Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 50: Phong trảo thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương 50: Phong trảo thú


Đại địa run rẩy ngày càng kịch liệt, từng trận tiếng gầm rú điên cuồng vang vọng trong một khu rừng rậm rạp từ phương bắc truyền tới.

Grào…

Rống… 

Hí, hí…

Đủ các loại yêu thú đang gầm rú.

Theo những tiếng kêu của yêu thú, hơn mười bóng người nhanh chóng lao ra từ trong khu rừng rậm rạp phương bắc, vọt tới hướng của Lâm Thần. 

Hơn mười người này, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trở lên, trên lưng mỗi người đều cõng một gói hàng to lớn, hiển nhiên là từ Mặc Liên sơn đi ra.

Có điều giờ khắc này, bộ dáng của bọn họ vô cùng chật vật, dường như là đang điên cuống bỏ chạy thoát thân.

– Nhanh lên! Những yêu thú kia sắp đuổi đến rồi. 

Có võ giả hoảng sợ kêu gào, tiếng nói của hắn vừa dứt, ngay lập tức từ phía sau truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

– A… a… a…

Hắn liền nhìn thấy phía sau vài chục mét, một võ giả chạy chậm nhất bị một con yêu thú tóm được xé thành hai nửa. 

Những người còn lại khiếp sợ càng điên cuồng bỏ chạy.

Một người chạy nhanh nhất giờ khắc này cách Lâm Thần mấy ngàn mét, hắn nhìn thấy Lâm Thần bên cạnh Thanh Ô mã, đột nhiên hét lớn:

– Tiểu tử đứng lại, trả Thanh Ô mã cho ta. 

Cưỡi Thanh Ô mã hiệu suất chạy trốn đương nhiên phải nhanh hơn rất nhiều, tỷ lệ sống sót lại càng lớn.

Nghe tên đó nói như vậy, Lâm Thần cũng không nói hai lời trực tiếp nhảy lên lưng Thanh Ô mã, cưỡi Thanh Ô mã hướng về phía nam chạy.

Nhìn thấy Lâm Thần trực tiếp rời đi, người võ giả này vô cùng tức giận, khóe miệng run lên, tu vi của hắn là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao, vốn dĩ hắn cho rằng khi hắn lên tiếng, Lâm Thần không nhất định sẽ dừng lại nhưng ít ra sẽ bị ngưng trệ một hồi, sau đó hắn thừa dịp Lâm Thần bị ngưng trệ sẽ vọt tới trước mặt hắn, dùng một đao chém hắn đoạt lại Thanh Ô mã. 

Ai biết được, khi Lâm Thần nghe hắn quát ngược lại không do dự mà trực tiếp cưỡi Thanh Ô mã rời đi.

Ở thời điểm tên võ giả đang buồn bực Lâm Thần, bỗng dưng nhìn thấy Lâm Thần dừng lại, đúng ở trên một gò núi yên lặng nhìn về phía trước.

Thấy tình hình như vậy, nét mặt võ giả này vui mừng, trong lòng hắn vô cùng hận Lâm Thần, nghĩ rằng nhất định phải mạnh mẽ hành hạ Lâm Thần, sau đó sẽ để cho hắn chết đi. Bất quá nụ cười trên mặt hắn còn chưa kịp hiện ra, liền nhìn thấy Lâm Thần ở bên ngoài mấy ngàn mét điên cuồng xông lại đám yêu thú. 

– Đáng chết.

Mặt người võ giả này hoàn toàn biến sắc, nhưng hắn cũng không dám dừng lại mà là trực tiếp vọt tới Lâm Thần cách đó không xa.

Các võ giả còn lại từng tên từng tên vọt tới gò núi, nhìn yêu thú bốn phía phóng tới, sắc mặt vô cùng khó coi. 

– Chúng ta bị bao vây.

Vẻ mặt một thanh niên Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ như đưa đám, sợ hãi nhìn rất nhiều yêu thú ở bốn phía.

Lâm Thần nhìn bốn phía, rõ ràng là từng bầy yêu thú rất lớn, đủ loại yêu thú, đại đa số là yêu thú cấp hai, cấp ba. Loại yêu thú đẳng cấp này, nếu là đơn độc chiến đấu thì võ giả Luyện Thể cảnh đông như vậy tự nhiên sẽ không sợ, nhưng giờ phút này vây quanh bọn họ có ít nhất mấy trăm con yêu thú, nếu bọn chúng cùng nhau tiến lên, bọn họ sẽ tiêu đời. 

Lâm Thần đứng tại chỗ,  không nói một lời nào, phóng tầm mắt nhìn đến yêu thú từ bốn phía điên cuồng chạy tới.

– Hừ…

Võ giả kia đã sớm vọt tới bên Lâm Thần, hừ lạnh một tiếng, giống như còn đang để ý tới chuyện vừa nãy Lâm Thần không nghe hắn nói. 

– Tiểu tử, đợi ta quay lại sẽ tìm ngươi tính sổ.

Hắn trầm giọng nói:

– Các ngươi theo ta, chúng ta đồng thời lao ra. 

Nghe nói thế, Lâm Thần liếc nhìn người võ giả này một cái. Người võ giả này là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao, là tu vi cao nhất trong tất cả mọi người, lời của hắn vừa nói ra, nhất thời được các võ giả khác tán thành.

Trước mắt xung quanh đều là yêu thú, chỉ có đồng tâm hiệp lực mở ra một con đường máu từ trong đám yêu thú mới có cơ hội sống sót.

– Chậm đã. 

Đúng lúc này, Lâm Thần mở miệng nói.

– Nếu bây giờ các ngươi đi ra, tuyệt đối là thập tử vô sinh!

Nghe vậy, sắc mặt từng người võ giả này đều biến thành màu trắng, giờ khắc này cũng không kịp nhớ đến tu vi của Lâm Thần đều thấp hơn bọn họ, một võ giả vội vã nói: 

– Huynh đệ, lời ngươi nói là có ý gì?

Ngoài người võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao ra, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Lâm Thần.

Lâm Thần khẽ gật đầu, đưa tay chỉ về một con yêu thú thân hình khổng lồ giữa bầy yêu thú ở ngoài kia. Con yêu thú này to hơn mười trượng, lợi trảo sắc bén vô cùng, quan trọng hơn là khí tức trên người nó so với bất kỳ yêu thú nào đều là cường đại hơn rất nhiều. 

– Phong Trảo thú – yêu thú cấp bốn bậc thấp!

Nhìn theo tay Lâm Thần chỉ, mọi người chợt hít vào một hơi lạnh.

Người võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao cuối cùng cũng hơi biến sắc, yêu thú cấp bốn chính là sánh ngang với võ giả Thiên Cương cảnh, nếu bọn họ thật sự lao ra, một khi Phong Trảo thú tấn công bọn họ, nhất định sẽ chết toàn bộ. 

– Khí tức con Phong Trảo thú này lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên là mới vừa đột phá đến cấp bốn bậc thấp không lâu. Mà vây quanh chúng ta là những yêu thú cấp hai, cấp ba, chắc cũng là con yêu thú này đưa tới, nếu chúng ta chém giết con Phong Trảo yêu thú này, như vậy những yêu thú còn lại sẽ tự nhiên rút lui, tỷ lệ sống sót đương nhiên sẽ cao.

Lâm Thần chậm rãi mở miệng.

Phong Tảo thú cấp bốn bậc thấp, hơn nữa bên cạnh nó còn rất nhiều yêu thú cấp hai, cấp ba, nếu như một mình Lâm Thần tiến vào, e là chưa kịp đụng tới con Phong Trảo thú đã chết bởi yêu thú bên ngoài. 

Nhưng nếu có hơn mười người giúp đỡ, chắc chắn sẽ chém giết được Phong Trảo thú. Vì vậy, Lâm Thần mới ngăn cản mười người này hành động. 

Nghe Lâm Thần phân tích xong, võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao hừ nhẹ một tiếng:

– Nói rất dễ, nhưng yêu thú cấp bốn bậc thấp há lại dễ dàng chém giết như vậy. 

Lâm Thần mặt không đổi sắc nói:

– Chúng ta không có lựa chọn nào khác.

Đang lúc nói chuyện, yêu thú từ bốn phía đã vọt tới, tinh thần của các võ giả căng thẳng, nhìn những yêu thú kia xông lại, rống giận sử dụng toàn bộ võ kỹ để tranh đấu. 

Một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín sơ kỳ một bên chém giết yêu thú một bên vội la lên:

– Vị huynh đệ này nói không sai, chỉ có chém giết Phong Trảo thú, chúng ta mới có cơ hộ sống sót. Cùng lên đi.

– Được. 

– Liều mạng.

Những võ giả này gầm lên một tiếng, toàn bộ xếp thành một vòng, lâm Thần đứng cuối cùng. Người võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao kia hơi chần chừ một lúc, Lâm Thần chiếm lấy cơ hội của hắn, trong lòng hắn càng thêm khó chịu, nhưng nếu rời khỏi mọi người hành động một mình, hắn chắc chắn phải chết.

– Hừ, tiểu tử, ta không phải là không thể giết ngươi, chẳng qua bây giờ ta bận chém giết Phong Trảo thú mà thôi. 

Trong lòng hắn thầm hận, trừng Lâm Thần một hồi cũng đi vào trong vòng.

Chợt mọi người một bên chém giết yêu thú, một bên hướng Phong Trảo thú vọt tới.

– Rống… 

– Gào…

Những yêu thú này phảng phất giống như là vô hạn vậy, chém giết một con, một con khác lại xông lên.

Yêu thú bên dưới điên cuồng tấn công, cho dù các võ giả này thường trà trộn vào Mặc Liên sơn mạch, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng vẫn có mấy người bỏ mình. 

– A…

Một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám hậy kỳ không chú ý bị một con yêu thú báo đen cấp cao bắt trúng, chết tại chỗ.

Võ giả còn lại sợ giật bắn mình, tự động tính lui vào vòng tròn, lúc này mới tránh được cảnh toàn quân bị diệt.  

Chờ Lâm Thần đi tới sát mép yêu thú, thời điểm bắt đầu vốn là mười mấy võ giả, giờ khắc này chỉ còn lại năm người, ngoại trừ lâm Thần ở ngoài, năm người còn lại đều là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh cao trở lên.

Trong lòng mọi người hơi kinh ngạc, Lâm Thần chỉ là một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, giờ khắc nguy hiểm không có bỏ đi mà lại chống lại.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ gò núi gào thét không ngừng, mùi máu tươi nồng nặc cực kỳ. Ngửi thấy mùi này càng làm cho yêu thú điên cuồng hơn. 

– Phong Trảo thú ở phía trước.

Một võ giả hét lên, vẻ mặt sợ hãi.

– Rống… rống… 

Mọi người theo phương hướng võ giả kia nhìn lại, vừa vặn thấy một thân thể khổng lồ, toàn thân được bao phủ một bộ lông đen kịt – Phong Trảo thú. Phong Trảo thú giơ  móng vuốt lên, ở dưới ánh trăng sáng lấp lóe, sau đó hướng Lâm Thần vọt tới.

– Tiến lên…

Lâm Thần hét một tiếng, bước chân hơi động, hướng Phong Trảo thú đâm tới. 

Mấy võ giả còn lại nhìn thấy thế, đều từ các hướng khác nhau hướng Phong Trảo thú đâm tới.

– Tật Phong quyền.

– Phong Hầu chưởng. 

– Toàn Phong trảm.

– Thái Dương đao.

Trong lúc nhất thời, trên gò núi phát ra tiếng kêu không ngừng, đủ loại võ kỹ đều được triển khai cùng một lúc, dồn dập công kích lên Phong Trảo thú.

Rầm… rầm… rầm…

Âm thanh vô cùng nặng nề truyền đến, liền nhìn thấy thân thể to lớn của Phong Trảo thú lui về sau mấy bước, nhưng không có tổn hại gì. 

Phong Trảo thú dù sao cũng là yêu thú cấp bốn bậc thấp, sánh ngang với tu vi võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, không chỉ công kích mạnh mà phòng ngự cũng cực cao.

– Rống…

Tuy rằng bọn hắn không thể đả thương Phong Trảo thú, nhưng lại chọc giận nó, nó nổi giận gầm lên một tiếng, một trảo hướng đến một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đánh xuống. 

– Thái Dương đao!

Người võ giả này kinh hãi, lập tức giơ đại đao trong tay lên, hướng Phong Trảo thú một đao chém tới.

Chỉ là đại đao của hắn mới vừa giơ lên, công kích của Phong Trảo thú liền rơi vào trên người hắn, “phù” một tiếng, người võ giả này bị xé thành hai mảnh, bỏ mình tại chỗ. 

– Xong rồi, xong rồi… chúng ta chết chắc rồi.

Võ giả còn lại mặt tái xanh, yêu thú cấp bốn bậc thấp căn bản là võ giả Luyện Thể cảnh không có khả năng đối phó, ba người võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín bọn họ không có tỉ lệ chém giết thành cồn Phong Trảo thú.

Ngay lúc ba võ giả còn sợ hãi, đột nhiên nhìn thấy Lâm Thần nhảy lên một cái, phảng phất như một con chim ưng hướng Phong Trảo thú nhào tới, cùng lúc đó Tinh Cương kiếm trong tay hắn đâm ra. 

Thấy tình hình này, ba võ giả lắc đầu một cái, võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh cao đều bị Phong Trảo thú một trảo vồ chết, Lâm Thần chỉ có tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, đi tới không phải là muốn chết sao?

Nhưng sau một khắc, từng sợi kiếm khí mạnh mẽ từ trong cơ thể Lâm Thần tuôn ra, cùng lúc đó Tinh Cương kiếm trong tay hắn bùng nổ ra một luồng khí thế ác liệt, đâm kiếm ra phảng phất như muốn chém nứt hư không.

Phong Trảo thú trong nháy mắt lông dựng đứng lên, một luồng nguy hiểm từ đáy lòng nó tự nhiên mà sinh ra, nó giơ lợi trảo lên, tựa hồ như vô cùng sợ đòn đánh này của Lâm Thần, muốn chống đối công kích của Lâm Thần. 

Ầm…

Tinh Cương kiếm của lâm Thần công kích ở trên Phong Trảo thú, truyền đến một đạo âm thanh kim loại va chạm nhau. Ngay sau đó, liền nhìn thấy lợi trảo của Phong Trảo thú bị một chiêu kiếm của Lâm Thần chém xuống, Phong Trảo thú đau đớn phát ra một tiếng gào thét rên rỉ.

– Hả? 

– Cơ hội tốt.

Ba võ giả còn lai sững sờ, tuy rằng không biết Lâm Thần làm thế nào mà đả thương Phong Trảo thú, nhưng không thể nghi ngờ đây là cơ hội tốt nhất để chém giết Phong Trảo thú.

– Tật Phong quyền. 

– Phong Hầu chưởng.

– Toàn Phong trảm.

Ánh mắt của ba người sáng ngời, từng người lại sử dụng võ kỷ lần thứ hai, muốn một lần chém chết con Phong Trảo thú này.

Từng đạo công kích đánh lên người Phong Trảo thú, trên người Phong Trảo thú nhất thời lại tăng thêm mấy vết thương, làm nó gào thét liên tục.

– Chết đi! 

Ba người vô cùng vui mừng, con Phong Trảo thú trước mắt này rõ ràng sắp không chống đỡ được nữa, Phong Trảo thú tử vong thì bọn họ lời to rồi, phải biết rằng yêu thú cấp bốn bậc thấp tất cả đều rất quý giá, có khả năng trong cơ thể còn thai ngén nội đan.

Lâm Thần ở một bên cũng dùng Tinh Cương kiếm lần thứ hai đâm tới Phong Trảo thú.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN