ra kéo tôi những lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Có anh em như thế này, còn sợ cái quái gì!
Đầu Viên không kinh động đến chị đại, tự mình tìm đến hai mươi thằng đệ. Sáng sớm hôm sau, bọn họ kéo đến đứng đầy dưới sân trong công ty.
Tôi và cu Sáu đi xuống thấy một đống người, sợ hết cả hồn.
Cu Sáu trừng mắt hỏi Đầu Viên:
“Chúng ta đi đánh hội đồng hả? Ba người đủ rồi, có gì từ từ bàn bạc cũng được mà!”
Đầu Viên lườm cu Sáu một cái rồi trả lời:
“Đòn bánh tét tròn quay như mày biết cái gì mà nói. Muốn đàm phán với thằng Bò Cạp thì trước tiên phải có đủ người trấn bãi đã. Bằng không đối phương nó chả thèm bố thí cho chú mày nửa ánh mắt chứ ở đó mà thương với lượng.”
Tôi cũng hơi hơi hốt, quay sang ghé tai Đầu Viên nói nhỏ:
“Anh mang theo nhiều người như thế, có khi khiến bên kia hiểu nhầm chúng ta muốn đi giành địa bàn đấy.”
Đầu Viên vỗ vai tôi nói:
“Chú khéo lo, cứ yên tâm đi. Đám anh em sẽ không đi vào, chỉ đứng bên ngoài thôi. Với cả chúng ta đi có nhiêu đây người, thế quái nào đủ sức úp sọt bên đó. Bò Cạp nó cũng tự biết mà.”
Tôi gật đầu rồi sau đó theo cu Sáu trèo lên xe xuất phát đi huyện Phong Mãn kiếm Bò Cạp đòi người.
Mặc dù sau lưng tôi đang có đám anh em hùng hùng hổ hổ, nhưng tôi vẫn cứ có cảm giác lơ lửng không thực tế thế nào ấy. Bò Cạp không phải người ăn chay hiền lành gì cho cam, hắn ta sẽ dễ dàng nhả người ra sao?
Xe bon bon lượn qua quốc lộ, chuyển đường mấy lần cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng 5 sao ở huyện Phong Mãn. Chúng tôi vừa xuống xe, Đầu Viên đã giơ tay chỉ vào trong, khẽ nhếch môi nói:
“Ổ của nó. Thằng này suốt ngày cứ ru rú ở trỏng. Đi thôi anh em.”
Chúng tôi chưa vào đến cổng nhưng anh chàng lễ tân đứng trông cửa thấy một đám hùng hổ kéo tới, hoảng hồn lật đật chạy biến vào báo tin.
Bọn tôi bước qua cửa chính vào trong sảnh, vừa đúng lúc chạm mặt Bò Cạp đi ra ngoài tiếp khách.
Tôi cứ luôn cho rằng một tên hung danh có tiếng như Bò Cạp phải dạng dạng như Đầu Viên, một gã vai hùm lưng gấu cao lớn thô kệch. Ai ngờ đâu người trẻ tuổi vừa ốm o gầy gò, cao chỉ có một khúc đang đứng trước mắt tôi đây lại là Bò Cạp chứ. Có điều vóc dáng hắn nhỏ bé thì có nhỏ bé, nhưng ánh mắt hung hăng, bộ dạng bặm trợn thể hiện rõ ràng thế kia, đều chứng tỏ đây chắc chắn không phải con nhà lành gì cho cam.
Bò Cạp thấy một đống người xông vào cũng không lộ vẻ sợ hãi, hắn xoa cằm hếch mặt, cà lơ phất phơ lên tiếng hỏi:
“Đầu Viên, mày đây là muốn cái gì hả?”
Tôi vịn tay Đầu Viên, cướp lời đáp lại hắn ta:
“Đại ca, có chút mạo phạm anh rồi. Tôi nghe nói anh có thỉnh một vị thầy pháp họ Hà đến chỗ này. Tôi thực sự muốn nhờ ông ấy giúp đỡ nên anh cảm phiền hỗ trợ để tôi gặp mặt ông ấy một lúc có được hay không?”
Bò Cạp không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, lạnh lùng trả lời:
“Không có cửa đâu. Hiện tại thầy Hà đang xem bệnh cho ông già của tao. Mày quên đi là vừa.”
Đầu Viên nghe hắn trả lời, bắt đầu lộn ruột, gã quát tướng lên:
“Tía mày mắc bệnh nan y, mày tìm thầy pháp trừ tà đến làm cái chó gì!”
Lời lẽ của Đầu Viên cay độc vô cùng, tôi vừa định mở miệng nói mấy câu làm dịu tình hình, nhưng xem ra có chút không kịp rồi. Bò Cạp đã trợn trừng mắt, đầu bốc khói nghi ngút.
“Đầu Viên, cmm tao thấy mày đang mượn cớ tìm người để qua đây quậy phải không?”
Tôi nhắm mắt lại đưa tay vỗ lên trán, không phải lúc đến đây đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao. Cái tên Đầu Viên này, tính tình nóng nảy cục cằn, vừa thấy Bò Cạp, mới giao lưu được vài câu đã nổi điên. Giờ thì càng lúc càng to chuyện, Đầu Viên phun nước bọt, chỉ tay thẳng mặt Bò Cạp mà mắng ầm ầm:
“Cái cmm chứ tới quậy! Chó má! Tao tới là để cướp người đó!”
Bò Cạp cũng phát khùng, hắn chỉ tay ra sau lưng mình, cao giọng hét:
“Thầy Hà đang ở trên lầu hai đấy, thằng chó nào ngon thì lên thử tao coi!”
Gào xong hắn huýt sáo dài một hơi, ngay sau đó liền xuất hiện một đám người xăm trổ rầm rộ đổ ra từ cầu thang lao xuống sảnh.
Tôi thầm rên rỉ hai từ: Xong phim!
Tình hình chính thức mất khống chế hoàn toàn. Tôi làm sao mà lại đi tin con trâu Đầu Viên tính nóng như lửa này biết cái gì gọi là “ngồi xuống từ từ ăn miếng bánh uống miếng nước” cơ chứ!!!
Người ngựa hai phe bắt đầu tiến vào giai đoạn giương cung bạt kiếm, thằng này kèm thằng kia giằng co lẫn nhau, vây thành một đoàn hỗn loạn. Tôi định há miệng hô to “Dừng lại” thì bỗng dưng thằng đệ ất ơ nào đó không hiểu chuyện, xông ra từ sau lưng tôi, lao tới chỗ Bò Cạp đang đứng đẩy mạnh hắn ta một cái. Bò Cạp thế mà lại bị xô cho ngã chổng vó!
Bò Cạp ngã xuống như một tín hiệu, hai bên tức khắc lao vào nhau quần ẩu.
Đầu Viên che chở lăn qua lăn lại trước mặt tôi, gã nghiêng đầu nhìn tôi rồi đánh mắt về phía cầu thang, gào lên với tôi:
“Chú em! Lên lầu mau!”
Tôi vội vàng chen chúc len lỏi trong đám người, tìm cách đến gần cầu thang, đột nhiên hai thanh niên cao chừng một mét tám xuất hiện trước mặt chặn đường tôi, bọn họ vung lên nắm đấm, nhắm thẳng mặt tôi mà thoi tới.
Cu Sáu chứng kiến vội vã dùng thân hình tròn quay như cây bánh tét của mình ủi mạnh tới chỗ tôi, nó gào toáng lên:
“Hai thằng này để đó tui dọn, anh hai mau lên lầu đi!”
Dứt lời cu cậu liền tung chân cho hai tên mỗi đứa một đạp rồi xông xáo tặng thêm mấy đấm.
Nhác thấy lối đi đã thông, tôi nhanh chóng co giò chạy qua khe hở giữa đám người, cắm đầu hướng về phía cầu thang đi lên lầu hai.
Phòng ốc trên lầu hai quá nhiều nhưng căn phòng đầu tiên trên hành lang luôn là bắt mắt nhất.
Tôi không chút chần chừ, đẩy cửa vọt vào phòng. Nhìn rõ hoàn cảnh bên trong, tôi ngẩn cả người.
Trong căn phòng này nào có cái gì thầy Hà đâu. Chỉ có mỗi một thằng nhóc khoảng mười bảy mười tám tuổi đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon xem ti vi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!