Giang Duyệt Hề rất có cốt khí, sau khi nói mình ghét Lê Ngôn Chi thì không còn quấy rầy cậu như trước nữa, mà chỉ tươi cười với người khác.
Nghe thấy tiếng cười giòn tan như chuông bạc của cô gái, Lê Ngôn Chi nắm chặt cây bút.
Vậy là tốt rồi, không còn ai đến làm phiền cậu nữa, rất yên tĩnh.
Cậu nghĩ.
Sau khi Giang Duyệt Hề mất đi nhiệt tình, Lê Ngôn Chi rất nhanh đã cảm nhận được vẻ quạnh quẽ bên người, lúc nào cũng không nhịn được nhìn xem bạn cùng bàn đang làm gì.
Giang Duyệt Hề trong lớp vẫn không yên phận, lại lén ăn vụng kẹo, nhưng lần này giáo viên không đến, cậu không có lý do gì để che giấu giúp cô.
Sau giờ học, Giang Duyệt Hề chia đồ ăn vặt của mình cho bạn ngồi phía sau, cả hai cùng ăn rất vui vẻ.
Lê Ngôn Chi siết chặt cây bút máy trong tay, viết ra những dòng chữ nguệch ngoạc.
Thứ tư, Lê Ngôn Chi phát hiện cây bút của Giang Duyệt Hề đang từ từ lăn trên bàn của mình, cuối cùng cậu cũng tìm được cớ để nói chuyện với cô: “Giang Duyệt Hề, bút của cậu…”
“Tôi biết nó qua ranh giới rồi, xin lỗi!” Giang Duyệt Hề trừng mắt nhìn cậu, nhanh chóng cầm bút về.
Cô xin lỗi cũng cứng nhắc như thế.
Nhưng cậu không phải muốn chỉ trích cây bút vượt quá giới hạn, haiz…
Thứ năm, Lê Ngôn Chi phát hiện hai ngày nay Giang Duyệt Hề luôn thích chạy đi nơi khác chơi với các bạn khác.
Lúc cậu đi ngang qua cửa sổ, vừa khéo nghe thấy bạn Giang Duyệt Hề nói với cô ấy: “Nếu chúng ta là bạn cùng bàn thì tốt rồi!”
Cậu chợt dừng chân lại, bên tai vang lên thanh âm phụ họa của Giang Duyệt Hề: “Đúng đúng đúng!”
Lê Ngôn Chi ngẩn người.
Cậu ấy muốn, đổi bạn cùng bàn sao?
Buổi tối, Lê Ngôn Chi rốt cuộc không nhịn được chạy tới siêu thị, mua mấy túi kẹo, lại cố ý thêm hũ Yakult.
Thứ sáu, Giang Duyệt Hề phát hiện bàn học của mình có thêm rất nhiều đồ ăn vặt, còn có cả Yakult yêu thích của cô, hai mắt lập tức sáng lên: “Woaa!”
Cô không chút che giấu cảm xúc của mình, khi vui sẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Lê Ngôn Chi ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu không đưa nhầm.
“Thật kỳ lạ, tại sao lại có đồ ăn vặt nha?” Thích thì thích thật, nhưng cô sẽ không tùy tiện ăn những thứ không rõ nguồn gốc.
Lúc Lê Ngôn Chi cho là cô sẽ hỏi mình thì Giang Duyệt Hề lại quay xuống dưới hỏi: “Cậu cho tớ số đồ ăn vặt này à?”
Đối phương lắc đầu.
Nhận được câu trả lời phủ định, ánh mắt của Giang Duyệt Hề lại tập trung vào những người khác, đột nhiên cô nghe thấy Lê Ngôn Chi gọi mình: “Giang Duyệt Hề, là tôi cho cậu.”
Cô gái phồng má.
“Thực xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói cậu như vậy.” Lê Ngôn Chi cúi đầu xin lỗi, thận trọng hỏi: “Chúng ta còn có thể làm bạn không?”
Qua một lúc lâu sau, Giang Duyệt Hề vẫn im lặng.
Lê Ngôn Chi không thấy cô trả lời, có chút đau lòng, cắn môi, chậm rãi xoay người, ngơ ngác nhìn cuốn bài tập của mình.
Giang Duyệt Hề đang ôm hũ Yakult mở to mắt nhìn cậu, đột nhiên giơ tay lên, bốn ngón tay uốn cong tự nhiên, chỉ giơ mỗi ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chọt vào khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên.
Lê Ngôn Chi vô cùng kinh ngạc quay đầu lại.
Cô bé cười đến độ mặt mày cong cong, như vầng trăng treo trên bầu trời.
–
Hai người ngồi cùng bàn, ngày ngày thân thiết với nhau, bố mẹ hai bên cũng là chỗ quen biết, cho nên Giang Duyệt Hề bắt đầu đến thăm nhà.
Lê Ngôn Chi là người lạnh lùng, không thích nói chuyện, hơn nửa học kỳ đã trôi qua mà cậu chỉ có mỗi một người bạn là Giang Duyệt Hề.
Bởi vậy, bố Lê rất hy vọng con trai mình có thể hòa hợp với Giang Duyệt Hề năng động hoạt bát, thường xuyên mời cô đến nhà làm khách.
Giang Duyệt Hề có cái miệng rất ngọt, lại còn biết làm nũng.
Mỗi lần đến nhà họ Lê đều được thưởng thức vô số đồ ăn vặt và đồ chơi, cho nên cô bé cực kỳ thích nơi này!
Chỉ là, loại chuyện tốt này xảy ra quá thường xuyên cũng rất dễ bị phát hiện…
Lúc Giang Duyệt Hề đang ngồi bó gối trên ghế sô pha ở nhà họ Lê, một tay ôm Yakult, một tay cầm túi đồ ăn vặt thì một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên bên tai: “Bé Duyệt, con ở nhà người ta ăn vui vẻ quá nhỉ?”
Giang Duyệt Hề quay phắt đầu lại, nhìn thấy ông bố mặt mày đen sì của mình.
Cùng ngày hôm đó, Giang Duyệt Hề bị bố xách về nhà, phạt úp mặt vô tường: “Tự kiểm điểm lại mình đi!”
Giang Duyệt Hề trước giờ luôn là một đứa bé ngoan, co được duỗi được, lúc này cũng không khóc không nháo, mà chỉ nắm lỗ tai nhận lỗi: “Bé Duyệt biết sai rồi.
Con không nên ăn đồ ăn vặt, không nên uống nhiều sữa Yakult.”
“…” Có thể nói là không có cốt khí.
Có đứa con gái bảo bối như vậy, đánh không được, mà mắng cũng không xong, muốn dạy dỗ thì con nhóc lanh lợi này nhận sai nhanh hơn bất cứ ai khác!
Hôm sau đến trường, Giang Duyệt Hề đưa tay đòi Lê Ngôn Chi: “Yakult của tớ đâu?”
Lê Ngôn Chi: “…”
Lần này không phải là thói quen im lặng mà là chiến thuật im lặng.
Giang Duyệt Hề đã quen nên cũng không nghĩ gì, sau đó, sau khi tan học, cô đeo cặp cùng Lê Ngôn Chi về nhà, mới phát hiện ra —
“Yakult của tớ đâu rồi?!”
Cô ngồi ở đây, để ở chỗ này, còn chưa kịp mang đi, nếu vậy thì mấy bình Yakult lớn đó đâu hết rồi?!!
Sau mới biết, bố cô đã lên tiếng, đến đây chơi cũng được, nhưng mà không được ăn đồ ăn vặt, uống Yakult cũng phải kiểm soát số lượng.
Vậy là tiêu hết một nửa hạnh phúc rồi!
Hơn nữa, để trừng phạt thói ăn uống thả ga của cô trong khoảng thời gian này, ngay cả tiền tiêu vặt cũng bị thu sạch, khiến bé Duyệt đơ người.
Nhân lúc bố không có nhà, Giang Duyệt Hề cố gắng dùng khổ nhục kế với mẹ: “Mẹ ơi, con nghèo quá rồi, đói bụng cũng không còn tiền mua bánh ăn nữa.”
Mẹ Giang lộ vẻ đau lòng, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: “Bé Duyệt à, con từ bỏ đi, đồ ăn vặt của mẹ cũng bị bố con khóa lại rồi, hai chúng ta phải đồng cam cộng khổ thôi.”
Bé Duyệt: “!!!”
Sao mà giống nhau được chứ! Mẹ đừng tưởng là con không thấy tấm hình mẹ lén đi uống trà chiều với bạn nhé!
Nhưng mà, mẹ có tiền, còn cô thì không có!
Huhu ~ Ăn đồ ăn vặt quá nhiều rồi, giờ có làm nũng với bố mẹ cũng vô dụng.
Cô phải làm sao đây?
Trong lòng bé Duyệt nảy ra chút tính toán.
Yakult của cô bị mất ở nhà họ Lê, vậy thì Lê Ngôn Chi phải đền cho cô chứ nhỉ?
Cô chuẩn bị một bộ lý do uyển chuyển, nhưng vừa quay đầu lại được mấy giây thì lý do đã chuẩn bị sẵn trong đầu đã bay sạch sẽ.
Giang Duyệt Hề hùng hồn kiêu ngạo mở miệng: “Yakult của tớ mất ở nhà câu, cậu đền cho tớ!”
Lê Ngôn Chi: “…”
Cậu hiểu, nhưng mà cậu không thể dung túng cho Giang Duyệt Hề.
“Không được.” Lê Ngôn Chi tích chữ như vàng từ chối cô, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
“Này!” Giang Duyệt Hề giậm chân, lại xấu hổ vì ăn vạ người ta nên chỉ có thể ngây ngốc ngồi tại chỗ, cuộc sống không có đồ ăn vặt, kẹo và Yakult thật là nhàm chán, quá, nhàm, chán!
Lê Ngôn Chi liếc mắt nhìn cô, con chim sẻ líu ra líu rít thường ngày hiếm khi lộ ra vẻ ủ rũ ỉu xìu thế này.
Cậu không nói cho Giang Duyệt Hề biết, đồ chơi là bố cậu chuẩn bị nhưng đồ ăn vặt là cậu chuẩn bị.
Nhưng mà Giang Duyệt Hề lại không biết tự kiềm chế, ăn đồ ăn vặt quá nhiều cũng không tốt, đến lúc đó chú Giang sẽ không cho cô qua nhà cậu chơi nữa.
Bé Duyệt bé nhỏ đáng thương cứ thế trải qua ba ngày không có đồ ăn vặt và bánh kẹo.
Sau tiết học thể dục, một bạn học chạy đi mua nước, Giang Duyệt Hề cũng bị bạn kéo qua.
Những người khác cầm nước ngọt đi ra khỏi siêu thị nhỏ trong khuôn viên trường, Giang Duyệt Hề chỉ có thể trơ mắt nhìn, móc không khí từ trong túi ra.
Bỏ đi, cô vẫn nên quay về lớp uống nước đun sôi thôi.
Giang Duyệt Hề tinh mắt phát hiện, Lê Ngôn Chi đi thẳng đến khu văn phòng phẩm, lúc thanh toán, số tiền trên cùng không hề nhỏ.
Trước đây cô đã từng mời Lê Ngôn Chi ăn nhiều đồ ăn vặt như thế, bây giờ kêu cậu ấy mời cô một hũ Yakult cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Trong lúc đầu óc đang suy nghĩ, thân thể cũng hành động, Giang Duyệt Hề chạy hai ba bước đến chỗ Lê Ngôn Chi: “Này! Lê Ngôn Chi!”
Cô vỗ vai từ phía sau, may là Lê Ngôn Chi bình tĩnh, không bị dọa hết hồn.
Lê Ngôn Chi nhìn sang, Giang Duyệt Hề tích tắc đọc được trong ánh mắt của cậu đang hỏi: Sao?
Giang Duyệt Hề hít sâu một hơi, đột nhiên nắm lấy tay Lê Ngôn Chi, vội vàng kéo cậu đến quầy bán nước.
Nhìn thấu ý đồ của cô, Lê Ngôn Chi xoay người muốn đi, nhưng Giang Duyệt Hề lại ôm chặt lấy cánh tay của cậu: “Tớ đã không ăn không uống ba ngày trời rồi đó.”
Lê Ngôn Chi: “…”
Ba ngày bố cậu phạt cậu thì có!
Lê Ngôn Chi không còn gì để nói, nhưng dáng vẻ này rơi vào mắt Giang Duyệt Hề lại thành cậu đang “do dự”.
Lần trước cậu từ chối đền cho cô chỉ trong mấy giây, nhưng lần này cô tỏ vẻ đáng thương thì không thế nữa.
Cứng không được thì mềm thử xem.
Cô nghĩ ngợi một hồi, sau đó phát huy tối đa một mặt đáng yêu nũng nịu nhất của mình, đôi tay ôm lấy cánh tay của Lê Ngôn Chi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Anh Ngôn Chi, Yakult ~”
Lê Ngôn Chi cứng đờ.
Lần đầu tiên cậu được một cô gái nhỏ nũng nà nũng nịu gọi là anh, ngay cả người lạnh lùng như cậu, trong đầu cũng bị trống rỗng vài giây.
Về sau không biết cậu đã nói cái gì, chỉ nhớ rõ, vẻ tươi cười mãn nguyện của Giang Duyệt Hề lúc ôm hũ Yakult.
*
Giang Duyệt Hề vui vẻ không sầu không lo lên đến lớp sáu thì gặp cơn ác mộng lớn nhất từ khi chào đời đến nay!
Cô, Bé Duyệt từ nhỏ đã được khen đáng yêu xinh đẹp, ấy vậy mà lớn lên lại bị béo!
Giang Duyệt Hề chỉ lo ăn uống thả ga, không quan tâm đến ngoại hình.
Năm lớp sáu cô cũng từng muốn giảm cân nhưng không đủ kiên định nên mãi đến khi lên lớp bảy vẫn không giảm được.
Trong một đám người bình thường thì ngoại hình của cô có thể miễn cưỡng cân nổi dáng người, nhưng bởi vì cô thường đi chung với Lê Ngôn Chi nên mới rước lấy một đống lời đàm tiếu.
Từ bé, Lê Ngôn Chi đã phát triển nhanh hơn so với các bạn đồng trang lứa, khi lên lớp bảy, cậu đã cao hơn 1m7.
Còn Giang Duyệt Hề, rõ ràng là vóc người bố mẹ cô cao gầy, nhưng cô lại phát dục muộn hơn các bạn khác, đứng bên cạnh Lê Ngôn Chi mà so sánh thì quả thực là chân ngắn.
Khi mới nhập học, Giang Duyệt Hề còn đang mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp đang chờ đón phía trước, nhưng mấy phút sau đã bị hiện thực đánh bại.
Lê Ngôn Chi dựa vào giá trị nhan sắc và dáng người rất nhanh đã trở thành đối tượng thầm mến trong lòng các thiếu nữ, nhưng cậu luôn xa cách ngàn dặm, người khác giới có thể đến gần cậu chỉ có một mình Giang Duyệt Hề.
Cho nên, Giang Duyệt Hề từ từ trở thành đối tượng để mọi người bàn tán sôi nổi.
Từ ngoại hình đến chiều cao đều đả kích Giang Duyệt Hề cực mạnh: “Khổ quá đi mất!”
Bạn bè an ủi cô, bảo cô tạm thời giữ khoảng cách với Lê Ngôn Chi để tránh trở thành cái đinh trong mắt mọi người.
Nếu đổi lại là một người bình thường, gặp phải phiền phức, cái gì tránh được thì tránh.
Nhưng mà tính tình Giang Duyệt Hề lại tranh cường háo thắng, mặc kệ khó khăn: “Không! Mắc gì? Mấy người đó ghen tị với tớ, tớ càng muốn đi chung với Lê Ngôn Chi đó, cho bọn họ tức chết!”
Ôm suy nghĩ này trong lòng, Giang Duyệt Hề càng cố tình dính chặt lấy Lê Ngôn Chi hơn.
Lúc hoa khôi lớp yêu thầm Lê Ngôn Chi đi ngang qua, cô còn có thể hất cằm, bừng bừng khí thế ôm cánh tay cậu.
Hoa khôi lớp tức điên lên, kêu gọi chúng chị em bạn dì cô lập Giang Duyệt Hề.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp năng lực của Giang Duyệt Hề, là một tiểu hồ ly biết ăn nói từ khi còn nhỏ, Giang Duyệt Hề vẫn có hội chị em của mình.
Vì thế, tẩy chay thất bại.
Nhưng trên thực tế, Giang Duyệt Hề ngoài mặt không sợ gì cả cũng có lúc đứng trước gương mà phát sầu vì vóc dáng và chiều cao của mình.
“Haizz…” Giang Duyệt Hề ủ rũ mấy ngày liền, ngay cả Yakult cũng không dỗ được cô.
Trong tiết thể dục, ai cũng mặc áo ngắn tay, hoa khôi lớp trổ mã rất tốt, quần thể thao cũng không che được đôi chân dài miên man của cậu ta.
Không chỉ các bạn nam thích mà các bạn nữ cũng phải ngưỡng mộ.
Sau khi kết thúc thời gian hoạt động tự do, Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi đứng dưới tàng cây, thấy mắt cậu nhìn phía trước, cô u oán vươn ngón tay ra chọt chọt cánh tay cậu: “Có phải cậu cũng thấy hoa khôi lớp rất đẹp không?”
“…” Lê Ngôn Chi không chút cảm xúc bắn một ánh mắt tới, lười trả lời.
Giang Duyệt Hề kiễng chân, khua tay múa chân so chiều cao của hai người, huhu, chênh lệch nhiều quá, đau lòng thiệt sự!
Cô bỗng phỉ nhổ chính mình.
Cô dịch sang một bên vài bước, ngồi xổm xuống dưới một cây đại thụ khác, không nhìn hoa khôi lớp, cũng không ngó Lê Ngôn Chi nữa, vùi đầu vào gối không biết đang suy nghĩ gì.
Trước mặt xuất hiện một cái bóng đen, che chân cô, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: “Tôi còn tưởng cậu không thèm để ý chứ.”
“Làm sao có thể!!!” Giang Duyệt Hề lớn tiếng phản bác.
Từ nhỏ cô đã thích chưng diện, sau này bị béo chỉ là ngoài ý muốn, thật ra cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện giảm cân nhưng không ngờ lại khó đến vậy.
Nói cho cùng, là do cô không hạ được quyết tâm bỏ đồ ăn vặt.
“Nếu để ý thì bỏ đi.”
“Giảm cân khó lắm…”
“Tôi có thể giúp cậu.”
“Hở?”
Giang Duyệt Hề ngẩng đầu lên, xác nhận người đứng trước mặt mình quả đúng là Lê Ngôn Chi!
Ngày hôm sau, Giang Duyệt Hề nhận được kế hoạch giảm cân: nộp tiền tiêu vặt lên, kiểm soát đồ ăn vặt, kiên trì tập thể dục.
Để giảm cân, cô khẽ cắn môi, giao nộp toàn bộ tiền tiêu vặt cho Lê Ngôn Chi giữ.
Đây cũng là để thúc ép bản thân.
Nhưng ngay sau đó cô bắt đầu hối hận, ngày ngày chạy bộ tập thể dục mà không có tiền hay đồ ăn vặt quả là một cực hình!
Vào lúc khó khăn nhất, cô kéo áo khoác của Lê Ngôn Chi, cố gắng moi tiền tiêu vặt của mình ra, nhưng bên trong lại không có gì cả.
“Anh Ngôn Chi, cậu trả tiền lại cho tớ đi mà, năn nỉ cậu đó!” Một phen cầu xin ra mặt của cô lập tức bị Lê Ngôn Chi mặt lạnh vô tình từ chối.
Nửa tháng sau, Giang Duyệt Hề tuyên bố, phát hiện mình đã giảm được nửa ký!
Mặc dù chỉ mới nửa ký nhưng mà giảm được nghĩa là có hiệu quả.
Vì vậy, cô lại chạy đến tìm Lê Ngôn Chi, chủ động yêu cầu tăng cường rèn luyện cho mình: “Tớ phải tiếp tục giảm cân, cậu phải nhớ kỹ, bất luận tớ nói gì thì cũng không được tin, không được mềm lòng với tớ!”
Lê Ngôn Chi: “Ừm.”
Quá trình tập thể dục giảm cân tăng cường khổ sở bắt đầu.
Trên đường Giang Duyệt Hề vô số lần kêu ngừng, Lê Ngôn Chi không hề chớp mắt một cái, không chút thương tiếc.
Thỉnh thoảng Giang Duyệt Hề tức giận đến mức mắng người, nhưng đợi cô mắng xong sẽ lại vui vẻ chạy đến trước mặt Lê Ngôn Chi nịnh nọt: “Anh Ngôn Chi, sau này em mà giảm cân thành công thì anh sẽ là người có công lớn nhất!”
Vì vậy, dưới tác động lặp đi lặp lại của chửi bới và nịnh nọt, cuối cùng vào học kỳ đầu tiên của lớp tám, Giang Duyệt Hề cũng giảm cân thành công, trở thành cô nàng thon thả!
Dù Giang Duyệt Hề chưa dậy thì nhưng cũng đã nhìn ra được đường nét tinh tế trên gương mặt, sau khi giảm cân, khuôn mặt to chỉ bằng bàn tay càng thêm linh khí xinh đẹp, thân hình thấp bé cũng biến thành “nhỏ xinh” trong mắt người khác.
Buổi chiều tan học, ủy viên thể dục ôm trái bóng rổ đến gõ bàn học của Lê Ngôn Chi.
Sau giờ học, Lê Ngôn Chi sẽ đi chơi bóng rổ với mọi người, còn Giang Duyệt Hề thì chạy bộ quanh sân thể dục.
Sau nhiều ngày rèn luyện, cô đã hình thành thói quen, sau khi lấy lại vóc dáng thon gọn, Giang Duyệt Hề rất sợ sẽ bị béo trở lại nên tự giác hơn trước rất nhiều.
Thời gian vận động đạt chỉ tiêu, cô ngồi yên ở một góc, bắt đầu làm bài tập hôm nay.
Cho đến khi trận đấu bóng rổ kết thúc, Lê Ngôn Chi đi tới gọi cô: “Đi thôi.”
Giang Duyệt Hề chậm rãi thu dọn bút vở, cất lại vào cặp sách, rồi hòa vào đội bóng rổ của họ.
Vốn dĩ có một vài nam sinh đi bên cạnh, thảo luận sôi nổi kinh nghiệm chơi bóng rổ, từ từ phát hiện Lê Ngôn Chi chân dài nhất lại tụt về sau vài mét.
Ủy viên thể dục trêu ghẹo: “Lê Ngôn Chi, cậu đi chậm quá, phí đôi chân dài miên man ghê.”
Tất cả mọi người đều biết đây chỉ là nói đùa, bản thân Lê Ngôn Chi cũng sẽ không thèm để ý.
Cậu liếc mắt nhìn lại, tiểu thanh mai chân ngắn còn chưa phát triển hoàn toàn vẫn đang ung dung nhàn nhã đi theo đằng sau.
Khoảng cách mà quá xa, Giang Duyệt Hề sẽ lại lên án cậu: “Lê Ngôn Chi, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Tớ không theo kịp!”