Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 11: Thanh kiếm gãy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương 11: Thanh kiếm gãy


Lâm Thần đợi một lát thì thấy hầu gái kia ôm một cái hộp gỗ tới, Lâm Thần nhìn qua gật đầu nói:

– Đúng là các loại thuốc này, tất cả trị giá bao nhiêu linh thạch?

– Tổng cộng là hai trăm lẻ năm viên linh thạch hạ phẩm, làm tròn thành hai trăm viên, năm viên kia coi như cửa hàng của ta biếu tặng công tử, mong ngài lần sau lại đến ạ. 

Lâm Thần bình tĩnh nhìn hầu gái xinh đẹp này, gật đầu nói:

– Có cơ hội sau này lại đến.

Lâm Thần bèn cười một tiếng, rồi bước ra ngoài phố. 

Ngoài chợ hôm nay vô cùng nhộn nhịp, Lâm Thần vừa đi vừa xem xét xung quanh, khi gần đến cửa chợ thì đột nhiên hắn dừng lại.

Bởi vì Lâm Thần cảm thấy cái tiểu đỉnh trong đầu mình vừa chấn động một cái.

Nơi này tuy là gần cửa chợ nhưng vẫn rất đông đúc, Lâm Thần theo cảm giác bèn tiến sang một quầy hàng ở phía bên trái hắn. 

Càng đi đến gần quầy hàng, Lâm Thần càng cảm thấy tiểu đỉnh trong đầu chấn động càng mạnh, giống như đang khao khát cái gì đó…

Bước vài bước đến sát quầy hàng, Lâm Thần nhận ra ở đây chỉ bày một món hàng, là một thanh kiếm gãy trông khá cũ kỹ dài chừng nửa mét, mũi kiếm đã biến mất, chỉ còn lại nửa thân dưới và chuôi kiếm.

Lúc này, Lâm Thần đã xác định thứ làm tiểu đỉnh trong đầu mình chấn động chính là thanh kiếm gãy này. 

“Thanh kiếm này có vấn đề.” Lâm Thần suy nghĩ mãi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn chắc chắn.

– Người anh em có hứng thú với thanh kiếm gãy này à?

Chủ quầy hàng là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, vừa mới rồi còn đang ngủ gật, khi thấy có khách đến gần bèn đon đả hỏi. 

– Hà hà, người anh em, thanh kiếm gãy này có lai lịch không tầm thường đâu đấy. Nó là do một người bạn của ta tìm thấy ở trong di tích cổ xưa. Đây chính là vũ khí mà các dũng sĩ mạnh mẽ thời cổ đã từng dùng đó.

– Di tích cổ xưa?

Lâm Thần cảm thấy ngạc nhiên. Di tích cổ xưa là những di tích còn tồn tại từ thời kỳ cổ xưa đến nay. Những nơi đó đều vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng tồn tại nhiều cơ hội, của cải có giá trị. 

Lâm Thần lúc này ngồi xổm xuống, xem xét tỉ mỉ thanh kiếm gãy.

Thanh kiếm này xem ra rất cũ kỹ, nhưng lại không có dấu vết rỉ sét. Lâm Thần nhìn một lúc cũng không nhận ra nó được làm bằng gì, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo khi chạm vào.

Hắn xem xét thanh kiếm một lát vẫn không thấy có gì lạ, nhưng khiến cho tiểu đỉnh trong đầu phản ứng thì chứng tỏ thanh kiếm này sẽ có điểm gì đó phi thường. 

– Xem ra là một món đồ cổ.

Lâm Thần tự nhủ, sau đó hỏi chủ cửa hàng:

– Thanh kiếm này giá bao nhiêu? 

– Người anh em rất thằng thắn, ta thích những người như ngươi. Vậy nhé, thanh kiếm này dù bị gãy nhưng vẫn là món đồ cổ quý giá, ta bán cho ngươi chỉ với ba trăm viên linh thạch hạ phẩm.

Chủ hàng cười to báo giá, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Thanh kiếm này đúng là của bạn hắn tìm thấy trong di tích cổ xưa. Nhưng chỉ là ở ngay rìa ngoài di tích, căn bản chính là loại đồ vật không ai coi trọng. Chủ hàng đã xem xét thanh kiếm nhiều ngày qua, thấy nó chỉ là đã tồn tại từ lâu đời, chứ không hề có gì đặc biệt. Thế là hắn bèn mở quầy hàng bán. Thanh kiếm chẳng có gì đặc biệt lại bị chào giá cao, nên mấy ngày hôm nay vẫn chưa bán được.

Nghe xong chủ hàng báo giá, Lâm Thần mỉa mai hỏi: 

– Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi à, thanh kiếm đồng nát này cũng đòi ba trăm linh thạch hạ phẩm á? Nếu không vì trong nhà có người thích đồ cổ, thứ kiếm này có cho ta ta cũng không cần nhé.

Nói xong Lâm Thần bèn dứt khoát bước đi.

– Này, này, người anh em, đừng đi vội, giá tiền có thể thương lượng được mà. 

Chủ hàng thấy hắn bỏ đi liền cuống lên, thanh kiếm gãy này hắn bày ở đây đã bốn ngày, mãi mới có người hỏi, làm sao có thể bỏ lỡ được.

Lâm Thần ngừng lại, thực ra hắn chỉ giả vờ chứ không phải đi thật, vì thanh kiếm này hắn nhất định phải lấy được. Nhưng giá ba trăm viên linh thạch hạ phẩm là quá cao, giờ hắn cũng không có đủ tiền nữa.

– Ngươi nói giá thật đi, ta cũng không có thời gian mặc cả với ngươi ở đây. 

Lâm Thần giả vờ thiếu kiên nhẫn vẫy tay nói.

– Hai trăm năm mươi viên.

Chủ hàng dè dặt báo giá. 

Lâm Thần trợn tròn mắt nhìn chủ hàng.

– Nếu không thì hai trăm… một trăm thôi cũng được.

Chủ hàng lúc này thật sự muốn khóc. Thanh kiếm này hắn cũng vất vả lắm mới tìm đến, ai ngờ lại là loại rác rưởi không ai muốn. Giờ hắn cũng chỉ muốn bán ngay nó đi cho xong. 

Xung quanh nhiều người nghe thấy tiếng báo giá của chủ hàng, sau khi nhìn sang thanh kiếm kia xong thì đều cảm thấy coi thường.

– Ta còn tưởng là thứ gì, thanh kiếm rác rưởi này mà cũng đòi ba trăm viên linh thạch hạ phẩm!

– Người anh em, ngươi đừng mắc lừa. Thanh kiếm gãy này không có giá trị, hắn đang lừa ngươi đấy. 

Nghe những lời này, chủ hàng bèn cuống lên, càng sợ Lâm Thần nghe lời đám người kia không mua nữa. Hắn bèn cầm thanh kiếm nhét vào tay Lâm Thần, vẻ mặt buồn bã nói:

– Ngươi đừng nghe bọn họ, thanh kiếm này quả thật là món bảo bối. Thôi, ta thấy ngươi và thanh kiếm này có duyên, ta bán cho ngươi giá chỉ năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.

Nghe xong, Lâm Thần cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng bề ngoài hắn vẫn lạnh nhạt trả lời: 

– Đồng ý, năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN