Tuyệt Sắc Vương Phi Ẩn Tài
Chương 10: Nữ nhi đã trở về
Phủ Đại tướng quân…
“Chúng mừng, chúc mừng…”
” Đa tạ, đa tạ…”
” Mời vào, mời vào”
“v.v….”
Sáng sớm, phủ Đại tướng quân vô cùng nhộn nhịp, không khí tươi vui. Người người với bao nụ cười giả dối. Trên dưới phủ đều thật trọng, e dè.
“Aiya, Diệp phu nhân ( Nhan Tiêu Yên) sao mà sắc mặt kém vậy?”
Sau hậu viện, tiếng cười duyện dáng, nhỏ nhẹ đầy ẩn ý không ngừng vang lên. Mà giọng nói kiêu căng đầy mỉa mai là một trong số đó.
” Đúng vậy a~~ Diệp phu nhân hôm này là sinh thần của phu nhân tỷ đó. Tỷ nên cười nhiều một chút, nếu để lệnh thiên kim nhìn thấy thì sẽ không vui đâu~~” Tiếng cười cười cười phụ họa vang lên. Đồng thời có vài ánh mắt không mấy thiện chí cũng hướng về Nhan Tiêu Yên.
Mọi người đều đang trông chờ, chờ Nhan Tiêu Yên tức giận lên, làm nền cho sự dịu dàng hòa nhã của họ. Nhưng Nhan Tiêu Yên lại cười nhẹ, khuôn mặt không mấy quan tâm:” Đa tạ nhị vị phu nhân quan tâm”
Nhan Tiêu Yên nhìn họ, sao bà lại không biết sự dối trá sau những lời nói, những nụ cười nhã nhặn đó. Như thường thì bà sẽ khinh thường mà đáp trả bằng những lời thẳng thắn không nể mặt ai. Nhưng tâm trí bà giờ đây chỉ có nghĩ về câu nói được viết trong tờ giấy đó: Sinh thần người, đợi con!
Một giọng nói nhu mì vang lên:” Đúng vậy a~ Hôm nay chắc sẽ trở về thôi. Không chừng còn mang theo một “món quà” lớn nữa đó”
Đó là một thiếu nữ khoảng 15,16. Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt sắc bén lại có chút ma mị. Nàng ta khoác lên mình bộ đồ váy đỏ rực tăng thêm vẻ yêu mị và ngạo mạn.
Nhan Tiêu Yên nhíu mày, khuân mặt không vui. Bà nhận ra nàng ta, Liêu Quan Vỹ cháu gái yêu quý của Hoàng hậu, rất được lòng Hoàng hậu. Nàng ta vì được sự sủng ái của Hoàng hậu mà trở nên kiêu căng. Đến cả trưởng bối như bà mà cùng dám khinh thường!
Còn “món quà” mà nàng ta nói có lẽ chắc ai cũng hiểu. 6 năm trước, vị tiểu thư duy nhất của Đại tướng quân Diệp Khung Hải được ban hôn ước với Hàn vương. Ấy mà mấy ngày sau liền mất tích! Không ai biết chuyện gì sảy ra. Nhiều người đồn rằng vị tiểu thư này đào hôn. Và rồi nhiều câu chuyện cẩu huyết do thiên hạ bày ra mà đàm luận.
“Phu nhân, tướng quân bảo người cùng các vị phu nhân tiểu thư đến tiền viện”
—————————-
Tiền viện…
“Mẫu thân”
Diệp Lam Lăng cùng Diệp Lam Kiệt bước tới quan tâm hỏi han Nhan Tiêu Yên. Sáng nay, hai người vội vã bận rộn cùng với Diệp Khung Hải chỉ đạo, sắp xếp cho ngày hôm nay.
Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ là vì sinh thần của Nhan Tiêu Yên nên mới làm to như thế này, nhưng chỉ có phu thê Nhan Tiêu Yên cùng hai nhi tử mới hiểu rõ. Họ đang chào đón, chào đón vị tiểu thư duy thất của phủ Đại tướng quân trở về.
Nhan Tiêu Yên hỉ ập ừ trả lời, còn ánh mắt thì lại không ngừng đảo quanh, mong chờ một bóng hình. Ánh mắt kích động, ngấp ngáp. Nhìn hai huynh đệ Diệp Lam Lăng, bà nhỏ giọng:” Nàng… nàng đâu?”
Huynh đệ Diệp Lam Lăng nhìn nhau, đầu lắc nhẹ. Tâm trạng kích động của Nhan Tiêu Yên liền chìn xuống, thay vào đó là sự thất vọng.
“Tiêu Yên”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên, tiếp đó là một bàn tay to lớn đặt lên bờ vai gầy của Nhan Tiêu Yên, đó là Diệp Khung Hải.
Nhan Tiêu Yên quay đầu lại, khi nhìn thấy mấy người đằng sau Diệp Khung Hải liền nhíu lại đôi mày, sự thay đổi này rất khó phát hiện.
“Phong vương và Hàn vương đích thân đến đây quả thật khiến Nhan Tiêu Yên ta thấy thật vinh hạnh”
Mặc dù nói như vậy nhưng khuôn mặt Nhan Tiêu Yên không tỏ vẻ gì. Nụ cười đạm bạc như không trái người hoàn toàn với lời nói. Ánh mắt cảnh gác được che dấu.
Đằng sau Diệp Khung Hải đó chính là vị hoàng tử đứng thứ ba trong hoàng thất Tây Thương, cũng là vị hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra – Thương Liệt Phong, còn được gọi là Phong vương gia. Hắn ta có một đôi mắt sắc bén mà mị hoặc đến đào hoa. Mà dã tâm không hề che dấu được bọc bởi đôi mắt đó.
Đứng bên cạnh hắn ta là Hàn vương – Thương Hàn Quân. Là người Diệp Tử Ly được ban hôn ước, vị hoàng tử thứ tư trong hoàng thất. Mấy lần tham gia yến hội trong cung, Nhan Tiêu Yên đã gặp qua hắn vài lần. Để lại cho bà ấn tượng rất sâu. Một người có khí chất của một vị quân vương, khuôn mặt mày rậm, môi bạc mỏng, nhất là ánh mắt cuốn hút như trời đêm.
Đằng sau hai người là vài thị vệ. Đứng gần với Thương Hàn Quân nhất chính là vị ” mĩ nam sủng” thường được thiên hạ đồn đại. Tiếp đó mới đến 2 thị vệ thân cận của hắn.
“Biểu ca!” Một giọng nói kích động vang lên bất ngờ, tiếp đó là hình dáng nhỏ bé của Liêu Quan Vỹ chạy đến. Khuôn mặt nàng ta giờ đây bớt phần ngạo mạn, thêm phần e thẹn.
“Biểu muội” Thương Liệt Phong cười cười xoa đầu nàng ta, vẻ mặt cưng chiều nhưng ánh mắt không mấy giao động. Còn Liêu Quan Vỹ thì lại bị hành động này của hắn làm cho mê mẩn, ánh mắt nhìn hắn ngập tràn si mê.
Khi ánh mắt nàng ta vô tình nhìn thấy Thương Hàn Quân bên cạnh, khuôn mặt liền hiện lên ít vẻ ghê tởm cùng khinh bỉ, giọng nàng ta ngọt đến nỗi khiến người ta thấy buồn nôn:”Hàn vương cũng đến đây sao? Quan Vỹ còn tưởng Hàn vương ở lại phủ để ” hưởng thụ” chứ~ Diệp tiểu thư mà biết thì dù đang “khó khắn” đến mấy thì sẽ không ngại mà trở về đâu~”
” Đa tạ vị tiểu thư này đã quan tâm, Diệp Tử Ly ta đây sống rất tốt.”
Giọng nói tinh nghịch từ xa vọng tới, tiếp đó là hình dáng của bốn nữ tử, đằng sau là một hắc y nam nhân bê trên tay ba chiếc hộp, đằng sau lưng còn đeo một chiếc hộp dài, bên hông đeo một thanh kiếm. Nhìn một chữ thảm!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!