Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 24: Theo bổn vương tiến cung (TT)
Da thịt mềm mại, dáng người suy nhược, cặp mắt trong veo tràn ngập mị hoặc, khiến người thương tiếc.
Sau một hồi nhìn ngắm, Bích Dao rốt cuộc đưa ra kết luận như vậy.
Bất chấp ánh mắt thống khổ bi thương lại chứa đầy đề phòng, Bích Dao đi tới, vén tay áo, tay cầm khăn tắm chậm rãi tẩm vào trong nước ấm, “Còn hai canh giờ nữa ngươi phải đi vào cung, thời gian không còn nhiều, không muốn để Vương gia lại trách tội thì ngươi nên tắm nhanh lên một chút.”
Lạc Cơ Nhi hơi giật mình.
Trên người con gái này có một thứ mùi hương trong sạch khiến cho nàng không thể chống cự lại, hơn nữa thái độ của bọn hạ nhân đối với nàng ta cũng thể hiện đây một người có địa vị trong vương phủ. Nàng giương mắt lên nhìn người con gái tên là Bích Dao vài lần.
Bích Dao cười nhàn nhạt, bên môi vẫn hiện lên vài phần bi thương như trước, lấy khăn ướt xoa lên lưng nàng.
“A_____” Một trận đau đớn chợt ập đến, Lạc Cơ Nhi bám chặt vào bồn tắm, thân thể kịch liệt co quắp lại.
Lưng nàng đau quá…
Bích Dao cả kinh, vội vàng thu tay lại, ngập ngừng hỏi thăm: “Ta làm ngươi đau sao?’
Vươn người xem qua, Bích Dao nhìn thấy một vết thật dài, thì nuốt một ngụm khí lạnh. Ở phía sau lưng, từ chiếc gáy mảnh khảnh đến tận đốt xương sống thứ tư, những vết đỏ giống như bị cào hiện lên ở sau người, trên tấm lưng trắng trẻo nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Qua một hồi nỗi khiếp sợ mới được trấn tĩnh lại, Bích Dao nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến có chút tái nhợt đi, chân thành nói một câu: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Xin lỗi.
Chỉ một câu nói bình thường mà khiến trong lòng Lạc Cơ Nhi lăn tăn rung động từng hồi.
Nơi vương phủ to lớn như vậy lại có người nói xin lỗi đối với tù binh từ nước khác có địa vị thấp kém nhất như nàng sao?
Trước mặt người đàn ông tìm mọi cách khinh rẻ nàng kia, nàng có thể cứng đầu, nhưng trước mặt người con gái ôn nhu như nước này, nàng lại không có nửa phần sức lực chống lại, giống như bị hòa tan trong giọng nói ôn hương mềm mại của nàng ta.
“Ngươi là…” Không kìm được nước mắt, nàng run giọng hỏi.
Bích Dao chợt dừng tay, đón nhận ánh mắt có vài phần thê ai của nàng, tiếp đó yếu ớt né tránh, không chính diện nhìn nàng mà đáp.
Cầm bộ y phục tơ tằm, khoác lên trên cơ thể mảnh mai của nàng, Bích Dao than nhẹ một tiếng: “Việc này hiện giờ không nên hỏi, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ biết. Lần này tiến cung có lẽ ngươi không nên có ý nghĩ tư lợi gì. Vương gia trong cung làm gì, nói gì ngươi cứ xem là được. Không nên lắm miệng với bất cứ kẻ nào, bằng không….”
Nói đến đây, Bích Dao dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng lại vẫn tiếp tục nói tiếp: “Trước đây đều là ta theo vương gia vào cung, hiện giờ đổi thành ngươi. Ta khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, ngươi có hiểu không?”
Một chút thống khổ đau đớn lan tràn trong lòng, cả người Lạc Cơ nhi tựa như vô lực, chỉ có thể nắm lấy sa tơ mỏng trên ngực: “Biết rồi.”
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng khiến cho toàn thân mệt mỏi bước đi
Ừm, hiểu với không hiểu thì có gì khác biệt.
Nàng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn hiểu cái người đàn ông này nửa phần. Hắn làm gì nói gì, nàng cần gì phải để ý? Huống chi lòng hắn sâu như biển, nàng không cẩn thận sẽ lạc đường, sao lại muốn bước vào.
Đợi đã?!!
Đi nhầm đường?
Lạc Cơ Nhi mở mắt, chung quanh vẫn lờ mờ hơi nước. Ý thức mơ hồ của nàng chợt lộ ra một tia thanh tỉnh. Như người sắp chết đuối vớ được cọc, bàn tay trắng nõn của nàng nắm chặt lấy mép bồn tắm, ngực không ngừng thở dốc.
Miễn là nàng có thể bước ra khỏi cánh cửa của vương phủ, lúc vào cung, hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xã giao bận rộn, đến lúc đó…
Lạc Cơ Nhi như bị ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy hoảng sợ, nhưng trong giây lát lại nhớ đến đôi mắt âm lệ mà cuồng ngạo của hắn, cơ thể tà mị của hắn, giống như cánh chim màu đen, gắt gao giam cầm nàng. Sự mê hoặc của hắn dường như vẫn phảng phất xung quanh nàng: “Nô nhi, đừng nghĩ đào tẩu.”
Giật mình, toàn thân nàng chợt đổ mồ hôi lạnh.
Bích Dao đứng bên cạnh, nhìn nàng thân toát mồ hô lạnh bèn đưa tay chạm vào trán nàng “Sao vậy? Ngươi cảm lạnh à?”
Trong lòng có cảm giác kinh hoàng giống như bị nhìn thấu, Lạc Cơ Nhi hoảng loạn lắc đầu, vài sợi tóc phất phơ chạm vào má, cả người da thịt trắng nõn bị người đàn ông kia lưu lại những vết bầm tím càng khiến người ta nhìn thấy mà mơ hồ thương tiếc.
“Vậy là tốt rồi, theo ta ra ngoài luôn bây giờ đi.” Thu tay lại, Bích Dao hờ hững nói.
Không biết phải lên xe ngựa như thế nào.
Nàng không có thói quen mặc đồ của Lạc Anh quốc này. Tay áo sa mỏng như khói nước vây quanh, thấp thoáng có thể thấy được cánh tay mảnh khảnh, nàng hơi cúi người khiến mái tóc dầy đen nhánh rủ xuống, trùm lên hai bờ vai gầy của nàng
Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn về phía người đàn ông đang ngồi tĩnh lặng trong xe ngựa.
Khoác trên mình long bào tơ tằm màu đen được trang trí với viền vàng, hắn vô cùng tuấn dật, trên mặt có chút ý cười, tà mị mà cuồng ngạo, tựa người vào xe ngựa. Trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng đến, đôi mày tuấn lãng của hắn khẽ động.
Đôi mắt ươn ướt của nàng có đôi chút sợ hãi, cúi đầu xuống, nàng muốn bước lên xe ngựa mà cảm thấy toàn thân vô lực, suýt đứng không vững!
May bên cạnh có Bích Dao đỡ lấy, bằng không cơ thể yếu đuối của nàng có lẽ sẽ ngã xuống.
Đôi mắt của Mặc Uyên chợt rùng mình, nhìn ra sự sợ hãi hoảng sợ trong đáy lòng nàng.
Nhớ tới không lâu trước, hắn vẫn còn chôn ở trong cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, thể nghiệm khoái cảm mang đến từ lối vào khít chặt kia, dưới bụng hắn không khỏi bốc lên cảm giác khô nóng, hận không thể hăng hăng cắn nuốt đôi môi đỏ thắm nhỏ nhắn kia, nuốt sạch sự chống cự của nàng.
Từ trong xe ngựa, hắn hơi cúi người xuống, chóp mũi đối diện với trán nàng.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi cảm thấy kinh ngạc lại sợ hãi, cằm nàng bị tay hắn nâng lên, đón nhận cái nhìn sâu thẳm đen tối từ đôi mắt của hắn.
“Làm sao vậy? Nô nhi, không muốn đi cùng bản vương sao?”
Hơi thở nóng rực của hắn cứ thế phả vào mặt nàng, khiến nàng muốn tránh cũng không thể tránh được.
Cảm thấy trên cằm đang nóng rực lên, Lạc Cơ Nhi đang đứng mà cảm thấy run rẩy, quay đầu đi, giọng nghẹn lại: “Ta… ta…, ta không đi lên được, chân ta thật rất đau không nhấc được.”
Nói ra rất xấu hổ, nàng có thể cảm thấy mình nóng rực đến muốn bỏng chết.
Mặc Uyên hơi nhíu mày, chợt nhớ đến sự tàn sát điên cuồng của mình, lại nhìn đến nàng ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế xinh đẹp như hoa lê tẩm mưa, thân thể bé nhỏ run run, giống như là một loại lên án hành vi bạo ngược của hắn.
Trong lòng đột nhiên chùng xuống, Mặc Uyên cúi đầu thấp xuống, sát vào vào vành tai trắng nõn của nàng, khẽ nói:
“Nô nhi ngoan, ôm lấy cổ ta, ta mang ngươi lên”
Hơi thở nóng rực làm Lạc Cơ Nhi run rẩy, hàng mi khẽ động, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Hắn hơi cúi xuống, một vài sợi tóc theo đó rơi vào lồng ngực đang mở rộng của hắn, nàng đưa mắt nhìn vào cổ hắn, da thịt chỗ đó sáng bóng và rắn chắc, nhìn gần thấy bên môi hắn khẽ cong lên một nụ cười tà mị.
“Nhanh lên chút nô nhi, ngươi muốn nhìn ta đến bao giờ nữa?” Măc Uyên cố tình trêu chọc, lời nói của hắn khiền nàng cảm thấy thật thẹn thùng.
Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, bất chấp cảm giác nhục nhã càng lúc càng lan rộng trong đáy lòng, vươn tay ra chạm vào mái tóc của hắn, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lên cổ hắn, làn da hắn nóng hầm hập!
Cảm giác gần gũi nhau khiến nàng đặc biệt lúng túng, cánh môi đỏ bừng lên do bị nàng cắn phá.
Mặc Uyên cười nhẹ một tiếng, cặp mắt sáng lên nhìn vào gương mặt tuyệt mĩ của nàng. Trong nháy mắt, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy vòng eo thon nhỏ bị cánh tay của hắn siết chặt lại!
Chưa kịp thét lên chói tai thì cả người nàng bay lên không, nhào vào trong vòng ôm rộng lớn mà ấm áp của hắn
Hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, chiếc mành xe lộng lẫy đã buông xuống, hai người bị ngăn cách với bên ngoài, ở trong khoang xe nhỏ hẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!