Tai nghe bluetooth vẫn đeo bên tai, Giang Duyệt Hề nghe cậu gọi liền quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao vậy?”
Một cánh tay từ trong chăn vươn ra, chiếc tai nghe bluetooth giống hệt như cái của cô nằm trên lòng bàn tay Lê Ngôn Chi, còn có chiếc tai nghe chưa được tháo ra khỏi tai trái này mới thật sự thuộc về Giang Duyệt Hề.
“Cậu đang xem cái bậy bạ gì thế hả?” Khuôn mặt bình thản thường ngày bây giờ lại cau chặt mày, lửa giận như ẩn như hiện.
“Rầm ——”
Giang Duyệt Hề đứng phắt dậy, ghế máy tính đụng vào góc bàn, bầu không khí hiện trường vô cùng thê thảm.
Đợi mọi âm thanh tan biến hết, Giang Duyệt Hề xấu hổ chết đi được, cam chịu rút tai nghe bluetooth ra, nhìn kỹ lại, thật sự không phải của cô.
Lúc cô mua hai cái tai nghe giống hệt nhau, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện xui rủi hiếm thấy như thế này!
“Tớ có thể giải thích!!” Cô tuyệt đối không phải loại người len lén xem video H đâu!
“Đưa điện thoại đây.” Lê Ngôn Chi hơi híp mắt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Giang Duyệt Hề giấu điện thoại sau lưng: “Đây là quyền riêng tư của tớ mà.”
“Tôi sẽ không động vào, cậu tự xóa đi.” Lê Ngôn Chi không muốn cưỡng ép khám phá bí mật của cô.
Cô có thể có quyền riêng tư của mình, nhưng tuyệt đối không được lưu mớ video bậy bạ đó.
“Căn bản là tớ không có lưu!” Nghĩ đến đây, Giang Duyệt Hề liền đứng thẳng người, cách Lê Ngôn Chi một mét, mở album cho cậu kiểm tra: “Nhìn đi, rất sạch sẽ.”
Không phải cô e ngại Lê Ngôn Chi, mà là muốn biện minh cho bản thân, cô không làm gì trái với lương tâm thì sợ cái gì?
Giang Duyệt Hề lẩm bẩm hai tiếng rồi thoát khỏi album.
Không ngờ trong nhóm lại gửi tới một đoạn tin nhắn thoại, cô trượt tay, một chuỗi âm thanh lọt vào tai trái của Lê Ngôn Chi: “Duyệt Hề cậu học cho giỏi nha rồi áp dụng thực tiễn với anh trai trúc mã của cậu á.”
Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Lê Ngôn Chi nứt ra, mà đương sự lại không hề hay biết.
Bởi vì cô không nghe thấy.
Nhưng nội dung này không thể nghi ngờ là đã phơi bày chủ đề cô nói chuyện với bạn mình có liên quan đến cậu, thậm chí còn hợp mưu tính toán, áp dụng cách trong video lên người cậu thế nào.
Giờ phút này, Lê Ngôn Chi nghiêm túc nhìn cô gái đang đứng trước giường.
Cô lớn lên từng chút từng chút, càng xinh đẹp hơn khi còn bé, dáng người mảnh mai lả lướt đầy quyến rũ, không ngừng phát triển theo hướng “trưởng thành”.
Mà trưởng thành đồng nghĩa với việc suy nghĩ của cô không còn giống như khi còn nhỏ nữa, mối quan hệ giữa người với người cũng phát sinh biến hóa, những cảm xúc không thể kiểm soát được sẽ không ngừng sinh sôi.
Mọi người đều nói cậu lạnh lùng, xa cách không thể đến gần, nhưng không ai biết trong giấc mộng biểu hiện cho đàn ông đã trưởng thành, thứ cậu nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia, cuối cùng lại bị cậu đè ở dưới người, bắt nạt đến phát khóc.
Những bí mật kia cậu không thể nghĩ tới, cũng không thể nói ra, chỉ có chôn vùi chúng trong thời gian, mặc chúng lên men, tùy ý lan truyền vào tim cậu.
Nhưng cô ấy lại không hiểu gì cả.
Chỉ vì cuộc sống của cô ấy ngập trong vui vẻ, tràn đầy những kỳ vọng tươi đẹp về mọi thứ trong tương lai, tất cả mọi người đều lặng lẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy tiếp xúc với những mặt tăm tối.
Cô ấy chỉ biết hưởng thụ hạnh phúc nhất thời chứ không biết người khác đã ra một cái quyết định khó khăn đến cỡ nào.
Cậu phải cố gắng hơn nữa mới có thể kìm nén sự chiếm hữu xấu xí trong lòng, cực kỳ muốn hái bông hoa xinh đẹp đó xuống rồi độc chiếm, thay vì để cô ấy tắm mình trong ánh nắng và nở rộ trong cơn gió tự do.
Lê Ngôn Chi tháo tai nghe bên trái ra, đặt lên tủ đầu giường.
Ban nãy ngay tại đây, Giang Duyệt Hề cầm nhầm tai nghe của cậu, mà cậu lại đeo cái tai nghe kết nối với điện thoại của Giang Duyệt Hề, đánh bậy đánh bạ nghe thấy những âm thanh kia, cùng với cách tác hợp của bạn cùng phòng.
Cất tai nghe đi, Lê Ngôn Chi đứng dậy xuống giường, đi tới trước mặt Giang Duyệt Hề, cách cô chừng nửa bước: “Cậu có biết bạn bè khác với bạn trai bạn gái chỗ nào không?”
“Đương nhiên là biết rồi!” Cô nhìn Lê Ngôn Chi, như là khinh thường cậu hỏi một câu vô nghĩa.
Ý nghĩa quan hệ giữa hai người hoàn toàn khác nhau, bé Duyệt thông minh như thế làm sao có thể không biết được?
Lê Ngôn Chi hít sâu một hơi.
Dưới ánh mắt không chút sợ hãi của cô, Lê Ngôn Chi đột nhiên nắm lấy cằm cô, tay trái ôm lấy eo cô.
“Á!” Đột nhiên bị người lôi kéo, Giang Duyệt Hề thấp giọng kêu lên, vừa ngẩng đầu, hơi thở nam tính đã phả vào mặt.
Lê Ngôn Chi cúi đầu, ngậm chặt đôi môi mềm mại kia.
Khác với nụ hôn ngoài mặt của Giang Duyệt Hề, nụ hôn của Lê Ngôn Chi mang theo tính xâm lược, cậu trằn trọc giữa hai môi trong chốc lát, nhân lúc cô kinh ngạc, thâm nhập đầu lưỡi vào hút lấy ngọt ngào giữa hai hàm răng.
Lính mới Giang Duyệt Hề lần đầu tiên bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, quên cả phản kháng, cũng không biết nên phối hợp thế nào.
Người trước mặt rõ ràng là người cô quen thuộc nhất, nhưng giờ phút này lại xa lạ đến mức cô không thể nhìn rõ.
Sao cậu lại…!lợi hại như thế?
Giang Duyệt Hề không biết lấy hơi, cuối cùng bị Lê Ngôn Chi hôn đến mức mặt đỏ bừng, ngón tay nắm chặt ống tay áo cậu kéo lung tung, người nọ mới từ từ buông tay ra.
Lê Ngôn Chi chậm rãi ngẩng đầu, tránh xa khỏi điểm mù.
“Như thế này, hiểu không?” Giọng nói trong trẻo đập vào tai, giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Cô nửa tỉnh nửa mê gật đầu.
Trong một mối quan hệ yêu đương, nắm tay, ôm hôn đều là những hành động cơ bản giúp tăng tình cảm giữa những người yêu nhau, cô biết nha!
Hóa ra hôn môi là thế này, tê dại đến mức đầu óc trống rỗng, còn có thể khiến toàn thân không còn chút sức lực nào.
Vậy thì lần trước của cô, không tính là nụ hôn đầu.
Cô còn tưởng Lê Ngôn Chi không hiểu đâu! Ai ngờ người ta lại thuần thục như một người từng trải.
Nhưng tại sao?
Giang Duyệt Hề bất giác liếm môi, đầu lưỡi phủ lên cánh môi trở nên ẩm ướt, nhưng trọng điểm của cô lại lệch hướng: “Sao cậu lại hôn như thế này?”
“…” Khẽ cau mày, trong mắt Lê Ngôn Chi lóe lên tia sáng không rõ ý tứ.
Cậu đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Giang Duyệt Hề, nhưng không ngờ cô lại bình tĩnh đến mức không hề có chút e dè của con gái như thế.
Vậy thì trong lòng của cô, những hành vi thân mật này tính là gì?
“Tại sao?” Giang Duyệt Hề nắm vấn đề không buông, kiên quyết đòi cho bằng được đáp án.
Lê Ngôn Chi mất tự nhiên giật giật khóe miệng, thốt ra bốn chữ: “Vô sự tự thông [2].”
[2] Vô sự tự thông: ý là tự biết mà không cần thầy dạy
“Được, tớ tin cậu.” Giang Duyệt Hề không nghi ngờ cậu nói dối, ngược lại còn nở nụ cười: “Cậu xem, tớ hôn cậu một lần, cậu hôn tớ một lần, chúng ta huề nhau.”
Lê Ngôn Chi không nói chuyện, cậu không cảm thấy loại hành vi này có thể trao đổi ngang giá.
“Nhưng tại sao bây giờ cậu lại hôn tớ, lỡ như tớ bị lây cảm rồi sao?” Mãi đến giờ cô mới bắt đầu lo lắng mình sẽ bị lây bệnh, thậm chí còn nghĩ đến thuốc đắng nghét, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Tớ không muốn uống thuốc đâu.”
“Giang Duyệt Hề.” Lê Ngôn Chi cắt ngang cô nàng mê diễn đang lải nhải này: “Cậu không xấu hổ sao? Một người đàn ông đột ngột hôn cậu mà cậu không tức giận?
“Xấu hổ”…!ừm cái từ này…!ở trên người cô có hơi vi diệu nhỉ!
Sống với bố mẹ từ nhỏ, vô tình bắt gặp cảnh hai vợ chồng hôn nhau cũng không phải lần một lần hai, nên trong ý thức của cô, hôn người mình thích là một hình thức giao tiếp đặc biệt.
Về phần có tức giận hay không thì…
“Cậu hôn tớ, chẳng lẽ không phải vì cậu thích tớ à? Vậy tại sao tớ phải giận?” Hiện tại không phải là kết quả cô mong muốn hay sao? Vui tới chết còn không kịp nữa là.
“Anh Ngôn Chi, có phải cậu đã nghĩ kỹ đồng ý làm bạn trai tớ rồi đúng không?”
“…!Không …” Cô căn bản còn chưa hiểu được tình cảm của mình.
Nghe thấy Lê Ngôn Chi phủ nhận, Giang Duyệt Hề lộ vẻ khó xử, cắn chặt môi, bắt đầu làm động tác etou: “Hay là tớ giả bộ thẹn thùng nhé?”
“…” Cậu bị đánh bại rồi.
*
Thứ hai, Giang Duyệt Hề quay về trường.
Cô vẫn không nghĩ ra tại sao Lê Ngôn Chi lại không đồng ý với cô.
Chẳng lẽ cậu ấy không thích cô?
Nhưng bọn họ cũng đã hôn nhau rồi mà!
Khi còn bé, bé Duyệt người gặp người thích, lên tiểu học đã có người tỏ tình, còn hôn lên má cô.
Sau đó bị Giang Duyệt Hề giật tóc!
Bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy cô, loại chuyện này chỉ có thể làm với người mình thích, nếu người khác động tay động chân, nhất định phải bị đánh người đó thật nặng!
Bé Duyệt vẫn luôn ghi nhớ, mãi cho đến khi trưởng thành, cô vẫn duy trì cái suy nghĩ này.
Mọi thứ giờ đây đã phát triển vượt qua phạm vi kiến thức lý luận của cô, điều này khiến cô vô cùng hoang mang, luôn cảm thấy ở giữa đã xảy ra vấn đề gì đó nhưng mà mãi vẫn không thể tìm ra ngọn nguồn thật sự.
Cô tìm kiếm đáp án từ mọi khía cạnh, cuối cùng kết luận: Đàn ông sẽ không từ chối mỡ dâng đến miệng.
Nhìn thấy câu này, Giang Duyệt Hề trực tiếp đập điện thoại!
Đập vào chăn.
Cô không thèm tin vào mấy lời hoang đường này, Lê Ngôn Chi không phải loại người như vậy, nhưng đầu óc con gái lại nhạy cảm đến mức không thể không suy nghĩ nhiều.
Ở một phương diện nào đó, Lê Ngôn Chi có thể được coi là người làm hư cô.
Ví dụ như nếu cô nói muốn gặp nhau, Lê Ngôn Chi sẽ đến dưới ký túc xá đón cô.
Nếu cô nói muốn đi đâu ăn, Lê Ngôn Chi cũng sẽ không nói gì, nhanh chóng sắp xếp thời gian.
Cô biết những đặc quyền này là độc nhất vô nhị.
Cho nên cô định cố gắng một lần nữa!
Giang Duyệt Hề gửi tin nhắn cho Lê Ngôn Chi, hẹn cậu đi xem phim.
Quả nhiên, Lê Ngôn Chi đồng ý đi với cô.
Hôm đó, Giang Duyệt Hề mặc quần áo rất đẹp, mất hai tiếng đồng hồ để trang điểm lung linh, còn cố tình làm tóc.
Từ khi còn nhỏ, bọn họ đã cùng nhau xem vô số bộ phim, hôm nay vẫn như thường lệ, nhưng lại không giống trước.
Trên màn chiếu đang phát đoạn động tình mập mờ của nam nữ chính, Giang Duyệt Hề lặng lẽ quay sang nhìn người bên cạnh, nhìn thấy Lê Ngôn Chi bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh mắt không có dao động.
Cô cố ý đưa tay mò lấy bắp rang bơ ở giữa ghế, đụng phải tay của Lê Ngôn Chi.
Phim vừa khéo chiếu đến cảnh mười ngón tay nam nữ chính đan vào nhau, Giang Duyệt Hề thuận thế cầm lòng bàn tay dày rộng kia, bàn tay nhỏ bé của cô không thể bao phủ hết, nhưng lại có một luồng nhiệt truyền khắp cơ thể Lê Ngôn Chi.
Dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài là nội tâm đang cuộn trào sóng gió, vì vậy cậu để mặc tư tâm của mình lan tràn, không từ chối Giang Duyệt Hề tới gần.
Đến khi hết phim, Lê Ngôn Chi cầm hộp bắp rang trống rỗng đi đằng sau Giang Duyệt Hề, thấy cô lúc đi xuống cầu thang không cẩn thận hụt chân, nhanh như chớp ôm lấy người: “Nhìn đường.”
Vòng tay quen thuộc, tiếp xúc thân thể quen thuộc, nhưng Giang Duyệt Hề lại sinh ra cảm giác khác lạ.
Tim cô đập vừa nhanh vừa mạnh, không phải bị sợ hãi.
Rõ ràng là bọn họ đã quen với sự đụng chạm của đối phương, nhưng lúc này cô bỗng có chút căng thẳng, bước ra khỏi rạp chiếu phim, Giang Duyệt Hề vẫn không nói tiếng nào.
“Tôi đi vệ sinh.” Lê Ngôn Chi nói nhỏ bên tai cô, sau đó lập tức buông tay ra.
“Ừ.” Giang Duyệt Hề cúi đầu, nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng, khẽ cau mày.
Cô ngẩn người đứng tại chỗ một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đây là khu nghỉ ngơi, Giang Duyệt Hề tùy ý chọn một chỗ trống ngồi xuống, vừa lấy điện thoại di động ra, một anh chàng đẹp trai đã đi tới, xin phương thức liên lạc của cô.
Không đợi Giang Duyệt Hề từ chối, Lê Ngôn Chi đã xuất hiện sau lưng cô, ngón tay khoác lên vai cô gái, khom người xuống, tư thế vô cùng chiếm hữu: “Đi thôi.”
Nghe thấy tiếng của cậu, Giang Duyệt Hề lập tức ném mấy người qua đường râu ria ra sau ót.
Nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, anh trai qua đường đành phải thu hồi tâm tư, mặc niệm cho tình yêu sét đánh vừa bắt đầu đã thất bại của mình.
Giang Duyệt Hề tự nhiên ôm cánh tay cậu, đợi người kia đi khuất, cô mới cố ý nhắc đến chuyện vừa rồi: “Anh Ngôn Chi, một cô gái vừa thông minh vừa đáng yêu như tớ được rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà hiện tại tớ chỉ thích cậu thôi, cậu thật sự không cân nhắc yêu đương với tớ sao?”
Hiện tại chỉ thích cậu…
Lê Ngôn Chi nắm được trọng điểm, nhìn Giang Duyệt Hề: “Cậu thích tôi hay là vì không nỡ bỏ bạn tốt nhất của cậu?”
“Hai vấn đề này nhất định phải phân biệt sao? Tớ chắc chắn là thích cậu nên mới có thể làm bạn với cậu đó.” Giang Duyệt Hề không cảm thấy hai cái này có mâu thuẫn với nhau.
Lê Ngôn Chi lắc đầu.
Cô ấy vẫn không hiểu.
Lúc nói những lời này trên mặt Giang Duyệt Hề toàn là ý cười, nhưng thấy động tác từ chối của Lê Ngôn Chi, ánh mắt sáng ngời của cô dần dần trở nên ảm đạm, ngay cả khóe miệng cong lên cũng biến mất hoàn toàn.
“Được rồi, xem ra cậu thật sự không muốn, tớ không ép buộc nữa.” Ngón tay quấn chặt cánh tay cậu từ từ buông ra, Giang Duyệt Hề rũ mắt, giọng nói cũng trầm thấp hơn mấy phần: “Giang Duyệt Hề tớ cũng không phải là không có ai thích.”
Cô chủ động nhiều lần đều không được đáp lại, dù có nhiệt tình đến đâu thì cũng sẽ tiêu tan, cô và Lê Ngôn Chi cứ mãi giằng co như thế không phải cách, nếu quả thật không giữ được người bạn tốt nhất này thì thôi vậy.
Giang Duyệt Hề cô cũng không phải là không phải cậu thì không được.
Đúng không?!
Cô tự an ủi mình như vậy, bỏ qua cảm giác đau đớn trong lòng, giả vờ thoải mái trước mặt người khác.
Cô là Giang Duyệt Hề mà, cầm được thì buông được, không thể biến bản thân thành nữ quỷ ai oán đáng thương.
Nhìn thấy tâm trạng của cô thay đổi, Lê Ngôn Chi vốn không giỏi ăn nói, chỉ có thể im lặng.
Kể từ đó, Giang Duyệt Hề không hề nhắn tin, hay gọi điện cho cậu nữa.
Điều Lê Ngôn Chi sợ nhất vẫn xảy ra, bọn họ không cãi nhau, chỉ là ăn ý bắt đầu chiến tranh lạnh.
Đây là nguyên nhân khiến cậu không dám hồ đồ bắt đầu với Giang Duyệt Hề, cậu thật sự rất sợ mình khi hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế nữa thì Giang Duyệt Hề bỗng tỉnh ngộ, nhận ra cảm giác đối với cậu chỉ là sự ỷ lại và chiếm hữu giữa bạn bè mà không phải tình yêu say đắm cô vẫn tìm kiếm.
Đến lúc đó, Giang Duyệt Hề nhất định sẽ vứt bỏ cậu.
Nhất định là thế!
Không phải bọn họ chưa từng chiến tranh lạnh, nhưng khi còn bé đại đa số đều là Giang Duyệt Hề trêu chọc cậu, không bao lâu sau đã chạy đến xin lỗi cậu.
Cách xin lỗi của cô cũng hết sức đa dạng.
Năm học cấp ba, cô cố ý đưa tờ giấy nháp đến trước mặt cậu, trên đó viết: [Cách mạng 1989, Liên Xô sụp đổ.]
Người bạn bên cạnh trêu chọc cô học lịch sử, chỉ có Lê Ngôn Chi hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Ý nghĩa của câu đó là —
Chiến tranh lạnh kết thúc.
Cậu cảm thấy Giang Duyệt Hề y hệt một đứa trẻ bướng bỉnh, cái gọi là chiến tranh lạnh chẳng qua là cô đơn phương nghĩ như thế, thật ra cậu chưa từng thật sự giận cô cái gì.
Nhưng bây giờ, người tức giận lại là Giang Duyệt Hề.
Cô rất dễ dỗ, nhưng cũng rất khó dỗ.
Lê Ngôn Chi chỉ hy vọng cô có thể hiểu rõ tình cảm của mình, không muốn vì vậy mà phá vỡ mối quan hệ với cô.
Cho nên cậu đã mua Yakult cô thích, tự tay nấu đồ ăn, trang trí cho thật đẹp, cho vào hộp cơm, đưa cho cô.
Nhưng cậu lại nhìn thấy cô đi cùng một chàng trai khác ở dưới ký túc xá, cuối cùng nhận túi quà xinh đẹp nam sinh đó đưa cho, mỉm cười ngọt ngào với cậu ta.
Ngay lúc đó, hồ băng mùa đông cũng không lạnh bằng trái tim cậu, hộp đồ ăn được chuẩn bị kỹ càng cuối cùng cũng bị ném vào thùng rác.
Cậu sao lại quên mất bên cạnh Giang Duyệt Hề chưa từng thiếu người tới lấy lòng.
Cậu từ chối lời tỏ tình của cô giống như phá nát thú vui giờ khắc này của cô, Giang Duyệt Hề chắc là ghét cậu lắm.
–
Bên kia, Giang Duyệt Hề cũng không thoải mái như biểu hiện bên ngoài.
Tâm sự của cô bị mẹ phát hiện, bà an ủi: “Mặc dù mẹ cảm thấy con gái mẹ rất ưu tú, nhưng quan hệ giữa người với người, không phải chỉ cần con thích thì đối phương nhất định sẽ đáp lại.”
“Nếu cậu ta thực sự không thích con, điều đó có nghĩa cậu ta không phải là đáp án chính xác của con, con cứ tiếp tục tìm kiếm và chờ đợi là sẽ gặp được thôi.”
Giang Duyệt Hề nghĩ những lời này rất có lý.
Theo quan điểm của một người bạn, Lê Ngôn Chi luôn cưng chiều, chưa từng làm gì có lỗi với cô.
Mắc gì cô phải giận cơ chứ?
Nghĩ theo cách khác, nếu ai đó ép buộc cô phải yêu đương, cô chắc chắn sẽ giận đến mức đánh cho bọn họ một trận tơi bời, Lê Ngôn Chi không cùng cô vạch rõ giới hạn vẫn còn nhân từ với cô chán.
Giang Duyệt Hề giải tỏa suy nghĩ, cố gắng giảng đạo lý với bản thân, cuối cùng cũng nghĩ thông, nhưng tâm trạng vẫn không biến chuyển được.
Cô không phải là người không nói lý lẽ, nhưng bây giờ, cô cũng chẳng hiểu nổi mình đang giận cái gì!
Tiểu Triệu lớp bên cạnh lại đến tìm cô, nhờ cô tặng quà cho bạn cùng phòng, Giang Duyệt Hề biết hai người bọn họ gần đây mập mờ với nhau, nên đồng ý làm cầu nối.
Qua lại thường xuyên, Tiểu Triệu và bạn cùng phòng của cô thành đôi.
Bạn cùng phòng chìm đắm trong tình yêu hiếm thấy giành chút tâm tư quan tâm chuyện của cô: “Cậu với Lê Ngôn Chi gần đây sao rồi?”
Trong lòng Giang Duyệt Hề đã ngột ngạt gần chết, nghĩ gì nói đó, kể lại một đống thứ lộn xộn.
Bạn cùng phòng chỉ ra: “Cái này không phải là cậu đang tức giận, mà là khổ sở đó.”
“Khổ sở?” Gần đây cô rất vui vẻ mà? Ăn uống no say, đi chơi cũng không ít.
“Bởi vì cậu thích cậu ta, nhưng cậu ta lại từ chối không chịu ở bên cậu, cho nên cậu mới khổ sở đó.” Bởi vì khổ sở nên không biết phải nói chuyện với cậu ta thế nào, ở bên cậu ta thế nào, vì thế mới dứt khoát không gửi tin nhắn, không gặp nhau.
Khổ sở…
Cô đang khổ sở sao?
Giang Duyệt Hề mở lịch sử cuộc trò chuyện ở trên cùng ra, thời gian vẫn dừng lại ở một tuần trước, nhìn thấy ngày tháng kia mà nước mắt cô rơi tí tách trên màn hình.
Trong lòng thật chua xót.
Hóa ra đây không phải là tức giận, mà là khổ sở.
*
Nhà họ Lê.
Rèm cửa cản bớt ánh nắng, ánh sáng trong nhà ảm đạm, chỉ có một chiếc máy vi tính đang sáng đèn.
Lê Ngôn Chi thuần thục chuyển tài liệu vào máy tính, hết cái này đến cái khác, cuối cùng mở ra là màn hình đầy các hình ảnh thu nhỏ.
Cậu mải mê nhìn dáng vẻ quen thuộc trên tấm ảnh, in sâu từng nụ cười của cô vào tâm trí, khắc sâu vào xương.
Điện thoại trên bàn vang lên tiếng chuông đặt riêng, đánh thức người đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cánh tay dài duỗi ra, cậu nhấn nút trả lời, bên trong truyền ra giọng nói ngọt ngào của cô gái: “Tớ muốn gặp cậu.”
Chỉ với bốn chữ, Lê Ngôn Chi lập tức tắt album, cầm điện thoại di động chạy ra cửa.
Vừa mở cửa, cả người liền cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu: Giang Duyệt Hề đang ở ngay ngoài cửa?
Điện thoại trong tay vừa cúp máy, Giang Duyệt Hề chớp chớp mắt: Tốc độ Lê Ngôn Chi ra ngoài hình như nhanh quá thì phải? Cô còn tưởng mình phải đợi ngoài cửa thêm mấy phút nữa cơ.
Hai người đang chiến tranh lạnh một tuần đột nhiên gặp nhau, Lê Ngôn Chi càng thêm luống cuống, không biết vì sao Giang Duyệt Hề bỗng xuất hiện ở đây, không biết lúc cô nhìn thấy mình sẽ nói cái gì.
Giang Duyệt Hề ngẩng đầu hỏi: “Nếu như tớ không chủ động đến tìm cậu, cậu định không bao giờ liên lạc với tớ nữa luôn đúng không?”
“…” Đương nhiên không phải, nhưng mỗi lần đi, cậu đều nhìn thấy cô đứng với người khác, cười rạng rỡ, rất vui vẻ.
Giang Duyệt Hề sớm đã quen với sự im lặng không đúng lúc của cậu, bắt đầu sắp xếp lại lời giải thích của mình: “Tớ đã nghĩ kỹ rồi, chuyện lúc trước vốn không phải lỗi của cậu.
Tớ thích cậu, cậu không thích tớ, điều này cũng không có gì sai.”
Cô hiểu lý lẽ nhưng tình cảm khiến cô không cách nào duy trì lý trí.
Vì vậy, cô phải nói với Lê Ngôn Chi: “Nhưng mà anh Ngôn Chi, tớ thích cậu nên không thể làm bạn với cậu nữa.”
Thích.
Tớ thích cậu.
Những chữ này cứ quấn quýt trong đầu Lê Ngôn Chi, sao cậu lại không động lòng cho được?
Nhưng mỗi lần cậu tìm đáp án nơi Giang Duyệt Hề đều nhận được câu “Thích cậu vì luyến tiếc người bạn này.” Mỗi một câu nói của Giang Duyệt Hề đều đang ép cậu đi về phía vực thẳm.
“Không thể làm bạn với tôi, nhất định phải yêu đương với tôi?” Cậu hỏi.
“Không phải.” Giang Duyệt Hề lắc đầu: “Chuyện tình cảm phải được hai bên cam tâm tình nguyện, cậu có thể không đồng ý.
Tớ chỉ muốn nói với cậu biết, tớ không thể ở bên cậu như trước nữa.”
Bởi vì cô đã rung động với Lê Ngôn Chi, không còn thỏa mãn với vị trí bạn bè nữa.
Lê Ngôn Chi chợt cười nhạt: “Không thể ở bên tôi giống như trước, vậy cậu có biết người yêu ở chung với nhau thế nào không?”
Giang Duyệt Hề nhếch môi gật đầu.
Cậu biết, cô chấp nhận hôn môi có lẽ là vì bọn họ đã quá quen thuộc, cho nên Giang Duyệt Hề không bài xích cậu mà thôi, nhưng cái cậu muốn là kiểu tình yêu nam nữ.
“Tôi hôn cậu, cậu có thể chấp nhận được, còn thế này thì sao?” Tay Lê Ngôn Chi rơi trên đầu vai cô, thoáng dùng sức.
“Hửm?”
Trong lúc cô còn đang nghi hoặc, cằm đã bị người nâng lên.
Lê Ngôn Chi một lần nữa cạy môi cô ra, tùy ý xâm chiếm hơi thở trong miệng cô.
Thế tiến công còn mạnh mẽ hơn lần trước, mơ hồ làm môi cô đau nhức, nhưng Lê Ngôn Chi vẫn không chịu buông tha cô.
Bàn tay to từ eo cô dần dịch lên phía trên, quần áo rộng thùng thình xuất hiện những nếp gấp.
Xúc cảm xa lạ khiến toàn thân cô run lẩy bẩy.
Đôi môi bị cắn phá truyền đến cảm giác đau đớn làm cô lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu kháng cự: “Lê Ngôn Chi!”
Thân thể đột nhiên bị một sức lực đẩy mạnh ra, Lê Ngôn Chi không bỏ lỡ ánh mắt hoảng sợ của cô, chỉ không muốn thăm dò xem trong đó ẩn chứa chán ghét hay không.
“Rầm –“
Người nào đó đóng sầm cửa lại.
Lê Ngôn Chi dựa lưng vào tường, từ từ nhắm mắt lại.
Đây là nội tâm bất kham của cậu.
Trong những năm qua, bạn bè của Giang Duyệt Hề không ngừng tăng thêm, nhưng ngoài cậu ra, cô không có một mối quan hệ lâu dài nào với người khác phái, về phương diện này chưa chắc không có cậu cố ý phá hoại.
Cậu khao khát có được, nhưng không thể bắt đầu không rõ ràng với cô, bởi vì Giang Duyệt Hề là người sáng nắng chiều mưa, mà cậu không thể đánh cược được.
Cô nhiều lần bày tỏ tình bạn của mình với cậu, nhưng lại dùng từ “thích”, không biết đối với người đàn ông mơ ước cô mà nói, nó giày vò và dằn vặt đến cỡ nào.
Hành vi vừa rồi có lẽ đã khiến cô sợ hãi.
Có chút hối hận.
Nhưng cậu thực sự không thể chịu nổi sự ngây thơ coi cậu như một người bạn của Giang Duyệt Hề nữa!
Sau sự việc này, mối quan hệ của bọn họ chắc chắn sẽ không thể trở lại như xưa.
“Két –“
Lúc Lê Ngôn Chi còn đang sa sút tinh thần, ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ, cánh cửa đóng chặt lại được người bên ngoài đẩy ra, Lê Ngôn Chi thoáng sững sờ.
Cô gái đóng sầm cửa không biết sao lại lấy can đảm quay lại bên cậu, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước làm người khác phải thương tiếc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, cô gái chỉ vào đôi môi đỏ mọng mềm mại, tủi thân nhìn chằm chằm cậu nói: “Anh Ngôn Chi, đau.”
Trái tim của Lê Ngôn Chi lập tức mềm nhũn đến rối tinh rối mù.