Tuyệt Đỉnh Đan Tôn - Chương 22: Ánh Sáng Của Bốn Thánh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Tuyệt Đỉnh Đan Tôn


Chương 22: Ánh Sáng Của Bốn Thánh


– Hai trăm tám mươi điểm, thành tích này chắc là đứng đầu lần khảo hạch này.

Triệu Đăng Minh vừa cười vừa nói.

Tuy rằng Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến rất xem thường Triệu Đăng Minh, nhưng không thừa nhận cũng không được. Thành tích của Khang Lộc thực sự rất tốt.

“Mặc dù Phương Lâm lần này không qua được sát hạch, năm sau nhất định có thể thành công. Đến lúc đó thành tích của hắn nhất định cao hơn Khang Lộc.”

Trong lòng Mạnh Vô Ưu thầm nói.

Khang Lộc sát hạch xong tất nhiên trở lại vị trí cũ, trên mặt hăng hái. Đám người theo đuôi hắn, trên nét mặt mỗi một người đều lộ rõ vẻ vui mừng, giống như thông qua sát hạch không phải là Khang Lộc, mà là bọn họ vậy.

Đối với đám người theo đuôi Khang Lộc mà nói, Khang Lộc trở thành đệ tử chính thức, bọn họ cũng thu hoạch được lợi ích cực lớn. Một điểm trực tiếp nhất chính là có Khang Lộc trở thành đệ tử chính thức làm chỗ dựa vững chắc.

Thử nghĩ xem, có một đệ tử chính thức làm chỗ dựa vững chắc, vậy đủ để cho ngươi xông pha ở trong đệ tử Đan Đồng.

Các đệ tử Đan Đồng khác mỗi một người đều nhìn Khang Lộc với ánh mắt kính nể, e sợ. Sau lần khảo hạch này, Khang Lộc sẽ trở thành đệ tử chính thức. Đến lúc đó chênh lệch giữa hắn cùng những đệ tử Đan Đồng bọn họ sẽ càng lúc càng lớn, giống như chênh lệch giữa trời và đất.

Cũng có không ít người nhìn về phía Phương Lâm, trong mắt càng lộ rõ sự đồng tình. Dù sao mâu thuẫn giữa Khang Lộc và Phương Lâm, có thể nói là mọi người đều biết. Hiện tại Khang Lộc một lần bay lên trời, tình cảnh của Phương Lâm trong tương lai sợ là sẽ càng khổ sở hơn.

Trên mặt Lục Tiểu Thanh cũng có vẻ buồn rầu, nhìn về phía Phương Lâm.

Phương Lâm lại giống như hoàn toàn không có lưu ý tới, trên mặt gió êm sóng lặng, hình như còn nở nụ cười.

– Ngươi làm sao còn cười được? Khang Lộc sẽ lập tức trở thành đệ tử chính thức rồi.

Lục Tiểu Thanh không nhịn được nhỏ giọng nói.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

– Ta cũng sẽ lập tức là đệ tử chính thức, sợ hắn làm cái gì?

Lục Tiểu Thanh ngẩn người ra. Khi Phương Lâm nói những lời này, trên mặt đầy vẻ tự tin, dường như trong nháy mắt thay đổi thành một người khác.

Chỉ có điều lý trí nói cho Lục Tiểu Thanh biết, lời này của Phương Lâm thật sự là ý nghĩ viển vông. Làm sao có thể có người lần sát hạch đầu tiên liền trở thành đệ tử chính thức được? Cho dù Phương Lâm ngươi là thiên tài, lẽ nào có thể lợi hại hơn những thiên tài trong lịch sử Đan tông sao?

Lục Tiểu Thanh không tin, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cầu khẩn kỳ tích phát sinh. Bằng không với lực ảnh hưởng của Khang Lộc sau khi trở thành đệ tử chính thức, tình cảnh của Phương Lâm sẽ càng ngày càng thảm.

Cho dù có Mạnh Vô Ưu trưởng lão che chở, nhưng lực ảnh hưởng của đệ tử chính thức thật sự quá lớn. Đồng thời lấy nhân mạch của Khang Lộc, sợ là Mạnh Vô Ưu cũng rất khó che chở được cho Phương Lâm.

Sát hạch đang tiến hành không ngừng. Bởi vì số thứ tự sát hạch của Phương Lâm là hơn chín trăm, nhất thời còn chưa tới phiên hắn. Hắn đơn giản ngồi ở chỗ đó cố gắng chợp mắt.

Trong lúc đó, người thứ hai có điểm vượt quá hai trăm bảy mươi đã xuất hiện. Sau Khang Lộc, đó là người thứ hai thông qua sát hạch trở thành đệ tử chính thức.

Người này chỉ là hai trăm bảy mươi hai điểm, tuy rằng điểm không cao, nhưng người kia lại mừng rỡ như điên. Nếu như không phải bản thân ở đan đàn, sợ là đã sớm hưng phấn nhảy dựng lên.

– Vương Văn Sơn, ngươi biểu hiện rất tốt, không uổng công ba năm rèn luyện.

Mạnh Vô Ưu trưởng lão mở miệng khen ngợi người thứ hai thông qua sát hạch này.

Vương Văn Sơn chính là đệ tử cũ sát hạch ba năm, năm nay là năm thứ tư.

– Tạ trưởng lão!

Vương Văn Sơn vui mừng vô cùng. Rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều chúc mừng, cũng có ý định kết giao.

Phương Lâm chỉ mở mắt liếc nhìn một cái, lại lập tức tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

Qua một lát, cuối cùng đến lượt Phương Lâm.

Phương Lâm đứng dậy, cùng nhóm đệ tử Đan Đồng lần này đi về phía mật thất.

Tất cả mọi người nhìn Phương Lâm, các loại ánh mắt đều có. Bốn vị trưởng lão trên thạch đài cũng chỉ quan tâm tới một mình Phương Lâm.

Mật thất lại ở cách đan đàn không xa, có một trăm cánh cửa đá. Một trăm đệ tử đến đây tiến hành sát hạch có thể tùy ý lựa chọn tiến vào bên trong bất kỳ một cánh cửa nào, không có hạn chế gì.

Phương Lâm không do dự, tùy tiện lựa chọn một cánh cửa liền đi vào trong đó.

Những đệ tử khác do dự suy nghĩ tìm hiểu một lát, cũng lần lượt đi vào bên trong cánh cửa đá khác.

Sau khi các đệ tử tiến vào, cửa đá đều đóng lại, đồng thời có một ánh sáng lóe lên ở trên cửa đá.

Phương Lâm đứng ở bên trong mật thất. Mật thất có không gian không lớn, cái gì cũng không có.

Trong lúc Phương Lâm đang nghi ngờ, bỗng nhiên trước mắt liền sáng ngời. Ngay sau đó một cây thảo dược xuất hiện ở trước mắt Phương Lâm.

– Đây là vật gì? Có đặc trưng gì? Dược tính như thế nào?

Âm thanh lạnh như băng nặng nề vang lên ở bên tai Phương Lâm.

Phương Lâm hiểu rõ, hóa ra là sát hạch dạng này.

Ngay lập tức, Phương Lâm nhanh chóng trả lời, hoàn toàn không dừng lại, cũng không có chút do dự nào.

Dược liệu trước mắt thay đổi, vẫn là ba vấn đề vừa rồi. Phương Lâm chỉ liếc mắt nhìn, liền trả lời ngay.

Sát hạch chính là như thế. Không ngừng xuất hiện các dược liệu khác nhau, để cho người tham gia sát hạch trả lời ba vấn đề, liên tục tiến hành ba trăm lần.

Giữa mỗi một mật thất đều được cách âm. Mặc dù âm thanh lớn hơn nữa, cũng không nghe thấy giọng nói của người khác, cho nên không cần lo lắng bọn họ nghe được tiếng trả lời của người khác.

Phương Lâm trả lời cực kỳ nhanh chóng, gần như sau khi âm thanh này vang lên, trong nháy mắt hắn đã trả lời được.

Đối với Phương Lâm, độ khó của loại sát hạch này thật sự quá thấp. Bản thân là Đan Tôn, nếu như ngay cả mức độ sát hạch này cũng không qua được, vậy Phương Lâm cũng không cần sống nữa, trực tiếp thắt cổ cho rồi.

Liên tục trả lời hơn hai trăm đề, còn lại không đến năm mươi đề, trong lòng Phương Lâm bắt đầu suy nghĩ, mình rốt cuộc có nên trả lời tất cả các vấn đề hay không?

Tuy rằng tất cả đều trả lời rất dễ dàng, nhưng Phương Lâm cũng hơi lo lắng nếu như mình trả lời tất cả, có thể làm người khác quá mức chú ý hay không?

Phương Lâm tuy rằng trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng trải qua hai đời, biết đạo lý gỗ tốt ở trong rừng.

Chỉ có điều suy nghĩ một chút, mình có cần phải che giấu sao?

Không cần. Phương Lâm rất nghiêm túc suy nghĩ. Quả thật không cần thiết phải như vậy.

Nếu như mình biểu hiện càng thêm kinh người, như vậy sẽ nhận được coi trọng càng nhiều hơn, cũng có thể chấn áp những người có bụng dạ khó lường đối với mình.

Ở Đan Thánh cung kiếp trước, Phương Lâm cũng từng gặp phải chèn ép, nhưng sau khi thiên phú của hắn được đào ra, tất cả đều có thể giải quyết được. Những người trước đây chèn ép hắn, đều đáng khinh nằm rạp ở trước mặt hắn.

Đời này, Phương Lâm cũng không có ý định khiến ánh sáng của mình ảm đạm xuống. Nếu đời trước mình là thiên tài tuyệt thế ánh sáng vạn trượng, như vậy đời này mình cũng vẫn phải huy hoàng.

Nghĩ thông suốt điểm này, Phương Lâm không suy nghĩ nhiều, trả lời càng thêm thông suốt thuận lợi.

Còn chưa tới nửa canh giờ, Phương Lâm đã trả lời xong tất cả vấn đề. Cửa đá mở ra, Phương Lâm đi ra ngoài.

Đi tới bên ngoài, nhìn thử các cửa đá khác đều đóng chặt. Rõ ràng các đệ tử Đan Đồng khác còn chưa đi ra. Mình chắc là người đầu tiên.

Phương Lâm cười, lập tức đi tới đan đàn.

– Đó không phải là Phương Lâm sao?

– Sao hắn lại đi ra nhanh như vậy?

– Xem ra hắn thất bại rồi.

Nhìn thấy Phương Lâm trở lại nhanh như thế, sắc mặt cả đám người khác nhau. Có người chế giễu, có người âm thầm lắc đầu, cũng có người thở dài.

Trên mặt Triệu Đăng Minh lộ ra một nụ cười lạnh. Thần sắc Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đều có chút khó coi. Nhất là Mộc Yến, càng có biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Khang Lộc lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Lâm, khóe miệng cong lên xem thường. Vào giờ phút này, Khang Lộc đã cho rằng Phương Lâm không có tư cách trở thành đối thủ của mình, chỉ là một con kiến hôi không quan trọng gì mà thôi.

Trên mặt Tôn Hạo có nụ cười dữ tợn. Nhìn thấy Phương Lâm thất bại, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái.

Lục Tiểu Thanh cắn môi. Tuy rằng trong lòng khổ sở, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Phương Lâm.

Người duy nhất không nhìn ra biểu tình gì, chính là lão nhân họ Chu kia. Hắn chỉ liếc mắt nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm nhìn thần sắc của những người này, hơi ngây người ra, lại lập tức hiểu được. Khóe miệng hắn lộ vẻ tươi cười.

– Phương sư đệ, không biết sát hạch thế nào?

Khang Lộc đã đi tới, cười hỏi. Chỉ có điều nụ cười kia rõ ràng là mang theo ý châm chọc.

Phương Lâm cũng cười, nói:

– Có tốt hay không, cũng không phiền Khang sư huynh quan tâm mà.

Nói xong, hắn không tiếp tục để ý tới Khang Lộc, trở lại vị trí cũ của mình, ngồi xuống ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh.

– Phương Lâm, không sao. Những đệ tử mới chúng ta tới sát hạch lần đầu tiên cũng chỉ là rèn luyện mà thôi. Năm sau ngươi nhất định có thể thành công!

Lục Tiểu Thanh lo lắng tâm tình Phương Lâm giảm sút, nhỏ giọng an ủi.

Phương Lâm cười hì hì, cũng không giải thích.

Trên thạch đài, Triệu Đăng Minh nhìn biểu tình trên mặt của hai người Mộc Yến và Mạnh Vô Ưu, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

– Ta đã sớm nói, Phương Lâm người này quá mức lỗ mãng, tự cho mình là đúng, khó làm ra được trò trống gì.

Triệu Đăng Minh lắc đầu nói.

Mộc Yến lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:

– Tư chất của Phương Lâm vẫn là có một không hai trong tất cả Đan Đồng.

Triệu Đăng Minh bĩu môi, khinh thường nói:

– Vậy thì tính sao? Cho dù hắn thiên tài đi nữa, cũng không có khả năng một lần liền trở thành đệ tử chính thức. Theo ta thấy, hắn ít nhất phải ba lần. Đến lúc đó, chênh lệch giữa hắn cùng với Khang Lộc sẽ lớn hơn nữa.

Mạnh Vô Ưu hừ một tiếng, nói:

– Đan tông ta chính là có loại người như ngươi, mới có thể khiến cho các thiên tài bị mai một. Nếu như Phương Lâm ở Vạn Dược môn, sợ là đã dương danh từ lâu.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Đăng Minh nhất thời biến đổi, căm tức Mạnh Vô Ưu.

– Mạnh Vô Ưu, ngươi nói lời ấy là có ý gì?

Triệu Đăng Minh có phần tức giận nói.

Mạnh Vô Ưu khinh miệt nhìn Triệu Đăng Minh, xem thường nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy Mạnh Vô Ưu không nói lời nào, bụng Triệu Đăng Minh đầy lửa giận không có nơi nào trút được, chỉ có thể thâm trầm đứng ở nơi đó.

Qua hai nén hương, dần dần có các đệ tử Đan Đồng khác trở về. Không ai lộ ra nét mặt hưng phấn gì. Tất cả đều có vẻ cực kỳ nặng nề.

Cũng vào lúc này, bốn vị trưởng lão trên thạch đài nhận được thành tích sát hạch của một nhóm đệ tử vừa rồi, bao gồm cả Phương Lâm ở trong.

Khi bốn người bọn họ nhìn thấy được thành tích của Phương Lâm, trong một khắc biểu tình của bốn người lộ ra phải gọi là rất đặc sắc. Nhất là Triệu Đăng Minh, gương mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tròng mắt đều thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu cùng với lão nhân họ Chu cũng giật mình kinh ngạc. Bốn người ngẩn người hoàn toàn nói không ra lời.

Rất nhiều đệ tử phía dưới cũng chú ý tới biểu tình của bốn vị trưởng lão trên thạch đài. Tất cả nghi ngờ không giải thích được, không biết chuyện gì xảy ra khiến cho bốn vị trưởng lão chấn động kinh ngạc như thế.

Ong ong ong ong!!!

Cùng lúc đó, bốn bức tượng đứng sừng sững ở xung quanh đan đàn đột nhiên phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Giống như bốn mặt trời nhỏ soi sáng ở trên không trung toàn bộ Tử Hà tông. Giờ phút này, tất cả mọi người của Tử Hà tông đều ngẩng đầu nhìn về phía Đan tông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN