“Các người đang làm cái gì?”
Một giọng nói khác vang lên ở lối vào của hành lang, cả ba người đồng thời nhìn sang. Một người đàn ông tóc dài mặc một bộ tây trang màu xanh đậm đang đứng ở lối vào của hành lang.
“A! A là Noãn Dương!” Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hàn Tĩnh Bạch, Trương Tộ đột nhiên đẩy người đàn ông mặc tây trang kia ra, muốn lao về phía thần tượng.
Kết quả sống sờ sờ bị túm lấy cổ áo, Ninh Kiểm lạnh lùng nói: “Anh rõ ràng đang ở đây, tại sao em lại muốn chạy về phía người đàn ông khác.”
Ôi chao!
Lượng tin tức trong câu này rất lớn nha, Mạc Chi Dương nhìn hai người bọn họ, mọi người đều là tài xế già, nhìn thoáng qua liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Làm trò con bò trước mặt bạn học và thần tượng của mình, Trương Tộ bị túm cổ áo không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ bừng vì tức giận, “Ninh Kiểm anh buông em ra! Mau buông ra!”
“Buông em ra để cho em đi tìm người đàn ông khác?” Ninh Kiểm nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông tóc dài kia, mơ mộng muốn đoạt A Tộ với anh ta.
Hàn Tĩnh Bạch còn tức giận hơn so với Ninh Kiểm, tại sao Dương Dương lại để hắn ở trong phòng phát sóng một mình rồi còn lén đi ra gặp riêng một người đàn ông khác, từng bước đi tới.
“Noãn Dương đại đại, Noãn Dương đại đại!” Trương Tộ thấy hắn đang đi về phía này liền hưng phấn không chịu được, giãy dụa muốn lao tới, nhưng đáng tiếc cổ áo lại bị người kéo chặt không thể di chuyển nửa bước.
Đau đầu
Thấy hắn hung hăng tới gần, Mạc Chi Dương theo bản năng nuốt nước miếng.
Làm trò trước mặt hai người, Hàn Tĩnh Bạch còn khá trực tiếp, cúi người đem người vác lên vai rời đi không nói lời nào.
Mạc Chi Dương bị khiêng đi, còn hướng đến toilet cuối hành lang mà đi, ngẩng đầu chỉ vào điện thoại di động, biểu thị hai người đã thêm wx*.
(*)Weichat
“Em còn có tâm tư để ý đến người khác.” Ninh Kiểm kéo người đi về phía cầu thang.
Còn có hai đồng nghiệp đang hút thuốc ở cầu thang, vừa nhìn thấy Ninh Kiểm trong nháy mắt sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ném điếu thuốc, “Ninh tổng!”
Ninh Kiểm: “Cút.”
Nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài, Trương Tộ biết bản thân nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, bị đè ở cầu thang, nhìn vẻ mặt tức giận của người đàn ông, “Có thể, có thể về nhà rồi làm được không?”
“Em nói xem?” Ninh Kiểm cười lạnh kéo cà vạt xuống, trói chặt cả hai tay y.
Mạc Chi Dương bên kia cũng không được tốt lắm, bị ném vào buồng vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu nhìn người đàn ông đang lạnh mặt, trong lòng lập tức xoay tròn mười tám khúc quanh, áp miệng lên bả vai hắn, nước mắt liền bắt đầu rơi, “Huhu, anh vừa làm đau em!”
Ác nhân cáo trạng trước.
Hàn Tĩnh Bạch vốn còn đang tức giận, trong nháy mắt liền cảm thấy đau lòng, cúi đầu kiểm tra, “Bị thương ở đâu?”
Liền nhân cơ hội này vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, áp đôi môi mềm mại lên má hắn, “Em vừa bước ra nhà vệ sinh thì gặp bạn học cũ, một người đàn ông khác hẳn là người yêu của y, vốn dĩ định thêm wx xong liền trở về, em rất nhớ anh, sợ anh sẽ bị người khác bắt mất.”
Dỗ dành một lúc còn đặc biệt ngoan ngoãn cọ cọ vai hắn, làm nũng như một chú mèo con.
Chính là như vậy, Hàn Tĩnh Bạch làm sao còn tức giận nổi nữa, ôm lấy cậu thở dài, “Thật hết cách với em.”
Trương Tộ không có thông minh như Mạc Chi Dương, thực sự bị làm đến ngất xỉu, còn được Ninh Kiểm ôm về.
Đến buổi tối, hai người trò chuyện trên điện thoại di động, Trương Tộ vừa mới tỉnh dậy liền bắt đầu tố khổ: “Thắt lưng của tớ đau quá, toàn thân đều đau quá.”
Nhìn thấy Noãn Dương khiêng cậu đi, Trương Tộ cũng hiểu rõ mối quan hệ của hai người, hơn nữa lúc còn đi học hai người ở chung ký túc xá rất hòa thuận nên cũng không giấu giếm.
“Cậu bị anh ta làm à?” Mạc Chi Dương nằm trên giường, thừa dịp Hàn Tĩnh Bạch đi tắm liền nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Trương Tộ run rẩy trả lời: “Đúng vậy, ở cầu thang, eo đau tay cũng đau.”
Đứa nhỏ này thật đáng thương, Mạc Chi Dương lắc đầu thở dài: “Ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm đi, dù sao cũng là thứ bảy.”
“Tớ có thể bò dậy thì liền đi thôi” Trương Tộ liếc nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình, rưng rưng khóa màn hình rồi đi ngủ.
Hàn Tĩnh Bạch tắm rửa xong liền trở lại, nhìn thấy cậu cầm điện thoại không biết đang cười cái gì, lên giường ôm người vào lòng, “Em cười cái gì vậy?”
“Không có gì, ngày mai em có việc phải đi ra ngoài.” Mạc Chi Dương móc một sợi tóc dài của hắn lên, vòng hai vòng ở đầu ngón tay, “Bây giờ nên làm chuyện gì đó vui vẻ đi!
Giữa trưa không có làm, đoán chừng hắn cũng đang rất nhẫn nhịn.
Cả cái đầu đều bị đẩy ra khỏi giường, Mạc Chi Dương gục đầu xuống, chỉ thấy mái tóc dài tán loạn của Hàn Tĩnh Bạch đổ xuống, mồ hôi trên trán hắn do va chạm mà ngưng tụ thành giọt nước nhỏ xuống người Mạc Chi Dương.
Vẻ mặt lạnh lùng nhuốm màu dục vọng.
Mồ hôi nóng bỏng nhỏ giọt lên làn da, Mạc Chi Dương run lên, vươn tay nắm lấy mái tóc dài của hắn, “Anh, chậm một chút aha ~ được rồi…. thật sâu.”
Nghe vậy, động tác của Hàn Tĩnh Bạch thật sự chậm lại, nhưng mà sau khi phát hiện động tác của hắn chậm lại, chân cậu lại gắt gao ôm chặt lấy eo hắn, “Dương Dương không thành thật, nên mạnh thêm một chút mới đúng.”
Đêm khuya như tiếng hát, tiếng trống bạch bạch bạch vang lên.
Lúc ăn cơm tối, Mạc Chi Dương vênh váo rời đi, Trương Tộ thật cẩn thận chuồn ra ngoài.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, hai mắt Hàn Tĩnh Bạch từ trên màn hình máy tính nâng lên, nhìn chằm chằm vào váng cửa, đặt máy tính xuống.
“Huhu, tớ thật khổ a!” Trương Tộ lần đầu tiên nói như vậy trước mặt người khác, nhưng ngày hôm qua y thực sự bị đè ở cầu thang chỉnh một trận rất thảm.
Thấy y đáng thương như vậy, Mạc Chi Dương rót cho y một chén trà, “Cậu liền không dỗ anh ta?”
Trương Tộ bưng trà lên uống một ngụm, đỏ mặt nói, “Dỗ thế nào? Tớ sẽ không làm đâu, tớ với anh ấy là thanh mai trúc mã, sau đó không hiểu sao lại ở bên nhau, anh ấy rất tốt với tớ, chỉ là không thích tớ tiếp xúc với những người khác, có đôi khi sẽ giống như ngày hôm qua vậy.”
“Vậy cậu có yêu anh ta không? Anh ta có yêu cậu không?” Mạc Chi Dương chống cằm, vẻ mặt Trương Tộ lúc nói đến chuyện này luôn mang theo chút ngượng ngùng, là thích.
Nói đến đây, Trương Tộ rất nghiêm túc gật đầu, “Tớ yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tớ, nhưng có đôi lúc anh ấy tức giận tớ không biết phải làm thế nào.”
Không nghĩ tới lại gặp được một tiểu đáng yêu, Mạc Chi Dương thật sự phải giúp y một phen, “Vậy mời tớ bữa cơm này đi, tớ sẽ dạy cho cậu.”
“Thật không?” Hai mắt Trương Tộ sáng lên.
Hàn Tĩnh Bạch từ trên xe bước xuống, đột nhiên bị người ở phía sau đụng trúng.
“Không có mắt?”
Hàn Tĩnh Bạch liếc mắt nhìn người vừa đụng trúng mình, là cái người hôm qua đứng chung một chỗ với Dương Dương.
Nhìn thấy hắn, Ninh Kiểm cũng cảm thấy rất kỳ quái, “Sao cậu* lại ở đây?” Người này không phải là tác giả dưới trang web của mình à?
(*) Không biết đứa nào già hơn nên tui để hai ng xưng ngang z, lúc nào thấy thêm chi tiết thì sửa sau.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Hàn Tĩnh Bạch biết người này, anh ta là ông chủ của trang web mình tham gia*, trước đây khi ký hợp đồng đã từng gặp mặt một lần.
(*) Bảng QT ghi k rõ lắm, nên chém sương sương, kiểu giống như một cái app viết truyện được ng nào đó tạo ra rồi chúng ta tải về rồi đăng ký tài khoản để viết hay gì gì đó ý.
Ninh Kiểm theo thường lệ kiểm tra, nhìn thấy định vị di động nên mới đến đây, nhưng cũng không nói cho hắn biết, quay người cất bước đi vào nhà hàng.
Thấy anh ta lỗ mãng như vậy, Hàn Tĩnh Bạch ở phía sau dùng tay bấm thần chú trực tiếp cố định người tại chỗ, chỉ thấy anh ta nửa bước cũng khó dời liền thong thả ung dung lướt ngang qua anh ta.
Bàn chân làm thế nào cũng không thể di chuyển, giống như bị cố định tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào.
Hàn Tĩnh Bạch vừa bước vào liền ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua nên rất nhiều người biết đến hắn, và điều quan trọng nhất là hắn lớn lên quá đẹp, với mái tóc dài mang tính biểu tượng.
Một người vừa tài giỏi vừa đẹp trai lại giàu có như vậy làm sao có thể khiến người ta không thích cho được? Ngày hôm qua cũng đã có người tạo ra một siêu thoại: Làm sao gả cho Noãn Dương.
Ngay khi vừa bước vào, hắn mới phát hiện các nam sinh nữ sinh đều cầm điện thoại di động của họ và bắt đầu răng rắc chụp ảnh.
Đây là nhà hàng chuyên nấu mấy món ăn Hồ Nam, trang trí cũng khá tinh tế, Hàn Tĩnh Bạch làm lơ những người khác, đi thẳng vào một góc bên trong.
Đám đông náo động, Mạc Chi Dương nhìn sang liền thấy hắn đang đi về phía mình, “Tớ đi đón người đàn ông của mình đây.” Nói xong liền đứng dậy, lon ton chạy tới với nụ cười trên môi.
“Dương Dương.” Hàn Tĩnh Bạch giang hai tay ra ôm người vào lòng.
Mắt thấy hai người đang ngọt ngọt ngào ngào, đám đông phát ra tiếng thì thầm bàn tán,
“Không phải chứ?” “Bọn họ là quan hệ yêu đương sao?”
“Người này làm sao có thể xứng với Noãn Dương?”
“Đây không phải là một bên tình nguyện đi?”
Làm lơ những tiếng nghị luận của người khác, Mạc Chi Dương dẫn hắn đến bàn của mình, “Này, đây là người đàn ông của tớ, Hàn Tĩnh Bạch.” Những lời này cố ý nói to để mọi người trong nhà hàng đều có thể nghe thấy.
Dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cướp đàn ông với cả thế giới, điều đó tùy thuộc vào bản lĩnh, nếu có thể cướp được đàn ông từ tay bạch liên tôi đây, tôi liền gọi bạn là bố.
Hệ thống đột nhiên lêm tiếng: “Kí chủ, cậu xem tôi còn có cơ hội không?” Thật muốn cho kí chủ gọi mình là bố, hệ thống biết bản thân đang suy nghĩ bậy bạ.
“Ừm.” Hàn Tĩnh Bạch rất thích hành động tuyên thệ chủ quyền của Dương Dương, vì vậy rất phối hợp làm trò trước mặt mọi người, cúi người hôn lên má cậu một cái.
Chỉ để nói cho mọi người biết về mối quan hệ của bọn họ.
Bọn họ thật ngọt ngào, Trương Tộ có chút hâm mộ, không giống A Kiểm, người gì đâu mà hung dữ.
Ba người vừa mới ngồi xuống, lúc Trương Tộ cảm thấy bản thân sắp phải ăn thức ăn cho chó, đột nhiên có bóng người đi tới, vừa quay đầu lại liền phát hiện người tới là A Kiểm, “Anh!”
“Lén lút ra ngoài, khi trở về xem anh làm thế nào dạy dỗ em.” Ninh Kiểm ghé vào lỗ tai y thấp giọng đe doạ, tay cũng siết chặt lấy tay y, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Thanh âm không lớn, nhưng Mạc Chi Dương vẫn có thể nghe thấy, không khỏi vì Trương Tộ mà lắc đầu thở dài, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm điện thoại lên, ngón tay lách cách gõ chữ rồi gửi đi.
Đột nhiên nhận được tin nhắn, Trương Tộ cúi đầu nhìn xuống, vậy mà lại là của Mạc Chi Dương: Cậu nhìn xem tớ làm thế nào, tớ dạy cho cậu, đảm bảo buổi tối khi trở về sẽ không bị lăn lộn.
Trương Tộ nghĩ đến eo của mình, hướng về phía cậu gật gật đầu.
Thoả thuận giữa hai người đã đạt được.
Đồ ăn cũng vừa lúc được dọn lên, món đầu tiên là món cá hầm cải chua, Mạc Chi Dương đưa mắt nhìn về phía Hàn Tĩnh Bạch đang ngồi bên cạnh, đàn ông sẽ ganh đua với nhau, nếu đã như vậy, vậy thì sẽ dạy cho người này một khoá, ngày tháng sau này của Trương Tộ cũng sẽ không quá khổ sở.
Cá vừa bưng lên, Mạc Chi Dương ngược lại đặt đũa xuống, “Em muốn ăn cá.”
“Được.” Hàn Tĩnh Bạch đã được dạy dỗ rất tốt, duỗi tay ra gắp một miếng cá cho cậu.
Đây…. Rõ ràng chính là đang tú ân ái*, Ninh Kiểm cũng gắp cho A Tộ một miếng cá, nhưng giọng nói có chút thô bạo, “Ăn!”
(*) Thể hiện tình cảm.
Trương Tộ bị doạ cho run lên, run rẩy gắp miếng cá kia lên bỏ vào miệng.
Hai đôi tình lữ, phong cách kém nhau quá nhiều.
“Trương Tộ, tớ nhớ rõ lúc còn đi học cậu luôn nói mình thích một người tên là A Kiểm, bây giờ hai người có ở bên nhau không?” Mạc Chi Dương ăn cá xong, ngẩng đầu lên cười hì hì.