Tuyệt Đối Xâm Chiếm
Chương 2
Ngày hôm sau, Hồ Thiên Quảng đi đến công ty để phỏng vấn, hắn ngàn tưởng vạn tưởng cũng không nghĩ đến người ngồi ở đối diện hắn, ngồi chính giữa ba người quản lí là người đã hại hắn làm cả đêm mộng xuân nhớ đến. Người kia ngồi nghiêm trang ngay ngắn, cho dù nhận ra Hồ Thiên Quảng nhưng cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà là lãnh đạm hỏi hắn mấy vấn đề, bình thường đến không thể bình thường hơn theo hình thức một cuộc phỏng vấn. Hồ Thiên Quảng cũng trả lời hết các câu hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyên chú theo dõi cậu.
Một chút đều không có thay đổi, người như Phương Lâm Phàm có khí chất lạnh như băng làm cho Hồ Thiên Quảng không khỏi hồi tưởng buổi tối đầy nhiệt tình đó. Thật muốn phá bỏ vỏ ngoài lạnh lùng của nam nhân này rồi đặt cậu dưới thân để mình mặc sức dày vò.
Nếu buổi tối đó bởi vì giao dịch mới có thể thượng một nam nhân, thì hôm nay chính bản năng dục vọng của hắn, bản năng dã thú của hắn, cả người mạch máu đều sôi trào, kêu gào nhanh đè nam nhân kia xuống để cho hắn thấy bên dưới ánh mắt lạnh lùng là bản chất dâm đãng của nam nhân.
Nam tinh anh! Tốt – Hồ Thiên Quảng khẽ cười lạnh, thầm nghĩ những cách có thể làm để gỡ bỏ mặt nạ lạnh lẽo mà Lâm Phàm đang đeo trên mặt.
“Giám đốc, thế nào ạ?” Thư ký của Phương Lâm Phàm rụt rè hỏi khi không thấy biểu tình của giám đốc.
“Ân, các anh tự quyết định.” Phương Lâm Phàm thản nhiên trả lời, ý tứ của cậu không tỏ vẻ không muốn dùng Hồ Thiên Quảng nhưng cũng không tỏ vẻ muốn dùng Hồ Thiên Quảng, làm cho hai vị thuộc hạ cứng người không biết nên làm thế nào. Ánh mắt không dấu vết trốn tránh của Hồ Thiên Quảng lúc đầu là khiếp sợ rồi sau đó là tràn ngập dục vọng làm cho Phương Lâm Phàm khẽ rùng mình phải vội vàng quay đi chỗ khác tránh ánh mắt nóng bỏng ấy.
Hai vị thư ký thương lượng trong chốc lát, bèn quyết định trước thử dùng Hồ Thiên Quảng một tháng, nếu không thích hợp thì tiếp tục thay người, rồi thông báo Hồ Thiên Quảng ngày mai có thể đi làm.
Hồ Thiên Quảng trước khi rời đi thì cố ý liếc nhìn Lâm Phàm một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười tà ý làm cho Phương Lâm Phàm thoáng run rẩy, mắt kính hơi mờ đi không thấy được ý gì.
Hồ Thiên Quảng tâm tình tốt, quả nhiên ở bãi đỗ xe tìm được chiếc xe có rèm che của Phương Lâm Phàm, liền ôm ngực dựa lên xe có rèm che, chờ cậu tan tầm. Không lâu sau, Phương Lâm Phàm đi vào bãi đỗ xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hồ Thiên Quảng.
Chỉ có hai người bọn họ trong bãi đỗ xe nhưng lại chìm trong im lặng, Phương Lâm Phàm mở miệng trước nhưng câu nói đầu tiên lại là: “Anh cần bao nhiêu tiền? ”
Hồ Thiên Quảng đối với những lời này có chút ngạc nhiên mờ mịt liền lặp lại: “Tiền?”
“Chẳng lẽ anh không phải vì tiền mà tới sao?” Ngữ khí Phương Lâm Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, lấy ra chi phiếu cùng bút, “Anh cần bao nhiêu vạn? Cầm tiền về thì sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Hồ Thiên Quảng hậu tri hậu giác hiểu được hàm ý trong lời nói, hóa ra tinh anh nam nhân thực sự coi hắn là một công cụ tiết dục. Cần thì gọi đến không cần thì dùng tiền để bịt miệng rồi đuổi hắn đi.
“Dựa vào cái gì!” Hồ Thiên Quảng một phát bắt được bút trên tay Phương Lâm Phàm, kéo cậu đến trước mặt mình, vòng tay qua thắt lưng cậu kéo chặt, giận dữ nói: “Mẹ nó tinh anh nam nhân, quả thật ngay từ đầu lão tử là vì tiền, là một nam nhân cũng cứng rắn đi theo thượng cái mông của cậu, kết quả làm cho lão Nhị* của tôi đối với cậu có cảm tình. Lão Nhị của tôi đối với tiền của cậu thì không hứng thú nhưng với cái mông của cậu thì vô cùng hứng thú ”
Nói xong, cái mũi tiến đến trên mặt Phương Lâm Phàm hít hít, hắn nhớ buổi tối hôm đó không ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ tinh anh nam nhân nhưng hôm nay lại thoang thoảng một mùi hương nam tính. Cái mũi theo gò má trượt lên cặp kính, Hồ Thiên Quảng cố ý thở ra một hơi nhiệt khí làm cặp kính bị phủ một tầng mờ sương trông lung linh biến ảo, càng làm tăng thêm mỹ lệ trên gương mặt của nam nhân. Lúc ấy Hồ Thiên Quảng mới cúi xuống gặm nhấm cái cổ của Phương Lâm Phàm, nhẹ nhàng nói: “Có hứng thú với tôi không?”
Phương Lâm Phàm trên mặt thờ ơ, xuyên thấu qua tầng sương trắng nhìn chăm chú vào mắt Hồ Thiên Quảng, xác nhận hắn là thực muốn bản thân mình chứ không có bất cứ ý tứ dọa dẫm hay, vẫn là tưởng doạ dẫm.
Hồ Thiên Quảng không thể kiên nhẫn, môi hôn lên cái trán trắng tinh, một bàn tay với vào trong quần áo của Lâm Phàm cởi dây lưng còn tay kia thì xoa xoa lưng của Lâm Phàm bàn tay càng lúc càng trượt xuống dưới.
“Sẽ có người……” – Phương Lâm Phàm vừa muốn lên tiếng ngăn cản, đã bị Hồ Thiên Quảng đặt vào trong xe rồi kéo rèm che lại. Quần âu bị kéo đến mông, quần lót cũng bị kéo xuống làm cho chiếc mông trắng nõn bại lộ dưới không khí, ngồi dưới khí lạnh của xe.
“Cậu không cảm thấy có người xuất hiện thì sẽ càng kích thích hơn sao?” – Hồ Thiên Quảng cười cười cởi cúc áo của Phương Lâm Phàm rồi cũng cởi áo sơmi của mình.
Nhẹ nhàng nhấm nháp hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Phương Lâm Phàm rồi trượt xuống đến xương quai xanh. Bờ môi ấm nóng di chuyển xuống phần ngực trắng ngần rồi liếm liếm hai hạt hồng hồng ở trước ngực làm cho Phương Lâm Phàm thở dốc, bờ môi cắn chặt để tiếng rên rỉ không phát ra ngoài. Hồ Thiên Quảng xoa xoa cặp mông tròn trĩnh của Phương Lâm Phàm rồi ngón tay từ từ tiến vào mật động, phát hiện còn hưng phấn hơn bản thân Phương Lâm Phàm. Niêm dịch hơi hơi rỉ ra làm cho hai ngón tay của Hồ Thiên Quảng dễ dàng đi vào. Quần lót bị cởi hẳn ra rồi vứt xuống dưới, tách đôi chân thon dài Hồ Thiên Quảng nhìn thấy tiểu huyệt phía dưới rõ ràng hiện ra bộ dáng đã bị người ta động chạm qua, dược bôi trơn đã được thoa sẵn làm cho Thiên Quảng đờ đẫn. Chính mình suy nghĩ đến cậu ta nhiều như vậy, cậu ta lại dám cùng người đàn ông khác tiêu dao khoái hoạt, Hồ Thiên Quảng bỗng chốc tức giận, vẻ mặt tức giận cắm mạnh ngón tay vào tiểu huyệt của Phương Lâm Phàm làm cho cậu kêu to một tiếng. tiểu huyệt chỉ mới được bôi trơn chứ bên trong không có tinh dịch của nam nhân, không biết thế nào, sự lo lắng trong lòng Hồ Thiên Quảng giảm đi một chút
Đỡ lấy côn thịt của mình, Hồ Thiên Quảng quyết định đem dấu vết của nam nhân khác biến mất, đem chính tinh dịch của mình bắn hết vào trong mật động rồi sau đó cảnh cáo nam nhân tinh anh này, không cho phép cậu ra ra ngoài tìm bất cứ nam nhân nào khác, nếu cậu ta muốn thì sẽ dùng chính bản thân mình phụng bồi.
“Bao cao su… đeo vào…” Phương Lâm Phàm vặn vẹo mông né tránh cảm giác côn thịt sắp đâm vào trong cơ thể, từ trong âu phục lấy ra bao cao su cắn xé mở gói. Đúng lúc ấy Hồ Thiên Quảng cố định chế trụ thắt lưng cậu, đem hai chân Lâm Phàm kéo đến trước ngực mình rồi côn thịt mạnh mẽ tiến vào tiểu huyệt, ma sát mạnh mẽ tràng bích làm cho Phương Lâm phàm suýt nữa thất thanh hét to.
Lấy bao cao su trong tay Lâm Phàm rồi tùy ý vứt trên sàn xe thuận tiện đạp đạp mấy cái, Hồ Thiên Quảng không giảm bớt sự xâm nhập thở mạnh nói “Giám đốc, tôi có phải là người thứ nhất không mang mũ quan hệ với cậu, đúng không? ”
Phương Lâm Phàm không nói gì, cắn chặt môi bắt lấy quần áo Hồ Thiên Quảng, trong cổ họng phát ra tiếng rên giống như thống khổ lại giống như tiếng khóc.
Cố ý ở điểm mẫn cảm dùng sức va chạm, Hồ Thiên Quảng lạnh lẽo nói: “Giám đốc, ngươi nói xem?”
“Không… Là…”
Một loại tức giận nồng đậm dâng lên, Hồ Thiên Quảng rút côn thịt ra, cực đại quy đầu đặt ở huyệt khẩu, vừa không đi vào cũng không đi ra, làm cho tiểu huyệt mở ra mở vào đói khát như bông hoa đang muốn người hung hăng chà đạp, khiến Phương Lâm Phàm không thể kìm nổi đong đưa thắt lưng hướng côn thịt của Thiên Quảng mà ma sát, khát cầu côn thịt thô to mạnh mẽ xâm nhập vào tiểu huyệt đói khát của mình. Phương Lâm Phàm mở cái cúc áo cuối cùng để áo sơmi theo bụng trượt xuống đùi, từ đỉnh đầu đến thắt lưng uốn cong thành một vòng cung tuyệt mĩ, khuôn mặt trắng bệch run rẩy quay lại nhìn Hồ Thiên Quảng, cặp mắt kính đã bị nhiễm sương mù mông lung, đôi môi đỏ mọng mở ra như khẩn cầu, thanh âm kiều mị phát ra.
“Ngươi là……”
“Rốt cuộc phải hay không phải?” Hồ Thiên Quảng tức giận cắm mạnh côn thịt vào tiểu huyệt làm Phương Lâm Phàm cắn mạnh môi ngăn tiếng kêu thống khoái đang chực chờ trong cổ. Côn thịt cắm xuống thấp xuống, hạ bộ để ngay sát mông Phương Lâm Phàm điên cuồng chuyển động, điểm mẫn cảm bị đại quy đầu thô to gân guốc liên tục va chạm làm Phương Lâm Phàm như bị điện giật, phần eo chấn động, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều dâng làm cho Phương Lâm Phàm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà phát ra tiếng kêu.
“Ân. …. Ân…… A…… Thật thoải mái a……”
Chính là Hồ Thiên Quảng vẫn mất hứng, nghĩ lại ngay tại tiểu huyệt này vừa mới bị người nào đó động chạm vào khiến tâm hắn khó chịu. Dừng lại va chạm hắn lại tiếp tục hỏi: “Tôi là người thứ nhất bắn tinh trong mông cậu đúng không?”
Càng hỏi càng thô tục, càng hỏi kẻ khác càng thấy nhục nhã, Phương Lâm Phàm trả lời không được. Cậu không trả lời, Hồ Thiên Quảng liền kẹp lấy núm vú trước ngực cậu kỹ xảo xoa nắn. Đầu núm vú vốn dĩ có màu hồng phấn tươi đẹp, nhưng sau khi bị đầu ngón tay nhu lộng thì sưng lên có màu đỏ tươi. Từng trận khoái cảm ở ngực truyền đến khiến cho Phương Lâm Phàm giãy giụa không dứt phải lấy tay che miệng lại để ngăn những tiếng rên nức nở không truyền ra ngoài.
Hồ Thiên Quảng vừa liếm một bên đầu vú của cậu, vừa nắm một bên đùa bỡn, đồng thời nửa thân dưới luật động chậm rãi, nhìn như cử chỉ ôn nhu, nhưng đối với Phương Lâm Phàm đã thừa nhận qua kịch liệt giao hợp của hắn mà nói lại giống như khổ hình, tính khí chảy ra từng giọt từng giọt dâm dịch, chảy dọc dương vật, thấm ướt hai túi trứng.
“Phải…” Phương Lâm Phàm đầu hàng trước sự tra tấn của Hồ Thiên Quảng.
Hồ Thiên Quảng mừng như điên, nửa mình dưới bắt đầu động mạnh.
Phương Lâm Phàm nằm ở trong xe có rèm che kín, hai chân đã muốn buông ở trước ngực, hai tay che miệng, cánh mông như tuyết trắng không hề trở ngại bị va chạm, côn thịt màu tím hồng một lần lại một lần ra vào tiểu huyệt, tiểu huyệt sưng đỏ có bôi trơn nên càng vang lên những tiếng nước dâm mỹ khiến Hồ Thiên Quảng cực kì kích động, càng thêm dùng sức va chạm để thao chết tiểu huyệt dâm đãng đói khát lúc nào cũng như muốn hút chặt tính khí của hắn.
Va chạm mạnh mẽ làm cho Phương Lâm Phàm dù che miệng lại cũng không thể ngăn cản tiếng kêu dâm đãng thoát ra từ cổ họng mình. Hồ Thiên Quảng rất thích tiếng kêu của cậu, điều này chứng minh mình đã làm cho cậu dục tiên dục tử. Hồ Thiên Quảng kéo hai tay của cậu ra, vừa lòng nghe được tiếng rên rỉ phóng đãng, rất nhanh rút côn thịt ra rồi lại cắm mạnh vào tiểu huyệt, bàn tay xoa nắn tính khí đối phương, khiến cho cậu phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe mà phóng đãng.
“Giám đốc, tôi không thích cái mông cứng rắn của nam nhân, nhưng sau khi chơi qua mông của cậu tôi mới biết thế nào là điên cuồng yêu thích. Mông nam nhân khác làm tôi thấy khó chịu còn mông của cậu lại làm tôi thấy thật sảng khoái.” Hắn vừa nói vừa thở hổn hển, nhiều lần đánh vào điểm mẫn cảm của Phương Lâm Phàm làm phần eo tê dại, khiến cho cậu không rõ rốt cuộc là thống khổ hay là thống khoái, chỉ có thể cảm giác được côn thịt tráng kiện, cùng dục vọng bị chinh phục đến mê loạn.
“Về sau xe của cậu tôi phụ trách, người của cậu tôi cũng phụ trách, mà ngay mông của cậu tôi càng phụ trách, nếu cậu dám để cho nam nhân khác cắm vào trong động của cậu, ở trong động của cậu bắn tinh, tôi liền phế đi hắn, sau đó đem cậu thao đến nỗi cậu không nghĩ đến việc đi tìm nam nhân khác nữa.”
Phương Lâm Phàm bị thao đến độ không nói được ra lời, định lắc đầu lại bị Hồ Thiên Quảng ôm lấy hôn lên khắp mặt rồi đôi môi lại bị bá đạo chiếm lấy. Kính mắt bị tháo xuống, đầu lưỡi của Hồ Thiên Quảng ôn nhu liếm đi giọt nước mắt đang chực trào ra trên khóe mắt “Không dám trả lời thì cắn vào bả vai của ta.”
Vừa dứt lời, Phương Lâm Phàm ôm lấy cổ của hắn cắn vào bờ vai hắn, hung hăng cắn, Hồ Thiên Quảng cười, khẽ vỗ vỗ mông Lâm Phàm, vuốt ve bộ vị kết hợp của hai người, nhìn côn thịt hoàn toàn bị tiểu huyệt nhỏ nhắn kẹp chặt. Đầu ngón tay đi đến phía trước xoa bóp bao tinh hoàn, một trận tê dại khiến cho thân mình Phương Lâm Phàm mềm nhũn.
“Nhanh lên đi…”
Âm thanh kiều mị khác hoàn toàn giọng nói lạnh lùng lúc nãy làm cho cả người Hồ Thiên Quảng nóng lên, nâng mông Phương Lâm Phàm lên mạnh mẽ đâm vào. Thật muốn đem hắn khảm vào trong ngực mang theo mới thỏa mãn. Hồ Thiên Quảng nghĩ.
Khoái triều lên mạnh, Phương Lâm Phàm càng dùng sức cắn, quần còn trên đùi nên cậu không thể gắt gao cuốn lấy Hồ Thiên Quảng. Nhưng ‘may mắn’ thay khí lực Hồ Thiên Quảng cường liệt có thể đem cả người Lâm Phàm ôm chặt mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể cậu.
Cho tới bây giờ chưa gặp qua tính khí lớn như vậy làm cho Lâm Phàm ăn một lần còn muốn ăn nữa, Hồ Thiên Quảng khí lực mạnh đem côn thịt càn quấy trong huyệt khẩu nhỏ hẹp, mạnh mẽ va chạm lên tràng bích khiến Phương Lâm Phàm thoải mái vô cùng. Càng động càng mạnh rồi lại ra sức cắn và chà đạp núm vú sưng đỏ trước ngực Phương Lâm Phàm, nụ cười mãn nguyện khi nhìn người dưới thân mềm nhũn ôm chặt lấy mình, Hồ Thiên Quảng háo sắc lấy hai tay xoa xoa hai cánh mông tuyết trắng của Phương Lâm Phàm rồi bóp mạnh khiến Phương Lâm Phàm giật nảy lên một cái. Tràng bích sớm bị thao đến sưng đỏ giờ run rẩy dị thường, sảng khoái co rút chặt lại. Chỉ có côn thịt đang để tại tràng lộ tiếp tục xâm nhập, quy đầu thật lớn vẫn tiếp tục ma sát điểm mẫn cảm làm cho cơn thủy triều tình ái của Phương Lâm Phàm lên cao đến đỉnh điểm. Phương Lâm Phàm sảng khoái ra sức cắn vào vai Hồ Thiên Quảng cho đến lúc chảy máu. Hồ Thiên Quảng không để ý đến tiểu thương vẫn liên tục đâm chọc đảo ngoáy tiểu huyệt, ‘vô tình’ ma sát những điểm mẫn cảm làm cho Phương Lâm Phàm không thể chịu được nữa, tinh dịch bắn thẳng vào bụng của Hồ Thiên Quảng cho đến giọt cuối cùng.
“Tôi cũng đến.” Hồ Thiên Quảng kích động đâm chọc thật mạnh, một cỗ nhiệt lưu đột nhiên phun ra giống nham thạch nóng chảy, bắn thẳng vào thượng tràng làm cho Phương Lâm Phàm không chịu nổi bắt chặt lấy cánh tay của Hồ Thiên Quảng, cong thắt lưng lên nghênh đón những giọt tinh dịch, nước mắt kích động viền quanh mi làm ướt nhẹp lồng ngực của Hồ Thiên Quảng.
Nhìn thấy gương mặt của người đang chôn trong lòng mình tràn đầy nước mắt, trong lòng Hồ Thiên Quảng cảm thấy cực kì kì quái. Không đợi cho Hồ Thiên Quảng hiểu rõ đó là cảm giác gì, Phương Lâm Phàm dùng sức đẩy hắn ra, hai chân để xuống đất chậm rãi nói: “Ngày mai ngươi sẽ đi làm.”
Ngữ khí lại khôi phục lạnh như băng, đôi mắt sau cặp kính cũng lóe ra ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng không mang theo nửa nụ cười, coi Hồ Thiên Quảng như ngoại nhân đuổi ra khỏi xe.
Hồ Thiên Quảng buồn bực, đá một cước vào xe có rèm che, “Mẹ nó! Rõ ràng chuyện gì đều trải qua, còn bày ra cái mặt như người chết, về sau lão tử mỗi ngày sẽ giết chết tử tinh anh nam nhân cậu!”
……………………….
“Giám đốc, lái xe kia thế nào? Nếu giám đốc cảm thấy không thích hợp, tôi sẽ gọi điện thoại thay người.” Dương trợ lý thấy giám đốc trở về, thật cẩn thận hỏi.
“Hoàn hảo, không cần thay người.” Phương Lâm Phàm lãnh đạm trả lời, Dương trợ lý lúc này mới quay đầu lại làm chuyện của mình.
Chờ hắn đóng cửa lại, Phương Lâm Phàm đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy Hồ Thiên Quảng không mang mũ bảo hiểm cưỡi xe máy chạy như bay ra bãi đỗ xe. Chờ tới khi rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Hồ Thiên Quảng, Lâm Phàm chịu đựng phần eo đau nhức, mở ngăn kéo, lấy ra một cái quần lót sạch sẽ để trong túi âu phục, vội vàng đi vào buồng vệ sinh.
Cởi quần ngồi trên bồn cầu, bên trong tinh dịch thong thả chảy xuống bồn cầu mà quần lót đã sớm ướt đẫm, giữa hai chân lại càng không cần phải nói, đã nhầy nhụa tinh dịch. Dùng giấy vệ sinh lau khô bắp đùi cùng giữa hai chân, thay cái quần lót sạch sẽ, Phương Lâm Phàm bình tĩnh xử lý tốt nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy sai lầm của mình. Cậu không nên tùy tiện mua nam nhân kia để giải quyết nhu cầu sinh lý, cũng không hẳn là nhìn thấy nam nhân kia thì lại nhớ đến buổi tối nồng nhiệt đó.
Chỉ là…
Theo thói quen nâng nâng cặp kính, Phương Lâm Phàm vẫn đang cảm giác được giữa hai chân không sạch sẽ mà dính dính nhớp nháp, làm cậu không cảm thấy thoải mái.
Còn có không nên lần thứ hai không mang bao cao su làm tình, trừ lần đó ra, Hồ Thiên Quảng hẳn là có thể trở thành bạn tình lâu dài. Nếu đã quyết định như vậy, ngày mai phải mệnh lệnh Hồ Thiên Quảng làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, về sau làm tình nhất định phải mang bảo hộ. Cậu không thích cảm giác dính nhớp nháp của tinh dịch.
Nghĩ vậy, Phương Lâm Phàm không tự chủ được đưa tay sờ đến tiểu huyệt phía sau, quần lót ở dưới mông còn lưu lại cảm giác bàn tay to lớn phát nhiệt của Hồ Thiên Quảng bóp chặt, tràng bích non mềm còn chìm đắm trong sự tê dại khi bị tính khí thô to xỏ xuyên qua, tiểu huyệt lại hơi hơi ngứa ngứa, tinh dịch còn sót lại theo huyệt khẩu lại tiếp tục chảy ra làm cho quần lót vừa mới thay lại nhiễm bẩn. Vừa mới được yêu thương quá kịch liệt, cả người vẫn chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng sung sướng do tình ái mang lại nên Phương Lâm Phàm rất khó tập trung vào việc gì. Ngồi xuống ghế một trận đau đớn truyền đến làm cho cậu nhớ đến ở bãi đỗ xe đã diễn ra một trận tình ái nóng bỏng và kịch liệt đến nhường nào. Nam nhân cường tráng đặt ở trên người cậu, hơi thở nóng rát phảng phất ở trên gương mặt của cậu, thân thể mạnh mẽ ở trên người cậu trừu động… làm cho Phương Lâm Phàm kẹp chặt chân, không cho phép chính bản thân mình có bất cứ cảm giác hưng phấn nào nữa
Bắt buộc mình không nhớ đến việc này, Phương Lâm Phàm nhắm mắt lại ngửa đầu lên ghế dựa thư giãn, thân thể thoải mái nhưng tay lại đặt ở đũng quần nhẹ nhàng ma sát nửa thân dưới để xoa dịu tình dục đang dâng lên trong cơ thể mình. Cuối cùng Phương Lâm Phàm ngồi thẳng dậy, nâng cặp kính mắt tập trung tinh thần xem tài liệu, gương mặt trắng nõn sớm lộ ra sắc đỏ tràn ngập dục vọng nhưng đôi mắt vẫn tỏa ra ánh sáng cương quyết của sự nhẫn nại.
…………………………………………
Vén vén ống tay áo, tâm tình Hồ Thiên Quảng cực kì khó chịu. Ngày đầu tiên đi làm bỗng phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện làm cho hắn không thể gặp tinh anh nam nhân. Chờ hắn trở lại công ty thì đã là giữa trưa, tinh anh nam nhân đã đi ra ngoài ăn cơm, mà hắn hiện tại đang mặc âu phục khiến cho cả người hắn rất không thoải mái. Chẳng những tay áo thắt chặt, lại sơ vin chỉnh tề, thắt lưng khó chịu thật là muốn giết hắn. Cởi bớt một cái cúc áo cổ, Hồ Thiên Quảng bưng đồ ăn, tìm kiếm chung quanh hình bóng của tinh anh nam nhân. Rõ ràng nghe Dương trợ lý nói hắn ở nhà ăn ăn cơm, không biết giờ lại trốn ở cái góc nào? – Thiên Quảng lầu bầu
Ở một góc sáng sủa phía đông nam, hắn nhìn thấy một người đang dùng cơm đó chính là Phương Lâm Phàm.
Hồ Thiên Quảng mạnh mẽ sải bước rộng lớn đi đến ngồi xuống đối diện Phương Lâm Phàm, “Giám đốc, một mình cậu ăn cơm à!”
Phương Lâm Phàm ngẩng đầu, “Ân.” Trả lời một tiếng lại cúi đầu ăn cơm.
“Giám đốc chúng ta cũng ăn một mình giống nhau?” Hồ Thiên Quảng tìm kiếm đề tài để có thể nói chuyện.
“Ân.” Như trước lãnh đạm một chữ.
Không đề tài để tán gẫu, Hồ Thiên Quảng cảm thấy không thú vị, chỉ có thể buồn bực trong lòng vội vàng ăn cơm
“Hồ lái xe” Phương Lâm Phàm đột nhiên kêu.
Hồ Thiên Quảng vội vàng nuốt một miệng đồ ăn, lộ ra nụ cười thật lớn, “Đừng khách khí như vậy, người khác thường gọi tôi là Tiểu Hồ, đối với cậu, hy vọng cậu có thể gọi tôi là A Quảng, dù sao chúng ta không phải quan hệ bình thường.”
Phương Lâm Phàm nhíu mày lại nhưng cũng không nhăn mặt, đôi mắt ở dưới cặp kính khẽ chớp một chút “Ở công ty quần áo lao động nhất định phải thống nhất. Âu phục của anh không phù hợp, buổi chiều 2h sẽ có người may đồng phục làm lại bộ âu phục khác cho anh. ”
Nói dứt lời, mặt Phương Lâm Phàm không chút thay đổi bưng đồ ăn lên rời khỏi chỗ ngồi.
Tử tinh anh nam nhân! Thời gian nghỉ ngơi có thể nói chuyện khác không? Chẳng lẽ cậu ta không thấy mọi người trong phòng ăn đều tán gẫu rất vui vẻ, còn hai người bọn họ giống hai cây Mộc Đầu, không có nửa điểm thú vị, làm cho hắn rất rất muốn bức tử cậu ta!
Hồ Thiên Quảng ăn qua loa phần cơm của mình, lấy đũa gạt qua miệng rồi rất nhanh đuổi kịp thang máy dành riêng cho Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm chân trước đi vào thang máy, Hồ Thiên Quảng sau lưng cũng đi theo sau vào thang máy, thân hình cao lớn lập tức chắn tầm mắt của Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm cao 1m72, Hồ Thiên Quảng cao 1m85. Chiều cao chênh lệch có thể thấy rõ ràng, Hồ Thiên Quảng phải cúi đầu mới có thể hôn lên môi của Lâm Phàm. Ở trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Hồ Thiên Quảng không hề cố kỵ hôn Phương Lâm Phàm thật sâu, hai tay bắt đầu tham tiến vào trong âu phục xoa xoa cái lưng trơn láng. Phương Lâm Phàm cũng không lộ vẻ mặt khó chịu, ôm cổ Hồ Thiên Quảng đáp lại nồng nhiệt.
Hồ Thiên Quảng tách chân cậu ra rồi cầm hai tay đặt trên đỉnh đầu, cố ý nhắc nhở: “Giám đốc, nơi này chính là thang máy, vạn nhất có camera thì phải làm sao?”
Phương Lâm Phàm nháy mắt thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn hướng camera bí mật, muốn đẩy Hồ Thiên Quảng ra, nhưng Hồ Thiên Quảng đã chế trụ hai tay của cậu đặt ở trên đỉnh đầu, đôi môi nóng bỏng ở trên mặt của cậu rà đi rà lại rồi lại cúi xuống xương quai xanh xinh đẹp.
Phương Lâm Phàm ngẩng cao mặt, thở phì phò ra lệnh: “Buông ra.”
Hồ Thiên Quảng trừng phạt định cắn lỗ tai của cậu một hơi nhưng lại liếm bên tai khiến cho nó đỏ lên rồi lạnh lùng cự tuyệt: “Không được, tôi muốn hôn từ ngón tay hôn đến mũi chân, nghe giám đốc thét chói tai bắn ra.”
Từ ngón tay ngửi đến mũi chân, chỉ là tưởng tượng hình ảnh kia, lưng Phương Lâm Phàm đã run lên, khoái cảm bỗng nhiên nảy lên, đầu ngón tay phát run, cậu nhắm mắt lại để làm dịu đi chính tâm tình kích động của mình, ngữ khí khôi phục lại sự lạnh lùng: “Hiện tại đang là thời gian làm việc.”
“Thời gian nghỉ trưa là đến 1h, chúng ta còn một tiếng nữa.” Hồ Thiên Quảng nở nụ cười với Lâm Phàm, cởi bỏ nút áo âu phục, một tay vén cao áo sơmi cậu, một tay lên hai tay cậu, cúi đầu hôn lên hai núm vú trước ngực.
“Ngô…” Núm vú bị đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp làm Phương Lâm Phàm kích động nhưng hai mắt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào camera. Cậu có thể tưởng tượng người ngồi trước camera đã chứng kiến sự dâm loạn của cậu, kìm lòng không được nâng ngực lên khéo léo đem núm vú màu đỏ tươi của mình vào vòm mệng ấm áp của nam nhân, trên mặt tràn ngập khát vọng bị nam nhâm mút vào, rên rỉ nói, “Mút ta…”
Tới mức này, cho dù bị người khác nhìn thấy hình ảnh dâm đãng của mình Phương Lâm Phàm cũng không quan tâm, chỉ còn muốn Hồ Thiên Quảng hung hăng giày vò hai đầu vú của cậu. Phương Lâm Phàm nhắm mắt lại cầu xin, chôn cơ thể trên lồng ngực nam nhân. Quả nhiên như cậu mong muốn, Thiên Quảng mút mạnh núm vú mẫn cảm, đem núm vú mút đi mút lại cho đến khi dính đầy thủy quang. Hai đầu vú đứng thẳng ở trên lồng ngực trắng tinh, đỏ tươi dị thường, mà cậu đã buông hai tay ra chủ động vén cao áo sơmi của chính mình, đem núm vú bên kia đang khao khát được yêu thương đưa vào miệng nam nhân, lời rên rỉ bật thốt ra, muốn chảy nước mắt, nửa mình dưới khó nhịn.
“A –” Nam nhân cố ý cắn núm vú một chút, mang theo đau đớn sảng khoái kích thích thần kinh của cậu làm Phương Lâm Phàm thất thanh kêu lên.
Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra, Phương Lâm Phàm thanh tỉnh một ít, lập tức che mặt, sợ hãi không muốn bộ mặt dâm đãng của mình bại lộ ở trước mặt cấp dưới. Chân nhuyễn cơ hồ trượt xuống, nhưng mà thân thể đột nhiên bay lên không, lọt vào lồng ngực rộng lớn. Xung quanh căn bản im ắng không có một người, cảm xúc sợ hãi lại dâng lên không lối thoát, làm cho cậu đem mặt vùi vào trong lòng Hồ Thiên Quảng. Cho đến khi bị ôm đến văn phòng đặt ở trên ghế salon, nước mắt trên mặt mới bất giác rơi xuống.
“Giám đốc, đừng sợ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì cậu cứ đem trách nhiệm đổ hết lên trên đầu của tôi, nói cho bọn họ là tôi ép buộc của cậu.”
Trên gương mặt tuấn tú lại trở về trạng thái lạnh như băng nhưng da mặt bên ngoài vẫn ửng hồng đầy vẻ dâm đãng làm cho Hồ Thiên Quảng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Phương Lâm Phàm, cảm thấy đau lòng lại khó nhịn, cúi người an ủi cậu rồi hôn lên đôi môi của cậu.
Phương Lâm Phàm trầm mặc ngồi dậy, sửa sang lại âu phục cùng đầu tóc, đeo kính mắt rồi ra mở cửa ban công.
Hồ Thiên Quảng ngồi vào sôpha, ngơ ngác nhìn trời hoa bên ngoài. Hắn không biết mình phát điên gì, vừa rồi lại có thể thầm nghĩ im lặng ôm tinh anh nam nhân.
Phiền não xoa xoa mái tóc, Hồ Thiên Quảng lần tìm bao thuốc ở túi rồi đưa lên môi định châm lửa hút nhưng khi nhìn thấy ba chữ “Cấm hút thuốc” hắn lại bỏ xuống vứt thuốc vào trong thùng rác.
Tinh anh nam nhân, lần tới nếu cậu lại khóc chỉ có thể bởi vì tôi làm mà khóc. Chỉ vì tôi dọa mà khóc sẽ khiến cho tôi cảm thấy mình không có khí khái của nam nhân… A a a… Lão tử cảm giác mình bị cậu khiến cho bản thân cảm thấy là lạ!
……………………….
*lão Nhị: là cái ấy ấy của nam nhân í “cười tà” (nói trắng ra là dương vật cho rầu, bày đặt lão Nhị)
Trangki: Truyện này vật vã thật đấy. Đầu H nặng cuối H nhẹ mà còn đến 8 chương thì chương nào cũng H. Chắc trước khi edit xong cái này mình die vì thiếu mãu mũi mất thui.
Tiểu Hi: Chắc không chết được đâu, nếu thiếu máu bảo ta, ta cho ít máu, ta đang thừa máu đây. Làm chỉ thấy chảy nước miếng thôi =)))))))))~. Không chỉ 10 chương toàn H, mà 2 cái PN cũng có 1 cái có H. Há há há há.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!