Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 95: Anh chớ có chạm vào tai tôi nha! (12)
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lô, nhìn người khác bị lôi vào tới lúc sau cũng không có động tác gì, cho đến khi nhìn thấy đôi tai thỏ kia, hai mắt sáng ngời.
“Ngũ gia, con thỏ đã bắt tới cho ngài.” Trên mặt Đan Tuyền như trút được gánh nặng, mình rốt cuộc, rốt cuộc có thể thoát khỏi ác mộng hai năm, ác mộng do Mạc Chi Dương ban tặng.
Ngũ gia đứng dậy đi tới bên cạnh, nhìn đến thiếu niên nằm trên mặt đất, đôi tai thỏ kia chính là thứ gã ta tâm tâm niệm niệm, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên một nụ cười mãn nguyện: “Tốt lắm, lấy tiền đi.”
“Vâng, vâng Ngũ gia!” Đan Tuyền thả lỏng toàn thân, đi tới hai bước đến cạnh cửa, vừa định mở cửa, đã bị người từ bên ngoài cách cửa đá bay.
Ngũ gia ngồi xổm xuống, vừa định sờ tai thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người cao lớn xông vào, cau mày quát: “Cút ngay!”
Nhìn thấy người trên mặt đất, tim Đàm Tổng như bị người hung hăng đâm một dao, vừa đuổi theo đến đây thì đột nhiên nhận được tin nhắn nặc danh nói người đó ở phòng số mấy, lúc chạy tới liền nhìn thấy con thỏ nhỏ giống như một cái xác, bị kéo vào phòng.
Đàm Tổng không nói gì, hai bước đi tới liền vươn tay đem người đánh ngã, trước tiên đem tức giận trong lòng trút bớt, sau đó khom lưng bế con thỏ nhỏ trên mặt đất lên: “Tại sao, tại sao toàn thân đều là vết thương.”
Người này gã nhận ra, hình như là người đàn ông của Mạc Chi Dương, thấy vậy, Đan Tuyền che lại bả vai bị đạp đau, muốn lẻn ra ngoài, nhưng lại tình cờ đụng phải hai tên bảo tiêu vừa chạy tới.
“Người trong KTV này, đi ra ngoài một tên nào, vậy các người không cần sống.” Đàm Tổng thật sự rất muốn đem hai người đánh chết tại hiện trường, nhưng không được, Dương Dương bị thương.
Đem người xuống trước, chờ Dương Dương tỉnh, lại để cậu xử lý, vội vàng ôm người ra khỏi phòng riêng, trước tiên phải đi khám bác sĩ.
“Tụi mày không muốn sống? Mày có biết tao là ai không?” Ngũ gia rốt cục cũng phản ứng lại, chống đỡ thân hình mập mạp đứng lên, ôm lấy má trái vừa bị người nọ đánh.
Đánh cực dùng sức, hai cái răng đều rụng, máu loãng cùng răng hỗn hợp đều bị nhổ ra: “Phi, tụi mày có tin hay không tao đem tụi mày đánh chết!”
Hai tên bảo tiêu xông vào nhìn nhau, hai người bọn họ vào Tôn gia lâu như vậy, chưa có nghe qua ai dám nói chuyện ngạo mạn như thế.
Không để ý đến tiếng kêu gào của gã ta, tiện tay tìm một mảnh vải bịt miệng lại, lôi người đi.
Không đến bệnh viện, mà về Tôn gia trước, kêu quản gia gọi bác sĩ tư nhân đến.
“Dương Dương, Dương Dương em có nghe thấy không?” Đàm Tổng ở trong xe, vẫn luôn nói chuyện với cậu, nhưng Dương Dương lúc này dường như đã bất tỉnh, ngoại trừ hừ hừ vài tiếng cũng không đáp lại.
Cả người Đàm Tổng căng cứng, vì sợ người xảy ra chuyện, nên chỉ có thể ôm cậu nhưng cũng không dám dùng sức, liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh lên, sau đó lại cố gắng nói chuyện với Dương Dương: “Sao người em lại nóng như vậy? Dương Dương sao mặt em lại đỏ thế này? “
“Hừm ~” Mạc Chi Dương nghe thấy tiếng ong ong ong bên tai, cũng không nghe rõ, nhưng âm thanh rất quen thuộc, mùi vị và nhiệt độ cũng rất quen thuộc, không khỏi nhích lại gần lòng ngực hắn.
Sau khi đến trang viên, bác sĩ tư nhân đã đợi sẵn, làm kiểm tra toàn thân trước: “Không có gì nghiêm trọng, nhưng kỳ động dục của cậu ấy bị thuốc thúc giục, cho nên….”
Bác sĩ tư nhân nói xong, lại nhìn sắc mặt Đàm tiên sinh: “Nhưng cũng có cách khác, sau khi tiêm thuốc an thần, cũng có thể tiêm thêm thuốc ức chế, thuốc này có thể áp chế thời kỳ động dục nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, huống chi một con thỏ trưởng thành.”
“Không cần, anh xử lý miệng vết thương trên người em ấy xong liền có thể rời đi.” Vẻ mặt Đàm Tổng lạnh lùng, có thể thấy hắn đang rất không vui.
Bác sĩ tư nhân cũng không dám nói lời nào, nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Đàm tiên sinh, chỉ có thể chịu đựng áp lực giúp người xử lý vết thương cẩn thận.
Cồn lạnh như băng chạm vào da thịt, kèm theo miệng vết thương nhói lên, Mạc Chi Dương tỉnh táo lại một chút, nhưng ngay khi ý thức rõ ràng, khô nóng trên người cũng bị kích phát: “Hừ ~”
Nghe được âm thanh này, trong lòng bác sĩ cảm thấy có chút lộp bộp, vội vàng xử lý vết thương, trên người cậu có nhiều vết bầm tím mô mềm, bàn tay trái bầm tím, lòng bàn tay bị vẽ ra một vết cắt, băng bó xong, liền vội vã rời đi.
Đau đớn lúc này trở nên cực kỳ mẫn cảm, Mạc Chi Dương vừa khóc vừa muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn, nói không nên lời, chỉ có thể cọ sàng đan, không biết nên làm thế nào mà hừ nhẹ.
Đàm Tổng tiễn bác sĩ đi, đem cửa đóng lại liền nhìn thấy người trên giường, bộ dạng này của Dương Dương khiến ai nhìn thấy cũng phải tức giận.
Chậm rãi bước tới, leo lên giường, vỗ nhẹ vào má cậu: “Dương Dương, em có nghe thấy không?”
“Hả?” Không biết đã xảy ra chuyện gì, Mạc Chi Dương mở mắt ra một khe hở, nhưng thực sự không thể nhìn thấy rõ, dường như có thứ gì đó lạnh lẽo đang cọ vào người mình, theo bản năng dùng tay phải nắm lấy, lạnh lạnh, có thể giảm bớt nhiệt trong cơ thể.
Ánh mắt Đàm Tổng tối sầm lại, rút tay ra dỗ dành: “Dương Dương ngoan.”
Làm thế nào có thể ăn thỏ? Thỏ thỏ đáng yêu như vậy? Tất nhiên muốn ăn rồi!
Còn phải ăn theo nhiều cách khác, thỏ mềm đương nhiên tươi mới ngon miệng, cần đem con thỏ lột sạch sẽ, như vậy mới cho vào miệng, sau đó lật lại.
Lúc này cần phải tránh chỗ bị thương, không làm thỏ bị đau, nếu không người ăn thịt thỏ sẽ cảm thấy đau lòng.
Đem thỏ đặt lên giường, trước tiên phải ăn nơi toả ra mùi hương, đó là nơi mềm và ngọt nhất của thỏ, nhất định phải nếm thử trước, thử nhiều lần, đem hô hấp của con thỏ hấp thụ hết, có lợi cho việc nấu nướng sau này.
Sau khi ăn phần mềm và ngọt nhất của thỏ, khẳng định phải đến món khai vị, món khai vị ngon nhất là đậu phộng, hạt đậu phộng có màu hồng nhạt, nhấm nháp nhiều lần hương vị càng ngon.
Đương nhiên, mặc dù thiên nhiên ban tặng, nhưng mọi người cũng cần có một chút quà đáp lễ, ban cà rốt mà thỏ con muốn ăn, để thỏ con đỡ thèm.
“Dương Dương, em có biết anh là ai không?” Đàm Tổng ngồi xếp bằng trên giường nhìn cậu, nhịn không được đưa tay vén mái tóc ướt đẫm trên trán cậu, lộ ra đôi mắt đẹp.
Mạc Chi Dương hai mắt đờ đẫn, vòng tay qua cổ hắn, ngồi trên đùi hắn, vừa nhìn thấy hắn ánh mắt liền tiêu điểm, liền ấp úng: “Đàm Tổng, là Đàm Tổng.”
Sau khi nói xong, liền nhịn không được mà vặn vẹo eo.
Nghe cậu gọi tên mình, Đàm Tổng vô cùng vui mừng, ôm người đè xuống, để cậu ăn thêm: “Dương Dương, anh xin lỗi đã không thể bảo vệ em thật tốt.”
“Đàm… Tổng, Đàm Tổng.” Mạc Chi Dương lúc này thoạt nhìn ý thức có chút cuồng loạn, không nhớ ra được cái gì: “Đàm Tổng, muốn….”
“Cho em, đều cho em, Dương Dương!”
Một con thỏ ăn cả một đêm, đến khi con thỏ mệt mỏi, không động đậy được nữa mới thả ra, lăn ra ngủ như chết, nhìn hai tai còn đang run rẩy liên tục, thực bất an.
Đàm Tổng luyến tiếc không muốn rời đi, liền ôm người nằm xuống, vỗ nhẹ vào lưng cậu để an ủi.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Mạc Chi Dương mới tỉnh lại, toàn thân nháy mắt căng cứng, sau khi nhận ra người đang ôm mình là hắn, mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ra.
“Có khó chịu không?” Thời điểm cậu căng cứng người Đàm Tổng đã tỉnh lại, hắn cũng không dám ngủ, vỗ vỗ lưng cậu: “Dương Dương không sao, anh ở đây.”
Dựa vào lòng ngực của hắn, Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, em…. Anh đến khi nào?” Sau khi bị kéo vào, bản thân liền mất ý thức, không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Anh thấy có người đưa thông tin nặc danh cho mình, nói số phòng, anh đi tìm thì thấy em bị …. Bị lôi vào, sau đó anh liền xông vào, không sao đâu, gã ta không làm gì em.” Nói đến đây, Đàm Tổng liền cảm thấy tức giận, hắn nên phái người đi theo cậu mới đúng.
Nghe vậy, Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu như bị Ngũ gia tai to mặt béo kia đụng vào, cậu sẽ kinh tởm đến mức tự sát tạ tội.
“Thực xin lỗi, em không nên ra ngoài mà không có tâm phòng bị.” Mạc Chi Dương nói, xoa gương mặt hắn, tên này hẳn là rất lo lắng.
Đàm Tổng nơi nào nỡ trách tội, đều không phải lỗi của cậu, chỉ đưa tay áp lên bàn tay trên mặt mình: “Anh chỉ hận anh không để ý, không bảo vệ được em, em và Tiểu Nhiên đều là những thứ anh muốn bảo vệ, nhưng anh đã bất cẩn.”
Không đúng, Mạc Chi Dương đã tỉnh ngộ, hai người họ không nên tự trách mình hay cảm thấy áy náy, nên giết hay xẻo thì hai người kia phải chịu mới đúng, chịu đựng đau eo ngồi dậy.
Với tay phải đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra thuốc và bật lửa, vừa định đốt một điếu, mới nhìn thấy tay trái đau nhói, nhớ tới đêm qua, thời điểm mình bị đá mấy phát kia.
Biết cậu định làm gì, Đàm Tổng ngồi dậy, giúp cậu châm thuốc: “Có khó chịu chỗ nào không?”
“Trong lòng không thoải mái.” Mạc Chi Dương hút điếu thuốc, cúi đầu cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Từ trước đến nay, cậu làm nhiệm vụ chưa bao giờ bị bắt nạt như thế này, lẽ ra ngay từ đầu nên đem Đan Tuyền đánh liệt, mới không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tựa hồ biết những lời này có ý gì, Đàm Tổng cầm lấy tay điếu thuốc trên tay cậu, tự mình hút một hơi nhưng không nuốt xuống, ghé đến bên tai cậu, khói theo thanh âm chui vào tai: “Anh đã bắt giữ hai người kia lại, em muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, nhìn thấy tay trái bị thương của cậu, nắm lấy đưa tay lên môi mà hôn: “Tối hôm qua anh chịu đựng một bụng lửa, mới không có giết chết bọn họ tại chỗ.”
Mạc Chi Dương đột nhiên cười khẽ, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Không được.” Giết người bằng một phát súng là một cách chết rất hạnh phúc, làm sao có thể để hai người bọn họ dễ chịu như vậy?
“Tất cả đều nghe em, nhưng em phải dưỡng thương cho thật tốt, bọn họ sẽ bị giam giữ cho đến khi nào tay em lành lại.” Nói xong, Đàm Tổng trộm hôn một cái.
Hút thuốc xong, Mạc Chi Dương vẫn cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ trước.
Đàm Tổng có việc phải làm, dỗ người ngủ xong, mặc quần áo vào mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Nhiên đang ngồi cạnh cửa: “Sao con lại ở đây?”
“Đã một ngày rồi con không gặp được anh Dương.” Tiểu Nhiên cúi đầu nhìn con thỏ trong tay mình, cảm thấy ủy khuất, trước đây anh Dương sẽ không như vậy.
“Ngoan.” Đàm Tổng an ủi, đem cửa đóng lại, cúi người bế Tiểu Nhiên lên rồi đi xuống lầu: “Anh Dương của con hôm nay không được khỏe, chúng ta làm phiền cậu ấy, được không? Chờ cậu ấy khỏe hơn, liền chơi cùng con.”
Tiểu Nhiên mặc dù không vui nhưng cũng rất nghe lời: “Được rồi!”
Mạc Chi Dương bị mùi thơm đánh thức, mở mắt ra liền thấy Đàm Tổng ngồi ở bên giường, khuấy tô cháo trên tay đang nóng hầm hập: “Anh đem bọ họ đi đâu rồi?”
“Uống cháo.” Đàm Tổng không lên tiếng quấy loạn cháo thịt trong tay.
Hắn sẽ không băm người ta thành thịt vụn chứ? Mạc Chi Dương trong lòng lộp bộp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!