Tuyết Đoạt Hồn
Chương 44: Na Lan là người thế nào?
Chương 44: Na Lan là người thế nào?
Triệu Sảng đi vào hành lang, đẩy cửa Phòng hộ tịch, bên trong đang có mặt ba người, hai nam một nữ. Hai nam mặc sắc phục công an, một anh đầy vẻ thư sinh, đeo kính trắng; anh kia vạm vỡ mạnh mẽ. Người phụ nữ mặc thường phục, có nét đẹp của tuổi trung niên, dáng cao hơi gầy, tóc búi lên đỉnh đầu, nhìn biết ngay là người thuộc nhóm nghề rất “tao nhã”.
Thấy Triệu Sảng bước vào, anh cảnh sát đeo kính mỉm cười đứng dậy chìa tay ra: “Đội trưởng Triệu vất vả quá!”
Triệu Sảng bắt tay anh ta, nói: “Vất vả gì? Cả ngày ngồi trong văn phòng. Anh từ xa đến, mới vất vả chứ!”
Anh cảnh sát đeo kính chỉ vào anh cảnh sát to vâm nói: “Tôi giới thiệu nhé: đây là anh Hồ, nòng cốt của Đại đội trinh sát hình sự của Sở.” Người này chìa Thẻ công tác ra, nói: “Tôi là Hồ Kiện.”
Anh cảnh sát đeo kính tiếp tục giới thiệu người phụ nữ trung niên: “Đây là bác sĩ Vu, chuyên gia ở Bệnh viện thần kinh Giang Kinh, chúng tôi mời đến.” Bác sĩ Vu đưa tấm danh thiếp cho Triệu Sảng, danh thiếp ghi “Bác sĩ Vu Thuần Cáp, phó chủ nhiệm Bệnh viện thần kinh thành phố Giang Kinh”.
Triệu Sảng bắt tay Hồ Kiện và Vu Thuần Cáp, rồi lại nhìn anh cảnh sát đeo kính, cảm thấy anh ta thật chu đáo, giới thiệu hai vị đồng hành xong mới nói đến mình.
“Tôi là Ba Du Sinh, công tác ở Đại đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố Giang Kinh.”
Lúc nãy Triệu Sảng nghe Tiểu Trịnh nói là “có người của Sở Công an xuống”, nhưng anh không ngờ đó là Ba Du Sinh đứng đầu cảnh sát hình sự Giang Kinh, nhân vật ít nhiều có tiếng tăm trong ngành.
“Đội trưởng Ba!” Đôi mắt Triệu Sảng sáng lên, chẳng khác gì cô học trò trung học nhìn thấy ca sĩ thần tượng của mình. “Tôi thất lễ quá! Mời ngồi, mời ngồi. Tôi rót trà cho các vị!”
Ba Du Sinh vội nói: “Không cần thiết! Chúng tôi không làm phiền các anh lâu đâu.”
Cảnh sát Hồ Kiện nói: “Xin hỏi, anh đã gặp cô gái này chưa?” Anh đưa cho Triệu Sảng tấm ảnh.
Đương nhiên anh đã gặp. Cô gái xinh tươi trong ảnh này là Na Lan.
Dù Na Lan mà anh vừa gặp trông rất tiều tụy, đầy lo âu và sợ hãi.
Anh nhíu mày: “Đây là…”
Ba Du Sinh nói: “Cô ta tên Na Lan, gần đây đến chơi Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Diên Phong, nhưng ba ngày trước chúng tôi không được tin gì về cô ta nữa.”
Triệu Sảng “à’ rồi nói: “Mấy hôm nay bão tuyết phong tỏa núi, tôi cũng nghe nói có du khách bị kẹt trên nói ở Diên Phong, rất có thể Na Lan là một trong số đó. Nhưng tôi tin rằng Khu nghỉ dưỡng sẽ cung cấp đồ ăn cho họ…”
“Đó không phải vấn đề chính.” Ba Du Sinh nói. “Chúng tôi quan tâm nhất là phải làm gì để bắt được cô ta đưa về xử lý.”
Triệu Sảng: “Xử lý? Cô ta phạm tội à?”
“Đừng hỏi. Anh có biết tung tích cô ta không?” Ba Du Sinh đã có phần nhẹ nhõm. “Cô ta là nghi phạm quan trọng liên quan đến vụ sát hại người anh rể là La Lập Phàm.” Anh ra hiệu cho Hồ Kiện, Hồ Kiện mở cặp lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt Triệu Sảng.
Trên cùng là một tấm ảnh chụp hiện trường vụ giết người; nếu không có những vết máu thì rất khó nói đó là sát hại, vì nạn nhân chết treo trên chiếc quạt trần, cũng có thể là treo cổ tự sát. Triệu Sảng thấy sống lưng gai lạnh vì một chân của nạn nhân máu thịt bê bết.
Cảnh tượng đáng sợ hệt như cách chết của La Lập Phàm, chỉ khác là Lập Phàm chết ở ngôi nhà gỗ trong rừng núi như Na Lan miêu tả, còn người này chết trong một căn hộ chung cư bê-tông kiên cố.
Triệu Sảng tiếp tục giở xem, là các ảnh hiện trường và kết quả xét nghiệm vân tay hoặc xét nghiệm máu. Anh gật đầu nói: “Vân tay và mẫu máu ở hiện trường là của Na Lan à?”
“Có cả viđeo giám sát của tiểu khu nữa!” Ba Du Sinh chỉ hai tấm ảnh trong số này, hơi mờ vì in từ video ra, một ảnh chụp từ phía lưng và một ảnh chụp chính diện Na Lan. Ảnh có ghi rõ thời gian cách đây sáu ngày, hai cảnh này cách nhau 35 phút.
“Pháp y tính toán ra rằng La Lập Phàm bị giết trong khoảng thời gian đó.”
Triệu Sảng đã bớt choáng váng. “Không sao hiểu nổi tại sao cô ta lại làm như thế? Cô ta không phải học trò của đội trưởng Ba hay sao?”
“Học trò thì chưa, nhưng có thể nói Na Lan là bạn vong niên với tôi, cũng là trợ thủ tốt của tôi trong công tác. Cô ta rất thông minh, chín chắn, nhưng về tình cảm thì gặp nhiều trắc trở. Cha bị sát hại, mẹ mắc bệnh trầm cảm, bản thân trải bao nguy hiểm trong “vụ án 5 xác chết” kinh hoàng, yêu đương chẳng đâu vào đâu với nhà văn Tần Hoài. Ngay tôi cũng thấy xót xa, một cô gái trẻ mà đã phải chịu đựng nhiều nỗi buồn mà ngay cánh nam giới mạnh mẽ cũng phải suy sụp. Huống chi một cô gái vốn tĩnh lặng sống trong tháp ngà…”
Triệu Sảng đã hơi hiểu ra: “Ý đội trưởng Ba là cô ấy thần kinh suy nhược?”
Bác sĩ thần kinh Vu Thuần Cáp từ nãy vẫn ngồi im, giờ mới nói: “Bệnh lý học không có khái niệm tinh thần suy sụp, nhưng sau “vụ án 5 xác chết” nhất là sau khi Tần Hoài bỏ đi, thì có dấu hiệu khá rõ cô ta đã mắc chứng trầm cảm, hai tháng gần đây đang chuyển sang tâm thần phân liệt. Cô ta đang học chuyên tu môn Bệnh học thần kinh ở Đại học Y số 2 Giang Kinh, tôi là cô giáo của cô ta. Nhận ra cô ta có vấn đề, tôi đã nói chuyện với cô ta vài lần. Cô ta rất ương, không chịu đối diện với sự thật mình có vấn đề thần kinh…”
Hồ Kiện nói: “Trước đây La Lập Phàm và chị họ Na Lan là Thành Lộ có ý định ly hôn, Thành Lộ có chứng cứ chính xác rằng Lập Phàm đã từng yêu Na Lan, nên nghi ngờ Na Lan là kẻ thứ ba chen ngang. Nhưng Na Lan phủ nhận, và nói mình rất buồn cho người chị họ, cũng rất khinh bỉ Lập Phàm, thậm chí có thể giết anh ta để chứng tỏ mình trong sáng và để giúp Thành Lộ hả giận. Thành Lộ chỉ nghĩ Na Lan nói đùa nên không bận tâm, Thành Lộ còn ép Lập Phàm về Giang Kinh ăn tết, đoàn tụ với gia đình nhà mình. Nào ngờ trước khi Lập Phàm bị hại một ngày, Na Lan tìm gặp Thành Lộ, Thành Lộ nói hai vợ chồng vừa cãi nhau to, cô ta đã thuê thám tử tư ở Bắc Kinh theo dõi để phanh phui “bồ nhí” thật sự của Lập Phàm. Cũng vì thế, cô ta cảm thấy Lập Phàm định hại cô ta.”
Vu Thuần Cáp bổ sung: “Chứng hoang tưởng mình bị hãm hại là dấu hiệu điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.” Triệu Sảng gật gù, anh nhớ đến chi tiết Na Lan bưng cốc trà lên miệng nhưng không dám uống.
Hồ Kiện cười nhạt: “Nhưng đúng là La Lập Phàm có bồ nhí thật!”
Triệu Sảng nói: “Tôi biết chuyện này không liên quan đến mình, nhưng muốn hỏi một câu: bồ nhí đó là ai?”
“Là cô Mục Hân Nghi làm nghề tiếp thị.”
Triệu Sảng nghĩ thầm: thế thì khớp cả rồi. “Những điều này… đều là Thành Lộ nói ra à?” Anh vẫn nhớ Na Lan kể rằng Thành Lộ là người đầu tiên biến khỏi ngôi nhà gỗ, mất hút, không rõ sống chết ra sao.
“Đúng thế!”
“Tức là Thành Lộ vẫn ở Bắc Kinh?” Triệu Sảng hỏi.
“Đương nhiên! Nhà xảy ra án mạng, cô ấy là vợ của người bị hại, đang đòi ly hôn, cảnh sát đang điều tra cô ấy. Chúng tôi đã cảnh cáo cô ấy không được rời Giang Kinh.” Hồ Kiện nói.
“Na Lan sau khi giết người, thì đến đây nghỉ dưỡng ư?” Triệu Sảng nghĩ, đúng là hành vi của những kẻ thần kinh không bình thường.
“La Lập Phàm bị giết cách đây 6 ngày, ngay hôm đó Na Lan rời Giang Kinh, hôm sau thì đến Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Diên Phong, một mình thuê cả ngôi nhà gỗ…”
“Một mình?” Triệu Sảng nghĩ đi nghĩ lại những lời Na Lan đã nói: các bạn lần lượt biến mất, chỉ còn lại mình tôi.
Hồ Kiện nói: “Cô ấy đã liên lạc với một thanh niên tên Cốc Y Dương, là người yêu cũ thời đại học, anh ta từng phát hiện ra Na Lan thần kinh không ổn định nên đã lặng lẽ từ bỏ cô ta. Lần này anh ta đương nhiên vẫn lắc đầu.”
Ba Du Sinh nói: “Đó lại là thêm một cú sốc với cô ta. Thực ra tôi vẫn định giúp đỡ cô ta nhưng nay thấy ân hận vì đã quá muộn, mất bò mới lo làm chuồng…”
“Trời đất!” Triệu Sảng lẩm bẩm. Anh thầm nghĩ: có nghĩa là tất cả những điều Na Lan kể với mình đều chưa từng xảy ra, mà là sản phẩm của cái đầu cô ta! “Hiểu rồi. Mục đích của đội trưởng Ba và các vị là đem Na Lan về Giang Kinh thẩm vấn?” Triệu Sảng đứng lên bước về phía gian trong cùng của văn phòng.
Ba Su Sinh đi theo, nói: “Là thầy hướng dẫn và là bạn Na Lan, tôi muốn cứu cô ta. Cô ta cần được quan tâm điều trị thần kinh.”
“Các vị cho rằng cô ta bị tâm thần phân liệt thật à? Có căn cứ không?” Triệu Sảng tay run run xâm xấp mồ hôi.
Vụ Thuần Cáp nói: “Ngoài những lời nói hành vi gần đây ra, gia đình cô ta còn có tiền sử… bà mẹ mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, điều trị trường kỳ ở bệnh viện chúng tôi. Tất nhiên, chứng cứ thật sự thì phải gặp gỡ cô ta đã…”
“Sao các vị lại tìm đến đây?” Triệu Sảng hỏi, nhưng anh đã biết câu trả lời. Gió to tuyết lớn, không khí trước tết ở thị trấn không nhộn nhịp như năm ngoái nhưng vẫn có người đi lại hoạt động, chắc phải có ai đó nhìn thấy Na Lan nhếch nhác thảm hại; nhóm Ba Du Sinh không tìm thấy cô ta ở ngôi nhà gỗ đã thuê thì phải đi tìm ở các thị trấn lân cận, rồi tìm đến đây; họ hỏi thăm người đi đường thì biết Na Lan đã vào đồn công an, nên họ vào đây.
Quả nhiên Ba Du Sinh trả lời hệt như Triệu Sảng đoán.
“Các vị tìm đúng chỗ rồi!” Triệu Sảng hạ giọng thật thấp, hất hàm về phía gian văn phòng phía trong. “Cô ấy đang ở trong đó, một cậu cảnh sát đang canh. Có điều, lúc nãy cô ta kể với tôi rất nhiều chuyện, khác hẳn các vị vừa cho biết.”
“Ảo giác là triệu chứng điển hình của bệnh tâm thần phân liệt, những “trải nghiệm” cô ta kể với anh đều là do cái đầu cô ta tưởng tượng ra.” Ba Du Sinh chỉ tay lên đầu mình. “Cảm ơn anh Triệu đã hợp tác.” Anh hất tay ra hiệu cho Hồ Kiện, cả hai rút súng ngắn, nhẹ nhàng bước đến trước gian văn phòng. Triệu Sảng thấy họ rút súng, lấy làm khó hiểu: họ quá cường điệu, đối phó với một cô gái vừa vất vả đi suốt đêm gần như kiệt sức rồi, có cần phải súng ống thế này không?
Họ đạp tung cửa, Ba Du Sinh và Hồ Kiện gần như đồng thời xông vào rất có bài bản, cùng hô lên: “Cấm nhúc nhích, giơ tay lên!”
Bỗng Ba Du Sinh quay ngoặt ra cửa quát: “Đối tượng đâu rồi?”
Triệu Sảng kinh ngạc chạy vào nhìn, chỉ thấy Tiểu Trịnh nằm ngửa trên sàn, nhắm mắt, chưa rõ sinh tử ra sao, Na Lan thì biến mất.
Cửa sổ duy nhất cùa gian phòng mở toang, những bông tuyết đang bay ùa vào. Hồ Kiện hô lên: “Nghi phạm nhảy cửa sổ trốn rồi, chắc chưa chạy xa đâu!” Anh ta nhảy vọt qua cửa sổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!