Tuyệt Thế Dược Thần - Chương 182: Coi như là ta giết, thì thế nào?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Tuyệt Thế Dược Thần


Chương 182: Coi như là ta giết, thì thế nào?


Xác xuất sáu phần để đột phá!

Hô Duyên Dũng nhìn Diệp Viễn, trong đầu có một khoảng trắng.

Hạnh phúc đến quá đột ngột! 

Hô Duyên Dũng trước giờ không hề hoài nghi bản thân có thể đột phá thành Ngưng Tinh Cảnh, nhưng đó là việc của ít nhất hai mươi năm sau!

Nhưng nay Diệp Viễn lại đem đến cho hắn một niềm vui lớn đến như vậy, Hô Duyên Dũng thật sự là có chút không dám tin.

Đan dược có thể nâng cao sáu phần xác xuất để đột phá Ngưng Tinh Cảnh, điều này quá là phi thường. 

“Lúc đầu con nghĩ rằng phải mất một ít thời gian để thu thập đủ dược liệu để bào chế Ngưng Tinh Đan, nhưng không ngờ chuyến đi rừng rậm vô biên lần này, lại vô ý thu thập được dược liệu chính để bào chế Ngưng Tinh Đan, nên tiện thể bào chế luôn. Hô Duyên Dũng lão sư là ân nhân cứu mạng của con, sao con lại dám lấy chuyện này ra để đùa được cơ chứ?” Diệp Viễn cười nói.

“Nhưng mà… tuy đan dược này là đan dược cấp hai, nhưng ngay cả đan sư cao cấp e là cũng khó mà bào chế ra được? Chẳng lẽ nói thực lực của con hiện giờ đã vượt qua cả Đan Sư cao cấp rồi sao?” Hô Duyên Dũng đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó? Kinh ngạc nói.

Kì thực là do Hô Duyên Dũng suy nghĩ nhiều quá thôi! Đan sư cao cấp muốn bào chế ra Ngưng Tinh Đan vốn dĩ là một việc không thể nào! 

Đừng nói là đan sư cao cấp, cho dù là đại đan sư cao cấp đi nữa cũng không thể nào bào chế ra Ngưng Tinh Đan!

Bào chế Ngưng Tinh Đan rất phức tạp, Đại đan sư ở Tần quốc vốn dĩ không thể hiểu được. Cho dù đưa dược liệu đã điều phối xong rồi cho họ bào chế, họ cũng không thể nào bào chế ra được.

“Cũng gần vậy! Bào chế đan dược bậc hai đối với con mà nói, đã không còn khó khăn gì nữa.” Diệp Viễn nói, 

Hắn chẳng phải là đang khoe mẽ gì, chỉ là đang nói ra sự thật.

Hồn lực của Diệp Viễn đã đạt đến trình độ của Đan Sư trung cấp rồi, phối hợp với Âm Dương Phân Lưu Thuật loại thủ pháp bào chế vượt giới này, bào chế đan dược bậc hai đối với hắn mà nói không còn là vấn đề gì to tát nữa.

Hô Duyên Dũng bất giác giật miệng một cái, tên tiểu này đúng là một kì tài. 

Mới có Linh Dịch tầng hai, lại dám nói đan dược bậc hai chẳng có gì khó cả. Không biết Viện trưởng khi nghe những lời này rồi sẽ có suy nghĩ như thế nào?

Hô Duyên Dũng nhẹ nhàng đón lấy bình dược của Diệp Viễn, người bắt đầu trầm ngâm.

Nhưng với vẻ run rẩy từ trên cơ thể của hắn, có thể nhận ra được lúc này hắn kích động đến mức nào! 

Diệp Viễn cũng không thúc giục, chỉ lặng lặng chờ đợi Hô Duyên Dũng bình tĩnh trở lại, hắn cũng biết rằng Ngưng Tinh Đan có ý nghĩa lớn đến cỡ nào với Hô Duyên Dũng.

Một hồi sau, Hô Duyên Dũng mới có thể hít sâu một cái, đem chiếc dược bình trả lại cho Diệp Viễn, nói: “Diệp Viễn, đan dược này hay là con cứ cầm về đi!”

Diệp Viễn ngớ người, có chút không hiểu: “Hô Duyên lão sư phụ chẳng lẽ người không tin tưởng con sao?” 

Hô Duyên Dũng vẫy vẫy tay nói: “Lão sư sao lại không tin con được cơ chứ? Chỉ là đan dược này quá quý hiếm, ta không thể nhận. Ta nghĩ với tốc độ tiến bộ của con hiện giờ, đột phá đến Linh Dịch tầng chín cũng chỉ là thời gian của một năm thôi? Đan dược này con vẫn là để lại cho bản thân mình đi! So với ta con cần nó hơn!”

Diệp Viễn không ngờ Hô Duyên Dũng lại nói ra những lời này, trong lòng cảm động vô cùng.

Đối với võ giả ở Thần vực mà nói, Ngưng Tinh Cảnh có lẽ chẳng là gì cả. Nhưng Diệp Viễn ở Tần quốc lâu như vậy, hoàn toàn hiểu rằng Ngưng Tinh Cảnh đối với võ giả Linh Dịch Cảnh mà nói có ý nghĩa như thế nào? 

Nhưng mà không ngờ Hô Duyên Dũng vì Diệp Viễn lại nguyện ý từ bỏ cơ hội trở thành võ giả Ngưng Tinh Cảnh.

Cái này phải cần đến nghị lực lớn đến mức nào, mới có thể chống chọi được với sức mê hoặc của việc đột phá thành Ngưng Tinh Cảnh.

Diệp Viễn lại đem dược bình trả lại cho Hô Duyên Dũng, cười nói: “Hô Duyên lão sư phụ suy nghĩ nhiều quá rồi, Ngưng Tinh Đan này không hề quý hiếm như những gì người nghĩ, muốn bao nhiêu con có bấy nhiêu.” 

“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Diệp Viễn, con không phải là muốn ta nhận viên đan dược này, mà cố tình nói như vậy chứ?” Hô Duyên Dũng không tin nói.

Diệp Viễn bất lực, đành móc ra thêm hai bình đan dược nữa, đan dược trong bình dĩ nhiên là Ngưng Tinh Đan, Hô Duyên Dũng kinh ngạc đến nỗi không thể ngậm miệng lại được.

Loại đan dược quý hiếm như thế, cũng có thể bào chế ra nhiều vậy sao? 

Khả năng của tên tiểu tử này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Thôi được, nếu đã vậy thì ta nhận vậy. Nhưng mà, Ngưng Tinh Đan này quá quý hiếm, nên con phải cất giữ thật kỹ, đừng để người khác biết được!”

Hô Duyên Dũng cũng không phải là một người già mồm, Diệp Viễn đã nói như vậy rồi, hắn tự nhiên cũng không muốn từ chối nữa, ngược lại còn dặn dò Diệp Viễn. 

“Điều này là tất nhiên.”

Hô Duyên Dũng cẩn thận đem cất Ngưng Tinh Đan xong, mới hỏi tiếp Diệp Viễn: “Nếu còn đã con về rồi, còn Tô Nhất Sơn đâu?”

“Chết rồi!” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói. 

Hô Duyên Dũng cũng không cảm thấy có gì bất ngờ quá, nhưng mà hắn cũng có thể đoán ra được Diệp Viễn chuyến này đi rừng rậm vô biên, e là cũng chẳng phải sóng yên biển lặng gì?

“Con về rồi thì tốt, những cái khác không cần bận tâm. Viện trưởng đã về rồi, con cùng ta đến gặp ngài ấy, ngài ấy đối với con cũng rất xem trọng.” Hô Duyên Dũng nói.

“Ừm, điều này là dĩ nhiên.” 

Diệp Viễn không hề từ chối, suy cho cùng Hô Duyên Dũng vì muốn bảo vệ cho hắn đã cầu xin Viện trưởng. Về tình về lý, hắn cũng nên đi chào hỏi một tiếng.

Hai người họ vừa mới bước ra cửa, thì nhìn thấy một luồng sát khí đằng đằng từ trên người của Tô Vũ Bách hướng tới.

“Diệp Viễn! Ngươi đã làm gì Nhất Sơn rồi! Nếu như Nhất Sơn có mệnh hệ gì, ngươi và cả Diệp gia của ngươi nữa đều phải đền tội.” Tô Vũ Bách lớn tiếng quát. 

Diệp Viễn nhìn Tô Vũ Bách như đang nhìn một tên khờ vậy, nhẹ nhàng nói: “Ta nói Tô trưởng lão, não của người có phải bị hư rồi không? Cháu của người mất tích, người không đi rừng rậm vô biên tìm, mà lại chạy đến đây la hét cái gì?”

Tô Vũ Bách chỉ vào mũi của Diệp Viễn gào lên nói: “Diệp Viễn, đừng hòng làm ra vẻ là ngươi vô tội! Lần thí luyện này, ngươi, Nam Phong Chỉ Nhu và Nhất Sơn ba người trì hoãn không chịu ra, ngươi dám nói là Nhất Sơn mất tích không liên quan gì đến ngươi sao?”

Diệp Viễn nhìn Hô Duyên Dũng một cái, kinh ngạc nói: “Tô trưởng lão có phải gần đây gặp phải đả kích gì không? nhìn có vẻ như đầu óc không được tỉnh táo lắm?” 

“Não của hắn trước giờ cũng có bình thường đâu?” Hô Duyên Dũng rất không có trách nhiệm nói thêm một câu, cùng với Diệp Viễn kẻ tung người hứng.

“Vậy à, hèn gì không thể trách ông ta được. Tô trưởng lão, ta nghĩ có phải ngài lầm lẫn rồi không?”

“Vô biên thí luyện hình như không phải chỉ có ba người bọn ta trì hoãn không ra? theo như ta được biết, lần thí luyện này có hơn hai mươi học viên vẫn chưa quay trở về? Ngài cứ khăng khăng gộp ba người bọn ta lại, thật là lòng dạ ác độc quá đi! Ta biết Tô trưởng lão không có ấn tượng tốt với ta, nhưng cũng không thể nào vu oan giá họa như vậy được! Diệp Viễn với khuôn mặt vô tội nói.” 

Chứng kiến Diệp Viễn và Hô Duyên Dũng người này một câu, người kia một câu, Tô Vũ Bách càng thêm tức giận.

Tô Nhất Sơn tuy là con của Tô Vũ Lâm, nhưng lại do một tay Tô Vũ Bách nuôi dưỡng.

Không phải là phụ tử, nhưng tình cảm lại như phụ tử! 

Nếu không, hắn cũng không vừa mới nghe Diệp Viễn trở về đã đến tìm đến nơi rồi.

Nhưng mà hiện giờ, Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đã quay về rồi, nhưng Tô Nhất Sơn vẫn chưa thấy về, e rằng đã lành ít dữ nhiều rồi!

Suy cho cùng, Tô Nhất Sơn là đi giết Diệp Viễn, Tô Vũ Bách không tin là bọn họ lại không đụng mặt nhau ở rừng rậm vô biên. 

“Đừng có đóng giả như mình vô tội vậy! Trong đám học viên đó, chỉ có ngươi có thù với Nhất Sơn. Nếu như Nhất Sơn có mệnh hệ gì, ngươi thoát không khỏi lên quan!”

“ồ? Vậy sao? Rừng rậm vô biên nguy hiểm trùng trùng, tại sao Tô Nhất Sơn lại không thể là bị yêu thú giết chứ? Cái lỗ hỏng trên đầu của Tô trưởng lão cũng mở to quá đi! Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù là ta giết thì đã làm sao? Tô trưởng lão không có chứng cứ, cũng không thể nào bằng miệng mà buộc tội ta được.Ồ… suýt chút nữa quên mất, ta hiện giờ là đệ tử nòng cốt ở U Vân Tông, Tô trưởng lão không thể định tội ta được!” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN