Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần
Chương 39: Hoa rơi cố ý
Trong ngoài chùa Dĩ Vân, đám đông bắt đầu khởi động. Khi hai người Lâm Vũ xuất hiện ở ngoài chùa thì lập tức dẫn phát một trận xôn xao, mọi người vây quanh bọn họ, tranh nhau thấy phong tư của tuyệt sắc mỹ nhân khó gặp.
Lúc này, một người đã bước lên bậc thềm tiến lên đây, chắp tay vừa làm ấp cất cao giọng nói: “Ta là con của thủ vệ thành Chung Sơn – Vệ Trữ, xin hỏi phương danh của cô nương?”
Lâm Vũ thấy người đó mi thanh mục tú, dáng vẻ đường đường, cách nói năng cử chỉ không có bất kỳ ý dâm loạn, liền cười một tiếng trả lời: “Tiểu nữ tử Lâm Vũ, nhân sĩ kinh thành, đi ngang qua nơi đây đặc đến du lãm một phen.” Nói xong vừa chỉ chỉ người bên cạnh, “Đây là sư huynh của ta Phó Tử Minh.”
Vệ Trữ ôm quyền, “Nguyên lai là bằng hữu từ kinh thành, Phó huynh, Lâm cô nương, hân hạnh gặp! Các ngươi đường xa mà đến, có nếm qua vũ mao tiêm của chúng ta hay không?” Thấy Lâm Vũ lắc đầu, Vệ Trữ cười nói: “Hôm nay chúng ta có duyên gặp lại, ta muốn mời hai vị cùng bơi thành Hàm Trạch, tốt không?”
“Vậy làm phiền Vệ huynh.” Phó Tử Minh nói.
Có Vệ Trữ ở phía trước dẫn đường, Lâm Vũ chỉ cảm thấy người chung quanh dần dần thiếu, cũng thẳng đường rất nhiều. Ba người bọn họ vào Dĩ Vân tự, chỉ thấy trong đại điện có một pho tượng Quan Âm thật lớn ngồi xếp bằng giữa, ánh mắt hơi hơi hướng xuống, một bộ dạng tường hòa nhìn người quỳ lạy phía dưới. Người trong điện rất trật tự từng người tiến lên dâng hương cầu phúc, Lâm Vũ ở trong những người quỳ lạy thấy được bóng lưng Diêu Phương, nhưng ngại quy củ trong chùa, nàng không có tiến lên tiếp đón ân cần thăm hỏi.
Chờ những người đó quỳ xong, ở tăng nhân (nhà sư) chỉ dẫn, bọn họ cũng thắp nhang. Đợi cầu phúc xong đi ra điện thì gặp một tỳ nữ đã ở ngoại chờ. Nàng đi đến trước mặt Phó Tử Minh, đưa ra một cái túi cười nói: “Phó công tử, đây là cô nương nhà ta tặng cho ngươi.” Phó Tử Minh tiếp nhận cái túi kia, còn chưa kịp đáp lời, tỳ nữ kia đã vội vàng rời đi.
Hắn mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy cùng một cái khăn tay thêu hoa, trên tờ giấy viết: “Ta muốn cùng người hiểu nhau, không biết ý người như thế nào? Giờ Thìn ở Phượng Vĩ đình, không gặp người không về.” Nhưng không có đề tên người.
“Chữ rất đẹp!” Lâm Vũ cầm lấy cái khăn tay kia, chỉ thấy góc thêu một đóa hoa đào bốn cánh.
Vệ Trữ thấy thế, cười nói: “Phó huynh rất phúc khí a, này chắc là Diêu gia đại tiểu thư mời, người thành Hàm Trạch đều biết trên khăn tay thêu hoa đào bốn cánh.”
“Nga? Vì sao mỗi người đều biết?” Lâm Vũ ngạc nhiên nói, xem ra người thành Hàm Trạch có thể đi làm đám chó săn tin.
“Lâm cô nương có điều không biết, nữ nhi nhà giàu trong thành Hàm Trạch chỉ cần đến tuổi cập kê, phàm người ở Cầu Hỉ Thước công khai tìm vị hôn phu đều biết dùng khăn tay làm tín vật. Tiền lệ lấy tay khăn làm tín vật cũng là ái phi của hoàng đế Ngô quốc trước kia sử dụng, hậu nhân đều truyền xuống. Khăn tay của các tiểu thư đa dạng khác nhau, nhưng đều theo số mệnh của họ mà công bố. Diêu gia đại tiểu thư là hoa đào bốn cánh, hai vị tiểu thư Nguyên gia theo thứ tự quy tắc là hoa sen và lá trúc.”
Nghe Vệ Trữ giải thích, Phó Tử Minh khẽ cau mày nói: “Sau khi nhận được tín vật có thể không đến hẹn sao?”
“Này không được, nếu ngươi quả thật vô ý, cũng nên đi giải thích.”
Lúc này, lại có một người con gái đi đến trước mặt Phó Tử Minh. Chỉ thấy cả khuôn mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ đưa ra khăn tay ấp úng nói: “Công… Công tử, ta… Ta đối công tử thật là ngưỡng mộ, này… Đây là tín vật của ta.” Lâm Vũ nhịn cười, tránh ra vài bước, nàng không nghĩ tới nữ tử trong thành Hàm Trạch này lớn mật như thế, mặc dù cô nương này không xinh đẹp bằng Diêu Phương, nhưng sắc đẹp có thể ăn được. Nếu Tử Minh có thể ở nơi này gặp được một người thích hợp, nàng có thể toàn thân trở ra rồi, nghĩ đến chỗ này, Lâm Vũ đột nhiên thấy căng thẳng trong lòng.
“Ách….” Phó Tử Minh dừng một chút, “Xin lỗi, cô nương, ta đã có người trong lòng.” Tay hắn để phía sau, không có tiếp nhận khăn tay kia.
Nghe xong trả lời của Phó Tử Minh, cô nương kia cúi đầu không có lên tiếng, bả vai của nàng động đậy khe khẽ, Lâm Vũ có thể cảm giác được nàng đang cường lực đè nén chính mình, một chút nàng liền xoay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng cô nương kia rời đi, Lâm Vũ nói: “Nàng khóc.”
Phó Tử Minh yên lặng không nói gì, Vệ Trữ cũng thở dài một hơi, “Hoa rơi có ý nước chảy vô tình, nhưng nếu đổi lại ta, cũng sẽ làm như vậy giống Phó huynh.”
“Nữ tử là đưa khăn tay, nam tử thì biểu đạt tình cảm ái mộ như thế nào?” Không phải là tặng hoa… chứ, Lâm Vũ thầm nghĩ.
Vệ Trữ cười ha ha, cởi xuống một miếng ngọc đeo trên lưng, “Nam tử thì dùng thứ này làm vật đính ước. Nếu nữ tử kia có ý tiếp xúc với nam tử sẽ thu miếng ngọc này, rồi sau đó sẽ đưa lại một miếng ngọc bội cho đối phương. Như vậy, nam nữ đều cầm ngọc của đối phương, liền xem như định tình.”
Lâm Vũ nghĩ đến trên người mình có chứa một cái ngọc bội có khắc Phượng Hoàng của Tử Minh. Đó là ở trước khi vào hoàng cung, Phó Tử Minh vì đưa thuốc giải “Sinh lợi” mà cho nàng mang theo. Mặc dù thuốc giải đã cho Lan Cơ, nhưng lúc nào nàng cũng đeo nó. Mà nàng ngọc trâm của mẫu thân kiếp trước đưa cho nàng cũng đang trong tay Tử Minh. Nghĩ đến chỗ này, Lâm Vũ chỉ cảm thấy sau tai có chút nóng, không thể nào, có phải khéo vậy không. Nàng nhìn Tử Minh một cái, thấy hắn cũng nhìn mình, Lâm Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn nơi khác.
“Không biết Lâm cô nương, đã có người trong lòng chưai?” Vệ Trữ cầm ngọc bội trong tay, thử thăm dò hỏi.
Lâm Vũ quay sang, thấy bộ dáng nghiêm túc của Vệ Trữ, nàng khẽ gật đầu một cái.
“Ai, sớm biết danh hoa đã có chủ, chỉ hận gặp trễ.” Vệ Trữ cúi đầu nói, “Bất quá, hôm nay có thể kết bạn với nhị vị cũng là duyên phận của Vệ mỗ ta a! Ta mang bọn ngươi đi cầu Hỉ Thước nhìn xem.”
Lâm Vũ mỉm cười, không nghĩ tới Vệ Trữ này còn rất rộng rãi. Hai người đi theo hắn ra sau chùa, liền thấy cầu Hỉ Thước trong truyền thuyết hiện lên trước mắt.
Đây chỉ là một cái cầu, lại bởi vì từng có truyền kỳ chuyện xưa xảy ra mà trở nên thần thánh. Rất nhiều người bước lên đỉnh cầu, học bộ dạng của phi tử Ngô quốc năm đó nghỉ chân nhìn lên, lại không biết có thể cảm giác suy nghĩ trong lòng thiếu nữ xinh đẹp năm đó hay không. Tình cảnh này, Lâm Vũ vừa nghĩ đến mẫu thân kiếp trước, nàng cũng rất thích ở ban công biệt thự nhìn lên.
“Đi, chúng ta đi lên xem một chút.” Vệ Trữ đề nghị.
Lâm Vũ gật gật đầu, đi theo, bởi vì người khá nhiều, Phó Tử Minh chỉ có thể ở phía sau.
Lúc này, bỗng nhiên một đống người từ hai đầu chật chội của cây cầu đi lên, Phó Tử Minh muốn giữ chặt Lâm Vũ, lại bị người bên cạnh gạt đi, chỉ thấy Vệ Trữ phía trước bảo vệ nàng, hét lớn: “Mọi người chen chúc cái gì? Cũng không phải không tới phiên các ngươi! Bị thương người sẽ hỏi các ngươi!”
“Công tử, có người nói tiên nữ trên cầu đến đây, mọi người liền vội vã muốn lên xem.”
“Đúng vậy a, ta ở Dĩ Vân tự nghe người ta nói, chạy nhanh tới.”
Lâm Vũ cúi đầu, dùng ống tay áo che ở nửa bên mặt của mình, những người chen lấn lên cũng không phải thư sinh yếu đuối, nàng không biết võ công, cầu kia nàng cũng không lên, nghĩ biện pháp thoát đi mới là thượng sách.
“Nào có tiên nữ gì? Nói bậy! Các ngươi đi xuống trước cho ta!” Vệ Trữ hét lớn một tiếng, giật mình người chung quanh.
Lúc này, dưới cầu đã có người hô lớn: “Tiên nữ ngay tại phía sau Vệ công tử!”
Mọi người chen chúc, người ở hai đầu cầu lại đi theo lên, Phó Tử Minh cũng bị chen chúc trong đám người, muốn nhướng chân nhảy lên lại không thể. Lâm Vũ dựa lưng vào lan can cầu bên cạnh, phía trước có Vệ Trữ gắt gao bảo vệ, những người khác cũng không thể có ý đồ. Lúc này, Lâm Vũ đột nhiên
Phát giác bả vai của mình bị người nắm, cảm thấy kinh hãi, không phải có người từ dưới cầu vận khinh công tới chứ? Nàng quay sang, chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ ở trước mắt, khóe miệng hắn chứa đựng cười, đáy mắt tiết đầy nhu tình, “Lâm Vũ, ngươi phải nắm chặt ta.” Nói xong một phen nhấc nàng lên, lại đem nàng ôm vào trong ngực, hai chân nhún lên lan can cầu, liền hướng dưới cầu bay đi.
Vệ Trữ đứng ở trên cầu, không có ngăn trở.
Phó Tử Minh nhìn bọn họ tới trên một con thuyền dưới cầu, muốn nhón chân đuổi theo lại bị người chung quanh chen chúc không thể động đậy, đối với mấy dân chúng bình dân này, hắn lại không thể quyền cước đánh đá cũng không thể dụng độc, chỉ phải ngơ ngác nhìn thuyền của bọn họ chèo đi, trên thuyền truyền đến một tiếng hô to: “Phó huynh, sư muội của ngươi ta mượn trước đoạn đường, buổi chiều mang về, xin chớ lo lắng.”
Trong thuyền Lâm Vũ vừa nghe, nhíu mày, khi nào nàng trở thành thứ có thể mượn rồi?
Chỉ nghe hắn nói: “Thành Hàm Trạch này, là chỗ ta ở từ nhỏ, sông núi nơi này không có thế nào một chỗ không quen thuộc. Lâm Vũ, hôm nay ta chỉ muốn mời ngươi bơi thành, có thể không?”
Lâm Vũ thầm nghĩ, nay người nàng đều ở đây rồi, còn có thể nói không được sao? Nàng bị nhốt trên cầu, thuyền của hắn vừa vặn ở dưới cầu, như thế nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nàng hoài nghi bọn người là hắn giựt giây. Vì thế nói: “Dân nữ có thể cùng thuyền với Hàn đại nhân, hết sức vinh hạnh.”
Hàn Dư ngừng lại, “Sao nàng trở nên xa lạ với ta như vậy?” Hít than lại nói, “Lâm Vũ, ngươi bây giờ được chứ?”
“Ta rất khỏe.”
“Độc của ngươi ta đã nghe thấy.” Nói xong hắn lấy ra một viên thuốc, “Đây là ‘Bách Linh đan’, có thể trị bách bệnh. Nếu ngươi có bệnh trạng độc phát, uống nó vào liền có thể giảm bớt.”
Lâm Vũ nhìn hộp thuốc tinh xảo kia, trên có khắc đồ án long phượng. Nàng đối thứ gì có long phượng có chút ngại, rút tay không có tiếp, “Ngươi có nói cho ta biết thứ này ở đâu ra hay không?”
“Này… Ta không thể nói cho ngươi biết.”
“Ngươi không nói, ta cũng không tiếp.” Nàng cũng không muốn lại đến một tín vật đính ước.
Hàn Dư bất đắc dĩ lắc đầu, “Đây là thuốc Ngô quốc hoàng đế trước kia ban cho cha ta. Nếu ngươi không tiếp, chính là khinh thường Hàn Dư ta.” Nói xong kéo tay nàng lại, đem hộp thuốc nhét vào lòng bàn tay nàng.
Thuyền theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, Lâm Vũ nắm hộp thuốc trong lòng bàn tay, nhìn Hàn Dư nói: “Hàn Dư, ngươi tốt với ta, ta thực cảm kích, nhưng ta không thể báo đáp. Hai chúng ta, là không có khả năng cùng một chỗ.”
“Ta biết.” Hàn Dư kích động cầm tay nàng, “Nhưng nghĩ đến ngươi phải trở thành phi tử của hắn, ta liền. ..”
Lâm Vũ nhìn hắn muốn nói lại thôi, trong lòng thầm than, nàng cũng không trở thành phi tử của Tào Thịnh, tuy rằng nàng có áy náy đối với hắn, tuy rằng hồi tưởng lại thời gian ở chung của bọn họ sẽ làm nàng cảm giác được một tia ngọt ngào, nhưng nàng không thể nhẫn nhịn cuộc sống cùng những mỹ nhân khác chung một chồng, cũng không muốn trở lại trong hoàng cung kia.
Đối với Hàn Dư, nàng chỉ có thể nói câu thật có lỗi, tình yêu của hắn nàng cũng không gánh vác nổi. Hắn gánh vác nhiều lắm, hắn sẽ không vì yêu mà buông tha cho hắn nguyện trung thành triều đình.
Hàn Dư hít sâu một hơi, đem lời vừa muốn ra miệng đè ép xuống, hắn riêng từ kinh thành gấp trở về, là muốn giáp mặt lên tiếng hỏi rõ Lâm Vũ, nếu hôm nay câu trả lời của nàng không phải cự tuyệt, vậy hắn có lẽ sẽ nghĩa bất dung từ đem nàng mang đi. Nhưng kỳ vọng của phụ thân, sứ mệnh của gia tộc hắn có thể thả xuống được sao? Hắn không biết, nhưng hắn có một ý nghĩ, chỉ muốn gặp lại nàng, thái độ của nàng sẽ ảnh hưởng quyết định của hắn.
Hắn thật sâu nhìn Lâm Vũ, muốn đem bộ dáng nàng khắc sâu vào trong lòng. Rồi sau đó xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ thuyền, “Lâm Vũ, hôm nay ta mang ngươi bơi thành, có lẽ là một lần cuối cùng ở chung với ngươi. Sau khi quay về kinh, ta sẽ phụng phụ mạng cưới vợ.”
Từng mảnh phấn hồng rơi vào trên sông xanh thẳm, nước chảy bèo trôi.
Hắn quyết định bỏ qua, nàng hẳn là cảm thấy thoải mái, vì sao trong lòng dâng lên một ưu thương nhàn nhạt? Nhìn đàn cổ bày biện trên thuyền, nàng ôn nhu nói: “Hôm nay từ biệt với người, không biết còn có thể gặp lại hay không. Ân tình của người đối Lâm Vũ, Lâm Vũ không nghĩ đến báo, nhưng chắc chắn khắc trong tâm khảm. Hôm nay, xin để cho Lâm Vũ vì người hiến mấy khúc, lấy làm lưu niệm.”
Hàn Dư đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy nàng, lên tiếng gọi: “Lâm……”
Một cái thuyền nhỏ xuôi xuống dòng, trên thuyền thỉnh thoảng truyền đến từng trận tiếng ca giống như tiếng trời, chỉ là tiếng ca kia lộ ra một loại tình cảm ưu thương, cùng với tiếng đàn sầu bi nhàn nhạt đổ xuống, khiến người nghe trên bờ muốn nhảy xuống nước tự tử.
Ở một chỗ khác trong thành, trong Phưỡng Vĩ đình, Diêu Phương yên lặng nhìn bóng lưng Phó Tử Minh rời đi, thở dài: “Gặp lại tranh giành như không thấy, có tình gì giống như vô tình. Lục hoàng tử, ta và ngươi cuối cùng vô phận sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!