Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 32: Bóng đêm mê loạn
Cơn đau đớn đâm thật sâu vào lòng nàng, bao phủ lấy nàng… đau quá.
Nàng nhắm mắt, trong đầu toàn bộ đều là hô hấp nóng bỏng của hắn, từng tiếng từng tiếng, áp bức lăng nhục nàng.
“Nô nhi, lại đây.”
“Nô nhi, đừng giãy dụa, như vậy sẽ chỉ làm cho nàng càng đau hơn.”
“Nô nhi của ta quả nhiên là khối trân bảo, non mềm như nhụy hoa, làm ta lúc nào cũng muốn không đủ, đúng không.”
Đủ rồi, thực sự đủ rồi.
Mọi khuất nhục ùn ùn kéo đến làm cho nước mắt nàng trào ra mãnh liệt, nàng không thể nhịn nổi.
Vì sao, vì sao tất cả đều bắt nàng gánh chịu, vì sao?
Từ từ nhắm mắt, nàng đau đớn mệt mỏi, cố sức nuốt xuống những nghẹn ngào như sắp trào ra, kể cả hình ảnh đẫm máu ngập tràn quen thuộc.
Quay đầu đi, nàng không hề nhìn tình cảnh thực tại trong hậu viện nữa, tựa đầu vùi vào lồng ngực hắn, thả lỏng bản thân, trong nháy mắt trở nên mềm yếu.
Trong lòng bất ngờ mềm mại khiến bụng dưới Mặc Húc khô nóng đi. Dưới ánh trăng mông lung, thân thể nữ tử được bao phủ bởi long bào rộng lớn đang bám vào lồng ngực mình, yếu đuối đến vô lực chống cự, nhịn không được hắn nắm tay nàng khóa trụ, bắt đầu vuốt ve đường cong xinh xắn của nàng.
Xao động đến từ trong thân thể trào ra không ngừng.
Phía sau lưng có một bàn tay to nóng ấm chạm vào người, Lạc Cơ Nhi từ trong đau đớn bỗng thức tỉnh, mới phát hiện ra tình cảnh hiện tại của mình.
Đôi mắt có chút hoảng hốt nâng lên, nhìn thấy, dưới ánh trăng là hắn, cặp mắt chuyển động không ngừng.
“Không được!” Một tiếng hô nhỏ, nàng muốn vùng vẫy nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của hắn.
Nàng quá quen thuộc loại ánh mắt này, ánh mắt mang theo xâm lược cùng chiếm đoạt, dường như mỗi một tấc da thịt trên người nàng đều bị phơi bày dưới ánh trăng, chờ người đến ăn.
Lòng dạ rối bời, cho đên khi Mặc Húc đột nhiên biến đổi sắc mặt, hít vào một hơi….
Lạc Cơ Nhi đang cứng đờ bỗng giật mình, cảm nhận rõ ràng những hoảng loạn của bản thân đan xen chạm vào nhau.
“Thực xin lỗi… Ta không phải cố ý, thực xin lỗi, “Lạc Cơ Nhi cắn chặt môi dưới, run run thoát khỏi cái ôm của hắn. Con mắt của hắn trở nên lạnh như băng trước ý muốn tránh ra của nàng, “A!” Một tiếng kêu đau khó nén lại thoát ra, cổ tay nàng bị hắn nắm chặt từ phía sau, một lực lớn đem cả người nàng túm trở lại, thuận thế đẩy nàng ngã xuống ghế đá lạnh như băng.
“Tiểu nhi, ngươi muốn chạy trốn đi nơi nào.” Cặp mắt âm u pha lẫn một chút tức giận, Mặc Húc để con mồi đang hoảng hốt giãy dụa sát dưới thân mình, dục vọng trong thân thể càng tăng lên, “Như thế nào, chỉ nhìn như vậy một hồi liền chịu không nổi? A để trẫm suy nghĩ một chút cho tốt, trẫm đã xem qua cảnh tượng như vậy vô số lần .” Khóa chặt người nàng, ánh mắt hắn trở nên mê ly mà oán hận, “Nói cho trẫm, tình huống này có phải chỉ có lén làm mới thật thú vị hay không, ngay cả tự trẫm cũng muốn thử một chút.”
“Ta không biết… Không nên hỏi ta, cũng không nên đụng ta…”Thanh âm của nàng hơi nghẹn ngào, dường như là cầu xin.
Long bào bởi vì bị lôi kéo mà xộc xệch, tuột xuống đến phần eo, thân thể mềm mại trắng nõn của nàng không yên mà nhúc nhích, phá hủy một tia lý trí cuối cùng của hắn.
“Trẫm cần an ủi,” hắn ngập ngừng nắm chặt cổ tay khóa chặt đặt trên đỉnh đầu nàng, tay kia giữ hàm dưới của nàng, “Tiểu nhi, đừng kháng cự trẫm…”
Một tiếng thở dồn dập, hắn cúi người, hôn đôi môi nàng.
“Ô”, một tiếng kêu rên thoát ra giữa đôi môi hai người
Mặc Húc đã hoàn toàn mất đi năng lực tự chủ. Người con gái dưới thân đang bối rối giãy dụa, trốn tránh, lại bị hắn hết lần này đến lần khác giữ chặt, thân thể không thể động đậy. Hắn cũng không thiếu nữ nhân, cũng không cần bắt buộc nữ nhân như thế, nhưng tiếng nức nở của người con gái nhỏ bé bên dưới lại khơi dậy trong hắn ham muốn chinh phục đã ngủ đông từ lâu lắm rồi. Trong bụng là ngọn lửa thiêu đốt, thật là khó chịu, hắn cần phải phóng thích, khát khao cần sự ngọt ngào của nàng.
“Đừng.” Lạc Cơ Nhi rên rỉ, cảm giác toàn thân đều dấy lên ngọn lửa nóng rực. Nụ hôn nóng bỏng của hắn câm nhập vào cần cổ cực kỳ mẫn cảm của nàng, khiến nàng không nhịn được mà run rẩy, làm thế nào hắn cũng không chịu rời đi.
Cái chạm xa lạ mà lớn mật khiến nàng sợ hãi đến cực điểm. Nàng nhắm mặt lại, thống khổ rên một tiếng: “Mặc Uyên”
Mặc Uyên.
Vị đế vương phủ trên người nàng ngay lập tức chấn động, thần trí đã đột nhiên tỉnh táo lại.
Hai chữ này làm cho hắn trong nháy mắt ý thức được chính mình đang làm gì. Nhưng hắn lại không tự khống chế được bản thân.
Người con gái dưới thân sắc mặt tái nhất, trên hàng mi dính đầu nước mắt, chỉ có đôi môi kia sưng đỏ vì hoan ái, dấu vết màu đỏ lớn nhỏ không đồng nhất kéo dài từ cổ xuống đến ngực, biểu lộ sự không khống chế được cùng sự thô bạo của hắn.
Kiềm chế, Mặc Húc buông cổ tay đang bị siết chặt của nàng ra, bàn tay to lớn chậm rãi di chuyển vào phần eo của nàng, dùng sức một cái, đem cả thân hình xụi lơ của nàng nhét vào vòng ôm của mình.
“Nước mắt của ngươi tuyệt đẹp, vật nhỏ.” Hắn nâng cằm của nàng lên, hôn lên hàng mi lem nhem của nàng, giọng nói hắn khàn khàn mà nặng nề: “Nếu không phải bởi vì hắn, đêm nay nhất định trẫm sẽ muốn ngươi.”
Kinh hồn chưa trấn tĩnh lại, Lạc Cơ Nhi bị cảm giác vô cùng ủy khuất vây quanh, cho nên không nghe rõ hắn nói gì, chỉ là nắm thật chặt vào trên vai của long bào.
In lại một nụ hôn nóng bỏng trên đôi môi giờ vẫn còn sưng đỏ của nàng, một tay Mặc Húc ôm lấy nàng, ánh mắt nóng giận cũng không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của nàng: “Trẫm muốn bọn họ phải trả giá đại giới vì những gì chúng đã gây nên!”
Giọng nói trầm thấp nghiến răng phát ra, ở lầu các nho nhỏ mờ mịt mang theo hàm ý khiến người ta phải rợn tóc gáy.
– phân cách tuyến –
« Hoàng thượng giá lâm ! »
Thanh âm chói tai của Thái giám chuyên chức vang lên trong cung, từ xa xa truyền vào hậu viên trong Tích Uyển cung.
“Ôi!”
Từ trong tình nồng kinh hoảng giãy ra, trên mặt Uyển phi hiện lên một tia sợ hãi, bàn tay vừa nãy vừa mới cầm lấy tay Mặc Uyên đột ngột buông ra!
“Là hắn…hiện giờ hắn lại tới đây…” Uyển phi hơi nói năng lộn xộn, tay vỗ vỗ lên mặt mình, lo lắng sự phóng túng vừa rồi có thể lưu lại dấu vết gì hay không. Hành động rất nhỏ như vậy nhưng cũng không thể không rơi vào trong cặp mắt thâm thúy của Mặc Uyên.
“Nương Nương vậy là muốn rời đi khỏi ta?” Nụ cười uể oải khinh bỉ của hắn, tới gần nàng, cả người tỏa ra sự lười biếng cùng tà mị, nâng cằm nàng lên, nói một cách ôn nhu: “Vừa rồi không phải Nương Nương thực hưởng thụ sao?”
“Mặc Uyên, đừng náo loạn, không cần như vậy.” Uyển Nhi hoảng sợ như lâm trận gặp đại địch, hẩy tay của hắn ra, quay đầu một cái liền thấy ở cửa hậu viên là thân ảnh màu vàng cao quý kia…
Mặc Húc đi đến với vẻ mặt nhàn nhã lạnh nhạt!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!