Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 56: Thắng liên tiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương 56: Thắng liên tiếp


Xem ra Lâm Phong khoảng chừng mười bảy tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm, khuôn mặt đầy tự tin.

Lâm Phong rút trường kiếm trong tay ra kêu loảng xoảng, khà khà nói:

– Lâm Thần, trận đầu tiên liền gặp phải ta, ngươi thật là bất hạnh a. Nghe nói ngươi tự ép bản thân mình lấy ra năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm đặt cược, đáng tiếc năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm này là ngươi tặng không cho Lâm Thái rồi. 

Lâm Thần lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói:

– Có phải à tặng hay không, bây giờ nói vẫn còn quá sớm.

– Ha ha, vậy ta liền chứng minh ngươi ngu đến mức nào. 

Lâm Phong rất tự tin với thực lực bản thân hắn, hướng Lâm Thần duỗi ra ba ngón tay, ngạo nghễ nói:

– Ba chiêu, ta sẽ cho ngươi rớt đài.

Sau khi nói xong, hắn quay về phía trọng tài chấp sự họ Lâm. 

– Thi đấu bắt đầu.

Thấy tình hình như vậy, Lâm chấp sự lúc này mở miệng nói, đồng thời cũng hướng tới Lâm Thần ánh mắt cảm thán, giống như là đang cho rằng Lâm Thần lãng phí linh thạch.

Trước đó Lâm Thần cũng Lâm Thái đặt cược có rất nhiều con cháu Lâm gia nhìn thấy, bọn họ nghe được đối thủ của Lâm Thần là Lâm Phong, nhất thời đều nhìn về phía Lâm Thần. 

Chấp sự vừa nói xong, đột nhiên liên nhìn thấy Lâm Phong bước ra trước hai bước, kiếm trong tay hướng Lâm Thần đâm tới.

– Đây là chiêu thứ nhất, Đoạn Nhai!

Ầm. 

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Lâm Thần không đỡ không tránh, trên mặt Lâm Phong vẫn tràn đầy tự tin, nhưng mà sau một khắc nhìn thấy Lâm Thần vẫn cứ đứng im tại chỗ, thân thể không dao động chút nào, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Lâm chấp sự một bên cũng vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ còn tưởng rằng dưới sự công kích của Lâm Phong, Lâm Thần không bại cũng khẳng định sẽ bị thương lùi về sau, nhưng mà kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, Lâm Thần vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích. 

– Hừ, Lâm Thần, vừa nãy ta chỉ vận dụng ba phần mười chân khí, hiện tại chiêu thứ hai của ta sẽ đánh bại ngươi.

Cảm giác hơi mất mặt, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hướng Lâm Thần đánh tới lần thứ hai.

– Chiêu thứ hai, Đoạn Sơn! 

– Chiêu thứ ba, Đoạn Hải!

Liên tục thi triển hai chiêu, đến chiêu thứ ba hắn vận dụng toàn bộ chân khí trên người, khí thế khổng lồ công hướng tới Lâm Thần.

Ầm ầm… 

Hai âm thanh nặng nề vang lên, nhưng Lâm Thần vẫn đứng yên bất động, trên mặt vẫn mang theo ý cười, thân thể cũng không di động một phân.

– Không thể nào, làm sao có khả năng như vậy, ta đã vận dụng mười phần chân khí, cộng thêm công pháp Hoàng Mịch cấp cao Đoạn Sơn kiếm pháp, vẫn không thể đánh bại ngươi?

Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Lâm Phong đỏ lên, ý cười trên mặt Lâm Thần vẫn như cũ, rơi vào trong mắt hắn liền biến thành trào phúng. 

Cổ Đồng Luyện Thể quyết tầng thứ ba toái đồng trọng sinh đại thành, một quyền nặng tới hơn mười lăm ngàn cân, chân khí thân thể cũng tăng lên rất nhiều, mặc dù hắn không triển khai Cổ Đồng Luyện Thể quyết, công kích của võ giả bình thường cũng không thể đánh bại được hắn đễ dàng như vậy.

Lâm Thần cười nói:

– Hiện tại đến lượt ta công kích. 

Nghe nói thế, Lâm Phong trng lòng cả kinh, trường kiếm trong tay hướng Lâm Thần đánh tới.

Có điều, tốc độ Lâm Phong nhanh, Lâm Thần lại càng nhanh hơn.

Xèo. 

Lâm Thần phảng phất như biến thành một con ưng lão luyện vậy, thân thể đột nhiên hướng Lâm Phong nhào tới, cùng lúc đó, một nắm tay của hắn trực tiếp đánh vào người Lâm Phong.

– A…

Theo nắm đấm hạ xuống, Lâm Phong kêu thảm một tiếng, trường kiếm trong tay trực tiếp rơi qua một bên, thân thể như diêu đứt dây rơi vù xuống võ đài. 

– Lâm Thần thắng.

Nhìn thấy vậy, Lâm chấp sự ngẩn ra, chợt hướng Lâm Thần gật đầu một cái, lớn tiếng nói.

Nghe thấy lời ấy, tất cả mọi người đều sững sờ, từng người kinh ngạc nhìn Lâm Thần trên võ đài. 

– Này, không phải ta hoa mắt chứ? Lâm Thần một quyền đánh bại Lâm Phong.

– Cái này không thể nào a, tên vô dụng này lại chiến thắng.

– Thực lực Lâm Phong ta biết rất rõ, kết quả là bị Lâm Thần một quyên đánh bại, thật là không thể tin mà. 

Yên lạng một lát, con cháu Lâm gia bắt đầu nghị luận dồn dập, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

– Lừa gạt, Lâm Thần, tiểu nhân nhà ngươi lại giở trò bỉ ổi. Ta không phục, không phục.

Mọi người ở đây đề kinh ngạc, Lâm Phong dưới võ đài chầm chậm đứng lên gào thét. 

Nghe nói như thế, con cháu Lâm gia bốn phía đề bừng tỉnh, thì ra Lâm Thần giở trò lừa đảo, nếu không thì làm sao có thể đánh thắng Lâm Phong.

Lâm Thần cũng không thèm nhìn Lâm Phong, xoay người đi tới hướng võ đài.

Cũng có đệ tử thấy Lâm Thần bất phàm, nhìn về phái Lâm Thần với ánh mắt tò mò. 

Theo Lâm Thần đi xuống võ đài, đám con cháu Lâm gia cũng lần lượt phân được thắng thua. Một lát sau, năm tổ thi đấu khác lần lượt bắt đầu.

Mà trong năm tổ thi đấu này, có một tổ có Lâm Hùng, đối thủ của Lâm Hùng là một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao, hắn nhìn thấy đối thủ của mình là Lâm Hùng, vẻ mặt buồn bực, hiển nhiên là không tự tin có thể thắng được Lâm Hùng.

Nhìn Lâm Hùng thi đấu một hồi, Lâm Thần liền xoay người đi về khu nghỉ ngơi. 

Rất nhanh, trận thi đấu thứ hai bắt đầu.

Lần này, đối thủ của hắn là một con cháu Lâm gia tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ.

Vốn dĩ, con cháu Lâm gia bốn phía còn cho rằng trận này Lâm Thần chắc chắn phải thua, dù sao đối thủ của Lâm Thần cũng là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh cao, cao hơn hắn ba cấp. 

Nhưng mà kết quả là Lâm Thần một quyền liền đánh người bay xuống võ đài một cách dễ dàng.

Lần thứ hai thắng lợi.

Rất nhiều con cháu Lâm gia ủng hộ đối thủ của Lâm Thần trong phút chốc phẫn nộ, mỗi người đều cho là lâm Thần đang chơi xấu, vượt cấp chiến thắng đối thủ, chuyện như vậy bọn họ không thể tin là xảy ra trên người Lâm Thần. 

Cho dù trước đây Lâm Thần khắc khổ tu luyện, nhưng thực lực của hắn không được như vậy, thiên phú của hắn ở trong con cháu Lâm gia thuộc hàng hạ đẳng, hiện tại Lâm Thần liên tục thắng hai trận, điều này làm cho bọn họ rất khó tiếp nhận.

Không để ý tới những đệ tử này, Lâm Thần đi xuống võ đài, rút thăm lần thứ hai, mở tờ giấy ra, mặt trên viết: số 135.

Sau một canh giờ sẽ thi đấu. 

Rút thăm xong, Lâm Thần liền đi tới quan sát Lâm An thi đấu.

Mấy năm gần đây Lâm An ở bên ngoài tu luyện, tu vi nâng cao rất nhanh, kinh nghiệm thực chiến phong phú, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Đối thủ của hắn là một Luyện Thể cảnh tầng thứ chín hậu kỳ, có điều người con cháu này tu vi cao nhưng kinh nghiệm thực chiến rất bình thường, Lâm An tỏa ra bên ngoài một người sát khí, lúc này đối phương cũng hơi sợ hãi rồi. 

Sau đó, Lâm An liên tục triển khai võ kỹ, dễ dàng đánh bại đối phương, thắng lợi thật đơn giản.

Đi xuống võ đài, Lâm An trực tiếp hướng vị trị của Lâm Thần đi tới, một quyền đánh vào vào trên ngực Lâm Thần, ha hả cười nói:

– Lâm Thần, có thực lực. Liên tục thắng lợi hai trận, khà khà. 

Chợt Lâm An trầm ngâm một lát, hai mắt nhắm lại nói:

– Ta nghe người ta nói, ngươi tự ép buộc chính mình bỏ ra năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm cá cược danh hiệu đệ nhất gia tộc.

Lâm Thần cười, gật đầu một cái. 

Thấy tình hình như vậy, Lâm An thở dài nói:

– Không liên quan, đối với bản thân có lòng tin là tốt, mặt khacsm trên người ta có một ít linh thạch, nếu ngươi thiếu cứ tới tìm ta là được.

Nghe nói như vậy, Lâm Thần bất đắc dĩ lắc đầu cười. Hiển nhiên Lâm An cho rằng Lâm Thần lần này lãng phí năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm vô ích, sau đó lại nghĩ tới Lâm Thần không chừng cũng không còn bao nhiêu linh thạch nên mới nói như vậy. 

Hai người đi tới một gốc cây đại thụ nói chuyện phiếm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau một canh giờ, Lâm Thần đúng hẹn đi tới võ đài.

Lúc này trên võ đài đang đứng một thanh niên vóc người khôi ngô, bắp thịt cả người nhô ra, hắn nhìn thấy Lâm Thần đi tới, hừ lạnh một tiếng: 

– Lâm Thần, ta không biết hai trận kia ngươi lừa bịp thế nào lại đánh bại hai đệ đệ của ta, có điều ngươi gặp Lâm Phách ta, bất luận ngươi giở trò gì cũng chắc chắn sẽ thua.

Nghe vậy, trên mặt Lâm Thần bừng tỉnh, thì ra ca ca của Lâm Phong, tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ chín sơ kỳ.

Đệ tử bốn phía quan sát cuộc thi, trên mặt đều lộ ra vẻ hài hước, tất cả đều cho rằng Lâm Thần có thể thắng lợi hai trận là vì giở trò lừa bịp. 

Có điều, giở trò lừa bịp cũng phải nhìn đối tượng, Lâm Thần là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, có thể sử dụng quỷ kế đánh bại tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, tầng thứ tám, nhưng muốn đánh bại võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín sơ kỳ Lâm Phách thì không có khả năng.

Dù sao tu vi cách biệt càng lớn, thực lực chênh lệch cũng càng lớn.

Lâm Phách là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín sơ kỳ, đánh bại một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ không phải là chuyện quá dễ dàng sao? 

– Lâm Phách tu luyện một môn công pháp Luyện Thể cảnh thực lực mạnh mẽ vô cùng, trận đầu Lâm Thần dùng quỷ kế đánh bại đệ đệ Lâm Phách, lần này để xem hắn có kết cục thế nào?

– Chờ xem kịch vui đi.

Các đệ tử Lâm gia bốn phía đề trêu tức Lâm Thần. 

Trên võ đài.

Lâm Thần lặng người đứng sừng sững, mặt không có cảm xúc nhìn Lâm Phách.

Thân thế Lâm Phách cực kỳ to lớn, bàn tay thô to, hắn đột nhiên bước ra một bước làm chấn động cả võ đài, lớn tiếng nói: 

– Lâm Thần, đi xuống cho ta.

Thấy vậy, Lâm Thần cũng không muốn nói nhiều, thân thể nhảy một cái hướng Lâm Phách chạy tới, hắn nắm chặt nắm tay, hướng Lâm Phách đánh ra một quyền.

Lâm Phách và Lâm Thần dĩ nhiên là dùng quyền, sắc mặt vô cùng vui vẻ, hắn tu luyện công pháp Luyện Thể đã thành công vài phần, một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đối quyền với hắn còn chịu thiệt, Lâm Thần còn không biết điều dùng nắm đấm công kích hắn. 

Lúc này, thân thể hắn chấn động, duỗi nắm đấm ra, muốn nhân cơ hội này đánh Lâm Thần một quyền bay xuống võ đài.

Ầm…

Nắm đấm đối nắm đấm, không có gì cả. 

Nhưng mà sau một khắc, Lâm Phách đột nhiên biến sắc, hắn chỉ cảm thấy một luồng sức lực từ trên tay Lâm Thần truyền vào thân thể hắn, thân thể hắn không thể chịu nổi hướng phía sau lui lại, lúc hắn lùi tới bên cạnh võ đài mới dừng lại, nhưng không có rơi xuống võ đài mà ngã bò trên mặt đất, hô hấp khó khăn, khuôn mặt vặn vẹo, rõ ràng đã không còn sức lực tái chiến.

Yên lặng.

Toàn bộ võ đài trong chốc lát rơi vào yên tĩnh. 

Ngay sau đó là một trận ồn ào, từng người trợn mắt nhìn Lâm Thần với vẻ khó tin.

Cùng với Lâm Cảnh đối một quyền, Lâm Cảnh bị đánh bay ngã trên mặt đất, nhưng mà Lâm Thần lại vững như núi Thái Sơn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

– Lâm Thần, thực lực Lâm Thần thực sự mạnh đến vậy sao? 

Có người khiếp sợ.

Nếu nói hai trận trước, Lâm Thần là giở trò lừa bịp dùng quỷ kế đánh bại đối thủ, nhưng trận này hắn tuyệt đối là chân thật công kích, không có thay đổi một chút nào.

Không cho phép bọn họ nghi ngờ thực lực của Lâm Thần. 

Dù sao, vừa nãy cú đấm Lâm Thần với Lâm Phách kia thật sự quá đơn giản, chỉ đơn giản là nắm đấm đối nắm đấm, chân khí trên người Lâm Thần cũng không sử dụng…

Nhưng mà kết quả lại là Lâm Thần thắng, Lâm Phách thua.

Thời khắc này, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thần cũng thay đổi, là kính nể, khâm phục. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN