Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học - Chương 128: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (20)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học


Chương 128: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (20)


Liên Lí vẫn luôn đứng sang một bên, giống như một tấm vải nền, không phát ra âm thanh hay cử động.

Cho nên, Liễu Nghi Thất không phát hiện người kia cũng đi chung, mắt thấy hai người tay trong tay đi vào, nghiến răng phất tay áo một cái, cũng đi theo vào trong.

Khách điếm không lớn, đều được Giang Hạ Niên bao trọn, người trong Võ Lâm Minh thực sự rất thô, ra ngoài còn chung đụng với những người khác, nhìn không nổi mới bao hết toàn bộ khách điếm.

Bước vào sảnh, Mạc Chi Dương đặt gà quay lên bàn: “Đây là cái cuối cùng, cũng may là ta đi sớm, nếu không sẽ không còn.”

“Trên người ngươi còn có tiền sao?” Giang Hạ Niên thấy y mua gà quay, lại còn may xiêm y cho Liên Lí, chỉ sợ số bạc lần trước đưa cho y đã tiêu hết.

Mạc Chi Dương kéo tờ giấy dầu ra, mùi hương thơm phức tản ra: “Đúng vậy, còn năm mươi lượng.”

Thấy hai người nói chuyện vui vẻ, Liễu Nghi Thất nghĩ cách, đi đến quầy lấy một bình rượu và hai ly rượu, tay phải cầm bình rượu, giữa khe hở ngón tay trái kẹp hai cái ly, liền muốn đi đến cái bàn bên kia.

Người này có vẻ không phải là người tốt, Liên Lí tiến lên hai bước cản đường hắn ta.

“Ngươi là ai?” Liễu Nghi Thất nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt đào hoa xếch lên, hừ nhẹ một tiếng: “Mau cút đi, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.”

Liên Lí cũng không để ý tới hắn ta, ỷ mình cao hơn, liền đứng ở trước mặt hắn ta, vươn tay đoạt lấy bình rượu ném xuống đất, vang lên một tiếng.

Bình rượu bạch sứ vỡ tan thành từng mảnh, rượu mơ xanh bên trong cũng văng tung tóe, người không có phúc khí được uống, nhưng gạch lát nền đã được uống ngon lành.

Mọi người bị thanh âm hấp dẫn, quay đầu nhìn hai vị đang giằng co với nhau.

Mạc Chi Dương gói gà quay lại, giấu vào trong ngực, lôi kéo tay Giang Hạ Niên: “Sư huynh, chúng ta về phòng ăn cơm đi, nơi này không an toàn.”

Làm không tốt liền có người đến đây đoạt đùi gà.

“Được.” Giang Hạ Niên nhìn hai người kia, cảm thấy độc dược của Liễu Nghi Thất không có tác dụng gì với Liên Lí, cho nên hắn cũng mặc kệ, kéo Dương Dương lên tầng hai.

Liễu Nghi Thất ngồi xổm xuống, nhìn những vệt nước trên mặt đất, hai tay run lên vì tức giận: Thất Tuyệt Tán mà ta dày công khổ luyện, cứ như vậy mà không còn nữa.

Nhìn ân công rời đi, Liên Lí cũng không để ý tới người còn đang đau khổ ngồi xổm dưới đất, xoay người đi theo lên lầu, đứng ở trước cửa phòng, nghe bên trong có dặn dò gì không.

Lúc này cũng đem Liễu Nghi Thất chọc cho xù lông, đem ly rượu trên tay quăng xuống đất, xắn tay áo đi lên tầng hai, một hai phải đem tên kia, sống sờ sờ tra tấn đến chết mới thôi.

Vừa đi lên cầu thang, liền nhìn thấy người kia đang đứng ở cuối hành lang bên ngoài, hùng hổ đi tới: “Ngươi trả cho ta… Trả rượu cho ta.”

Mạc Chi Dương ở trong phòng, nép vào lòng sư huynh gặm đùi gà, nghe thấy thanh âm muốn trả thù bên ngoài, định đứng dậy liền bị sư huynh đè xuống: “Ta đi xem, nếu không lại xảy ra chuyện.”

“Yên tâm đi, Liên Lí không xảy ra chuyện gì đâu.” Giang Hạ Niên đem người ấn lại vào trong lòng ngực mình, dùng khăn vải lau vết dầu trên khóe miệng y.

Nói như thế làm Mạc Chi Dương không hiểu: “Liên Lí kia có xuất thân gì?”

“Ta đã kêu người điều tra thân thế của Liên Lí, mẫu thân hắn ta vốn là một hoa khôi nổi tiếng ở Xương Bình, sau đó gả cho phụ thân hắn ta, phụ thân hắn ta là một lang trung giang hồ. Nhưng vì mẫu thân là ca kỹ, thanh danh không tốt, từ nhỏ đã bị khinh nhục, nhưng may mắn thay, cha mẹ tốt bụng. Một vị khách cũ trước đây của mẫu thân hắn ta, thừa dịp phụ thân không ở nhà liền xông vào nhà, giáp mặt đem mẫu thân hắn ta đùa bỡn đến chết: “Giang Hạ Niên vừa lau miệng cho y vừa nói.

Mạc Chi Dương nghe hắn nói, đến đùi gà cũng ăn không vô, trong lòng chua xót, tên này thực sự thảm, chẳng trách hắn ta lại làm việc tàn nhẫn như vậy.

“Người kia có chút quan hệ, phụ thân muốn kêu oan cũng không có chỗ đi, cuối cùng đi nước cờ hiểm, muốn đầu độc chết một nhà kia, cuối cùng lại không thành công, sống sờ sờ bị đánh chết, ban đầu hàng xóm muốn giúp đỡ chôn cất phụ thân hắn ta, kẻ sát nhân kia còn đe doạ những người khác không được giúp đỡ hắn ta, trước đó đã cáo trạng, nhưng nhà chỉ có nốn bức tường, kéo thi thể mấy ngày liền gần như bốc mùi, không còn cách nào khác nên mới bán mình chôn cha.”

Giang Hạ Niên giọng nói rất bình tĩnh, giống như chỉ đang kể chuyện xưa, vừa nói vừa xé thịt gà cho Dương Dương.

Rốt cuộc, những gì Giang Hạ Niên trải qua không ít hơn Liên Lí, thậm chí còn hiểm ác hơn.

“Có chút thảm a.” Mạc Chi Dương để đùi gà trong tay xuống, há miệng cắn thịt gà mà hắn đưa qua.

Ai sống cũng không dễ dàng, Mạc Chi Dương cảm thấy không ai đủ tư cách để cảm thông với một người khác, thứ mà người đó nhận được nên là sự khẳng định chứ không phải cảm thông.

Liên Lí quy cũ đứng bên ngoài, thấy thanh y nam tử hùng hổ tiến lại gần, bất động, căn bản không để ý đến hắn ta.

“Ngươi xin lỗi cho ta.” Liễu Nghi Thất dùng tay chỉ vào mũi Liên Lí, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta.

Kết quả, Liên Lí thậm chí không thèm nhìn hắn ta, khoanh tay mà đứng, như thể người hắn ta chỉ không phải mình.

Liễu Nghi Thất bị thái độ này của Liên Lí chọc cho tức giận đến mức hộc máu, nhanh chóng rút tay phải lại, điểm đại huyệt của mình hai cái, đè nén lửa giận: “Giận thì đoản mệnh, tức giận thì đoản mệnh.”

Người trong phòng, Giang Hạ Niên ngồi trên băng ghế bát tiên, Mạc Chi Dương một tay cầm đùi gà, nằm trong lòng ngực hắn, vừa lúc hướng ra cửa.

Nhìn bóng người phản chiếu trên cửa, có thể thấy Liễu Nghi Thất thấp hơn một chút so với Liên Lí.

“Hai người này rất có cảm giác CP.” Hệ thống đột nhiên nói ra một câu.

Mạc Chi Dương gật đầu đồng ý: “Đúng thật, một cao một thấp. Chỉ không biết ai công ai thụ, dù sao cả hai người họ lớn lên đều có ngoại hình kiều mị.”

“Từ kinh nghiệm của cậu mà nói, tôi cảm thấy chiều cao quyết định công thụ, tôi đánh cược một con gà quay, Liên Lí là công.” Hệ thống son sắt nói.

Nghe hệ thống nói như vậy, Mạc Chi Dương cảm thấy cũng đúng: “Vậy ta cũng cược một con gà quay, thanh y nam tử là công, như vậy, nếu mày thắng, tao sẽ có gà quay ăn, nhưng nếu tao thắng, tao cũng sẽ có gà quay ăn.”

Cái tư duy quỷ biện gì thế này, ký chủ này chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Giang Hạ Niên nhìn thấy y ngẩn người, còn cho rằng Dương Dương đang vì người không liên quan này mà khổ sở, ngay lập tức có chút ăn không tiêu, nghiêng mặt y qua, cúi người hôn xuống.

Đột nhiên bị hôn lấy, Mạc Chi Dương bị doạ cho nhảy dựng, còn tưởng rằng hắn muốn cướp gà quay của mình, theo bản năng muốn há mồm cắn xuống đầu lưỡi đang đi vào của hắn.

Sau đó, lúc quay đầu lại, mới nhớ ra rằng bản thân đã đồng ý cho hắn ăn đùi gà, nhưng cả hai chiếc đùi gà đều nằm trong bụng của mình, cho nên cũng không cắn, mặc kệ hắn.

Người trong phòng môi răng giằng co, người ngoài phòng cũng vậy.

“Xin lỗi cho ta, ngươi có nghe không?!” Liễu Nghi Thất thực sự tức giận, kẹp một cây ngân châm tẩm độc giữa khe hở ngón tay.

Liên Lí căn bản không để ý đến hắn ta, cúi đầu im lặng không lên tiếng, mới vừa rồi nhìn thấy được, người này hạ độc trong rượu, hắn ta dùng ngón tay sờ lên miệng bình rượu.

Miệng của bình bạch sứ ban đầu nên sáng bóng mới đúng, nhưng sau khi hắn ta chạm vào liền biến mất, ngược lại hơi giống như bị phủ bởi một lớp bụi.

Cho nên, Liên Lí liền đoán được hắn ta có thể đã bỏ bột độc vào bình rượu, hơn nữa nhìn thấy phương hướng hắn ta đi qua chính là hướng về phía ân công, cái này chắc hẳn cũng là cho y uống, lúc này mới chủ động tiến lên đem bình rượu đánh đổ.

Với tâm tư cẩn thận này của Liên Lí, chẳng trách kiếp trước Giang Hạ Niên đấu không  lại.

Liễu Nghi Thất nhịn không được, chậm rãi giơ tay phải lên, thời điểm định làm gì đó, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm trung khí mười phần của một lão giả .

“Ngươi là ai, tại sao có thể vào đây?”

Ngay khi Liễu Nghi Thất vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Thanh Dương chưởng môn và Chiêu Càn chưởng môn cùng nhau quay lại, sợ hãi rút tay về, thu hồi vẻ mặt hung dữ vừa rồi, cười với Liên Lí: “Ngày mai ta sẽ lại tới tìm ngươi.”

Nói xong quay người rời đi, vênh váo tự đắc như thế, căn bản không để hai vị chưởng môn mắt, đi ngang qua bọn họ.

Nhìn đến cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, Thanh Dương chưởng môn còn tưởng rằng đó là bạn tốt của người này, hình như vị này gọi là Liên Lí, là người được Minh chủ cứu giúp.

Chắp tay sau lưng đi tới, định gõ cửa, nhưng lại bị chặn lại, Thanh Dương chưởng môn nhìn người ngăn mình lại, không nói gì, rút ​​tay về hỏi: “Minh chủ đầu?”

“Ở trong phòng.” Liên Lí không cho ông gõ cửa, ngược lại là tự mình đi gõ cửa: “Ân công, Thanh Dương chưởng môn tới.”

Mạc Chi Dương tránh ra khỏi lòng ngực hắn, trên tay dính đầy dầu, không chút do dự nắm lấy tay áo Giang Hạ Niên lau sạch sẽ, sau đó đi ra mở cửa: “Thanh Dương chưởng môn.”

Nhìn thấy xiêm y bị bôi dính đầy dầu mỡ, Giang Hạ Niên chỉ biết lắc đầu bất lực, nếu đổi sang người khác, hiện tại không chừng đang đi cầu Nại Hà uống canh Mạnh bà, nhưng đó lại là y, một chút tâm tình trách cứ cũng không thể nảy sinh.

Mở cửa, bên ngoài ngoại trừ Thanh Dương chưởng môn còn có Chiêu Càn chưởng môn  phong trần mệt mỏi, xem ra hắn ta đã trở về, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn ta, chỉ sợ đã xảy ra chuyện.

Đột nhiên mất đi tâm tư trêu đùa: “Thế nào?”

“Là chuyện trọng đại, về phòng đi.” Thanh Dương chưởng môn nói, vừa lúc nhìn thấy Giang Ân cũng ở trong đó, vốn muốn tránh mặt hắn, nhưng nghĩ lại, sợ rằng Minh chủ cũng sẽ đem việc này nói cho hắn, cho nên dứt khoát kêu hắn cùng nhau bàn tính.

Nếu hắn thực sự là giáo chủ Kiệt Giáo, vậy vấn đề này chắc chắn cũng sẽ uy hiếp đến hắn, đây là cùng chung địch nhân.

Bốn người cùng nhau thảo luận trong phòng, Liên Lí ngoài chờ, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

Chiêu Càn chưởng môn, lúc này không còn dáng vẻ phong lưu như trước kia nữa, ngược lại nhìn có vẻ nghiêm túc, nhìn thấy đường viền cổ áo đều đầy bụi, e rằng mấy ngày nay đi lại nhiều nơi.

“Có chuyện gì mà nôn nóng vậy?” Mạc Chi Dương vào cửa, ngồi trên ghế,úc này cũng không có tâm tư chơi đùa.

Bốn người mỗi người ngồi một bên, ngồi đầy bàn bát tiên.

“Lần đầu ta biết chuyện này, cũng rất hoảng sợ, cũng sợ mình vội vàng phạm sai lầm nên đã dò hỏi nhiều lần, vì vậy mới mất nhiều thời gian.” Chiêu Càn nói, đưa tay bưng ấm trà.

Có lẽ vì cưỡi ngựa nhiều ngày, hoặc vì sợ hãi khiếp sợ nên tay vẫn cứ run lên, làm thế nào cũng không cầm được.

Mạc Chi Dương nhìn, liền chủ động duỗi tay giúp đỡ, rót một chén trà cho hắn ta: “Không sao, ngươi có thể nói tỉ mỉ.”

“Đổng Thương kia, trong nhà đều không phải là thương nhân lương thiện. Mẫu thân là người có huyết thống Tây Vực, lúc đầu, thật ra không liên tưởng nàng với mặt khác, sau này, một người bạn tốt vô tình nhắc đến diện mạo của nàng có năm phần tương tự Mộc Tát.” Sau khi nói xong lời này, Chiêu Càn chưởng môn mới cúi đầu uống xong trà trong tay.

Sắc mặt Thanh Dương chưởng môn biến đổi, nháy mắt có chút trắng bệt, thì thào cái tên này: “Mộc Tát, làm sao có thể là nàng?”

Cái tên này thực sự xa lạ, Mạc Chi Dương không thể trích xuất bất cứ thông tin gì từ cốt truyện, lại quay đầu nhìn Giang Hạ Niên, vẻ mặt hắn cũng nghiêm nghị, chắc hắn cũng biết.

Tóm lại, chỗ này chỉ mình y không biết?

Vì thế, trộm thò lại gần hỏi: “Mộc Tát là ai?”

————-

Bản dịch này chỉ đăng tại W🅰️#p🅰️d và W0️⃣rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99.
Xin đừng đọc ở những nơi ăn cắp! Nếu tình trạng này diên ra nhiều tôi sẽ đặt pass tất cả các chương sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN