Tuyệt Thế Giai Thoại - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Tuyệt Thế Giai Thoại


Chương 5


1.Chiêu Uyển đuổi hết hạ nhân ra ngoài, Thụy Lam cũng không lưu lại. Nàng cùng tiểu nam hài nhà nàng còn chưa có ôn chuyện xong đâu!

Chiêu Uyển nhìn Tô Khiểm Thuần hóa thành người ngồi bên cạnh, lại đưa mắt nhìn bàn mĩ vị trước mặt, cảm thấy thực, còn không ngon bằng sắc.

Nàng tùy tiện húp một chén canh hạt sen, gắp tới bát Tô Khiểm Thuần một cái đùi vịt lớn, bảo:
“Ngươi ở Chỉ Thăng Tiên Sơn hẳn không có mấy thứ này, xuất sư rồi ăn nhiều một chút, bù lại mấy trăm năm thiếu hụt.”

Tô Khiểm Thuần: “…” Đúng vậy, thức ăn mỗi ngày của ta đều chỉ có sương lạnh.
“Ta ngần này tuổi rồi còn chưa có tới Chỉ Thăng Tiên Sơn. Kể mẫu thân nghe một chút, địa thánh rốt cuộc bộ dáng thế nào?”

Nghe nói Chỉ Thăng Tiên Sơn thần thần bí bí, muốn tới không dễ dàng, đừng nói lên núi, tìm được núi ở đâu cũng không đơn giản đi. Chiêu Uyển bốn trăm tuổi vốn có dịp cùng sư phụ. Nhưng sư phụ nói nàng đạo hạnh chưa đủ, tiên khí quá thịnh ngược lại không tốt, cứ như vậy bỏ lỡ. Tô bảo bối nhà nàng hai trăm tuổi đã có cơ hội diện địa thánh, nàng năm đó xem ra còn kém hắn nhiều lắm. Hiện tại pháp lực của Tô Khiểm Thuần hình như còn cao hơn nàng. Nàng ấy à…chỉ là cậy già lên mặt thôi hụ hụ.

Tô Khiểm Thuần nghe hai chữ mẫu thân, phi thường không thích. Liếc nàng một cái liền cúi đầu ăn cơm, tốc độ rất nhanh, sau đó hóa mèo, đỏng đảnh xoay mông lên giường.

Chiêu Uyển: “…” Lão bà ta có gì đắc tội với bạn nhỏ ngươi sao?

2. Thẳng tới lúc Chiêu Uyển sửa soạn đi ngủ, Tô Khiểm Thuần một câu cũng không nói cùng nàng, dang bốn chân ngắn ngủn nằm bẹp trên chăn. Chiêu Uyển chọc chọc cục lông trắng muốt kia, thấy Tô meo meo ngủ say như chết, bất đắc dĩ ôm mèo dịch qua, đắp chăn xong xuôi mới kéo mèo vào lòng, an ổn ngủ. Hoàn toàn không ý thức bản thân là ôm một đại nam nhân hóa mèo, chứ không phải một tiểu miêu hàng thật giá thật…

Thụy Lam thổi tắt nến, khép cửa lui ra ngoài.

Tô Khiểm Thuần ngủ, đều là giả vờ. Hắn nằm yên trong lòng Chiêu Uyển, cảm thấy càng lúc càng nóng. Qua một lúc lâu liền xoay người, vừa vặn đối diện cùng tiểu mềm mại của nàng.

Tô meo meo: “…” Máu mũi gì đó, tràn như lũ.

Hắn thật lâu thật lâu chờ Chiêu Uyển ngủ sâu, mới bò ra ngoài. Phòng tối như mực, Tô Khiểm Thuần khẽ khàng biến về nhân dạng. Tiểu xử nam da mặt mỏng, hai rặng mây hồng tới tận mang tai. Xuyên qua bóng tối uống liền hai chén trà, mới khẽ khàng lật chăn, khẽ khàng ôm nàng vào lòng. Tô Khiểm Thuần ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thở dài mấy tiếng. Này phù dung trướng noãn, lại không có độ xuân tiêu!

3. Vừa tờ mờ sáng, Chiêu Uyển đã tỉnh. Nàng vén mành, chưa cần nước ấm rửa mặt, đã thấy màn mỹ nam rửa mắt.

Tô Khiểm Thuần vận một lớp áo lót, ngoài khoác hờ áo bào. Tóc dài chưa buộc, vén sau vành tai, bộ trà cụ bày trước mặt, khói mỏng lờ mờ, quả thật tại nhân thế thấy thần tiên!

Nàng nghe hương thơm là lạ, cũng không để ý chân trần, bước tới nhìn xem. Kì quái, đây là dị thảo gì?

Tô Khiểm Thuần chưa cần hỏi đã biết nàng nghĩ gì, mạn mạn nói:
“Ta tùy tiện ngắt tiên thảo trên núi Chỉ Thăng mang theo, uống rất ngon. Sớm hơi lạnh, người mặc thêm áo vào đi.”

Chiêu Uyển ừ ừ hai tiếng, cũng không hỏi kĩ. Thật ra cái gì mà tiên thảo tùy tiện, trong vườn thuốc quý của Cao Tổ mới trồng được hai gốc, là tiên dược đại đại trân quý. Tô Khiểm Thuần xin mòn mỏi mới được một gốc, cất vào tùy không gian, mấy lần còn bị sư phụ đòi lại, chẳng dễ dàng gì…

Trong Phấn Ngọc Cung phá lệ có một cái noãn hồ, quanh năm nước ấm. Chiêu Uyển không đả động cung tỳ, tự mình tắm rửa một phen, xoay người về phòng đã thấy Tô Khiểm Thuần cất bộ trà cụ. Chỉ để hai chén ngọc. Trà trong chén màu tím trong suốt, hương trà không hắc không đạm, mới chỉ ngửi qua đã thấy nhẹ nhõm cả người.

Tô Khiểm Thuần cong mắt nhìn Chiêu Uyển uống trà. Nàng càng uống càng thích, trà tiến cống năm nay so với trà này, cảm giác đều là nước lã.
“Ngươi có cắt gốc về không? Đem đi trồng một vườn, ta có thể uống trà thay cơm đi!”
“Sư phụ nói vật này truyền trong sư môn, trừ bỏ thê tử của ta, ai cũng không cho.”
“Là như vậy? Ta sau này nhận thê tử ngươi làm nữ hài, ngươi không cho, ta liền cướp từ tay con dâu!”

Tô Khiểm Thuần: “…”
Suy nghĩ của bậc tiền bối đều quái gở như vậy sao?

4. “Nương nương…”
Tiếng Thụy Lam khe khẽ vang lên ngoài cửa. Tô Khiểm Thuần vội biến về tiểu miêu, ngáp dài trên bàn. Bấy giờ Chiêu Uyển mới kêu người vào. Thụy Lam hầu hạ nàng chải tóc, mặc một bộ cung phục nhẹ nhàng, vừa làm vừa nói:
“Người không biết đêm qua hoàng thượng đều ở lại chỗ Kiều uyển nghi, sớm nay cũng không có vào triều. Hừ!”

Ồ? Không vào triều sao? Chiêu Uyển trong lòng nhiệt liệt vỗ tay. Tình cảm của bọn họ cứ như vậy phát triển, nàng xem ra không lâu nữa liền có thể về nhà rồi! Tô meo meo đột ngột nhảy lên gối nàng, thò cái lưỡi hồng phấn liếm liếm ngón tay Chiêu Uyển, chọc nàng ha ha cười. Thụy Lam thấy nương nương cười lớn, sợ hãi cho rằng nàng giận quá hóa cười, dè dặt hỏi:
“Nương nương, người có gì phân phó?”

Chiêu Uyển nhìn tiểu cô nương nhạy cảm, không để nàng tiếp tục nghĩ sai, bảo:
“Vội vàng cái gì? Bây giờ chúng ta có động tĩnh, chính là thả chó cắn ngược. Bản cung vừa chia quyền cùng hoàng hậu, nên gửi lễ chúc mừng Kiều Uyển nghi mới phải…”

Thụy Lam tự trách bản thân nông cạn, cũng không nhiều lời nữa. Phân phó người bưng điểm tâm vào, lại nghe Chiêu Uyển nói:
“Vị quý nhân nào tới cửa cũng không tiếp,nói bản cung bận chép kinh cho thái hậu, chớ quấy rầy làm chậm trễ.”

Chiêu Uyển dặn dò xong, cứ như thế cùng Tô meo meo bình thản sống qua hai tháng. Hai tháng này, Kiều Mặc Lan lấy tốc độ phi phàm chiếm được một chỗ trong tứ phi, sủng ái đè toàn bộ nữ nhân trong hậu cung một đầu, oán khí ngút trời. Thái hậu đối với việc hậu cung lười quản, một lòng tĩnh tu, cũng chỉ có Chiêu Uyển lọt được vào mắt. Thụy Lam chính là một bộ hoàng đế chưa vội thái giám đã cuồng, nàng còn chưa thất sủng đã cuống quít như sắp bị đày tới lãnh cung. Chiêu Uyển hết cách, trấn an Thụy Lam:

“Hoàng hậu không động, chúng ta tính cái gì? Ta cái gì cũng tự có tính toán, đến lúc thích hợp sẽ nói với ngươi. Sau này còn nhắc nữa, thì không cần đi theo bản cung!”

Nàng ấy à, còn đang chờ cái long thai trong bụng Kiều thị kia!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN