Tuyệt Địa
Chương 71: Công kích tinh thần
Trần Phi buông tiếng thở dài:
– Đúng là họa từ trên trời rơi xuống, tiểu đệ vốn chẳng có ân oán gì với Đường Khản!
La Hầu bật cười:
– Ta chỉ nhắc nhở vậy thôi, hiện sư đệ đã là truyền nhân của Mai trưởng lão, Đường Khản có muốn làm bậy cũng phải dè chừng. Với tính cách gã chắc sẽ không manh động đâu, trừ khi gặp thời cơ thuận lợi thần không biết quỷ chẳng hay thì hơi khó nói!
Trần Phi gật gật đầu tự nhủ sắp tới phải cẩn thận một chút, chợt hỏi:
– Không biết sau này tiểu đệ sẽ ở đâu?
– Chà, suýt nữa ta quên mất! Ở trong Tiên Trúc Lâm sư đệ còn lạ lẫm chưa quen thuộc, nếu không có bản đồ sẽ rất dễ bị lạc. Cầm lấy!
La Hầu đưa cho Trần Phi một mảnh giấy vuông vắn đã ngả sang màu ngà ngà, bên trong vẽ sơ đồ toàn bộ khu vực Tiên Trúc Lâm. Không ngờ khu rừng trúc này lại rộng đến mấy chục dặm, phân bố hai trăm tòa trang viên thành tám cụm cách nhau khá xa theo phương vị tám quẻ dịch trong Bát Quái. Chỗ hai người đang ngồi rơi đúng ngay trung tâm trận đồ, và cũng chỉ duy nhất trang viên của La Hầu được nằm riêng lẻ một mình.
Trần Phi không sành sõi về trận pháp, chỉ tình cờ xem được chút ít trong các điển tịch, nhíu mày nói:
– Hình như nơi này được bố trí theo trận đồ Bát Quái?
La Hầu đáp:
– Sư đệ nhận định không sai! Tiên Trúc Lâm thực chất chính là một trận đồ khổng lồ, bên trong lồng rất nhiều trận pháp thâm ảo vào nhau. Nhưng đó là chuyện cách đây rất rất lâu rồi, trải qua vô số năm tháng không người ngó ngàng trùng tu, trận pháp đã sớm hư hỏng mất đi tác dụng. Mãi về sau này, cao tầng trong tông cố tình xây dựng những tòa trang viên theo phương vị cũ chỉ nhằm mục đích tưởng nhớ, tiện thể hù dọa người ngoài thôi.
Trần Phi nhìn vào địa đồ, mỗi tòa trang viên đều được đánh số thứ tự. Nó chỉ vào tòa nhà có số một trăm chín sáu:
– Đây có phải nơi ở dành cho tiểu đệ không?
– Phải. Nơi cư ngụ luôn đi đôi với thứ hạng, ví dụ về sau sư đệ vượt lên vị trí một trăm tám mươi thì sẽ có quyền dọn đến chỗ mới có số tương tự.
– Chà, thế thì cực lắm, chẳng lẽ cứ mỗi lần thay đổi thứ hạng lại phải dọn đi?
Vẻ mặt La Hầu nhìn Trần Phi như rất thú vị, cười nói:
– Rất nhiều người muốn cực như vậy mà không được toại nguyện đấy! Đây chỉ là nói trên lý thuyết, thực tế từ tòa trang viên của sư đệ cho đến tòa một trăm năm mươi mốt đều như nhau, nên sẽ không ai rảnh rỗi đổi tới lui cho phiền toái. Nhưng trang viên thứ một trăm năm mươi trở đi thì khác hẳn đấy, mỗi nơi đều có biệt phòng được thiết kế riêng cho việc tu hành.
– Nghĩa là thứ hạng càng cao thì nơi tu luyện sẽ càng tốt?
Trần Phi ước đoán.
La Hầu tán thưởng:
– Chính xác. Biệt phòng tu luyện được cao tầng thiết lập sẵn trận pháp Bồi Linh bên dưới tự điều động linh khí xung quanh đến, giúp đẩy nhanh quá trình tu luyện. Đây là nguyên do vì sao mọi người rất quan tâm thứ hạng, luôn cố gắng leo lên vị trí cao hơn để nhận thêm nhiều ưu đãi.
– Nói vậy, cứ cách năm mươi bậc thì phẩm chất trận pháp Bồi Linh bên trong trang viên sẽ cao hơn?
– Sư đệ hiểu ra vấn đề rồi đấy!
Trần Phi cười cười nhìn về hướng trang viên của La Hầu:
– Trong kia chắc có phòng tu luyện tốt nhất đảo này rồi!
– Ha ha!
La Hầu cười giòn khi thấy thái độ hâm mộ của Trần Phi, lát sau mới dừng lại nói:
– Sư đệ có nhã hứng xem qua nơi tu hành của ta không?
– Có lẽ không tiện đâu, tiểu đệ đùa chút thôi!
Trần Phi khẩn khoản từ chối. Dù trong thâm tâm rất muốn nhưng nó cũng hiểu nơi chốn tu luyện là gốc rễ riêng tư của mỗi tu sĩ, chẳng ai nguyện ý chia sẻ với kẻ khác, dù chỉ cho xem qua cũng vậy.
La Hầu hòa nhã nói:
– Chẳng có gì mà không tiện! Ta chỉ sợ sau khi sư đệ xem xong, đến lúc về nơi ở của mình so sánh sự khác biệt hai bên lại sinh lòng chán nản thôi!
Nếu La Hầu đã mở lời, đương nhiên Trần Phi không từ chối, quả quyết nói:
– Sẽ không có chuyện đó, thật tình tiểu đệ cũng muốn chiêm ngưỡng qua một lần xem thế nào!
– Tốt thôi, sư đệ theo ta!
La Hầu sảng khoái đứng lên, ung dung chắp hai tay sau lưng đi phía trước, đưa Trần Phi vào trong nhà.
Trang viên khá rộng, hai người đi xuyên qua dãy hành lang bên hông, rẽ trái đánh phải vài lượt mới dừng lại trước một gian phòng có cửa làm bằng ngọc khối tỏa ánh sáng lờ mờ. Trên cửa có một khe nhỏ, đối với Trần Phi rất quen thuộc. Nó đoán không lầm thì đây là nơi nhét lệnh bài thân phận vào để mở khóa.
Quả nhiên, La Hầu hơi vung cánh tay, lệnh bài màu lam lập tức trôi nổi bềnh bồng chui vào cái khe nhỏ. Âm thanh rè rè phát ra nhè nhẹ, cánh cửa bằng ngọc từ từ tách sang hai bên, để lộ lối vào.
La Hầu thu lệnh bài về, bước vào trong. Không chờ gã lên tiếng, Trần Phi liền theo sau. La Hầu tiếp tục nhét lệnh bài vào khe hẹp khác trong phòng, cánh cửa lần nữa khép chặt lại, không chừa chút kẽ hở.
La Hầu nói:
– Khi tu luyện chúng ta cần không gian yên tĩnh tuyệt đối, tránh xao nhãng hoặc bị kẻ khác quấy phá sẽ rất nguy hiểm, dễ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma. Ngoài ra, sư đệ nhớ phải đóng chặt cửa phòng để tránh làm linh khí thất thoát rất hao phí!
Trần Phi gật đầu, mắt tò mò nhìn xung quanh.
Biệt phòng tu luyện không lớn lắm, chu vi chỉ độ vài mươi thước, xung quanh cũng không có thứ gì đáng xem. Thứ duy nhất khiến nó chú ý chính là linh khí mờ ảo như sương vụ liên tục từ dưới sàn tỏa lên nghi ngút, cực kỳ tinh thuần và nồng đậm.
Xét về mật độ và chất lượng thì linh khí nơi này kém xa Linh Trì trong Thánh Địa, nhưng so với bên ngoài lại vượt trội. Nếu được tu luyện ở đây, Trần Phi có lòng tin sẽ sớm ngày đột phá lên Tụ Linh trung kỳ, kể cả hậu kỳ cũng nắm chắc.
Nó lặng lẽ thổ nạp vài hơi, cảm thấy cơ thể thư thái, các lỗ chân lông và huyệt đạo khắp người liền nở rộng ra theo thói quen hút linh khí vào. Trần Phi có tốc độ hấp thu linh khí nhanh gấp mấy lần người khác, chỉ qua giây lát linh khí trong phòng đã giảm đi một chút. Dù chỉ là chút ít nhưng với tu vi La Hầu vẫn dễ dàng nhận ra, gã gật gù:
– Công pháp sư đệ tu luyện có phẩm chất rất tốt, tốc độ thổ nạp thật hiếm thấy!
La Hầu chưa có cơ hội chạm vào người Trần Phi nên không biết sự việc này đều nhờ nó đả thông toàn bộ kinh mạch huyệt đạo, vì vậy mới quy hết công lao cho công pháp. Trần Phi cũng không giải thích nhiều mất thời gian, phát hiện linh khí trong phòng bị mình hấp thu đang hao hụt thì dừng lại ngay, ngượng ngùng nói:
– Trận pháp Bồi Linh bên dưới hình như cũng không phải vạn năng, tốc độ tích tụ linh khí khá lâu?
– Ánh mắt sư đệ rất khá, chỉ chốc lát đã nhận ra ngay!
La Hầu buột miệng khen, tiếp đó giải thích:
– Mỗi ngày nơi này chỉ tích tụ lượng linh khí đủ cho chúng ta tu hành vài canh giờ. Sau khi sử dụng hết phải rời khỏi phòng, chờ hôm sau lại tiếp tục vào. Tất nhiên, nếu vẫn muốn tu hành thì bên ngoài vẫn còn nhiều vị trí mật độ linh khí không tệ, có thể thoải mái lựa chọn.
Trần Phi thoáng đỏ mặt, vội bước ra cửa:
– Biết trước như vậy tiểu đệ đã không đòi vào tham quan, báo hại chậm trễ chuyện tu hành của sư huynh!
La Hầu cười cười, nói vài lời khách sáo. Sau đó hai người cùng trở ra sân. Thành thật mà nói, La Hầu đang rất kinh ngạc. Nếu người khác đến đây, cho dù ngồi nửa ngày cũng chưa chắc hấp thu hết lượng linh khí tích lũy cả ngày trời của trận Bồi Linh. Vậy mà thằng nhóc này mới hít thở vài cái đã hao hụt một lượng nhỏ, tốc độ quá kinh khủng. Tình hình này chỉ e phòng tu luyện Trần Phi sắp đến trú ngụ khó lòng đáp ứng nổi nhu cầu của nó.
Trần Phi nói:
– Tiểu đệ có chuyện này cứ thắc mắc trong lòng. Trước kia lúc còn trình độ Dẫn Khí kỳ, mọi người đều được tông môn sắp xếp ở trong sơn động đơn sơ tối giản. Vì sao khi lên đây lại cho đệ tử hưởng thụ cuộc sống khác hẳn?
La Hầu háy mắt:
– Ý sư đệ muốn nói là xa hoa phải không?
Trần Phi cười cười. Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn theo những chiếc lá trúc từ các ngọn cây cao rơi lả tả xuống như mưa, quang cảnh đẹp tuyệt trần. La Hầu thuận tay bố trí lồng ánh sáng bao phủ cả hai vào trong, lá trúc vừa chạm vào liền nhẹ nhàng lăn ra xa. Gã bình thản đáp:
– Thực chất, Tụ Linh kỳ mới chân chính được tính là tu sĩ, tầng mức Dẫn Khí chỉ xem như nhập môn thôi. Ở cảnh giới Tụ Linh, sư đệ ngoài việc chuyên tâm tu luyện nâng cao dung lượng cùng chất lượng linh lực, còn phải nỗ lực tăng cường độ cứng cỏi của tinh thần. Tinh thần có vững mạnh, kiên nghị thì tu vi mới tiến nhanh, đồng thời giúp ích rất nhiều cho việc tu tập các loại pháp thuật, linh kỹ, nhất là phi kiếm thuật.
Dừng lời một chút để cho Trần Phi có thời gian tiêu hóa, La Hầu nói tiếp:
– Tinh thần sư đệ càng mạnh, khi điều khiển phi kiếm sẽ càng linh hoạt, đặc biệt bay rất xa. Trong chiến đấu, chỉ cần phi kiếm của ngươi có phạm vi công kích xa hơn người khác dù chỉ một tấc cũng đã là lợi thế không nhỏ.
Trần Phi hiểu ý La Hầu, có thể tạm mường tượng ra tràng cảnh nó cùng người đối địch. Nếu Trần Phi chỉ có thể thi triển phi kiếm trong phạm vi mười trượng, còn đối thủ lại vượt trội hơn một tấc. Khi đó chỉ cần người kia khéo léo luôn giữ khoảng cách đúng mức mười trượng một tấc coi như Trần Phi chẳng làm gì được, chỉ còn biết nếm chịu đòn công kích từ đối phương. Đây cũng giống như tay ngắn đấu với tay dài vậy, thiệt thòi khá nhiều.
La Hầu âm thầm đánh giá Trần Phi, môi điểm nụ cười nhẹ:
– Còn một điểm lợi cực lớn nữa từ tinh thần nhưng không phải ai cũng khai phá được, để ta ví dụ cho sư đệ thấy. Ngươi chuẩn bị tư thế đi!
– Là sao sư huynh?
Trần Phi ngơ ngác không hiểu ý La Hầu muốn nói gì.
– Là thế này!
La Hầu đang tươi cười bỗng nhiên ánh mắt nhu hòa hơi trừng lên, tập trung nhìn chằm chằm vào mặt Trần Phi. Đầu nó chợt đau nhói như bị lợi kiếm đâm thẳng vào, thân thể nghiêng ngả suýt chút nữa té lăn khỏi ghế, may mà kịp thời chụp hai tay lên cạnh bàn giữ lại. Tuy thế mắt Trần Phi vẫn hoa lên, trong đầu cứ nghe những âm thanh ong ong vo ve, tinh thần chao đảo.
– Hiểu rồi chứ?
La Hầu mỉm cười, tiêu sái cầm chén trà hớp một ngụm.
Trần Phi vỗ vỗ đầu mấy cái, dồn tụ linh lực lên một lúc mới đỡ, rùng mình:
– Vừa rồi là đòn thế gì? Thật đáng sợ!
– Chỉ là chút tiểu xảo công kích tinh thần thôi, mùi vị thế nào?
Trần Phi vẫn chưa hết kinh hãi, liếm nhẹ đôi môi khô khốc:
– Không gây chết người, nhưng trong lúc chiến đấu chẳng may trúng phải chiêu này thì…
Tu sĩ giao chiến phải tuyệt đối tập trung, dù chỉ lơ là khoảnh khắc ngắn ngủi cũng sẽ nhận trái đắng, rất dễ mất mạng. Trước nay Trần Phi không hề biết đến chiêu thức công kích bằng tinh thần thế này, lỡ như trúng phải, thần trí u mê trong vài giây nhất định bị giết chết mà chẳng hiểu vì sao.
La Hầu xoay xoay chén trà trên tay, thần thái vẫn tự nhiên không hề kiêu ngạo:
– Khi nãy ta chỉ dùng chút ít tinh thần lực, nếu không nương tay có khi sư đệ lãnh nhận hậu quả khôn lường rồi.
Trần Phi bóp bóp trán, đầu nó vẫn còn hơi nhức, miệng hỏi:
– Kinh khủng đến mức nào?
– Xuất huyết tai, mũi, miệng, nung cháy não bộ. Nếu may mắn sống sót thì cũng trở nên si ngốc!
Câu nói bình đạm từ miệng La Hầu rơi vào tai khiến Trần Phi bần thần, thật lâu chẳng phản ứng gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!