Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 3: Lăn Lộn Ăn Rồi Chờ Chết?
Phương Lâm lười biếng dựa vào gốc cây, híp mắt lại nhìn phong cảnh đẹp trước mặt, trong tay cầm một trái cây gặm, thoạt nhìn hết sức thoải mái.
Lúc này, Phương Lâm đã nhập môn một tháng, cơ bản đã quen thuộc Tử Hà tông.
Tử Hà tông chia ra làm hai mạch Đan tông và Võ tông, một mạch chuyên tu luyện đan, một mạch chuyên tu luyện võ đạo.
Phương Lâm tất nhiên là đệ tử một mạch Đan tông, chỉ có điều lại không phải đệ tử chính thức, mà là đệ tử Đan Đồng.
Cái gì gọi là đệ tử Đan Đồng?
Trên thực tế, đệ tử Đan Mạch vừa mới nhập môn đều phải bắt đầu từ đệ tử Đan Đồng đi lên. Đợi đến khi thông qua sát hạch thăng cấp, mới có thể trở thành đệ tử Đan Mạch chân chính.
Năm năm làm đệ tử Đan Đồng, mỗi một năm đều sẽ có một lần sát hạch thăng cấp. Nếu như liên tục năm năm vẫn không có cách nào thông qua, như vậy sẽ bị trục xuất khỏi Tử Hà tông, được thả xuống đến trong sản nghiệp các nơi của Tử Hà tông.
Cho nên, mỗi một đệ tử Đan Đồng đều có năm lần cơ hội thăng cấp.
Nếu như thông qua sát hạch, liền có thể trở thành đệ tử chính thức, có thể tham gia sát hạch phẩm cấp luyện đan sư, tiếp xúc đến nhiều tài nguyên và chỉ điểm của tông môn hơn.
Phương Lâm nhập môn một tháng, ngoại trừ mỗi ngày nằm phơi nắng ra, gần như không có trải qua một chuyện gì nghiêm túc.
Những người vào trở thành đệ tử Đan Đồng cùng Phương Lâm một ngày, mỗi người đều ở trong Bách Thảo viên học tập kiến thức về thảo dược, có thể nói là cả ngày cả đêm. Duy nhất chỉ có Phương Lâm, một tháng này ngoại trừ ngày đầu tiên đến Bách Thảo viên dạo qua một vòng, còn lại không đi qua nữa.
Phương Lâm hành động đặc biệt như vậy cũng có một ít danh tiếng trong ba nghìn đệ tử Đan Đồng. Chỉ có điều trên cơ bản bọn họ đều cười nhạo và xem thường, cho rằng Phương Lâm người này hết ăn lại nằm, hoàn toàn không có lòng cầu tiến, nhất định sẽ bị trục xuất.
Phương Lâm ngược lại có vẻ thảnh thơi an nhàn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt và cách nhìn của người khác đối với hắn. Mỗi ngày hắn đi khắp nơi xem thử, bình thường là ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Không phải Phương Lâm hết ăn lại nằm, mà hắn căn bản không cần phải đi học tập.
Lấy thành tựu luyện đan của Phương Lâm kiếp trước, chỉ làm đệ tử Đan Đồng thật sự không đáng nhắc tới.
Về phần Bách Thảo viên này, ngày đó Phương Lâm đi dạo một vòng, đã nhận biết rõ rất cả thảo dược trong vườn, căn bản không cần thiết lại đi lần thứ hai.
Đối với Phương Lâm, thành thật chờ sát hạch thăng cấp như vậy là đủ rồi.
– Phương Lâm, tại sao ngươi lại ở chỗ này ngủ thẳng giấc như vậy?
Giọng nói thiếu nữ thanh thúy vang lên. Chỉ thấy một người thiếu nữ mặc trang phục đệ tử Đan Đồng mộc mạc từ phía sau đi tới.
Thiếu nữ này là một trong mấy người trở thành đệ tử Đan Đồng cùng ngày với Phương Lâm. Nàng tên là Lục Tiểu Thanh, xem như là số ít người trong đệ tử Đan Đồng có quan hệ không tệ với Phương Lâm.
Lục Tiểu Thanh đi tới trước mặt Phương Lâm, nhìn bộ dạng lười biếng này của Phương Lâm, thực sự tức giận không chỗ phát tiết được, trên mặt hoàn toàn không có chút sắc mặt tốt nào.
– Phương Lâm, ngày nào ngươi cũng đều như vậy, đến lúc sát hạch khẳng định không qua nổi. Năm năm Đan Đồng, chẳng lẽ ngươi tính lăn lộn ăn xong chờ chết như vậy sao?
Lục Tiểu Thanh tận tình nói, hết sức bất mãn đối với bộ dạng của Phương Lâm bây giờ.
Phương Lâm nhìn dáng vẻ Lục Tiểu Thanh lo lắng như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị, lập tức vừa cười vừa nói:
– Gấp gì chứ? Không phải lúc này mới nhập môn một tháng sao? Thời gian còn nhiều.
Lục Tiểu Thanh nghe hắn nói như thế, hận không thể kéo Phương Lâm từ dưới đất đứng lên.
– Ngươi có biết sát hạch thăng cấp khó khan thế nào không? Rất nhiều những sư huynh sư tỷ kia cũng thất bại hai ba lần. Ngươi cứ như vậy đừng nói năm lần cơ hội, mười lần cũng không qua được!
Lục Tiểu Thanh tức giận nói.
Phương Lâm đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người, vừa cười vừa nói:
– Tiểu Thanh sư muội có tin hay không, đợi đến lần sát hạch đầu tiên sẽ biết. Ngược lại, Tiểu Thanh sư muội phải cố gắng đi. Đừng để đến lúc đó ta thành đệ tử chính thức, sư muội lại vẫn là đệ tử Đan Đồng.
Lục Tiểu Thanh mở to đôi mắt, ánh mắt kỳ quái dị nhìn Phương Lâm. Nàng không rõ, người này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy?
Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ, trong lòng đã hơi thất vọng về Phương Lâm. Cho dù ngươi có ít thiên phú, nhưng lười nhác như vậy, ngay cả một ít kiến thức về thảo dược cũng không chịu đi học tập, có quỷ mới tin ngươi có thể thông qua sát hạch.
– Bản thân ngươi tự xem rồi làm. Ta không quan tâm tới ngươi nữa.
Lục Tiểu Thanh giậm chân, tức giận rời đi.
Phương Lâm cười. Hắn vừa muốn tiếp tục ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy Mạnh Vô Ưu trưởng lão từ cách đó không xa đi đến.
– Phương Lâm, ngươi chán chường như vậy, thật sự có lỗi với thể chất cây khô gặp mùa xuân này của ngươi!
Mạnh Vô Ưu trưởng lão người còn chưa tới, tiếng thở dài đã vang lên.
Phương Lâm ngẩn người ra. Mình chán chường chỗ nào? Mình rạng ngời như vậy, vui tươi như vậy, hoàn toàn có nhìn ra bộ dạng chán chường đâu nhỉ?
Mạnh Vô Ưu đi tới gần nhìn Phương Lâm, trên mặt có một phần hổ thẹn và vẻ bất đắc dĩ.
Theo Mạnh Vô Ưu, Phương Lâm như hiện tại, mình cũng có trách nhiệm. Dù sao Phương Lâm là thiên tài do mình đào ra, lại gặp phải đãi ngộ như thế cũng khó trách Phương Lâm nản lòng thoái chí.
Không sai. Theo Mạnh Vô Ưu, Phương Lâm mỗi ngày nhàn nhã tự tại muốn làm gì lại làm cái đó chính là một loại biểu hiện nản lòng thoái chí.
Trước đây Mạnh Vô Ưu muốn trực tiếp dẫn Phương Lâm đi gặp thủ tọa trưởng lão Đan tông, hi vọng thủ tọa có thể ngoại lệ để cho Phương Lâm trực tiếp trở thành đệ tử chính thức.
Nhưng thủ tọa trưởng lão không đồng ý, cho rằng là người có thiên phú mấy đi nữa cũng không thể ngoại lệ. Nếu Phương Lâm có thiên phú, vậy từ đệ tử Đan Đồng đi lên, cũng có thể rèn luyện được nhiều hơn.
Mạnh Vô Ưu hết lần này đến lần khác khuyên bảo, nhưng vẫn không có thay đổi được kết quả này. Dù sao Mạnh Vô Ưu chỉ là trưởng lão bình thường của một mạch Đan tông, địa vị có hạn. Chuyện thủ tọa trưởng lão quyết định, hắn không thay đổi được.
Bởi vậy, Mạnh Vô Ưu cảm thấy xấu hổ với Phương Lâm, đồng thời cảm thấy Phương Lâm bởi vì căm phẫn bất bình về chuyện này, mới có thể chán chường như vậy.
Trời đất chứng giám, Phương Lâm lại hoàn toàn không để ý tới loại chuyện này. Cũng khó cho Mạnh Vô Ưu vốn là người hiền lành lại bởi vì cảm thấy xấu hổ với Phương Lâm, một tháng này trước sau trong lòng khó yên.
Phương Lâm cười híp mắt nói:
– Mạnh trưởng lão nhăn mặt, nhíu mày như vậy làm cái gì?
Mạnh Vô Ưu nhìn Phương Lâm tươi cười, trong lòng càng xấu hổ. Trong lòng hài tử này nhất định rất buồn khổ, còn cố gắng giả vờ tươi cười như vậy, thật làm khó cho hắn.
– Phương Lâm, ta biết trong lòng ngươi bất mãn, nhưng chuyện thủ tọa quyết định, ta cũng bất lực. Ngươi vẫn phải cố gắng rèn luyện, tranh thủ sớm ngày thông qua sát hạch, trở thành đệ tử chính thức, không được lười biếng nữa.
Mạnh Vô Ưu ý nặng tâm dài nói. Hắn không hy vọng thiên tài như Phương Lâm tiếp tục suy sụp xuống.
Phương Lâm cười, nói:
– Trưởng lão có lòng rồi. Trong lòng vãn bối không bất mãn bất cứ chuyện gì cả, cũng không có lười biếng. Chuyện sát hạch, trong lòng vãn bối tự có tính toán.
Mạnh Vô Ưu thở dài, hơi phẫn nộ nói:
– Thủ tọa trưởng lão đố kị người tài như vậy, một mạch Đan tông ta sao có thể có ngày chấn hưng được!
Phương Lâm không nói. Hắn lại không ngốc, tất nhiên nghe được ra trong giọng nói của Mạnh Vô Ưu rất bất mãn đối với thủ tọa Đan tông.
– Mạnh trưởng lão cần phải ăn nói thận trọng.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Mạnh Vô Ưu liếc mắt nhìn Phương Lâm nhưng không dừng lại, tiếp tục nói ra oán niệm chất chứa trong lòng:
– Thủ tọa lòng dạ nhỏ mọn, không muốn thấy Đan tông ta có các thiên tài khác xuất hiện, bằng không liền sẽ ảnh hưởng đến địa vị một mạch này của hắn. Hắn kiến thức nông cạn như vậy, cũng khó trách địa vị một mạch Đan tông ta ở Tử Hà tông từ từ suy yếu!
Phương Lâm mỉm cười, nói:
– Mạnh trưởng lão oán khí lớn như vậy, cũng đừng tức giận tổn thương tới thân thể.
Mạnh Vô Ưu khẽ nhíu mày. Tiểu tử này làm sao vậy? Đáng lẽ người tức giận phải là hắn mới đúng. Tại sao tiểu tử này thoạt nhìn bộ dạng giống như không tim không phổi vậy?
– Phương Lâm, ngươi là thân thể cây khô gặp mùa xuân khó có được. Thân phận đệ tử Đan Đồng này thực sự ủy khuất ngươi. Nhưng quy định của Đan tông quá mức nghiêm ngặt. Nếu như trong vòng năm năm ngươi không vượt qua sát hạch thăng cấp, cho dù là thân thể cây khô gặp mùa xuân cũng tránh không được số phận bị thả xuống dưới. Ngươi phải cố gắng nắm chắc, ngàn vạn lần không nên tiếp tục như vậy nữa.
Mạnh Vô Ưu kiên nhẫn khuyên nhủ. Hắn vô cùng coi trọng tương lai của Phương Lâm, bởi vậy không hy vọng thiên tài như Phương Lâm sẽ rơi xuống.
Phương Lâm nhìn thấy sắc mặt Mạnh Vô Ưu trịnh trọng như vậy, cũng thu hồi vẻ vui cười.
– Mạnh trưởng lão xin cứ yên tâm. Lần sát hạch đầu tiên, ta tất nhiên có thể thông qua.
Phương Lâm nói, trong giọng nói mang theo lòng tin tuyệt đối.
Mạnh Vô Ưu kinh ngạc nhìn Phương Lâm. Hắn cũng có suy nghĩ giống như Lục Tiểu Thanh vừa rồi. Tiểu tử này lấy đâu ra tự tin như vậy? Thậm chí đã không thể gọi điều này là tự tin nữa, mà là cuồng vọng.
Từ đệ tử Đan Đồng thăng cấp thành đệ tử chính thức, đây không phải là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước, độ khó tương đối lớn. Hiện tại, trong ba nghìn đệ tử Đan Đồng, phần lớn mọi người đều thi hai lần không có thông qua. Có một phần là thi ba lần.
Ngay cả thi bốn lần đều thất bại, cũng không phải là không có. Ở trong ghi chép gần trăm năm qua của Tử Hà tông, vị thiên tài thăng cấp nhanh nhất kia cũng thi tới hai lần.
Phương Lâm lại nói một lần là được thăng cấp. Lời như vậy bất luận là ai nghe được cũng cảm thấy quá mức cuồng vọng, quá mức nực cười.
Mạnh Vô Ưu đang muốn nghiêm túc phê bình Phương Lâm vài câu, bảo hắn không nên cuồng ngạo như vậy, lại nghe thấy có tiếng chuông nặng nề vang vọng toàn bộ một mạch Đan tông.
Phương Lâm nghe được tiếng chuông này, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ. Mạnh Vô Ưu lại nói:
– Đan đàn giảng bài bắt đầu, ngươi nhanh đi đi!
Một mạch Đan tông cứ một tháng đều có hai lần đan đàn giảng bài, giữa tháng một lần, cuối tháng một lần, chuyển thành mở ra cho ba nghìn đệ tử Đan Đồng.
Mỗi lần đan đàn giảng bài, tất cả đệ tử Đan Đồng đều phải trình diện. Nếu như có người dám vắng mặt, sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc. Nếu liên tục ba lần vắng mặt, sẽ bị trực tiếp trục xuất khỏi Tử Hà tông.
Thời điểm giữa tháng Phương Lâm đi qua một lần, kết quả trong qua trình nghe giảng, hắn ngủ mất, bị không ít người cười nhạo một hồi.
Đối với Phương Lâm mà nói, bài giảng như vậy đơn giản là hoàn toàn không có ý nghĩa nào.
Nhưng một mạch Đan tông có quy định nghiêm ngặt. Nếu như Phương Lâm không đi, hậu quả có thể nghiêm trọng.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ cay đắng, đáng thương nhìn Mạnh Vô Ưu, cầu khẩn nói:
– Trưởng lão, đệ tử có thể không đi được không?
Mạnh Vô Ưu trợn mắt, không vui nói:
– Không được! Đan đàn giảng bài không thể vắng mặt. Nếu như tiểu tử ngươi dám không đi, ta sẽ tự mình xách ngươi qua!
– Đi thì đi.
Phương Lâm bĩu môi, chỉ có thể vô cùng không tình nguyện đi về phía nơi đan đàn giảng bài.
Mạnh Vô Ưu nhìn theo bóng lưng Phương Lâm đi một bước lắc lư ba cái, thực sự hận không thể tát một cái. Nhưng nghĩ đến Phương Lâm gặp phải đãi ngộ bất công, hắn chỉ có thể thở dài.
Rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều đi về phía đan đàn. Khi Phương Lâm chạy tới, đan đàn lớn như vậy đã có rất nhiều người. Các đệ tử Đan Đồng đã tới gần như đông đủ. Phương Lâm xem như là tới muộn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!