Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 28: Nội Kình Đan
Cố trưởng lão giận dữ hét:
– Phương Lâm, trong mắt ngươi có còn coi ta là trưởng lão hay không?
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ vô tội, ủy khuất nói:
– Đệ tử thật lòng tôn kính trưởng lão. Chỉ có điều chuyện nào đi chuyện đấy. Trưởng lão ngài không thể khi dễ đệ tử. Ta không muốn đổi, trả đan dược lại cho ta.
Lúc này Hứa Sơn Cao vội vàng xông vào, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, muốn kéo Phương Lâm ra ngoài.
Phương Lâm lại quay về phía Hứa Sơn Cao dùng mắt ra hiệu. Hứa Sơn Cao khẽ run lên, lại không có tiếp tục ngăn cản Phương Lâm nữa. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Cố trưởng lão tức giận đến thổi râu mép trừng mắt. Không ít đệ tử chính thức đang đi lại bên trong Đan các đều nhìn lại, bộ dạng muốn xem náo nhiệt.
Cố trưởng lão vội vàng khiến mình nhìn bình thản hơn một chút. Nơi này chính là Đan các, nếu như hắn, trưởng lão Đan các thất thố vì một đệ tử hạ đẳng mới tiến vào, truyền đi có mất mặt.
Lập tức, Cố trưởng lão hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Lão phu lần này không tính toán với ngươi. Ngươi lại đi tùy tiện lựa chọn thêm ba thứ. Chỉ cần ở tầng này là được.
Nghe vậy, Phương Lâm nhất thời lộ vẻ vui mừng, nói:
– Đa tạ trưởng lão.
Ngay lập tức, hắn đi về phía giá gỗ ngoài xa.
Hứa Sơn Cao đứng tại chỗ sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Cố trưởng lão lại tự nhiên thỏa hiệp.
Hình như Phương Lâm đã sớm có dự định, đi thẳng tới trước một giá gỗ, tay chân cực kỳ lưu loát cầm hai thứ.
Cố trưởng lão tuy rằng tuổi già, mắt lại không hoa. Vừa nhìn thấy đồ Phương Lâm cầm lên, hắn nhất thời nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ không xong.
Sau khi Phương Lâm cầm hai thứ, lại chuyển tới trước một hàng giá gỗ khác, từ phía trên cùng cầm đi một vật.
Ba món đồ tới tay, Phương Lâm vui vẻ quay trở về, ở trước mặt Cố trưởng lão trực tiếp thu vào bên trong túi Cửu Cung.
– Đệ tử từ biệt!
Phương Lâm nói một tiếng, lập tức vội vàng lôi kéo Hứa Sơn Cao rời khỏi Đan các.
Sắc mặt Cố trưởng lão tối tăm, nhìn theo bóng dáng Phương Lâm nhanh chóng rời đi, nhiều lần muốn nói ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn than khẽ một tiếng bỏ qua.
– Sau này, tiểu tử này tới Đan các ta, nhất định phải từ từ bóc lột hắn!
Cố trưởng lão thì thào tự nói, sau đó lại là bộ dạng mệt mỏi muốn ngủ.
Hứa Sơn Cao thấy Phương Lâm đi vội vàng, không khỏi nghi ngờ nói:
– Phương sư đệ, tại sao phải gấp gáp như vậy?
Phương Lâm trừng hắn liếc mắt, nói:
– Không đi nhanh, đợi lát nữa lão nhân kia đuổi theo, vậy phải làm sao?
Nói xong, bước chân hắn lại tăng nhanh thêm ba phần. Hứa Sơn Cao bất đắc dĩ đành chạy đuổi theo.
Một hồi sau, trực tiếp trở lại viện của Phương Lâm, đóng cửa viện lại, lúc này hai người mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
– Phương sư đệ, ngươi rốt cuộc cầm thứ gì? Thế nào lại bối rối như thế?
Hứa Sơn Cao hiếu kỳ hỏi.
Phương Lâm cười hì hì, vỗ vào túi Cửu Cung. Chỉ thấy ba thứ Phương Lâm vừa cầm lại hiện ra ở trên bàn đá.
Hứa Sơn Cao nhìn tới. Ba thứ này đều là dược liệu, bộ dạng kỳ quái. Dựa vào năng lực quan sát của Hứa Sơn Cao không ngờ không nhận ra được ba thứ này là cái gì.
Phương Lâm thấy vẻ mặt Hứa Sơn Cao mờ mịt, đã biết người này không biết, lập tức bĩu môi, nói:
– Nhìn bộ dáng này của sư huynh cũng biết là không nhận ra.
Hứa Sơn Cao hết sức khó xử. Hắn thật đúng là không nhận ra.
Phương Lâm cũng không có công kích Hứa Sơn Cao, nói:
– Ba loại dược thảo này là dược liệu chính để chế luyện Nội Kình đan. Có ba loại dược liệu này, ta có thể chế luyện một lò Nội Kình đan.
Nghe vậy, Hứa Sơn Cao nhất thời kinh sợ, nói:
– Nội Kình đan? Là loại Nội Kình đan sau khi dùng nhanh chóng khôi phục nội kình sao?
Phương Lâm gật đầu. Hắn nói chính là loại đan dược này.
Hứa Sơn Cao nhìn Phương Lâm giống như nhìn quái vật, nói:
– Phương sư đệ, Nội Kình đan này dường như là một trong mấy loại đan dược nhất phẩm khó chế luyện nhất. Ngươi có thể luyện ra sao?
Không phải Hứa Sơn Cao nghi ngờ năng lực của Phương Lâm, mà là Nội Kình đan được công nhận là đan dược có độ khó chế luyện cực lớn. So với Dưỡng Tức đan cũng là đan dược nhất phẩm, độ khó còn cao hơn tối thiểu ba phần.
Mặc dù là những luyện đan sư nhất đỉnh chân chính, xác xuất chế luyện Nội Kình đan thành công cũng không quá cao. Chỉ có những luyện đan sư có kinh nghiệm cực kỳ phong phú mới có xác xuất thành công gần bảy phần.
Theo Hứa Sơn Cao, Phương Lâm mặc dù là một thiên tài đan đạo, nhưng dù sao vẫn không phải luyện đan sư nhất đỉnh chân chính, muốn chế luyện Nội Kình đan, thật sự có phần không thể tưởng tượng nổi.
Phương Lâm thấy vẻ mặt Hứa Sơn Cao không tin, cũng lười nói nhiều.
– Đến lúc đó ngươi lại chờ xem, chờ đan dược của ta ra lò, cũng đừng tới tìm ta đòi!
Phương Lâm cười khẽ nói.
– Khó mà làm được. Nếu như ngươi thật sự luyện ra Nội Kình đan, dù thế nào cũng phải đưa cho ta hai viên.
Hứa Sơn Cao vừa cười vừa nói.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Hứa Sơn Cao liền trở về. Phương Lâm đóng cửa viện. Hắn không vội vàng đi chế luyện Nội Kình đan, mà trực tiếp lựa chọn bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào Nhân Nguyên ngũ trọng.
Đương nhiên, trước lúc bế quan, Phương Lâm vẫn trồng các loại cây non thảo dược lấy được trong Đan các. Viện lớn như vậy cuối cùng cũng không còn quá trống trải nữa.
Phương Lâm còn cách Nhân Nguyên ngũ trọng không xa. Chỉ cần lại dùng hai viên Dưỡng Tức đan, hắn có thể thành công đột phá. Tất nhiên hắn phải ưu tiên đột phá cảnh giới, sau đó mới lại lo nghĩ tới chuyện chế luyện Nội Kình đan cùng với đi tới Đan Lâm viện nghe giảng bài.
Trên thực tế, Phương Lâm không quá hiếu kỳ đối với Đan Lâm viện. Với nội tình Đan Tôn của hắn, trên đời này sợ là không có người nào có thể dạy được hắn.
Điều Phương Lâm muốn làm, đó là mau chóng nâng cao cảnh giới, sau đó luyện đan, sau đó sẽ lại nâng cao cảnh giới.
Liên tiếp mười ngày, Phương Lâm đều tu luyện. Dùng hai viên Dưỡng Tức đan, cuối cùng vào buổi tối ngày thứ mười, Phương Lâm thành công đột phá, đạt tới cảnh giới Nhân Nguyên ngũ trọng.
Ở trong mắt của đệ tử Đan Đồng, Nhân Nguyên ngũ trọng xem như là hàng đầu. Mà ở trong đệ tử chính thức lại không tính là gì cả. Nhưng ít ra Phương Lâm có vài phần sức tự vệ.
Hơn nữa cảnh giới càng cao, giúp đỡ đối với luyện đan sẽ càng lớn, Phương Lâm cũng có thể chế luyện ra càng nhiều đan dược tốt hơn.
Đột phá Nhân Nguyên ngũ trọng, Phương Lâm liền nghĩ có lên tới Đan Lâm viện đi một vòng hay không? Tuy rằng không dự định ở lại lâu, nhưng ít nhất cũng phải xem thử bên trong Đan Lâm viện có cái gì. Đừng để đến lúc đó ngay cả cánh cửa Đan Lâm viện mở ở chỗ nào cũng không biết.
Chỉ có điều càng nghĩ, Phương Lâm vẫn quyết định chế luyện Nội Kình đan trước, sau đó sẽ đi Đan Lâm viện.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phương Lâm cũng không do dự nữa. Sau khi lấy được một ít dược liệu cần thiết từ chỗ của Hứa Sơn Cao, hắn bắt đầu chế luyện Nội Kình đan.
Nội Kình đan là đan dược nhất phẩm, đồng thời xem như là một loại có độ khó tương đối cao trong đan dược nhất phẩm.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với luyện đan sư bình thường. Người giống như Phương Lâm không thể luận theo lẽ thường.
Nếu như là ở trong cảnh giới Nhân Nguyên lục trọng, có thể chế luyện Nội Kình đan thật sự hơi khó. Dù sao cảnh giới không theo kịp, chế luyện đan dược nhất phẩm gánh nặng rất lớn.
Nhưng hiện tại Phương Lâm đã là Nhân Nguyên ngũ trọng. Mặc dù là nâng cao một tầng cảnh giới, nhưng giúp đỡ đối với luyện đan lại không thể qua.
Lại thêm một Kim Viêm đỉnh không tệ, Phương Lâm tốn năm ngày, luyện chế thành công ra một lò Nội Kình đan.
Mặc dù chuẩn bị thỏa đáng, Phương Lâm vẫn cực kỳ mệt mỏi. Hắn ngủ đủ một ngày, mới khôi phục tinh lực.
Một lò hai mươi viên Nội Kình đan, số lượng nhiều hơn so với dự đoán một chút. Về phần phẩm chất, bởi vì dược tính của thảo dược có phần chưa đủ, cho nên chỉ đạt tới phẩm chất trung đẳng, khiến cho Phương Lâm khẽ thở dài.
Cũng phiền cho Phương Lâm đường đường là Đan Tôn, lại chỉ chế luyện ra Nội Kình đan phẩm chất trung đẳng. Nếu như không phải nguyên liệu có hạn, dựa theo tính tình của Phương Lâm trước đây, trực tiếp hủy đi chế luyện lại lần nữa.
Hai mươi viên Nội Kình đan, Phương Lâm tất nhiên không thể hưởng một mình. Hắn cầm hai viên đưa cho Hứa Sơn Cao.
Dù sao chế luyện Nội Kình đan không ít dược liệu đều từ Hứa Sơn Cao trong viện lấy được, hãy nói lấy quan hệ của hai người, đưa hai viên Nội Kình đan cũng không tính là gì cả.
Còn lại mười tám viên Nội Kình đan, Phương Lâm cẩn thận suy nghĩ. Lúc này mình thật ra không cần tới. Lưu lại mấy viên là đủ rồi. Số Nội Kình đan còn lại, không bằng bán hết đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!