Nghe được những lời này Bạc Tư Ngự sực tỉnh lại, trong lòng thầm mắng: Thằng nhãi ranh này làm ảnh hưởng đến việc ăn thịt của bố nó.
Nhưng vẫn bận tâm thân thể của Dương Dương, đem người bế lên, để cậu khoá ngồi trên đùi mình, một tay bảo vệ bụng, một tay đỡ eo cậu, động tác cũng chậm hơn rất nhiều.
Sau khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Mạc Chi Dương đột nhiên bừng tỉnh theo bản năng sờ sờ bên cạnh, sau khi tiếp xúc với thân nhiệt quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài trời đã tối, đã là nửa đêm.
Mạc Chi Dương vén chăn bông lên phủ thêm áo khoác đứng dậy, đột nhiên không còn buồn ngủ, kéo cửa kính ra đi ra ban công hóng gió.
Ngay khi gió lạnh thổi qua, ngay lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng hắn thật sự đã trở lại.
Cốt truyện không thể chống lại, Mạc Chi Dương đã lĩnh giáo qua, trên thực tế đã làm tốt chuẩn bị hắn sẽ không trở lại, dù sao hắn cũng là người cản đường nhân vật chính.
Vừa nghĩ tới đây, một cái thảm lông phủ lên người từ phía sau, Mạc Chi Dương biết là ai, vì vậy hơi ngả người về phía sau dựa lên người hắn, “Ngôi sao hôm nay thật đẹp.”
Bạc Tư Ngự ngửa đầu nhìn lên bầu trời, như màn đen trong đêm lớn chỗ nào có ngôi sao chứ, nhưng hắn vẫn nói phải, ôm cậu từ phía sau, “Ừm, rất đẹp.”
“Anh… anh làm thế nào mà trở về được?” Khi Mạc Chi Dương hỏi thì nắm chặt tay hắn, dùng sức rất lớn, dường như đang truyền đạt điều gì đó.
Chuyện này nói ra thì rất dài, Bạc Tư Ngự sợ cậu đứng mệt nên liền kéo cậu đến ghế nằm dựa* bên cạnh ngồi xuống, để cậu ngồi trên đùi mình, “Chuyện này có chút dài dòng.”
(*) Cái ghế tựa mà nằm phơi nắng á.
Ngay từ nửa năm đầu, Bạc Tư Ngự đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, những nhân viên quản lý cấp thấp của đế quốc thường xuyên xuất hiện nội gián, vì vậy hắn đã tra xét rất lâu, và tất cả bằng chứng đều chỉ về một hướng, đó chính là Arans.
Để an toàn hắn vẫn tự mình đến nhìn xem và sau khi đến đó mới nhận ra đây chính là cái bẫy của bọn chúng, nhiều nội gián bị điều tra ra như vậy đều là vì để dẫn hắn đến Arans.
Sau khi rơi vào cạm bẫy, người ở vùng đối lập đem hắn nhốt lại, muốn mua chuộc hắn còn đem một Omega đẹp nhất vùng đối lập đưa cho hắn.
Bạc Tư Ngự từ chối, không biết bọn họ đến chỗ nào lấy Anh Điền ra và hứa sẽ đem cả hai Omega đưa cho hắn, nhưng vẫn bị từ chối.
Tiếp theo là vừa đe doạ vừa dụ dỗ, dùng mọi thủ đoạn, thấy hắn dầu muối không ăn người kia liền nói: Qua mấy ngày nữa, hắn không thể không đầu nhập vào bọn họ.
Chuyện này Bạc Tư Ngự không thể hiểu được, nhưng trước khi nó xảy ra, Galileo đã đích thân đưa người đến và bí mật giải cứu hắn và Anh Điền.
“Thực ra tối hôm qua anh đã trở lại nhưng vẫn luôn giữ bí mật. Sau khi xử lý xong một số người, vì quá lo lắng cho em nên đã lặng lẽ quay lại xem thử.” Bạc Tư Ngự sờ bụng cậu, rời đi hơn một tháng mà đã lớn như vậy.
Mạc Chi Dương hiểu tại sao những người đó đột nhiên thề rằng Bạc Tư Ngự nhất định sẽ đầu nhập vào bọn họ, “Anh Điền giả đã từng mua chuộc một người hầu ở phòng bếp, rồi cấy vào trí não của anh những văn kiện liên lạc giả giữa anh và Vùng đối lập.”
Nếu Bạc Tư Ngự bị gán tội thông đồng với địch phản quốc trong nội bộ, vậy hắn sẽ không còn đường lui và chỉ có thể đầu nhập vào bên kia, đây mới là mục đích của bọn họ.
“Thì ra là vậy.” Nói như vậy Bạc Tư Ngự liền hiểu tại sao bọn họ có thể thề thốt nói ra mấy lời đó, “Tin tức anh trở về ngoại trừ hai hoặc ba người điều hành cấp cao, Galileo và em, còn có quản gia ở ngoài thì không có ai biết cả, bây giờ còn chưa thể nói được.”
Mạc Chi Dương không hiểu, “Galileo đã cứu anh và Anh Điền ra, người ở Vùng đối lập hẳn là đã phát hiện ra, anh giữ bí mật cũng không có ý nghĩa gì.”
“Galileo bắt được Anh Điền giả và tìm thấy trên người cô ta một loại thuốc, có thể thay đổi diện mạo cơ thể con người, nhưng tác dụng của loại thuốc này chỉ có ba ngày, bọn họ chính là sử dụng loại thuốc này để thay thế nhiều thành viên trong gia đình cấp cao, thời điểm Galileo cứu chúng ta, lúc đó cũng ném hai người giả vào, bọn họ sẽ không phát hiện ra.” Bạc Tư Ngự lúc trước vẫn luôn điều tra chuyện này.
Nhưng lần nào cũng không có manh mối, lúc đầu còn nghi là có một số người phản quốc gia, nhưng sau khi quan sát phát hiện cũng không có, hiện tại mới hiểu được thật sự không phải bọn họ mà là người nhà của bọn họ.
Những người thay nguyên chủ hầu hết là người đi theo nguyên chủ lâu năm, biết rõ thói quen sinh hoạt và tính tình mới có thể không để người trong nhà phát hiện ra, còn tin tức tố thì trực tiếp tổng hợp thành, rồi phun lên cổ.
Sắp xếp như vậy, ngay cả Bạc Tư Ngự cũng chưa từng nghĩ tới, nếu không phải Anh Điền giả bị điều tra ra, e rằng mọi người đều không biết còn có thể như thế.
Tối hôm qua hắn cùng Galileo cả đêm xử quyết rất nhiều người, phong tỏa tin tức, sợ rút dây động rừng, rốt cuộc không ai biết có bao nhiêu người bị xâm nhập.
Kế hoạch chi tiết như vậy hẳn là đã dự mưu nhiều năm, không ai biết những người ở Vùng đối lập còn chuẩn bị cái gì ở phía sau, không ai biết vì vậy phải cẩn thận hơn.
“Không ai biết anh đã trở lại?” Mạc Chi Dương có chút tức giận, chẳng trách cậu không nhận được tin tức gì hắn lại đột nhiên xuất hiện.
“Đúng vậy, trước khi anh đến cũng đã nhờ quản gia cho tất cả người hầu trong nhà rời đi, nên chỉ có một mình em biết.” Thật ra, Bạc Tư Ngự lẽ ra không nên đến, nhưng hắn thật sự rất nhớ cậu, sau khi rời đi, không có lúc nào là không nhớ tới.
Cốt truyện như thế, nên đi thì vẫn phải đi cho xong, nhân vật chính tuy có hào quang cường đại nhưng ở trước mặt Chủ Thần thì không có gì đáng nói.
Đối với chuyện này, Bạc Tư Ngự cũng chỉ có thể tự trách mình bất cẩn, từ trước đến nay sau khi chế tạo một cái vị diện thì để nó tùy ý phát triển lung tung, trước khi bước vào vị diện này cũng chỉ hỏi thăm Dương Dương về công việc.
Mặt khác không tìm hiểu nhiều, cũng quên mất kết cục của mình, hệ thống cũng là sợ tổn hại đến mạch truyện của nhân vật chính trong vị diện rồi bị hắn trừng phạt, nên chỉ biết chứ không có ngăn cản.
Sự tồn tại của hệ thống được sử dụng để điều khiển và thay đổi hướng đi không hợp lý của một vị diện nào đó, những người được gọi là ký chủ cũng chỉ là một người làm công.
Nhưng có hắn ở đây, Tiêu Nghị tính là cái vai chính gì chứ.
“Thì ra là như vậy.” Mạc Chi Dương gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhéo mặt của hắn, “Anh nói ai đưa cho anh Omega?”
Má trái của Bạc Tư Ngự bị véo đến biến dạng, vội lấy lòng nói: “Không có không có, trong lòng anh chỉ có em, ai tới anh đều không yêu, thật đấy, anh thề!”
Nhìn thấy bộ dáng thề thốt của hắn, Mạc Chi Dương bất đắc dĩ tin tưởng gật đầu, “Có cho anh cũng không dám, vậy có phải bây giờ anh không cho ai biết anh đã trở lại?”
Nói đến đây Bạc Tư Ngự lấy lòng hôn cậu một cái, “Đúng vậy, cho nên… Anh phải cải trang rời đi, Dương Dương hẳn là rất vất vả đi.”
“Còn tốt.” Mạc Chi Dương không than khổ, nhưng những lời than khổ này nói ra ngược lại có vẻ làm ra vẻ, theo sự hiểu biết của cậu về người đàn ông này.
Hắn chắc chắn sẽ hỏi, và Galileo chắc chắn cũng sẽ nói, cậu rơi vào tính cách nhân vật là một người giả vờ mạnh mẽ, khiến người thương tiếc, vậy tại sao lại không làm?
Dương Dương trước đây chưa từng có quầng thâm mắt, bây giờ mắt một mảnh xanh tím, có thể nhìn ra được cậu cũng không sống tốt, những người thân ngu ngốc kia nhất định sẽ làm loạn sau khi biết hắn mất tích.
Thật vất vả, Dương Dương của tôi, Bạc Tư Ngự bế người lên, “Đừng lo lắng, sau này đều có anh.”
“Vâng.” Mạc Chi Dương cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn để cho hắn tùy ý ôm.
Tiêu Nghị đã ở đây ngồi canh rất nhiều ngày, nhưng lần này mọi người trong nhà chính đều ra ngoài, ngược lại thuận tiện cho hắn trực tiếp vào cửa, đi thẳng đến trước phòng ngủ của Cậu mình.
Do dự một lúc liền gõ cửa ba cái, gõ vang cửa, “Mạc Chi Dương, cậu ở đâu?”
Hai người trong phòng bị đánh thức.
Mạc Chi Dương đột nhiên ngồi dậy, đột nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc lên giường, xô đẩy người bên cạnh, “Mau đứng dậy, có người tới!”
Mơ màng bị đẩy đến tỉnh lại, nhìn thấy cậu vội vàng như vậy đột nhiên cũng trở nên bối rối, cuống quít đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, “Không phải nói không có ai sao?”
Ngay sau khi vừa mặc quần vào mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, đây là nhà của mình mà! Ngủ bên cạnh mình cũng là vợ của mình!
Mạc Chi Dương cũng phản ứng lại, không đúng, tại sao hai người bọn họ giống như… Giống như bị bắt gian vậy?
Hai người nhìn nhau mới phát hiện không ổn.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, “Mạc Chi Dương, cậu tỉnh rồi đúng không?”
“Fuck!” Bạc Tư Ngự cởi áo ra, ngồi trở lại trên giường, kéo người vào lòng ngực của mình, thì thầm: “Tại sao nó lại đến tìm em?”
Yo, đây là có ý gì?
Mạc Chi Dương hừ nhẹ một tiếng, vươn tay vặn vẹo eo của hắn, “Vậy thì phải hỏi cháu trai ngoan của anh mới đúng đi?”
“Ssit?” Bạc Tư Ngự hít một ngụm khí lạnh, lấy lòng hôn cậu một cái, “Trách anh, trách anh.”
Trừng hắn một cái, Mạc Chi Dương đỡ bụng muốn xuống giường, “Anh trước tiên trốn đi, em đuổi hắn ta đi, sau đó anh liền rời đi.”
Bạc Tư Ngự thấy cậu muốn xuống giường, theo bản năng ngồi xổm xuống xỏ giày cho cậu, ôm bàn chân bị sưng tấy khi mang thai của cậu, đau lòng xoa xoa, “Vất vả rồi.”
Bản thân hắn luôn muốn có một đứa con, nhưng lại quên mất sẽ mang đến bao nhiêu vất vả cho cậu.
“Vừa rồi động tác của anh thành thạo như vậy, e rằng không phải lần đầu tiên đúng không? Chờ chút nữa sẽ quay về tìm anh tính sổ.” Mạc Chi Dương mang dép lê đi về phía cửa.
Cửa vừa mở liền nhìn thấy cậu đi ra, Tiêu Nghị đột nhiên khự lại, lại nhìn thấy cái bụng to của cậu, hiện tại Cậu sống chết còn chưa rõ, có chút đáng thương, “Mạc Chi Dương, gần đây cậu có khỏe không?”
Mạc Chi Dương đóng cửa lại, cùng hắn ta nói chuyện ở ngoài cửa, “Khá tốt, có chuyện gì sao?”
Cũng có chút tò mò muốn biết bọn họ đang nói gì, Bạc Tư Ngự áp tai vào tấm cửa dựng lỗ tai lên nghe.
“Anh biết trước đây anh đối xử với em không tốt, đó là bởi vì anh tưởng… Tưởng Bạch Dung mới là em, cho nên mới đối xử không tốt với em, rất xin lỗi.” Ngoại trừ nói xin lỗi, Tiêu Nghị không biết nên nói gì khác.
Hiện tại cậu còn đang đỡ bụng, mang đứa nhỏ, một mình rất vất vả.
Trước kia lúc mắng cậu thì rất hùng hổ, bây giờ thế nào lại lật lọng xin lỗi.
Mạc Chi Dương đánh giá nhìn hắn ta, râu ria xồm xoàm cùng với khuôn mặt phờ phạc, ước chừng Bạch Dung cũng không tốt hơn, “Tôi nhận lời xin lỗi của anh, cho nên bây giờ anh có thể đi được chưa?”
“Em, một mình em rất vất vả đúng không, anh có thể thay Cậu chăm sóc em!” Tuy rằng làm vậy rất không phúc hậu, Mạc Chi Dương là một Omega lại còn đang mang thai.
Muốn chống đỡ Bạc gia ước chừng rất khó, coi như đền bù cho cậu, “Anh bảo đảm sẽ đối xử với đứa nhỏ giống như con ruột của mình.”
– ———