Tuyệt Ái Nô Phi - Chương 166: Bảy ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Tuyệt Ái Nô Phi


Chương 166: Bảy ngày


Ở phía bắc đối diện thôn là một khu rừng thông rậm rạp,
buổi sáng sớm những cây thông được bao phủ một làn tuyết mỏng, phát sáng chói mắt
dưới tia nắng ban mai.

Ruổi ngựa tiến lên, nhìn nhũ băng treo nặng dưới
cành thông kia, đó là tuyết trên núi rơi xuống đã tan ra, nhưng trong nhiệt độ
giá rét liền nháy mắt ngưng kết lại thành, trong suốt long lánh, trơn nhẵn bóng
loáng.

Chăm chú nắm chặt dây cương, ổn định con ngựa dưới
thân, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên chăm chú liếc nhìn thân thể trong lòng, thấp
giọng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

Hôm nay nàng mặc áo trắng, vòng eo nhỏ nhắn và cổ
tay đều buộc khăn lụa, trong ôn nhu lộ ra vài phần khí khái.

Lạc Cơ Nhi liếc nhìn tia nắng ban mai chói mắt kia,
tia sáng mê ly tỏa ra một tầng hào quang nhàn nhạt trên hàng mi dày rậm của
nàng, nàng chăm chú đặt một cây tên đính lông đại bàng lên trên cung tên, ngón
tay thon chậm rãi cố sức giật lại, gió khẽ thổi qua, làm bay những sợi tóc đen
như mực của nàng, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến tia sáng kiên định
trong mắt nàng.

 Thắt lưng dùng lực, hai vai giữ vững vàng, tận
lực giật cánh tay ra.

Đó là điều hôm qua hắn đã dạy nàng từng chút một, vừa
ôn nhu kiên trì vừa yêu cầu hà khắc.

”Vù!” một tiếng, chiếc tên bay nhanh bắn ra từ trên
cung, thẳng tắp bay về một nhũ băng trơn bóng trên ngọn cây kia.

Chỉ nghe ”đinh” một tiếng, tiếng phá băng giòn tan
truyền đến, nhũ băng bắn tung ra và cây tên cùng nhau rơi xuống, mang theo lực
đạo không nhỏ rơi xuống đằng xa xa.

Một nụ cười xán lạn tràn trên khóe miệng, Lạc Cơ Nhi
quay đầu lại, trong đôi mắt phấn khởi khó nén được niềm vui mừng.

Vẻ mỹ lệ hút hồn người như vậy, luôn làm người nhìn
thấy trong nháy mắt liền ngây dại, nhưng nàng cũng chưa từng phát hiện ra.

Mắt nàng sáng lên như là đang kể công với hắn, Mặc
Uyên không nén được khẽ cười một tiếng, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cúi
người hôn lên đôi môi hồng như cánh hoa đào của nàng, ”Học được rất nhanh.”

Đã nhiều ngày nay, hắn dạy nàng rất nhiều thứ, từ
đao kiếm đến giương cung, từ roi đến trường côn, nàng dường như có bản tính tự
nhiên, luôn có khả năng rất nhanh liền hiểu thấu đáo được nội dung chính. Càng
đáng quý chính là, nàng cũng không kháng cự lại, mà chăm chú học khác thường,
không hỏi vì sao, lại càng không vi phạm yêu cầu của hắn.

Mặt hơi nóng lên, Lạc Cơ Nhi hơi dịch đi, tách ra khỏi
ánh mắt nóng rực mà sủng nịch của hắn, bàn tay nhỏ bé lần mò đến trong tay áo
bào của hắn, lại lần nữa không an phận mà cần lấy ngón tay hắn, lại từng chút từng
chút chiếm lấy hơi ấm trong lòng bàn tay hắn.

Ấm áp như vậy khiến trong lòng nàng thoảng qua một
dòng nước ấm, nàng dựa vào trong lòng hắn, ngóng nhìn bức tranh núi tuyết đẹp
nên thơ đằng xa.

”Có phải có một số việc, đã biết liền phải quan tâm
hay không…” Nàng thấp giọng thủ thỉ, dùng tiếng nói hầu như không nghe được.

Mặc Uyên hơi giật mình, lòng bàn tay cứng đờ, con mắt
thâm sâu chăm chú nhìn người thương yêu trong lòng hắn, nhẹ nhàng hôn lên mái
tóc đen của nàng: “Đúng vậy.”

Nghe được câu trả lời của hắn, hơi thở Lạc Cơ Nhi bị
kiềm hãm, hồi lâu sau, từ đáy lòng có một dòng chua xót tuôn ra, đã lan tràn tới
xương cốt toàn thân.

Chỉ ngắn ngủi bảy ngày thôi, nàng cũng đã bắt đầu
tham luyến sự ấm áp như vậy, tham luyến những cái hôn của hắn, hơi ấm trong
lòng bàn tay hắn, giọng nói thuần thuần hậu dễ nghe của hắn, nàng đã từng nghĩ
muốn toàn bộ thế giới đều thu nhỏ lại thành một khe núi nho nhỏ như thế này, cả
năm bốn bề đều tuyết rơi không tan, không còn thù hận và thương tổn nữa, từ nay
về sau không tranh gì với thế tục nữa.

Chỉ ngắn ngủi bảy ngày thôi, nàng cũng đã bắt đầu
tham luyến sự ấm áp như vậy, tham luyến những cái hôn của hắn, hơi ấm trong
lòng bàn tay hắn, giọng nói thuần thuần hậu dễ nghe của hắn, nàng đã từng nghĩ
muốn toàn bộ thế giới đều thu nhỏ lại thành một khe núi nho nhỏ như thế này, cả
năm bốn bề đều tuyết rơi không tan, không còn thù hận và thương tổn nữa, từ nay
về sau không tranh gì với thế tục nữa.

Thế nhưng, còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn.

Từ thời khắc hắn mặc vào bộ quân trang chinh chiến
sa trường, là đã liền định trước hắn thuộc về thiên hạ kia.

Chậm rãi thoát ra khỏi từ trong lòng hắn, Lạc Cơ nhi
ngóng nhìn cặp mắt thâm thúy như hồ sâu kia của hắn, khẽ mở miệng, giọng nói
lành lạnh mà xa xôi: ”Nếu như đã bình định được hết thảy chiến loạn, giải quyết
xong hết mọi thù hận, Lạc Anh quốc không còn người có thể đảm nhiệm được chức
trách thiên tử nữa, chàng sẽ làm thế nào?”

Xung quanh là một sự yên tĩnh khiến người ta hít thở
không thông.

Trong đôi mắt trong veo của nàng có sự yên lặng
thanh lạnh, giọng nói xa xăm tới mức dường như đó chỉ là một giả thiết, một
tương lai xa xôi đến mức không thể chạm đến, nhưng lại khuấy động đến bộ phận mềm
nhất trong ngực hắn kia, hắn không nhịn được vươn tay ra, khẽ vuốt ve chiếc cằm
tinh tế của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.

Trong cặp mắt thâm thúy của hắn lờ mờ có sự hờ hững,
trong giọng nói trầm thấp phảng phất đã trộn lẫn với quyết định nghiêm túc,
nhưng vẫn như trước không gợn sóng: “Cái nếu như này, là quá xa rồi…”

Mắt Lạc Cơ Nhi hơi động sóng, một nét cười mờ nhạt đến
mức không nhìn ra, tràn ra bên môi, nhanh chóng nắm chặt lòng bàn tay hắn, chậm
rãi ngửa đầu, ấn một nụ hôn mềm mại ẩm ướt lên bờ môi mỏng tuấn dật của hắn, thấp
giọng thì thầm: “Đi làm chuyện chàng muốn làm đi…”

Mùi hương kín đáo dịu dàng, chỉ tiếp xúc một chút rồi
liền đột nhiên tách ra, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên chăm chú thêm vài phần,
bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi ôm vào lòng, tận lực
ôn nhu, không cho nàng thoát khỏi nửa phân.

Nàng quá mức thông minh, thông minh đến mức không cần
hắn phải lừa gạt, nàng cũng đã biết hắn muốn làm những gì.

Hơi thở nóng cháy quẩn quanh chóp mũi, hắn xoa gáy
nàng, cúi người hôn lấy đôi môi nàng, nhu tình trằn trọc.

Nàng dịu dàng đáp lại, thân thể nhỏ bé rơi vào trong
lồng ngực rộng lớn của hắn, thân thể mềm mại sớm muốn hòa tan trong vòng tay
kiên cố của hắn.

Cả đời dốc hết ôn nhu, chỉ dành cho giờ khắc này, gắn
bó tha thiết.

Bảy ngày qua đi.

Khi tia nắng ban mai lại lần nữa chiếu rọi vào trong
song cửa, nàng yếu ớt tỉnh lại, hàng mi như cánh bướm hơi lay động, lười biếng
đến không muốn dậy.

Trong lòng như là đã bị rút đi một khối gì đó, trống
rỗng đến mức khiến nàng không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn không nhịn được mà
vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve khoảng trống bên cạnh, trong chiếc giường mềm mại
này đã không còn nam tử tuấn mỹ kia, chỉ còn lại thoang thoảng hơi ấm, quanh quẩn
nơi đầu ngón tay nàng.

Chỉ trong nháy mắt, một chất dịch ấm nóng chợt
thoáng qua trong mắt nàng.

Hơi thở của hắn, nhiệt nóng rừng rực của hắn, những
đụng chạm và sự chiếm hữu của hắn, đều vẫn còn sót lại rõ ràng như vậy trong
thân thể nàng.

Hồi lâu sau, nàng đứng dậy, vẫn là một thân áo trắng
tinh, tôn lên thân thể mềm mại lả lướt quyến rũ của nàng.

Khoác tấm áo choàng tuyết nhung dày dặn, cầm lấy
cung tên tinh xảo trên bàn, nàng chậm rãi đi tới, chi nha một tiếng, đẩy cửa
phòng ra.

Những dấu ấn móng ngựa thật sâu, từ cửa phòng kéo
dài ra khỏi Tuyết thôn. Hắn quả nhiên đã đi rồi.

Ngoài cửa trời đã sáng tỏ, ánh sáng tinh mơ đặc biệt
an tĩnh cùng bình yên, trong màn sương khói mờ ảo bốc lên từ khói bếp, có hai
người đi ngựa chậm rãi đi từ cổng Tuyết thôn tới, nhìn kỹ thì chính là Phong Dực
và Ca Nhi, đạp tuyết mà đến, trên mặt bọn họ vẫn còn dấu vết những bông tuyết đọng
lại.

”Lạc cô nương.” Phong Dực hướng về phía nàng nhẹ
nhàng gật đầu, mấy ngày không gặp, nàng càng thêm xinh đẹp linh động hơn vài phần,
dưới Tuyết sơn trắng xóa, trong không khí lạnh lẽo, trong đôi mắt có vẻ tuyệt mỹ
trong trẻo mà khuynh đảo thế gian.

Lạc Cơ Nhi cười nhàn nhạt, đi tới bên cạnh con ngựa
của Ca Nhi, Ca Nhi đã cúi người vươn tay về phía nàng.

Hai tay nắm vào nhau, xoay người lên ngựa, nàng cả
người mềm mại trắng như tuyết, nhìn như tinh linh nhẹ nhàng bay bổng.

Nhẹ nhàng kéo dây cương, nàng giục ngựa đi về phía
trước, ”Đi thôi, quay về Thần cung.”

Móng ngựa bước qua làn tuyết mỏng, dần dần rời xa
Tuyết thôn, hướng về phía tòa thành có những ngọn Tuyết sơn vây quanh.

Cặp mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phong Dực chăm chú
nhìn bóng dáng đi ở phía trước, hơi sửng sốt, nàng không hề hỏi gì cả, yên lặng
đến như thể lòng đã đều hiểu rõ mọi chuyện, mấy ngày ngắn ngủi nàng dường như
cũng đã lột xác, nhưng rốt cục là lột xác thành bộ dáng gì thì hắn cũng không
thể nói rõ.

Trên cửa thành, gió lớn vẫn táp như trước.

Trong không khí còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt,
bầu trời cửa thành ngập đầy cờ xí bay phất phới.

”Ngươi đang nói rằng, ba ngày trước Hồ Duệ lại lần nữa
xâm phạm sao?” Lạc Cơ Nhi chạm vào tấm đá thạch bích thô ráp trên cửa thành, chậm
rãi hỏi.

Bốn người đằng sau đi tới gần, nhìn chăm chú thân thể
nhu nhược mà có khí chất siêu nhiên kia, trong lòng không hiểu sao lại trở nên
yên ổn.

”Vâng, ba ngày trước Ưng Trảm phái một số ít binh mã
làm loạn ở thành trì phía nam, ý đồ không phải là tiến công một cách quy mô, mà
là thử thôi,” Phong Dực thản nhiên trả lời, ”Quân đội Hồ Duệ không duy trì được
lâu, bọn chúng dù sao cũng là tác chiến xâm phạm đường biên cương, tất cả nguồn
tin cung cấp đều không chắc chắn, có lẽ là do Thần cung quá mức bình tĩnh nên
khiến hắn thiếu kiên nhẫn, mà chúng ta muốn, chính là khiến hắn rối loại đầu trận
tuyến, tìm không rõ hư thực.”

Lạc Cơ Nhi nhìn thoáng qua Phong Dực, ánh mắt có vài
phần tán thưởng, bên môi lờ mờ ý cười, ”Còn nữa thì sao? Bên phía triều đình
kia có động tĩnh gì?”

”Triều đình đã hạ ý chỉ rồi, triệu hồi tới hoành
thành, ra chiêu bài là cùng chung quốc sự chống đỡ ngoại xâm, nhưng không có nói
thẳng mục đích thực sự, ” Phong Dực nắm tay trên kiếm, trầm giọng nói, ”Ta suy
đoán là, quân thần trên dưới trong triều đình bất hòa, mà thánh chỉ chiêu an
này, chỉ sợ cũng là do đủ loại quan lại cầu xin mới có, cũng không phải bản ý của
hoàng thượng.”

Cơn gió cương ngạo thổi mái tóc dài của nàng bay
bay, trong không trung quấn quít nhau thành một loại tư thái xinh đẹp.

Lòng bàn tay dần dần nắm chặt, Lạc Cơ Nhi nghiêng đầu
khẽ hỏi: ”Hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã trở lại?”

Phong Dực ngập ngừng, mở miệng nói: ”Chưa đầy ba
ngàn.”

Chưa đầy ba ngàn binh mã.

Trong hoàng thành có hơn một ngàn binh sĩ, còn có số
lượng lớn cấm quân tử sĩ cũng canh giữ hoàng cung.

Không lo lắng, là không thể nào, chính là nếu hắn
đưa ra quyết định như vậy, thì có cái lý của hắn.

Cố nén gánh nặng ưu tư trong lòng xuống, nàng chậm
rãi xoay người, trong đôi mắt trong veo có ánh sáng nhàn nhạt: ”Vậy chuyện ở
đây, phải nghe ai?”

Bốn người hơi nao nao, tuyệt sắc khuynh thành như vậy,
trong nhu nhược mang theo vẻ cao quý đặc thù của hoàng tộc, bọn họ nhất thời
nghẹn lời, chẳng biết trả lời ra sao.

Ý cười chợt thoảng qua bên môi, Lạc cơ Nhi chậm rãi
bước thong thả vài bước, nhìn về phía quân doanh đóng quân.

”Trận chiến này, Hồ Duệ không duy trì được lâu,
chúng ta làm sao duy trì được lâu? Con đường mậu dịch ở đây hết thảy đều bị cắt
đoạn, quân đội nói chung không có khả năng chỉ dựa vào cung cấp của bách tính
trong thành, ta chỉ sợ một việc, chính là thái độ của triều đình còn không rõ
ràng, mà chiến tranh ở dây sẽ dẫn đến cả hai bên đều thiệt hại, đến lúc đó
chúng ta không tự quay đầu được, cũng chỉ có thể chống chịu với người ta, Vương
gia đã tự mình đi trước tới hoàng thành, chỉ có thể tận lực giữ vững kéo dài loại
tình hình này, thế nhưng cũng không có khả năng kéo dài được quá lâu, các ngươi
hiểu không?”

Phong Dực lẳng lặng nghe, trong mắt không gợn sóng,
nhưng không che giẩu được một chút khiếp sợ trong nội tâm.

Hắn cũng không biết tâm tư nàng lại kín đáo như vậy,
dưới gió yên sóng lặng ở đây lại che giấu cơn cuộn trào mãnh liệt, vậy mà lại bị
hai ba lời nói của nàng liền nói ra được.

”Vậy thì kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?” Mở miệng
chính là Hàn Dực nãy giờ vẫn trầm mặc không nói.

Trên mặt Lạc Cơ Nhi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt,
cũng rất nhanh liền biến mất, thản nhiên mở miệng, cũng với ngữ điệu không cho
chống đối: ”Phong Dực, ngươi quanh năm đi theo bên cạnh Vương gia, trong quân đội
mọi người đều biết vương gia ở đâu ngươi nhất định ở đó, cho nên ngươi phải ngồi
trấn ở trong Thần cung, cho dù vương gia không xuất hiện, ngươi cũng phải giả bộ
biểu hiện Vương gia vẫn còn ở đây, không thể để cho nhìn ra nửa điểm kẽ hở;
Thanh Dực, ngươi là con gái, khai thông thật tốt với phụ nữ và trẻ em trong
thành, ngươi phải đảm bảo cho bọn họ sinh hoạt  không khan hiếm dưới tình
huống cung ứng lương thảo cho quân đội; Ngân Dực, ngươi mắt nhìn sáu đường tai
nghe tám hướng, nhàn rỗi thật là đáng tiếc, cho nên tướng quân Ưng Trảm có gì
gió thổi cỏ lay phải dựa vào ngươi đi phát hiện ra, cần gì hay người nào thì
tùy ý điều khiển, có lúc nào ngươi cần phải hóa trang thành một tiểu binh Hồ Duệ
trà trộn vào quân địch làm nội ứng cũng không cần phải xin chỉ thịl còn Hàn Dực
sẽ ở lại bên cạnh ta, cụ thể cần gì, chờ ta có hành động hắn tự nhiên sẽ biết,
hiểu chưa?”

Bốn người lẳng lặng nghe xong, trong lòng hơi chấn động,
nhưng không thể không phục, vừa muốn đáp lại, Ngân Dực lại hơi nhíu mày, trên mặt
có chút mất tự nhiên.

”Chờ chút…” Trên khuôn mặt tuấn khí có chút xấu hổ
không hiểu được, Ngân Dực ho khan hai tiếng, bất mãn mở miệng, ”Vì sao, vì sao
là Hàn Dực ở lại bên cạnh người? Vì sao ta không được, ta có thể là thân thủ
kém hơn chút, nhưng bảo hộ người vẫn là không có vấn đề gì, ta…”

Đập mạnh tay lên vai hắn, Phong Dực tựa hồ nhẫn chịu
không được mà quát, con mắt lạnh lùng trừng mắt với hắn.

Một nụ cười nhạt nổi lên khóe miệng, khuynh quốc
khuynh thành, Lạc Cơ Nhi đến gần hắn, đôi mắt trong suốt nửa nghiêm túc nửa
trêu đùa: ”Hắn nghe lời nha, ta bảo hắn làm gì hắn sẽ làm hết, ngươi thì sao?
Cũng làm được sao?”

Ngân Dực hơi giật mình, nổi giận nói: ”Ta làm, ta
cái gì cũng có thể làm.”

”Ừ… được,” Lạc Cơ Nhi thỏa mãn mà gật đầu, bàn tay
nhỏ bé mềm mại vỗ vỗ ngực hắn, biểu tình với vẻ ủy thác trọng trách, ”Vậy ngoan
ngoãn đi làm nội ứng đi, ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm tốt.”

Ngân Dực kinh ngạc, sắc mặt trong nháy mắt đen lại đến
khó coi, giống như nuốt một quả trứng vịt.

Mọi người nhịn cười, còn Lạc Cơ Nhi thì lại nháy mắt
mấy cái, giống như đã đạt được ý đồ mà đi khỏi, chậm rãi đi trên cửa thành, mắt
nhìn về bầu trời xa xăm.

Nàng có thể làm được, có lẽ chỉ có vài chuyện này
thôi.

Nàng nguyện đem tất cả năng lực của mình đến giúp hắn,
cho dù chỉ là một chút xíu, nàng cũng sẽ vì hắn mà thủ hộ Khải Lăng thành to lớn
này, tựa như thủ hộ tình yêu trong lòng nàng vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN