Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 169: Gặp đại địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương 169: Gặp đại địch


Lâm Thần không chút do dự, Hắc Sắc trượng côn trong tay lại giơ lên, mang theo sức lực ngàn cân, hướng về thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với Hắc Giáp Vệ cường tráng đậm xuống.

Ầm ầm hai tiếng, hai thanh đao của thống lĩnh Hắc Giáp Vệ và Hắc Giáp Vệ cường tráng chém ầm ầm xuống Hắc Sắc trường côn của Lâm Thần, cơ hồ là thời khắc hai thanh đao va chạm cùng Hắc Sắc trường côn, sắc mặt Lâm Thần trong nháy mắt biến sắc trắng bệch, thân thể hắn bay ngược về phía sau đụng vào trên vách động, vang lên một đạo âm thanh ầm ầm, một lượng lớn nham thạch trên vách động bị đánh rơi xuống.

Hít… 

Lâm Thần hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay đau đớn một hồi, máu từ hai cánh tay hắn bắn tung tóe.

– Ta nói hôm nay ngươi phải chết, thì ngươi hôm nay nhất định phải chết.

Hoa Vô Phong đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lâm Thần nói. 

Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng Hắc Giáp Vệ cường tráng đứng ở bên người Hoa Vô Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ vẫn mang bộ mặt không đổi, một bộ dáng lạnh như băng, mà Hắc Giáp Vệ cường tráng thấy Lâm Thần bị đánh bay, nhất thời trên mặt lộ ra một vẻ thoải mái, trước kia hắn bị Lâm Thần đánh bay, suýt chết ở trên tay Lâm Thần.

Lâm Thần ở trên vách động, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn Hoa Vô Phong nói:

– Chết đi… 

Hoa Vô Phong cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, thân thể trong phút chốc xuất hiện trước mặt Lâm Thần, hắn chợt mở bàn tay ra, muốn vỗ một chưởng xuống Lâm Thần.Thấy tình hình như vậy, sắc mặt lâm Thần cũng không sợ hãi, thời khắc bàn tay Hoa Vô Phong mở ra, thân thể hắn đột nhiên chấn động, một lượng lớn kiếm kính từ trong cơ thể hắn bạo phát, bao phủ cả người Lâm Thần.

Thấy một màn này, Hoa Vô Phong sợ giật bắn người. Hắn quay người nhìn kiếm kính xung quanh cơ thể Lâm Thần, chỉ cảm thấy một trận mồ hôi lạnh ứa ra từ đáy lòng, nếu như bị những kiếm kính này công kích, mặc dù tu vi Hoa Vô Phong đã là Thiên Cương cảnh chỉ sợ cũng chắc chắn phải chết.

Bàn tay Hoa Vô Phong sắp đập xuống đột nhiên thu về, thân thể cũng từ chỗ đang đứng hướng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Lâm Thần. 

Một bên khác, hai chân thống lĩnh Hắc Giáp Vệ dùng sức, hướng phía trước nhảy ra, trong phút chốc Hoa Vô Phong xuất hiện trước mặt, cầm đại đao trong tay nghiêm túc nhìn lượng lớn kiếm kính xung quanh Lâm Thần.

– Là kiếm kính, thiếu chủ cẩn thận.

Mà hai chân Hắc Giáp Vệ cường tráng run lên, trên mặt hoảng sợ vô cùng, trong lúc hốt hoảng, Hắc Giáp Vệ cường tráng nhảy một cái, vọt tới trước mặt Hoa Vô Phong, cầm đại đao trong tay nhìn Lâm Thần. 

Như là gặp đại địch.

Có điều cũng không thể trách ba người phản ánh như vậy, phải biết kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm ý, uy lực vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa giờ khắc này lâm Thần lại nắm giữ mười phần kiếm kính, đạt đến cảnh giới một nữa kiếm ý, uy lực của nó càng thêm tăng vọt, mặc dù là ba người Hoa Vô Phong cũng không thể không nghiêm túc.

– Người chết chính là ngươi. 

Ngay lúc ba người chuẩn bị tốt phòng bị, Lâm Thần đột nhiên bước ra phía trước một trước, thân thể giống như một con ưng già vậy, bỗng nhiên hướng ba người Hoa Vô Phong vọt tới.

Cùng lúc đó, hai tay Lâm Thần mở ra, trường côn trong tay hung hăn từ trên không trung đánh xuống.

Kiếm kính mãnh liệt bao trùm trên hai tay Lâm Thần, lưu chuyển chung quanh làm cho người ta có cảm giác quỷ dị. 

Hoa Vô Phong nhìn Lâm Thần chằm chằm không chớp mắt, khi nhìn thấy kiếm kính khổng lồ xung quanh bàn tay Lâm Thần, sắc mặt hắn biến đổi lộ ra một tia sợ hãi.

– Đây là… kiếm kính.

Dù sao tu vi của Hoa Vô Phong cũng mạnh mẽ, chịu thêm sự giáo dục vô cùng ưu tú, một khắc khi Lâm Thần thả ra kiếm kính, Hoa Vô Phong có hơi hoài nghi kiếm khí mà Lâm Thần thả ra chính là kiếm kính, nhưng mà hắn không dám khẳng định, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Thần sử dụng kiếm kính khổng lồ công kích, Hoa Vô Phong nhất thời khẳng định, Lâm Thần sử dụng kiếm khí khổng lồ chính là kiếm kính. 

Mà phải biết rằng, kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm ý, mô hình, uy lực to lớn vô cùng, hình thái của kiếm ý uy lực của nó cũng không kém.

Lâm Thần nắm giữ kiếm kính, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới viên mãn, đạt tới cảnh giới một nửa kiếm ý.

Như vậy, Hoa Vô Phong có thể không thể kiếp sợ sao. 

Từ xưa tới nay, toàn bộ Nhạn Nam vực, thiên tài có thể lĩnh ngộ được kiếm kính đã ít lại càng ít, không nghĩ tới Lâm Thần lại là thiên tài tuyệt thế có thể lĩnh ngộ kiếm kính.

Ầm ầm…

gay tại thời khắc ba người Hoa Vô Phong khiếp sợ, đại đao trong tay thống lĩnh Hắc Giáp vệ cùng Hắc Giáp Vệ cường tráng hung hăng bổ về phía trước, muốn chống lại kiếm kính của Lâm Thần. 

Ngay sau đó, hai đạo âm thanh nặng nề vang lên.

– A…

Cơ hồ là một khắc sau khi âm thanh vang lên, liền nhìn thấy Hắc Giáp Vệ cường tráng kêu thảm một tiếng, thân thể bay thẳng ra ngoài, cuối cùng ngã trên mặt đất, tro bụi bắn lên mù mịt, hắn hơi co giật, chết tại chỗ. 

Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cũng kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, cũng ngã trên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, đầu lệch đi, ngã trên mặt đất không hề nhúc nhích, khí tức toàn thân đều mất hết.

– Ngươi…

Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Hoa Vô Phong trong nháy mắt tái nhợt, nháy mắt lại trắng xám. 

Thực lực Lâm Thần biểu hiện ra đã hoàn toàn ra khỏi dự liệu của Hoa Vô Phong.

Mạc Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với Hắc Giáp Vệ cường tráng ở trước mắt Lâm Thần cũng không thể chống đỡ được bao lâu liền chết ngay tại chỗ.

Nghĩ tới đây, trên mặt Hoa Vô Phong không khỏi lộ ra một vẻ không cam lóng, lâm Thần làm sao có khả năng lĩnh ngộ được kiếm kính? Phải biết rằng toàn bộ Nhạn nam vực mấy trăm năm qua, thiên tài có thể lĩnh ngộ được kiếm kính đã ít lại càng ít. 

Hắn chỉ là một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ.

Có tư cách gì mà lĩnh ngộ kiếm kính?

Hoa Vô Phong tức giận tới mức môi run cầm cập. Hắn là một người vô cùng tự tin, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Thần lĩnh ngộ được kiếm kính, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một trận ước ao cùng đố kỵ. nếu hắn cũng có thể lĩnh ngộ kiếm kính, đối mặt với một võ giả Chân Đạo cảnh sơ kỳ cũng không sợ chút nào. 

Bỗng dưng hai mắt Hoa Vô Phong sáng ngời, hắn nhớ tới lời của Hắc Giáp Vệ cường tráng kia nói “bảo vật vô cùng quan trọng.”

Hai mắt Hoa Vô Phong nhìn Lâm Thần nóng rực, nếu như hắn có được bảo vật như vậy, thực lực của hắn tuyệt đối có thể tăng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn.

– Hiện tại, tới phiên ngươi. 

Ngay tại lúc Hoa Vô Phong lo lắng, sợ hãi, nhìn Lâm Thần với ánh mắt nóng rực, Lâm Thần bống hướng phía trước bước ra một bước, thấp giọng mở miệng nói.

Lúc trước ba người Hoa Vô Phong tấn công Lâm Thần điên cuồng, đánh lâm Thần chật vật không ngớt, Lâm Thần căn bản không kịp thả kiếm kính trong cơ thể ra ngoài, giờ khắc này tình thế đã đổi ngược, trong nháy mắt Lâm Thần đã chém giết thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng Hắc Giáp Vệ cường tráng, chỉ còn lại một mình Hoa Vô Phong.

Nghe lâm Thần nói, Hoa Vô Phong hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một tia nóng rực, trầm giọng nói: 

– Ta mặc kệ ngươi có bảo vật gì mới có thể không chế được kiếm kính, hay là chính mình lĩnh ngộ được kiếm kính, thế nhưng… coi như ngươi có thể lấy kiếm kính công kích thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.

Trong mắt Lâm Thần lóe lên một tia bất ngờ, Hoa Vô Phong dĩ nhiên là nhìn thấu lâm Thần thả ra kiếm kính.

Có điều, lúc trước Lâm Thần thả ra kiếm kính trong cơ thể quay xung quanh thân thể của hắn, cùng với kiếm kính bao trùm trên hai tay, dùng kiếm kính công kích thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng Hắc Giáp Vệ cường tráng kia đều không có ẩn chứa khí tức của kiếm kính cùng hình thái của nó. Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành không thể nào không biết kiếm kính, như vậy hắn có thể nhận ra Lâm Thần sử dụng kiếm kính cũng không có gì kỳ quái. 

lâm Thần cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Hoa Vô Phong nói:

– Ngươi có thể thử xem.

– Hừ… 

Hoa Vô Phong hừ lạnh một tiếng, xoay tay một cái lấy ra một thanh bảo kiếm lập lòe ánh bạc, bảo kiếm ở giữa không trung không ngừng xoay tròn.

Thanh Hồng kiếm.

Ngay sau đó, Hoa Vô Phong gầm nhẹ một tiếng, bảo kiếm trong tay bỗng dưng tuôn ra một luồng ánh sáng màu xanh, quét lên từng luồng gió hướng Lâm Thần đâm tới. 

Mặt Lâm Thần cũng không sợ hãi, nhưng tay vẫn thủ lấy đại kiếm, mở bàn tay hướng phía trước đánh xuống.

Chỉ một thoáng, đại lượng kiếm kính phun trào, phảng phất biến thành một thanh bảo kiếm sắc bén không thể gãy.

Phịch một tiếng, Lâm Thần và Hoa Vô Phong đều hướng về sau lui mấy bước, có điều cũng trong lúc đó, Hoa Vô Phong lại gầm nhẹ một tiếng, tay nắm chặt bảo kiếm nhằm về phía Lâm Thần. 

Tu vi của Hoa Vô Phong cao hơn Lâm Thần rất nhiều, cho dù Lâm Thần nắm giữ được một nữa kiếm ý cũng không phải dễ dàng chém giết Hoa Vô Phong.

Quan trọng hơn là, nếu như tiếp tục cùng Hoa Vô Phong liều mạng như thế, một khi động tĩnh nơi đây truyền tới các Hắc Giáp Vệ, Lâm Thần muốn rời đi khỏi di tích Chân Bảo Môn sẽ phiền phức vô cùng.

– Chết đi. 

Hoa Vô Phong gầm nhẹ một tiếng, bảo kiếm trong tay hóa thành một vệt cầu vồng màu xanh, mũi kiếm vô cùng sắc bén nhắm ngay Lâm Thần đâm tới.

Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Lâm Thần nghiêm túc, không dự định kéo dài nữa, thân thể của hắn chấn động một cái, kiếm kính bao phủ trên người Lâm Thần đột nhiên rời khỏi, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đường cái.

Xoạt xoạt xoạt… 

Chỉ một thoáng, toàn bộ đường cái đều lập lòe óng ánh tia sáng của kiếm kính, làm cho người ta có cảm giác thần thánh.

Nhìn thấy xung quanh đường đều là kiếm kính càn quấy, trong lòng Hoa Vô Phong căng thẳng, phải biết rằng đây chính là kiếm kính, uy lực lớn vô cùng, tuy rằng tu vi của hắn cao hơn Lâm Thần rất nhiều, nhưng đối mặt với kiếm kính khổng lồ như vậy cũng vô cùng nguy hiểm.

Có điều giờ khắc này Hoa Vô Phong muốn lùi về sau đã không còn kịp nữa. 

Chỉ có nhắm mắt tiến lên. 

Mà chỉ cần hắn chặn được đòn đánh này của Lâm Thần, như vậy liền có thể giết được Lâm Thần, lấy được bảo vật trên người Lâm Thần, nếu như bảo vật này giống như suy đoán của Hoa Vô Phong, có thể giúp hắn khống chế kiếm kính khổng lồ, như vậy thực lực của Hoa Vô Phong sẽ tăng lên mạnh mẽ vô cùng.

Rầm rầm rầm rầm… 

Bảo kiếm trong tay Hoa Vô Phong không ngừng công kích, cùng kiếm kính xung quanh va chạm vào nhau.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đường hầm vang lên âm thanh kim loại va chạm vào nhau liên tiếp, chỗ bảo kiếm của Hoa Vô Phong cùng kiếm kính va chạm lập lòe từng trận tia lửa, nhìn rực rỡ vô cùng.

Nhìn công kích không ngừng của Hoa Vô Phong, hai mắt Lâm Thần nhắm lại. Hoa Vô Phong này tuyệt đối là một thiên tài, phải biết rằng Lâm Thần đã nắm giữ mười phần kiếm kính, đạt đến cảnh giới một nửa kiếm ý, uy lực lớn vô cùng, nếu đổi lại là võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh Phong khác đối mặt với kiếm kính khổng lồ của Lâm Thần, giờ khắc này e là đã bỏ mình rồi. 

Mà Hoa Vô Phong vẫn có thể chống lại, xem dáng vẻ hình như vẫn còn dư lực.

Lâm Thần không suy nghĩ nhiều, mở bàn tay lấy ra đại kiếm, hướng về phía trước bổ ra mấy kiếm.

Vù vù… 

Cuồng phong nổi lên, từ bàn tay của Lâm Thần lao ra mấy đạo kiếm kính, thẳng tắp chém xuống phía Hoa Vô Phong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN